Chào Buổi Sáng: Ông Xã Siêu Ngầu
Chương 60: Sở Chiêu Dương, Anh Hù Chết Tôi Rồi!
Hoàng Nhã Thần Hi
05/05/2021
(phần 2)
Cố Niệm khẽ khóc nấc lên, vô cùng uất ức, vừa rồi hoảng loạn bao nhiêu,
giờ lại uất ức bấy nhiêu. Nhưng lại không dám khóc lớn, đến cả oán trách
anh cũng phải nhỏ giọng, sợ bị hàng xóm nghe thấy.
Cô bị anh dọa chết rồi, chọc tức chết rồi, Cố Niệm đánh vào ngực anh sức
lực không hề nhẹ chút nào. Nhưng nhớ đến vết thương trên vai anh nên
không dám đánh vào phần vai.
Sở Chiêu Dương để yên cho cô đánh một trận, sau đó cúi xuống điềm đạm
hỏi: “Đánh đủ chưa?”
“Hả?” Cố Niệm sững sờ, nắm đấm vô thức đặt trên ngực anh, cũng quên
mất thu lại.
Mắt Sở Chiêu Dương dần dần thích ứng với bóng tối trên hành lang. Bây
giờ anh cũng đã có thể thấy rõ gương mặt cô.
Chút ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ soi sáng gương mặt cô, soi sáng
đôi má đang ửng đỏ của cô.
Trên mi còn đọng lại nước mắt, giống như được khảm kim cương vậy,
sáng lấp lánh, đôi mắt ấy lúc này vừa to vừa sáng còn đẫm lệ, nhìn rất vô
tội.
Nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, lấp lánh dưới ánh sáng mờ lạnh. Cô
bị câu hỏi của anh làm cứng người, miệng hơi hé mở, dáng vẻ vô cùng
ngây ngô. Đôi môi bị anh hôn đến sưng lên, hơi hơi ửng đỏ, vô cùng căng
mọng.
Hai tay Sở Chiêu Dương nắm lấy đôi tay đang đặt trước ngực. Anh chỉ
cảm thấy bàn tay ấy mềm như nhung, giống như không có xương vậy.
Anh nắm lấy đôi bàn tay kia vén ra sau lưng cô, cúi đầu tìm đúng môi cô
mà hôn lên.
Lần này, Cố Niệm không phản kháng nữa, cứ để tùy anh hôn. Bắt đầu cô
còn hơi sợ, nhưng qua một lúc, hai môi run lên, bắt đầu học theo mà đáp
lại anh.
Sở Chiêu Dương kéo tay cô ôm lấy cổ của mình, anh cảm thấy như vậy sẽ
càng gần cô hơn.
Mãi cho đến khi cả hai đều không thở được nữa, anh mới buông cô ra.
Sở Chiêu Dương cúi xuống, đôi hàng mi dày che đậy ánh sáng trong mắt
anh, đôi môi mỏng chầm chậm hé mở, giọng nói đầy mỉa mai nói: “Gã đàn
ông vừa rồi có biết em vừa chia tay với gã, giờ lại ở đây hôn tôi say đắm
như vậy không?”
Huyết sắc trên mặt Cố Niệm cũng đùng đùng tan đi, cánh tay choàng qua
cổ anh cũng buông thõng xuống.
Anh có biết anh đang chỉ trích cô điều gì không?
Sao anh có thể nói giống như cô là một cô gái lẳng lơ, vừa mặn nồng với
một gã đàn ông, giờ chớp mắt lại quấn lấy một gã đàn ông khác!
Cô từ nhỏ đến lớn cũng chỉ bị một mình anh hôn mà thôi!
Tất cả chỉ có hai lần, toàn bộ đều là bị anh hôn và đó cũng chẳng phải là
hồi ức tốt đẹp gì.
Hơn nữa, cô và Trì Dĩ Hằng vốn không phải như những gì anh nghĩ.
Tối nay cô bị thương, kết quả anh hỏi cũng chẳng thèm hỏi, cũng chẳng
phát hiện, vừa đến đã hù dọa cô, bây giờ anh còn khó chịu chỉ trích cô.
Cố Niệm uất ức cắn chặt môi, nghĩ đến vừa rồi bản thân lại còn hôn đáp lại
anh, liền cảm thấy khó chịu. Anh chắc cũng chính vì thế nên mới cảm thấy
cô tùy tiện không biết tự trọng!
Nhưng cô rõ ràng… Rõ ràng là vì thích nên mới phản ứng và hồi đáp lại.
Nếu không thích, sau khi biết đó là anh cô cũng sẽ không thả lỏng, sẽ
không để mặc anh hôn mình mà không phản kháng.
Đúng vậy, rõ ràng là vì thích anh mà!
Nhưng sự yêu thích của bản thân đối với anh, giờ lại bị hiểu lầm thành như
vậy, sự xấu hổ nóng hừng hực trên mặt Cố Niệm, bỏng rát như vừa bị anh
tát một cái vậy.
“Sở Chiêu Dương, anh là tên khốn!” Cô nghĩ cũng không nghĩ liền vung
tay muốn tát Sở Chiêu Dương một cái, nhưng lại bị Sở Chiêu Dương ngăn
lại giữa chừng, cánh tay bị anh tóm lấy, rồi bị anh lạnh lùng hất ra.
Sau đó, anh liền xoay người, chẳng nói một lời nào đã bước xuống lầu rời
đi.
Không có anh thân thiết dán chặt, không có hơi ấm của anh, Cố Niệm
bỗng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cô đột nhiên xoay người, lập tức xông xuống lầu. Không cẩn thận từng
chút như lúc đi lên, trong bóng tối cũng không sợ sẩy chân. Trong đầu cô
giờ căn bản không để ý đến những chuyện này, cô chỉ muốn đuổi theo Sở
Chiêu Dương, đến cả đường dưới chân cũng không thèm nhìn.
------oOo------
Cố Niệm khẽ khóc nấc lên, vô cùng uất ức, vừa rồi hoảng loạn bao nhiêu,
giờ lại uất ức bấy nhiêu. Nhưng lại không dám khóc lớn, đến cả oán trách
anh cũng phải nhỏ giọng, sợ bị hàng xóm nghe thấy.
Cô bị anh dọa chết rồi, chọc tức chết rồi, Cố Niệm đánh vào ngực anh sức
lực không hề nhẹ chút nào. Nhưng nhớ đến vết thương trên vai anh nên
không dám đánh vào phần vai.
Sở Chiêu Dương để yên cho cô đánh một trận, sau đó cúi xuống điềm đạm
hỏi: “Đánh đủ chưa?”
“Hả?” Cố Niệm sững sờ, nắm đấm vô thức đặt trên ngực anh, cũng quên
mất thu lại.
Mắt Sở Chiêu Dương dần dần thích ứng với bóng tối trên hành lang. Bây
giờ anh cũng đã có thể thấy rõ gương mặt cô.
Chút ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ soi sáng gương mặt cô, soi sáng
đôi má đang ửng đỏ của cô.
Trên mi còn đọng lại nước mắt, giống như được khảm kim cương vậy,
sáng lấp lánh, đôi mắt ấy lúc này vừa to vừa sáng còn đẫm lệ, nhìn rất vô
tội.
Nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, lấp lánh dưới ánh sáng mờ lạnh. Cô
bị câu hỏi của anh làm cứng người, miệng hơi hé mở, dáng vẻ vô cùng
ngây ngô. Đôi môi bị anh hôn đến sưng lên, hơi hơi ửng đỏ, vô cùng căng
mọng.
Hai tay Sở Chiêu Dương nắm lấy đôi tay đang đặt trước ngực. Anh chỉ
cảm thấy bàn tay ấy mềm như nhung, giống như không có xương vậy.
Anh nắm lấy đôi bàn tay kia vén ra sau lưng cô, cúi đầu tìm đúng môi cô
mà hôn lên.
Lần này, Cố Niệm không phản kháng nữa, cứ để tùy anh hôn. Bắt đầu cô
còn hơi sợ, nhưng qua một lúc, hai môi run lên, bắt đầu học theo mà đáp
lại anh.
Sở Chiêu Dương kéo tay cô ôm lấy cổ của mình, anh cảm thấy như vậy sẽ
càng gần cô hơn.
Mãi cho đến khi cả hai đều không thở được nữa, anh mới buông cô ra.
Sở Chiêu Dương cúi xuống, đôi hàng mi dày che đậy ánh sáng trong mắt
anh, đôi môi mỏng chầm chậm hé mở, giọng nói đầy mỉa mai nói: “Gã đàn
ông vừa rồi có biết em vừa chia tay với gã, giờ lại ở đây hôn tôi say đắm
như vậy không?”
Huyết sắc trên mặt Cố Niệm cũng đùng đùng tan đi, cánh tay choàng qua
cổ anh cũng buông thõng xuống.
Anh có biết anh đang chỉ trích cô điều gì không?
Sao anh có thể nói giống như cô là một cô gái lẳng lơ, vừa mặn nồng với
một gã đàn ông, giờ chớp mắt lại quấn lấy một gã đàn ông khác!
Cô từ nhỏ đến lớn cũng chỉ bị một mình anh hôn mà thôi!
Tất cả chỉ có hai lần, toàn bộ đều là bị anh hôn và đó cũng chẳng phải là
hồi ức tốt đẹp gì.
Hơn nữa, cô và Trì Dĩ Hằng vốn không phải như những gì anh nghĩ.
Tối nay cô bị thương, kết quả anh hỏi cũng chẳng thèm hỏi, cũng chẳng
phát hiện, vừa đến đã hù dọa cô, bây giờ anh còn khó chịu chỉ trích cô.
Cố Niệm uất ức cắn chặt môi, nghĩ đến vừa rồi bản thân lại còn hôn đáp lại
anh, liền cảm thấy khó chịu. Anh chắc cũng chính vì thế nên mới cảm thấy
cô tùy tiện không biết tự trọng!
Nhưng cô rõ ràng… Rõ ràng là vì thích nên mới phản ứng và hồi đáp lại.
Nếu không thích, sau khi biết đó là anh cô cũng sẽ không thả lỏng, sẽ
không để mặc anh hôn mình mà không phản kháng.
Đúng vậy, rõ ràng là vì thích anh mà!
Nhưng sự yêu thích của bản thân đối với anh, giờ lại bị hiểu lầm thành như
vậy, sự xấu hổ nóng hừng hực trên mặt Cố Niệm, bỏng rát như vừa bị anh
tát một cái vậy.
“Sở Chiêu Dương, anh là tên khốn!” Cô nghĩ cũng không nghĩ liền vung
tay muốn tát Sở Chiêu Dương một cái, nhưng lại bị Sở Chiêu Dương ngăn
lại giữa chừng, cánh tay bị anh tóm lấy, rồi bị anh lạnh lùng hất ra.
Sau đó, anh liền xoay người, chẳng nói một lời nào đã bước xuống lầu rời
đi.
Không có anh thân thiết dán chặt, không có hơi ấm của anh, Cố Niệm
bỗng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cô đột nhiên xoay người, lập tức xông xuống lầu. Không cẩn thận từng
chút như lúc đi lên, trong bóng tối cũng không sợ sẩy chân. Trong đầu cô
giờ căn bản không để ý đến những chuyện này, cô chỉ muốn đuổi theo Sở
Chiêu Dương, đến cả đường dưới chân cũng không thèm nhìn.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.