Chấp Niệm

Chương 3: Em Muốn Có Một Đứa Con

Dạ Man

22/05/2022

Tống Hoài Thừa nhìn lướt qua chiếc túi không kéo khóa, bên trong rộng rãi nhưng lại vô cùng lộn xộn. Cũng chẳng biết đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không sửa được. Tống Hoài Thừa lắc đầu, thấy bên trên có một tờ bệnh án.

“Hôm nay đến bệnh viện sao?” Tống Hoài Thừa hơi liếc mắt.

Cố Niệm kéo túi lại, động tác có chút hoảng hốt: “Đến gặp nha sĩ thôi.”

“Bác sĩ nói thế nào?” Tống Hoài Thừa hỏi.

Cố Niệm nhàn nhạt nhún vai: “Răng khôn bị mọc lệch, cần phải nhổ. Bác sĩ bảo em đau dài không bằng đau ngắn, khuyên em nên nhổ chiếc răng đó đi.”

Ai cũng hiểu một đạo lý rằng đau dài không bằng đau ngắn, nhưng nếu muốn thực hiện lại cần phải có bản lĩnh.

“Bao giờ? Anh sẽ đi cùng em.”

Cố Niệm không chút hào hứng đáp lại: “Không cần đâu, anh bận rộn mà.”

Về tới nhà, cô liền đi đến phòng vẽ tranh, cất bệnh án cẩn thận.

Lúc quay lại, Tống Hoài Thừa đã không còn ở phòng khách. Cố Niệm qua phòng bếp nhìn, dì giúp việc bưng lên một đĩa gà cay, một đĩa củ từ mộc nhĩ và một đĩa cải thảo muối.

Cố Niệm xới hai bát cơm mang ra, Tống Hoài Thừa đã thay xong quần áo.



“Ăn cơm thôi.” Cố Niệm không ríu rít như mọi ngày, cảm thấy cơm cũng chẳng có vị gì.

Tống Hoài Thừa thấy cô buồn bã không nói câu nào bèn hỏi: “Tối thứ năm có bận gì không? Đi sinh nhật Từ thiếu.”

Cố Niệm suy nghĩ một lát, cô đã hẹn Hủ Hủ đi chỉnh sửa lại bức tranh hôm trước.

“Em bận mất rồi. Mà thôi… em sẽ nói với Hủ Hủ một tiếng.”

Tống Hoài Thừa ngừng động tác, đăm chiêu nhìn cô.

“Anh sao thế?” Cố Niệm thấy anh như vậy thì có chút không hiểu.

Tống Hoài Thừa không nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Niệm một mình đến phòng tranh vẽ. Tống Hoài Thừa mua một căn nhà kết hôn rất lớn, có nhiều gian phòng, sau đó còn cho cô chọn một phòng riêng để vẽ tranh. Cố Niệm học đại học D khoa mỹ thuật tạo hình. Tốt nghiệp xong hiện nay đang hợp tác cùng bạn bè tổ chức triển lãm, công việc cũng coi như vừa ý.

Cô ngồi trước bàn vẽ, trong tay cầm khay màu, nâng bút lên nhiều lần nhưng lại không tìm được cảm giác. Nếu tâm tư mà không yên thì căn bản là không có cảm giác.

Vẽ đi vẽ lại rất nhiều bức tranh, cho đến mười giờ đêm cô cũng không tài nào vẽ được một bức hoàn hảo.

Sau khi sắp xếp và rửa sạch màu vẽ, cô trở về phòng ngủ.



Tống Hoài Thừa đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách. Chiếc đèn trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chiếu lên người anh khiến anh bỗng trở nên trí thức hơn.

Cố Niệm vén chăn nằm xuống, nệm giường hơi lõm xuống một chút. Tống Hoài Thừa lật trang sách tạo ra âm thanh sột soạt.

Một lúc sau, anh gập sách lại rồi tắt đèn.

Một lúc lâu sau nữa thì cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh. Cố Niệm cảm thấy rất khó chịu. Mấy ngày trước anh không ở nhà, cô ngủ một mình thật tự do thoải mái.

Cố Niệm trằn trọc không ngủ được.

Cuối cùng Tống Hoài Thừa cũng không nhịn được, tay chân bắt đầu hành động: “Sao vậy?”

“Nóng.”

Cố Niệm để khuỷu tay trên ngực anh, hơi thở ấm nóng của anh có vẻ không ổn định. Tống Hoài Thừa khẽ cười, cơ thể lại càng tiến sát về phía cô, bàn tay có phần mờ ám.

“Em lăn qua lăn lại khiến người khác không ngủ được.” Tống Hoài Thừa nói xong liền cúi xuống hôn khoé môi cô.

Mặc dù trong lòng có khoảng cách thế nhưng thân thể vẫn rất hoà hợp. Quả nhiên, hai năm vợ chồng không phải là vô ích. Cố Niệm mệt mỏi nhắm mắt muốn ngủ nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh.

Cô cố gắng trừng mắt nhìn nhưng cái gì cũng không thấy rõ: “Tống Hoài Thừa, em muốn có một đứa con.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chấp Niệm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook