Chương 4: Cốc Nước
Dạ Man
22/05/2022
Trong bóng tối, cô cảm nhận hơi thở của anh như ngưng đọng lại, bầu không khí liền trở nên mơ hồ.
Cố Niệm muốn hỏi tại sao anh lại không muốn có con, thế nhưng câu hỏi này chỉ dừng lại ở cổ họng cô, không thể nói nên lời. Tống Hoài Thừa không trả lời câu hỏi của cô, thay cô đắp chăn lại: “Đi ngủ sớm một chút.”
Nhưng cô còn có thể ngủ ngon hay sao?
Đêm hôm đó, Cố Niệm giật mình bừng tỉnh, cô mơ tới một đứa trẻ. Trong giấc mơ, cô ôm lấy đứa trẻ yêu thích không buông, nhưng cuối cùng đứa trẻ ấy lại đi tiểu bừa trên người cô.
Lúc này Cố Niệm mới tỉnh lại, cô nhìn chiếc đèn treo trong phòng ngủ, lẩm bẩm nói: “Hóa ra chỉ là một giấc mơ…”
Cô vươn tay sờ xuống bụng mình, chẳng lẽ là giấc mơ báo hiệu có thai? Đêm hôm qua có phải cô trúng rồi hay không? Nghĩ đến khả năng đó, Cố Niệm nhanh chóng ngồi dậy tìm điện thoại di động, nhưng tìm một lúc lâu cũng cũng không thấy. Tống Hoài Thừa bưng một cốc nước đến, thấy cô khom lưng, chân trần giẫm lên nền đất, bèn hỏi: “Đang tìm gì vậy?”
“Điện thoại di động.” Cố Niệm chợt nhớ ra: “Điện thoại của em đang ở phòng tranh.” Vừa định chạy đi, Tống Hoài Thừa liền kéo tay cô lại: “Sao phải vội vàng thế, uống nước đi, để anh đi lấy cho.”
Cố Niệm cầm lấy cốc nước ấm, hai tay cô bưng cốc nước mà cảm giác nặng nghìn cân.
“Em không khát.” Cô gượng gạo nói. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng cô không lảng tránh.
Tống Hoài Thừa gạt mấy sợi tóc hỗn độn trên mặt cô ra sau: “Nghe lời nào, để anh đi tìm cho.”
Động tác ấy của anh vô cùng dịu dàng.
Cố Niệm cắn khóe môi: “Được.” Lòng cô đã nguội lạnh như tro tàn. Giờ đây Cố Niệm đã hiểu vì sao những người phụ nữ trên phim đều biết rõ là có độc mà vẫn uống.
Tống Hoài Thừa tới phòng vẽ tranh rồi quay lại đưa đến tay cô: “Điện thoại di động”.
Cố Niệm rời khỏi giường, phần cảm xúc kích động vừa nãy đã tan thành mây khói: “Để trên bàn đi.” Giọng cô hơi run rẩy.
“Rõ ràng vừa rồi còn rất sốt ruột mà.” Tống Hoài Thừa cười cười.
Cố Niệm mặc quần áo, sức lực ở đầu ngón tay như bị hút hết, cố thế nào cũng không cài được cúc. Cô nói: “Ngày hôm qua không phải kì an toàn của em, lát nữa em sẽ đi mua thuốc, mấy hôm trước bị đau răng, nếu mang thai mà ăn uống không tốt sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.”
Cô dõng dạc nói: “Em nhất định sẽ có trách nhiệm với đứa trẻ.”
Đôi mắt Tống Hoài Thừa có gì đó chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đáy lòng Cố Niệm có một tia kì vọng, nhưng sau đó vẫn là sự thất vọng.
Hằng ngày, khoảng 8 giờ, Tống Hoài Thừa phải đến công ty, Cố Niệm cũng đi đến chỗ triển lãm tranh. Nhưng hôm nay Tống Hoài Thừa lại có chút chậm trễ. Xe dừng đèn đỏ, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Cố Niệm đi ra từ hiệu thuốc đối diện. Cô để xõa tóc, mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, cầm trong tay hộp thuốc, dường như đang nghiên cứu.
Cố Niệm mở chai nước suối, uống một ngụm lại nuốt một viên thuốc. Nước hơi lạnh làm cô bị sặc. Nhiều người đi qua ven đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.
Cố Niệm suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng cốc nước sáng nay bị cho gì vào thì cô cũng không rõ. Bây giờ cô không thể nào hiểu được Tống Hoài Thừa, vậy nên cô phải tự chịu trách nhiệm đối với chính bản thân mình.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa dần tối lại, trong lòng xuất hiện những cảm xúc phức tạp, anh nắm chặt tay lái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi xe phía sau không chờ được nữa phải bấm còi thúc giục.
Cố Niệm muốn hỏi tại sao anh lại không muốn có con, thế nhưng câu hỏi này chỉ dừng lại ở cổ họng cô, không thể nói nên lời. Tống Hoài Thừa không trả lời câu hỏi của cô, thay cô đắp chăn lại: “Đi ngủ sớm một chút.”
Nhưng cô còn có thể ngủ ngon hay sao?
Đêm hôm đó, Cố Niệm giật mình bừng tỉnh, cô mơ tới một đứa trẻ. Trong giấc mơ, cô ôm lấy đứa trẻ yêu thích không buông, nhưng cuối cùng đứa trẻ ấy lại đi tiểu bừa trên người cô.
Lúc này Cố Niệm mới tỉnh lại, cô nhìn chiếc đèn treo trong phòng ngủ, lẩm bẩm nói: “Hóa ra chỉ là một giấc mơ…”
Cô vươn tay sờ xuống bụng mình, chẳng lẽ là giấc mơ báo hiệu có thai? Đêm hôm qua có phải cô trúng rồi hay không? Nghĩ đến khả năng đó, Cố Niệm nhanh chóng ngồi dậy tìm điện thoại di động, nhưng tìm một lúc lâu cũng cũng không thấy. Tống Hoài Thừa bưng một cốc nước đến, thấy cô khom lưng, chân trần giẫm lên nền đất, bèn hỏi: “Đang tìm gì vậy?”
“Điện thoại di động.” Cố Niệm chợt nhớ ra: “Điện thoại của em đang ở phòng tranh.” Vừa định chạy đi, Tống Hoài Thừa liền kéo tay cô lại: “Sao phải vội vàng thế, uống nước đi, để anh đi lấy cho.”
Cố Niệm cầm lấy cốc nước ấm, hai tay cô bưng cốc nước mà cảm giác nặng nghìn cân.
“Em không khát.” Cô gượng gạo nói. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng cô không lảng tránh.
Tống Hoài Thừa gạt mấy sợi tóc hỗn độn trên mặt cô ra sau: “Nghe lời nào, để anh đi tìm cho.”
Động tác ấy của anh vô cùng dịu dàng.
Cố Niệm cắn khóe môi: “Được.” Lòng cô đã nguội lạnh như tro tàn. Giờ đây Cố Niệm đã hiểu vì sao những người phụ nữ trên phim đều biết rõ là có độc mà vẫn uống.
Tống Hoài Thừa tới phòng vẽ tranh rồi quay lại đưa đến tay cô: “Điện thoại di động”.
Cố Niệm rời khỏi giường, phần cảm xúc kích động vừa nãy đã tan thành mây khói: “Để trên bàn đi.” Giọng cô hơi run rẩy.
“Rõ ràng vừa rồi còn rất sốt ruột mà.” Tống Hoài Thừa cười cười.
Cố Niệm mặc quần áo, sức lực ở đầu ngón tay như bị hút hết, cố thế nào cũng không cài được cúc. Cô nói: “Ngày hôm qua không phải kì an toàn của em, lát nữa em sẽ đi mua thuốc, mấy hôm trước bị đau răng, nếu mang thai mà ăn uống không tốt sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.”
Cô dõng dạc nói: “Em nhất định sẽ có trách nhiệm với đứa trẻ.”
Đôi mắt Tống Hoài Thừa có gì đó chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đáy lòng Cố Niệm có một tia kì vọng, nhưng sau đó vẫn là sự thất vọng.
Hằng ngày, khoảng 8 giờ, Tống Hoài Thừa phải đến công ty, Cố Niệm cũng đi đến chỗ triển lãm tranh. Nhưng hôm nay Tống Hoài Thừa lại có chút chậm trễ. Xe dừng đèn đỏ, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Cố Niệm đi ra từ hiệu thuốc đối diện. Cô để xõa tóc, mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, cầm trong tay hộp thuốc, dường như đang nghiên cứu.
Cố Niệm mở chai nước suối, uống một ngụm lại nuốt một viên thuốc. Nước hơi lạnh làm cô bị sặc. Nhiều người đi qua ven đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.
Cố Niệm suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng cốc nước sáng nay bị cho gì vào thì cô cũng không rõ. Bây giờ cô không thể nào hiểu được Tống Hoài Thừa, vậy nên cô phải tự chịu trách nhiệm đối với chính bản thân mình.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa dần tối lại, trong lòng xuất hiện những cảm xúc phức tạp, anh nắm chặt tay lái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi xe phía sau không chờ được nữa phải bấm còi thúc giục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.