Chương 5: Tống Hoài Thừa Không Muốn Sinh Con
Dạ Man
28/05/2022
Sáng sớm, Tống Hoài Thừa vừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn. Lần này bọn họ cần mua một mảnh đất ở phía Nam, thế nhưng có rất nhiều công ty tư nhân cũng nhìn chòng chọc vào miếng thịt béo bở này.
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy. Trong thời gian 5 năm tới, nơi đây sẽ biến thành một khu trung tâm thương mại mới. Với khả năng dự kiến này thì khi có được mảnh đất, hàng trăm công ty có thể phát triển vô cùng thuận lợi.
“Tổng giám đốc Tống, lần này bên phía đối thủ cạnh tranh có nhân tài, rõ ràng bọn họ cố ý tranh giành giá cả.”
Tống Hoài Thừa cầm tài liệu lên xem từng đối thủ, quét qua một cái tên vô cùng quen thuộc – Cố Chu Đạo. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm sát trước.”
“Vâng.”
Sau khi định ra kế hoạch, Tống Hoài Thừa bảo mọi người rời đi.
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua, cho tới bây giờ anh cũng không để ý, vậy mà họ đã sống với nhau được 2 năm rồi.
Hai năm.
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệt thái dương.
Cố Niệm mất một ngày một đêm để tô màu tỉ mỉ. Phương Hủ Hủ khoác tay lên vai cô: “Muốn liều mạng hả? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng cơ mà.”
Cố Niệm ngáp một cái, không biết có phải do mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu: “Hủ Hủ, cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con?”
Phương Hủ Hủ đang vẽ tranh, đương nhiên không thể hiểu được ý của Cố Niệm: “Đàn ông chính là một loài sinh vật, ban đầu thì khó mà chín chắn được, họ còn không thể tự chăm sóc bản thân mình cẩn thận, sao mà chăm sóc nổi một đứa trẻ?”
“Không phải đã có người vợ sao?” Cố Niệm thì thào tự nhủ.
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài: “Nếu không phải lý do đó thì là người vợ không thích hợp để sinh ra đứa con của anh ta. Thời buổi bây giờ, rất nhiều kẻ có tiền dùng trăm phương nghìn kế muốn kiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con cho mình. Dù sao cũng là bộ mặt của bọn họ.”
Cố Niệm tự suy nghĩ về bản thân mình, cũng có thể coi là xinh đẹp, sẽ không làm cho vẻ ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn.
Phương Hủ Hủ phải đổi bút vẽ, cô thoáng dừng lại: “Còn một lý do nữa, chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó, chỉ có ý nghĩ chơi đùa thôi? Nếu có con, người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ, đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng.”
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng rơi tõm vào thùng nước, nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả hai người.
“Cố Niệm!” Phương Hủ Hủ quát to một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt. “Cậu nhìn xem…” giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc.
Bức tranh coi như là bị hủy rồi.
Cố Niệm không biết phải nói gì: “Mình rất xin lỗi…”
“Cậu bị cái gì kích động thế?” Phương Hủ Hủ cuối cùng cũng phản ứng lại.
Cố Niệm nuốt nước miếng, có chút oan ức nói: “Tống Hoài Thừa không muốn sinh con.”
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy. Trong thời gian 5 năm tới, nơi đây sẽ biến thành một khu trung tâm thương mại mới. Với khả năng dự kiến này thì khi có được mảnh đất, hàng trăm công ty có thể phát triển vô cùng thuận lợi.
“Tổng giám đốc Tống, lần này bên phía đối thủ cạnh tranh có nhân tài, rõ ràng bọn họ cố ý tranh giành giá cả.”
Tống Hoài Thừa cầm tài liệu lên xem từng đối thủ, quét qua một cái tên vô cùng quen thuộc – Cố Chu Đạo. Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm sát trước.”
“Vâng.”
Sau khi định ra kế hoạch, Tống Hoài Thừa bảo mọi người rời đi.
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua, cho tới bây giờ anh cũng không để ý, vậy mà họ đã sống với nhau được 2 năm rồi.
Hai năm.
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệt thái dương.
Cố Niệm mất một ngày một đêm để tô màu tỉ mỉ. Phương Hủ Hủ khoác tay lên vai cô: “Muốn liều mạng hả? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng cơ mà.”
Cố Niệm ngáp một cái, không biết có phải do mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu: “Hủ Hủ, cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con?”
Phương Hủ Hủ đang vẽ tranh, đương nhiên không thể hiểu được ý của Cố Niệm: “Đàn ông chính là một loài sinh vật, ban đầu thì khó mà chín chắn được, họ còn không thể tự chăm sóc bản thân mình cẩn thận, sao mà chăm sóc nổi một đứa trẻ?”
“Không phải đã có người vợ sao?” Cố Niệm thì thào tự nhủ.
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài: “Nếu không phải lý do đó thì là người vợ không thích hợp để sinh ra đứa con của anh ta. Thời buổi bây giờ, rất nhiều kẻ có tiền dùng trăm phương nghìn kế muốn kiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con cho mình. Dù sao cũng là bộ mặt của bọn họ.”
Cố Niệm tự suy nghĩ về bản thân mình, cũng có thể coi là xinh đẹp, sẽ không làm cho vẻ ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn.
Phương Hủ Hủ phải đổi bút vẽ, cô thoáng dừng lại: “Còn một lý do nữa, chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó, chỉ có ý nghĩ chơi đùa thôi? Nếu có con, người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ, đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng.”
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng rơi tõm vào thùng nước, nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả hai người.
“Cố Niệm!” Phương Hủ Hủ quát to một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt. “Cậu nhìn xem…” giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc.
Bức tranh coi như là bị hủy rồi.
Cố Niệm không biết phải nói gì: “Mình rất xin lỗi…”
“Cậu bị cái gì kích động thế?” Phương Hủ Hủ cuối cùng cũng phản ứng lại.
Cố Niệm nuốt nước miếng, có chút oan ức nói: “Tống Hoài Thừa không muốn sinh con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.