Chạy Nạn: Ác Độc Mẹ Kế Tay Cầm Trăm Tỷ Vật Tư!

Chương 14:

Lẫm Đông Dĩ Chí 1

24/11/2024

Nghe xong, dân làng nhìn nhau đầy nghi hoặc. Kẻ bán tín bán nghi, người chần chừ chưa dám chắc. Nhưng nghĩ lại tiếng nổ kinh thiên mấy hôm trước cùng ánh sáng đỏ rực kỳ lạ, họ đành tin vào lời thôn trưởng. Một số người còn lén lút chạy sang các làng khác báo tin cho con gái hoặc em gái đã đi lấy chồng. Dẫu sao, chuyện động đất không chỉ ảnh hưởng đến một ngôi làng nhỏ. Nếu thực sự xảy ra, ít nhất cũng phải tầm một huyện thành mới chịu thiệt hại.

Mỗi gia đình đều có người thân yêu quan trọng ở nơi khác. Tin tức này truyền đi, nhưng sau đó người khác quyết định ra sao, thôn trưởng cũng không kiểm soát được.

Tại nhà mình, thôn trưởng gom hết già trẻ lớn bé lại ngồi ngoài sân, cùng nhau chờ trời sáng.

***

Đêm đã vào canh ba, ánh trăng lơ lửng treo giữa bầu trời. Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa thỉnh thoảng vang lên trong đêm tối lạnh lẽo. Một số đứa trẻ không chịu được, cuộn mình trong chăn ngủ thiếp đi. Đầu xuân trời vẫn lạnh buốt, ngay cả đắp chăn dày cũng không đủ ấm. Đặc biệt là vào lúc gần sáng, cái lạnh như cắt da càng khiến người ta run rẩy.

Bọn trẻ ngủ say, các cụ già cũng không khá hơn. Họ quây quần với con cháu, đắp chăn ngồi sát bên nhau để xua đi cái giá lạnh.

Ánh trăng đêm nay, ánh lên sắc đỏ nhạt, khiến bầu không khí vốn tĩnh mịch lại càng thêm phần quỷ dị.

Thôn trưởng nằm trên giường nhưng không sao nhắm mắt được. Áp lực đè nặng khiến ông chỉ có thể chờ đợi hừng đông trong nỗi lo lắng.

***

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội! Thôn trưởng trơ mắt nhìn ngôi nhà của mình nghiêng hẳn một góc 90 độ, rồi bất chợt sụp đổ. Mặt đất nứt toác ra thành những khe sâu, một tảng đá lớn rơi xuống khe nứt, ngay sau đó khe đất nhanh chóng khép lại.



Thôn trưởng sững người, lòng kinh hoàng. Đó là đá, nhưng nếu là con người thì sao? Liệu ai có thể sống sót trong cảnh tượng này?

Trong tay ông, chiếc chiêng đồng một lần nữa vang lên dồn dập. Tiếng chiêng kéo mọi người tỉnh giấc khỏi giấc mộng kinh hoàng. Nhưng khi họ mở mắt, trước mặt là khung cảnh chẳng khác gì tận thế: nhà cửa đổ sụp, mặt đất rung lắc, tiếng khóc than và tiếng kêu gào vang khắp nơi.

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng thiên tai vẫn là thiên tai. Những người ngủ say không kịp phản ứng, vô tình rơi xuống những khe nứt mở ra ngay dưới chân giường, để lại sự đau đớn và kinh hoàng cho những người còn sống sót.

Cả ngôi làng chìm trong hỗn loạn. Người dân nhìn ngôi nhà mình dựng nên bằng bao mồ hôi công sức giờ đây vỡ vụn, đổ nát, rồi bị đất đá chôn vùi. Bầu trời đột nhiên chuyển sang màu đỏ quỷ dị, những giọt mưa lạnh buốt tí tách rơi xuống, tăng thêm cảm giác thê lương như trong địa ngục trần gian.

***

Yến Khinh Thư thức trắng cả đêm. Khi mặt đất nứt toác ra, nàng nhìn thấy Tiểu Bạch suýt nữa ngã xuống khe nứt. Phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, nàng lao tới bế Tiểu Bạch lên. Một tay giữ chặt đứa bé, một tay kéo người đang nửa thân dưới lơ lửng bên mép vực vào lòng.

Tai nàng vang vọng tiếng khóc thét của Tiểu Bạch, ánh mắt đầy ám ảnh bởi khung cảnh trước mặt. Nhà cửa đổ sập, tiếng chó sủa gà gáy hòa lẫn tiếng gào khóc của những người dân trong làng.

Đầu xuân, cơn mưa lớn đổ xuống giữa trời đất lạnh buốt. Mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển. Khung cảnh tan hoang này vốn chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng, vậy mà giờ đây lại diễn ra ngay trước mắt. Mọi người đứng giữa trời, quần áo ướt sũng, nhưng không còn nơi nào để trú mưa.

Tiểu Sơn kéo tay Tiểu Muội, cả hai lạnh đến mức môi tím tái, răng va vào nhau lập cập. Thấy vậy, Đại Bảo chạy vào căn bếp đã sập một nửa, lục tìm và kéo ra một tấm vải dầu. Cậu nhanh chóng che lên đầu hai đứa nhỏ để chắn mưa, sau đó chạy tới trước mặt Yến Khinh Thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn: Ác Độc Mẹ Kế Tay Cầm Trăm Tỷ Vật Tư!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook