Chạy Nạn: Ác Độc Mẹ Kế Tay Cầm Trăm Tỷ Vật Tư!
Chương 15:
Lẫm Đông Dĩ Chí 1
24/11/2024
“Ngươi cũng qua đây.” Đại Bảo nói.
“Được.” Yến Khinh Thư gật đầu, bước đến tấm vải dầu, vẫn ôm chặt Tiểu Bạch trong tay. Nàng không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh giác trước những tai nạn có thể xảy ra bất ngờ.
“Địa long thật sự xoay mình. Những dấu hiệu trước đó đều đúng cả.” Đại Bảo đột ngột lên tiếng, giọng nặng nề.
“Ừ. Đây là động đất thật sự. Chúng ta phải chuẩn bị chạy nạn thôi.” Yến Khinh Thư gật đầu đồng tình.
Đại Bảo nhíu chặt mày, ánh mắt u ám. Là con trai trong một gia đình nghèo, cậu đã sớm quen với việc gánh vác trách nhiệm. Nhưng nghĩ tới tương lai sau này, cậu không khỏi lo lắng. Nếu thiên tai thực sự ập đến, cô nhi quả phụ nhà cậu sẽ dễ bị người khác bắt nạt, cuộc sống e rằng sẽ càng thêm khó khăn. Những ý nghĩ đó cứ bủa vây tâm trí, khiến nỗi buồn trong mắt Đại Bảo không thể xua tan.
***
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đến khi hừng đông, dư chấn của trận động đất mới dần lắng xuống.
Yến Khinh Thư bước ra từ dưới tấm vải dầu. Nhìn đám trẻ con xung quanh, nàng nhận ra Tiểu Sơn mặt đỏ bừng, đưa tay sờ lên trán cậu, nàng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng hầm hập.
“Phát sốt rồi.” Nàng thở dài.
Trẻ con vốn dễ đổ bệnh, đặc biệt sau khi dầm mưa lạnh thế này.
Nhìn quanh ngôi nhà đã đổ sập, Yến Khinh Thư không khỏi nghĩ tới những gia đình khác. Có lẽ, cảnh tượng tan hoang ở đây cũng chính là tình cảnh của tất cả mọi người trong thôn.
Đại Bảo lấy từ chiếc xe ba gác của mình ra một chảo sắt nhỏ và hai túi gạo trắng. Hắn quay sang Tiểu Muội, khẽ nói: “Đi nấu cháo đi. Dù có thiên tai hay không, trước hết phải no bụng đã. Có sức rồi mới đối phó được với những chuyện tiếp theo.”
Tiếp đó, Đại Bảo lấy thêm một bao tải từ xe xuống. Bao tải được bọc kín bằng vải dầu, bên trong là mấy bộ quần áo, nửa cũ nửa mới, vừa nhìn đã biết là hàng mua rẻ từ hiệu cầm đồ.
“Mặc vào đi, đừng để bị lạnh mà sinh bệnh.” Yến Khinh Thư nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn mọi người đầy lo lắng.
Đại Bảo lập tức giúp Tiểu Sơn đang sốt cao thay đồ. Cậu bé gương mặt đỏ bừng, người nóng như lửa, khiến Đại Bảo vừa thay đồ vừa run rẩy vì luống cuống. Sau khi mặc xong, hắn lay nhẹ Tiểu Sơn mấy cái, giọng đầy lo lắng: “Tiểu Sơn, tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa!”
Tiểu Sơn mơ màng, nhíu mày rồi nói lí nhí: “Buồn ngủ quá... Đừng làm ồn...”
Ánh mắt Đại Bảo thoáng hiện lên vẻ đau lòng lẫn bất lực. Hắn hướng ánh nhìn cầu cứu về phía Yến Khinh Thư.
Yến Khinh Thư vừa giúp Tiểu Bạch thay một chiếc áo bông nhỏ, thấy vậy liền bước tới, dịu giọng trấn an Đại Bảo: “Sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm.”
Nàng đi đến bên Tiểu Sơn, đưa tay sờ lên trán cậu bé. Cái nóng bỏng từ trán cậu khiến nàng lập tức rụt tay lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu không uống thuốc, e rằng Tiểu Sơn không trụ được lâu.
Nhân lúc Đại Bảo không để ý, Yến Khinh Thư nhanh chóng lấy ra từ không gian bí mật của mình một viên thuốc hạ sốt. Nàng khéo léo nhét viên thuốc vào miệng Tiểu Sơn, rồi nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, giúp cậu nuốt trôi viên thuốc trong tình trạng mơ mơ màng màng.
Trong khi đó, Tiểu Muội đã thay một bộ quần áo khô sạch. Cô bé ngồi xổm trước đống lửa, khuôn mặt tím tái vì lạnh dần hồi phục.
Đại Bảo hít một hơi sâu, nhìn Yến Khinh Thư rồi nói: “Nương, ngươi ở nhà trông coi. Tiểu Sơn ta giao cho ngươi, ta phải sang thôn trưởng xem tình hình, tiện thể mượn hai khúc gừng về.”
“Được, đi đi.” Yến Khinh Thư gật đầu.
Nhìn bóng dáng Đại Bảo khuất xa, nàng cầm dao phay bước ra cổng. Thiên tai luôn là cơ hội để những kẻ lang thang, du thủ du thực lợi dụng. Những kẻ này thường nhắm vào những gia đình không có đàn ông trưởng thành, xông vào tìm cách trục lợi. Yến Khinh Thư biết rõ mình phải đứng ra ngăn chặn những chuyện như vậy.
“Được.” Yến Khinh Thư gật đầu, bước đến tấm vải dầu, vẫn ôm chặt Tiểu Bạch trong tay. Nàng không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh giác trước những tai nạn có thể xảy ra bất ngờ.
“Địa long thật sự xoay mình. Những dấu hiệu trước đó đều đúng cả.” Đại Bảo đột ngột lên tiếng, giọng nặng nề.
“Ừ. Đây là động đất thật sự. Chúng ta phải chuẩn bị chạy nạn thôi.” Yến Khinh Thư gật đầu đồng tình.
Đại Bảo nhíu chặt mày, ánh mắt u ám. Là con trai trong một gia đình nghèo, cậu đã sớm quen với việc gánh vác trách nhiệm. Nhưng nghĩ tới tương lai sau này, cậu không khỏi lo lắng. Nếu thiên tai thực sự ập đến, cô nhi quả phụ nhà cậu sẽ dễ bị người khác bắt nạt, cuộc sống e rằng sẽ càng thêm khó khăn. Những ý nghĩ đó cứ bủa vây tâm trí, khiến nỗi buồn trong mắt Đại Bảo không thể xua tan.
***
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đến khi hừng đông, dư chấn của trận động đất mới dần lắng xuống.
Yến Khinh Thư bước ra từ dưới tấm vải dầu. Nhìn đám trẻ con xung quanh, nàng nhận ra Tiểu Sơn mặt đỏ bừng, đưa tay sờ lên trán cậu, nàng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng hầm hập.
“Phát sốt rồi.” Nàng thở dài.
Trẻ con vốn dễ đổ bệnh, đặc biệt sau khi dầm mưa lạnh thế này.
Nhìn quanh ngôi nhà đã đổ sập, Yến Khinh Thư không khỏi nghĩ tới những gia đình khác. Có lẽ, cảnh tượng tan hoang ở đây cũng chính là tình cảnh của tất cả mọi người trong thôn.
Đại Bảo lấy từ chiếc xe ba gác của mình ra một chảo sắt nhỏ và hai túi gạo trắng. Hắn quay sang Tiểu Muội, khẽ nói: “Đi nấu cháo đi. Dù có thiên tai hay không, trước hết phải no bụng đã. Có sức rồi mới đối phó được với những chuyện tiếp theo.”
Tiếp đó, Đại Bảo lấy thêm một bao tải từ xe xuống. Bao tải được bọc kín bằng vải dầu, bên trong là mấy bộ quần áo, nửa cũ nửa mới, vừa nhìn đã biết là hàng mua rẻ từ hiệu cầm đồ.
“Mặc vào đi, đừng để bị lạnh mà sinh bệnh.” Yến Khinh Thư nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn mọi người đầy lo lắng.
Đại Bảo lập tức giúp Tiểu Sơn đang sốt cao thay đồ. Cậu bé gương mặt đỏ bừng, người nóng như lửa, khiến Đại Bảo vừa thay đồ vừa run rẩy vì luống cuống. Sau khi mặc xong, hắn lay nhẹ Tiểu Sơn mấy cái, giọng đầy lo lắng: “Tiểu Sơn, tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa!”
Tiểu Sơn mơ màng, nhíu mày rồi nói lí nhí: “Buồn ngủ quá... Đừng làm ồn...”
Ánh mắt Đại Bảo thoáng hiện lên vẻ đau lòng lẫn bất lực. Hắn hướng ánh nhìn cầu cứu về phía Yến Khinh Thư.
Yến Khinh Thư vừa giúp Tiểu Bạch thay một chiếc áo bông nhỏ, thấy vậy liền bước tới, dịu giọng trấn an Đại Bảo: “Sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm.”
Nàng đi đến bên Tiểu Sơn, đưa tay sờ lên trán cậu bé. Cái nóng bỏng từ trán cậu khiến nàng lập tức rụt tay lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu không uống thuốc, e rằng Tiểu Sơn không trụ được lâu.
Nhân lúc Đại Bảo không để ý, Yến Khinh Thư nhanh chóng lấy ra từ không gian bí mật của mình một viên thuốc hạ sốt. Nàng khéo léo nhét viên thuốc vào miệng Tiểu Sơn, rồi nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, giúp cậu nuốt trôi viên thuốc trong tình trạng mơ mơ màng màng.
Trong khi đó, Tiểu Muội đã thay một bộ quần áo khô sạch. Cô bé ngồi xổm trước đống lửa, khuôn mặt tím tái vì lạnh dần hồi phục.
Đại Bảo hít một hơi sâu, nhìn Yến Khinh Thư rồi nói: “Nương, ngươi ở nhà trông coi. Tiểu Sơn ta giao cho ngươi, ta phải sang thôn trưởng xem tình hình, tiện thể mượn hai khúc gừng về.”
“Được, đi đi.” Yến Khinh Thư gật đầu.
Nhìn bóng dáng Đại Bảo khuất xa, nàng cầm dao phay bước ra cổng. Thiên tai luôn là cơ hội để những kẻ lang thang, du thủ du thực lợi dụng. Những kẻ này thường nhắm vào những gia đình không có đàn ông trưởng thành, xông vào tìm cách trục lợi. Yến Khinh Thư biết rõ mình phải đứng ra ngăn chặn những chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.