Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 40:

Lục Đậu Hồng Thang

27/10/2023

“Hai người thật giỏi bợ đỡ.” Lúc này, Mộc Hương nhảy dựng lên: “Mật Nương, ta còn tưởng rằng ngươi là người thanh cao, hiếu thắng, không ngờ tới ngươi cũng chỉ để ý điều kiện tốt.”

“Ta cũng không nói chỉ nhìn điều kiện, ban đầu ta nói nếu nhân phẩm nam nhân tốt.” Mật Nương liếc Mộc Hương một cái, hơi đăm chiêu hỏi: “Mộc Hương, có phải điều kiện nhà ngươi rất tốt hay không? Trong nhà có người đọc sách?”

“Cha ta là tú tài, ngoại tổ ta cũng là tú tài.” Đột nhiên Mộc Hương im lặng: “Nếu không phải vừa động đất vừa lũ lụt ta cũng sẽ được nghị hôn, đối phương nhất định là một người đọc sách.”

Thảo nào, Mật Nương và Phán Đệ liếc mắt nhìn nhau, nói: “Mạc Bắc đều đọc sách không cần trả tiền cho lão sư, đa số đều là người đọc sách, ngươi muốn gả cho người đọc sách cũng không khó.”

Mộc Hương lại im lặng, Mật Nương cũng không nói gì nữa, đột nhiên Phán Đệ đưa ra vấn đề này có lẽ là để thử ý tứ của nàng, cũng có thể muốn nhờ nàng đả động tới Mộc Hương.

Sáu người lạ sống trong một chiếc yurt ngay từ đầu đã kéo bè kéo cánh, Phán Đệ và Mộc Hương có quan hệ rất chặt chẽ, hai người ở chung với nhau một ngày so với một ngày càng tốt. Mộc Hương nói chuyện thẳng thắng, không sợ đắc tội với người khác, Phán Đệ tính tình khéo đưa đẩy, không muốn đắc tội với ai. Đêm nay xảy ra việc này, sợ là hai người lần đầu có ý kiến bất đồng, Phán Đệ không muốn lục đục với Mộc Hương liền nhờ nàng thăm dò Mộc Hương.

Mật Nương khẽ cười một tiếng, còn thú vị hơn Mộc Hương và Lan Nương châm chọc cãi nhau ầm ĩ, nàng càng thích cách nói chuyện vòng vo này hơn.

Đêm đã khuya, bốn người quay về đun nước lau cơ thể mình rồi nằm xuống ngủ, chờ trời vừa sáng lại bắt đầu một ngày bận rộn.

“Mật Nương đến đây.” Có người nhỏ giọng nói.

“Ông chủ cũng đến đây.” Có người chú ý động tĩnh của nam nhân.

“Ngươi lại một đêm không ngủ?” Mật Nương chú ý tới quầng thâm đen ở mắt hắn so với ngày hôm qua càng sâu hơn: “Có phải bởi vì cừu của ta không? Nếu không ngươi nói cho ta nghe xem phải trị như thế nào, ta…”

“Đã khoẻ rồi.” Ba Hổ xoay người đưa nàng đi lên phía trên, chỉ vào con cừu xám, tinh thần uể oải bị hắn hành hạ cả đêm, sắc mặt không thay đổi: “Đêm qua ỉa chảy cũng ít đi, lúc sáng sớm đã ỉa khuông lại rồi. Ta đưa nó ra sông rửa sạch một chút, nó ở trên mặt đất lăn lộn thành bộ dạng này.”

“Làm phiền ngươi rồi.” Trong lòng Mật Nương rất vui, nhìn Ba Hổ như vậy nàng cảm thấy dùng lời nói cảm ơn rất phù phiếm, dùng đồ vật này nọ để tặng cho hắn cũng không có tốt gì để lấy ra, duy nhất có thể làm một đôi giày nhưng hắn là một nam tử trẻ tuổi, dựa vào quan hệ trước mắt của hai người tặng giày có hơi không có chừng mực.

“Ngươi có yêu cầu muốn cái gì hay không, để ta tặng cho ngươi biểu đạt lòng biết ơn của ta.” Mật Nương cố ý thăm dò, nếu Ba Hổ có ý, hắn sẽ chủ động muốn nữ tử tự tay thêu thùa.



“Không cần, trong tay ngươi cũng không có thứ gì tốt.” Ba Hổ thấy nụ cười trên mặt nàng đã giảm đi một nửa, nói: “Ngày hôm qua đưa hai quả trứng gà coi như là quà cảm ơn đi.”

“Ồ.” Xem ra thật sự đối với nàng không có ý gì, Mật Nương quay mặt đi, phát hiện phía trước có bốn con cừu đi cùng nhau rồi tách ra ăn cỏ, con cừu non được chữa khỏi bệnh lại bị ghét bỏ, cô lập.

Ngay cả bốn con cừu cũng kết bè? Nàng cũng không để ý, quay người nói: “Ta đi xuống làm việc.”

Ba Hổ gật đầu, hắn cũng nên trở về đi ngủ một giấc thật ngon, thức đêm làm cả người đau nhức.

“Ông chủ, cừu của Mật Nương đã được trị khỏi?” Nhìn vẻ mặt hai người thả lỏng xuống, Lý bà tử thấy thế đi lên hỏi.

Ba Hổ gật đầu, không nói chuyện, hắn chuẩn bị đi, hai con chó đều trở về ngủ ngon một lúc rồi.

“Ông chủ, ngài xem buổi tối chúng ta có thể thả đàn cừu ở đây được không, làm phiền người hầu của ngài trông giúp một cái.” Lý bà tử vừa mở miệng, những người khác cũng phụ hoạ theo, đều phàn nàn cừu bị nhốt trong yurt ngủ cùng người quá có mùi.

“Không được.” Ba Hổ chân cũng chưa dừng.

“Đều làm công cho ngài, chúng ta so với Mật Nương có kém gì, ngài cũng đừng bất công, nàng có thể thả sao chúng ta không thể?”

Ba Hổ dừng chân lại, quay đầu kỳ quái nhìn bọn họ: “Ta cũng không phải cha của người nào, còn luận bàn bất công. Đàn cừu của ta, người hầu của ta, ta muốn làm như thế nào thì làm như thế.”

“Không phải ngài nhìn trúng Mật Nương chúng ta rồi chứ.” Có một phụ nhân tự cho là đã nhỏ giọng nói thầm.

Trong lòng Ba Hổ nhảy dựng lên, không dám nhìn cô nương cách đó không xa.

Mật Nương siết chặt cái kéo, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, rũ mắt nhìn cây cỏ dưới chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook