Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 43:

Lục Đậu Hồng Thang

27/10/2023

Giấc ngủ này của hắn kéo dài đến lúc hoàng hôn, vẫn bị đánh thức bởi âm thanh chuyển động ở ngoài yurt, hắn mặc y phục lên rồi đi ra ngoài yurt xem, là Triều Lỗ dẫn người chuyển lông cừu vào trong yurt.

Hắn âm thầm nhìn qua một lượt, dựa người vào xe trâu hỏi: “Cắt xong hết chưa?”

“Xong hết rồi, ngày mai có thể nhặt lông cừu đi giặt rồi, ngài xem lần này cần thuê bao nhiêu người? Tính theo thời gian, thêm nửa tháng nữa đội buôn sẽ quay lại.”

“Thúc tự giải quyết, những người thành thực chăm chỉ thì giữ lại hết.” Ba Hổ nói xong thì chuẩn bị đi tìm gì đó để ăn, còn chưa đi được mấy bước, thì nghe thấy ở Đại Hoàng bị buộc ở bên ngoài sủa dữ dội. Hắn lập tức thay đổi phương hướng đi ra bên ngoài, Đại Hoàng đến đây lâu như vậy, hắn cũng chưa từng nghe thấy nó sủa lên như vậy.

“Sao thế, trên người nó có mùi hôi hay vẻ ngoài xấu? Đồng bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ giờ ghét bỏ nó, con chó như ngươi cũng thiên vị, vồ lấy nó để cắn.” Mật Nương không ngờ Đại Hoàng sẽ đột nhiên ra oai, cố gắng thoát khỏi dây xích chó đuổi con cừu, nhào vào con cừu nhỏ màu xám, “Quay lại, quay lại, Đại Hoàng ngươi cút về cho ta, đừng sủa nữa! Đó là cừu nhà chúng ta, ngươi vội chạy đi đâu vậy?”

Cũng thật kỳ lạ, con cừu sau khi khỏi bệnh thì như bị mất trí, sau khi nàng làm xong việc thì đi chăn cừu, ba con khác tuy rằng cũng kêu be be nhưng vẫn đi cùng nàng. Chỉ có con này, sau khi khỏi bệnh dường như không nhận ra nàng, luôn một mình chạy về đám cừu của Ba Hổ.

Thật không dễ mới mang về được, hiện tại bị Đại Hoàng dọa cho mất vía rồi.



“Cái con chó này, ngươi đang gợi đòn à, không bị đau thì không nhớ sau này vẫn muốn đuổi cắn cừu.” Người phụ nhân đang rửa tay ở bờ sông giúp chặn lại, Mật Nương nhân cơ hội tóm lấy xích chó, đập vào mông nó hai phát, hổn hển nói: “Ngươi bị đần à? Cừu nhà mình cũng không nhận ra?”

Đại Hoàng lè lưỡi ra liếc nhìn về phía nàng, lại liếc nhìn về bốn con cừu đang trốn, buồn bã cúi đầu uống nước.

Ba Hổ tận mắt chứng kiến một màn lùng bắt này, buồn cười nhìn về phía cô nương ngốc, trải qua lần đuổi bắt này của Đại Hoàng, bốn con cừu vừa khéo tập hợp lại cùng nhau, qua hai ngày tiếp xúc gần, Mật Nương càng không nghĩ tới hắn lại đổi cừu.

Chính hắn cũng không ngờ Đại Hoàng lại thông minh như vậy, còn nhớ được mùi của cừu nhà mình, nếu cho đi chăn cừu ở thảo nguyên sẽ trở thành trợ thủ đắc lực.

“Sao lùa cừu về rồi?” Ba Hổ nhìn như người không có việc gì đi ra ngoài, liếc nhìn về phía người đang rửa sạch lông cừu trên người bên bờ sông, cười nói: “Người đưa Đại Hoàng cho ta mượn để chăn cừu, mấy còn cừu này của ngươi chăn nuôi cùng trên đồng cỏ đi.”

“Ban ngày nuôi trước của nhà ngươi, ban đêm lại đến đồng cỏ nhà ngươi, qua đoạn thời gian nữa, Đại Hoàng biến thành chó nhà ngươi rồi.” Mật Nương cũng giống như người không có việc gì, hào phóng nói, “Nhà ngươi cũng không thiếu chó, đừng nghĩ đến Đại Hoàng nữa.” Ba Hổ đối với nàng không có ý gì, nàng cũng nên kéo khoảng cách xa một chút, để tránh tạo phiền phức cho hắn.

“Được, lúc nào ngươi đổi ý thì đến tìm ta.” Ba Hổ nhìn Mật Nương dắt Đại Hoàng lùa cừu về, lặng lẽ thở ra một hơi, may mà Mật Nương không bị ảnh hưởng bởi mấy phụ nhân lắm mồm kia, thái độ đối với hắn vẫn như thường ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook