Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 44:

Lục Đậu Hồng Thang

27/10/2023

Sau khi Mật Nương lùa cừu về đến yurt liền nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng quăng tới, nàng rũ mắt cười nói: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”

“Cừu của ngươi lớn lên nhanh thật đấy.” Phán Đệ nói như thật mà là giả.

Mộc Hương nghe vậy thì liếc mắt đánh giá, quả thật không nhỏ, đã đuổi kịp đàn cừu của nàng ta rồi, lúc đầu mới đến tay, cừu của Mật Nương là cừu gầy yếu nhất, hình thể cũng tương đối nhỏ.

“Buổi tối thả ra ngoài cho nó ăn cỏ đêm, ăn nhiều thì lớn cũng nhanh.” Mật Nương thu xếp đuổi bốn con cừu vào đàn cừu, cừu để ở chỗ đàn cừu của Ba Hổ nên nàng ít khi chăm, giờ để cùng những con cừu của những người khác nàng mới phát hiện cừu của nàng thật sự lớn hơn không ít.

“Mật Nương, ta nghe có người nói quan hệ giữa ngươi và ông chủ ngươi không trong sạch, có thật không?” Mộc Hương không kìm nén được, đặt câu hỏi trước.

“Nửa thật nửa giả, có người nói hươu nói vượn là thật, mối quan hệ không trong sạch là giả.” Mật Nương dừng chân, dang hai tay ra, bất lực nói: “Người khác tin vào những lời này thì thôi mà sao các ngươi cũng tin thế? Buổi sáng mỗi ngày ta đều đi theo mười đến hai mươi người để cắt lông cừu, tan làm là về ăn cơm rồi đi ngủ, nào có thời gian mắt đi mày lại với nam nhân.”

“Nếu hôm qua ngươi không nói những lời đó thì sao ta lại nghi ngờ? Nhà Ba Hổ giàu có, người trông cũng không tệ, ngươi rung động với hắn cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.” Ngược lại Mộc Hương lại tủi thân trước, đừng nhìn nàng ta và Phán Đệ chơi rất ăn ý với nhau, nhưng trong những người ở yurt, nàng ta tin phục về phẩm chất của Mật Nương nhất. Liên tục chia nửa số đồ ăn cho chó trong nửa tháng, đói đến mức nửa đêm phải dậy uống nước, đây không phải chuyện bất kỳ một người nào cũng có thể làm được. Thậm chí vì dẫn theo Đại Hoàng đi đường mà nàng không ngồi xe bò. Vì sao Mật Nương lại không có xiêm y và giày để thay? Là vì khi đi trên đường đế giày bị mòn, xiêm y bị nhánh cây làm rách, lúc tới Mạc Bắc chỉ còn duy nhất một bộ đồ đang mặc.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Mật Nương nói.

“Vậy thì tốt, ta nói với ngươi này, không thể gả cho Ba Hổ đó, hắn vô cùng độc ác, mười bốn tuổi đã dám cầm dao chém cha hắn, sau đó càng hay đánh nhau với cha hắn. Nghe nhà Lão Ngao Dát nói, mười bốn mười lăm tuổi, Ba Hổ bị đánh đến mức có thể không thể lành được, cha hắn cũng thế, thường xuyên ra ngoài uống rượu giải sầu mà mặt mũi bầm tím.” Buổi trưa Mộc Hương nghe được tin đồn về mối quan hệ với Mật Nương nên đã cố ý hỏi thăm ông chủ: “Hắn dám đánh cha hắn thì sau này chắc chắn sẽ nhẫn tâm đánh vợ con.”



“Mộc Hương nói thật đấy, nàng vì ngươi nên cố ý lại gần chủ nhân để nghe ngóng.” Trong lòng Phán Đệ thấy chua chua.

“Cảm ơn ngươi Mộc Hương.” Trong lòng Mật Nương thấy ấm áp: “Đừng nghe mấy người lòng dạ đen tối bên ngoài nói bừa, Ba Hổ không có ý đó với ta, trong thời gian ngắn ta cũng không tính gả chồng.”

“Các ngươi đang nói gì thế? Ai phải gả cho người ta?” Lan Nương dẫn Oanh Nương ăn cơm trở về, chỉ nghe thấy hai chữ sau: “Mật Nương á?”

“Ngươi nghe nhầm rồi, không ai phải gả cho người ta cả.” Mật Nương nhìn hoa hẹ Oanh Nương đang ôm trong ngực, nàng hỏi: “Sao hái được nhiều hoa hẹ thế?”

“Giã hoa hẹ ra rồi trộn chung với thịt, lúc ăn sẽ không bị ngấy. Mật Nương tỷ tỷ, khi nào tỷ rảnh có thể hái thêm, trong nhà chủ nhân của muội giã rất nhiều hoa hẹ, nói là quanh năm không thể thiếu nó được. Nếu tỷ không rảnh thì hôm khác muội lại hái về cho tỷ.”

“Có rảnh, mai rảnh, lúc ta chăn cừu xong sẽ hái về.” Trước khi tan làm, Triều Lỗ nói ngày mai chỉ thuê nam nhân đi đào mương dài giúp thôi, rồi ngày mốt quay lại để bắt đầu nhặt và giặt lông cừu.

“Mật Nương, ngươi biết Tô Hợp không?” Lan Nương bỗng hỏi.

“Ai thế? Ta chưa từng nghe nói qua người này.”

“Vậy mà hắn ta còn hỏi thăm ngươi với ta? Chuyện của ngươi với Ba Hổ có phải sự thật không?” Lan Nương nghi ngờ nhìn Mật Nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook