[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Chương 3: Hòa Ly Vương Phi. (3)
Tử Hư Ô Hữu Quân
07/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Về đến đại sảnh, Chu Vân Thù nói với bốn nha hoàn ở bên cạnh: “Những lời vừa rồi ta nói với Vương gia các ngươi cũng nghe thấy cả rồi.”
“Thu Lộ vốn là người của vương phủ nên ra không sắp xếp gì cả.”
Nàng nhìn ba nha hoàn cùng gả đến của mình, nói: “Khế ước bán thân của các ngươi ta sẽ trả lại, các ngươi tự trở về nhà đi.”
“Vương phi!”
Xuân Tước hoảng loạn quỳ dưới chân Chu Vân Thù, ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn Chu Vân Thù nói: “Tiểu thư! Xuân Tước không đi, mạng của Xuân Tước là được người cứu, Xuân Tước sống chết gì thì cũng là người của tiểu thư.”
Đông Cáp quỳ xuống bên cạnh Xuân Tước: “Tiểu Thư đi đâu, Đông Cáp sẽ theo tới đấy.”
Trong mắt Chu Vân Thù thoáng hiện lên vẻ xúc động, nhưng nghĩ tới con đường tiếp theo mình phải đi, nàng nói: “Ta sẽ theo Chu gia cũng tới Nam Man, các ngươi…”
“Chúng nô tỳ đi theo tiểu thư!” Xuân Tước và Đông Cáp đồng thanh nói.
Chu Vân Thù thở dài, kiếp trước lúc mình khó sinh là Xuân Tước rút kiếm liều mạng chạy ra khỏi Vương phủ tìm đại phu về, là Đông Cáp một mực bảo vệ bên cạnh mình.
Nhưng đáng tiếc là quá muộn.
“Tiểu thư, đừng không cần nô tì.” Xuân Tước sợ hãi nhìn Chu Vân Thù, sợ rằng nàng sẽ bỏ lại mình.
“Được.”
Chu Vân Thù nói xong thì nhìn về phía Hạ Oanh ở bên cạnh vẫn cứ đứng đó không nói gì, ánh mắt Hạ Oanh né tránh, nhưng vẫn nói: “Vương phi, nô tì, nô tì muốn ở lại Vương phủ chăm sóc tiểu quận chúa.”
Trong mắt Chu Vân Thù thoáng hiện lên một sự lạnh lùng, kiếp trước mãi đến khi khó sinh ra nhiều máu nàng mới phát hiện ra sự khác thường của Hạ Oanh, mặc dù kiếp này trọng sinh quá bất ngờ, nhưng người phản bội nàng…
“Mẫu phi!”
Mạch suy nghĩ của Chu Vân Thù bị tiếng gọi non nớt này cắt đứt.
Chu Vân Thù nghe thấy tiếng gọi của Nhu Nhu, sống mũi cay cay, lập tức đi ra gian ngoài, đập vào mắt quả nhiên là con gái của mình.
Kiếp trước Trấn Bắc Vương phủ suy tàn, người của Chu gia sau khi bị lưu đày tới Nam Man, cũng chính mẫu phi của Ngụy Vương không ngừng phái mỹ nhân tới Ngụy Vương phủ, thậm chí còn cử cháu gái ruột của mình tới Vương phủ làm trắc phi.
Nếu như không phải Cơ Sinh kiên định thì chưa biết chừng vị trí chính phi của Chu Vân Thù cũng bị Trình Giai Giai cướp mất, chứ không phải chỉ cùng với con gái của mình cùng chuyển từ chủ viện tới viện tử hẻo lánh nhất vương phủ làm người vô hình.
Xem ra, kiếp trước sau khi mình khó sinh mà chết, vị trí chính phi này có lẽ là rơi vào tay của Trình Giai Giai.
Nghĩ tới đây, Chu Vân Thù bất giác sờ lên bụng mình, nàng nhớ là lúc đó tiếng kêu gào của bà đỡ nói là trong bụng nàng mang song thai, còn hai đứa trẻ cùng chết ở trong bụng của nàng.
“Mẫu phi, đừng khóc.”
Bàn tay nhỏ bé thơm tho mềm mại sờ lên tay Chu Vân Thù, Chu Vân Thù ôm con gái mình vào trong lòng.
Sở dĩ vừa rồi nàng tới tiền viện không nói là muốn dẫn theo con gái đi cùng là bởi vì Chu Vân Thù biết rằng mẫu phi của Cơ Sinh sẽ không để cho một đứa trẻ mang dòng máu của Chu gia ở trong Vương phủ và trở thành cái gai trong mắt của hoàng đế.
Quả nhiên là vậy, khi Chu Vân Thù ôm con gái mình trở về tẩm thất để thu dọn đồ đạc thì Khương ma ma của tiền viện cầm một cái tay nải bước vào.
“Vương phi, Vương gia bảo nô tài gói ghém đồ cho quận chúa…”
Khương ma ma nuốt xuống những lời còn lại khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Vân Thù.
Thật ra trong lòng bà ta cũng không hiểu, có thể nào đi chăng nữa thì tiểu quận chúa cũng mang dòng máu của Vương gia, sao Vương gia có thể đồng ý với Lệ Phi nương nương để tiểu quận chúa rời khỏi Vương phủ cùng với Vương phi được chứ!
Chẳng là lời đồn là thật, chủ tử đã muốn bỏ Vương phi từ lâu, đuổi tiểu quận chúa đi cũng chỉ là để nhường vị trí cho tam tiểu thư nhà thừa tướng?
Về đến đại sảnh, Chu Vân Thù nói với bốn nha hoàn ở bên cạnh: “Những lời vừa rồi ta nói với Vương gia các ngươi cũng nghe thấy cả rồi.”
“Thu Lộ vốn là người của vương phủ nên ra không sắp xếp gì cả.”
Nàng nhìn ba nha hoàn cùng gả đến của mình, nói: “Khế ước bán thân của các ngươi ta sẽ trả lại, các ngươi tự trở về nhà đi.”
“Vương phi!”
Xuân Tước hoảng loạn quỳ dưới chân Chu Vân Thù, ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn Chu Vân Thù nói: “Tiểu thư! Xuân Tước không đi, mạng của Xuân Tước là được người cứu, Xuân Tước sống chết gì thì cũng là người của tiểu thư.”
Đông Cáp quỳ xuống bên cạnh Xuân Tước: “Tiểu Thư đi đâu, Đông Cáp sẽ theo tới đấy.”
Trong mắt Chu Vân Thù thoáng hiện lên vẻ xúc động, nhưng nghĩ tới con đường tiếp theo mình phải đi, nàng nói: “Ta sẽ theo Chu gia cũng tới Nam Man, các ngươi…”
“Chúng nô tỳ đi theo tiểu thư!” Xuân Tước và Đông Cáp đồng thanh nói.
Chu Vân Thù thở dài, kiếp trước lúc mình khó sinh là Xuân Tước rút kiếm liều mạng chạy ra khỏi Vương phủ tìm đại phu về, là Đông Cáp một mực bảo vệ bên cạnh mình.
Nhưng đáng tiếc là quá muộn.
“Tiểu thư, đừng không cần nô tì.” Xuân Tước sợ hãi nhìn Chu Vân Thù, sợ rằng nàng sẽ bỏ lại mình.
“Được.”
Chu Vân Thù nói xong thì nhìn về phía Hạ Oanh ở bên cạnh vẫn cứ đứng đó không nói gì, ánh mắt Hạ Oanh né tránh, nhưng vẫn nói: “Vương phi, nô tì, nô tì muốn ở lại Vương phủ chăm sóc tiểu quận chúa.”
Trong mắt Chu Vân Thù thoáng hiện lên một sự lạnh lùng, kiếp trước mãi đến khi khó sinh ra nhiều máu nàng mới phát hiện ra sự khác thường của Hạ Oanh, mặc dù kiếp này trọng sinh quá bất ngờ, nhưng người phản bội nàng…
“Mẫu phi!”
Mạch suy nghĩ của Chu Vân Thù bị tiếng gọi non nớt này cắt đứt.
Chu Vân Thù nghe thấy tiếng gọi của Nhu Nhu, sống mũi cay cay, lập tức đi ra gian ngoài, đập vào mắt quả nhiên là con gái của mình.
Kiếp trước Trấn Bắc Vương phủ suy tàn, người của Chu gia sau khi bị lưu đày tới Nam Man, cũng chính mẫu phi của Ngụy Vương không ngừng phái mỹ nhân tới Ngụy Vương phủ, thậm chí còn cử cháu gái ruột của mình tới Vương phủ làm trắc phi.
Nếu như không phải Cơ Sinh kiên định thì chưa biết chừng vị trí chính phi của Chu Vân Thù cũng bị Trình Giai Giai cướp mất, chứ không phải chỉ cùng với con gái của mình cùng chuyển từ chủ viện tới viện tử hẻo lánh nhất vương phủ làm người vô hình.
Xem ra, kiếp trước sau khi mình khó sinh mà chết, vị trí chính phi này có lẽ là rơi vào tay của Trình Giai Giai.
Nghĩ tới đây, Chu Vân Thù bất giác sờ lên bụng mình, nàng nhớ là lúc đó tiếng kêu gào của bà đỡ nói là trong bụng nàng mang song thai, còn hai đứa trẻ cùng chết ở trong bụng của nàng.
“Mẫu phi, đừng khóc.”
Bàn tay nhỏ bé thơm tho mềm mại sờ lên tay Chu Vân Thù, Chu Vân Thù ôm con gái mình vào trong lòng.
Sở dĩ vừa rồi nàng tới tiền viện không nói là muốn dẫn theo con gái đi cùng là bởi vì Chu Vân Thù biết rằng mẫu phi của Cơ Sinh sẽ không để cho một đứa trẻ mang dòng máu của Chu gia ở trong Vương phủ và trở thành cái gai trong mắt của hoàng đế.
Quả nhiên là vậy, khi Chu Vân Thù ôm con gái mình trở về tẩm thất để thu dọn đồ đạc thì Khương ma ma của tiền viện cầm một cái tay nải bước vào.
“Vương phi, Vương gia bảo nô tài gói ghém đồ cho quận chúa…”
Khương ma ma nuốt xuống những lời còn lại khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Vân Thù.
Thật ra trong lòng bà ta cũng không hiểu, có thể nào đi chăng nữa thì tiểu quận chúa cũng mang dòng máu của Vương gia, sao Vương gia có thể đồng ý với Lệ Phi nương nương để tiểu quận chúa rời khỏi Vương phủ cùng với Vương phi được chứ!
Chẳng là lời đồn là thật, chủ tử đã muốn bỏ Vương phi từ lâu, đuổi tiểu quận chúa đi cũng chỉ là để nhường vị trí cho tam tiểu thư nhà thừa tướng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.