Chạy Nạn Làm Ruộng: Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con
Chương 12:
Bảo Tú
08/08/2023
Dương lão nhị cũng âm thầm bảo vệ Dương lão tam ở phía sau.
Mặt Dương lão nhị sưng lên vì bị đánh, cậu cảnh giác nhìn Dương Vũ, bàn tay nhỏ lặng lẽ để ra sau lưng, trên tay còn cầm một nắm cát.
Dương Vũ: “???”
Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải vừa rồi vẫn ổn sao? Chỉ vừa qua một lúc, tại sao bây giờ đứa nào cũng nhìn nàng với ánh mắt như vậy? Không biết còn tưởng nàng định làm gì chúng.
“Mấy đứa đây là...” Dương Vũ tiến lên một bước hỏi, nhưng còn chưa nói xong thì Dương lão đại lên tiếng cắt ngang.
“Tam đệ sức khỏe không tốt, người muốn đánh thì đánh con này!” Dương lão đại bây giờ không còn khuôn mặt hung ác hồi nãy nữa, giờ mang theo khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cái thân thể đang run lên vì căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đã phản bội cậu.
Dương Vũ nhìn ba đứa trẻ như vậy, cảm thấy đau đầu, trong lòng thở dài. Không cần phải nói cũng biết đây là chuyện trước kia nguyên chủ làm ra, tuy nàng đã có toàn bộ ký ức của nguyên chủ nhưng cũng không thể hiểu nổi chuyện này.
Bỏ nó đi, giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Ba huynh đệ tưởng rằng sẽ bị một trận đánh kịch liệt, chúng nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc vẫn không có gì xảy ra. Dương lão tam liền mở mắt nhìn trộm, cậu thấy Dương Vũ đang quay lưng về phía bọn họ, ngẩn người đứng im.
Lần này mẫu thân không đánh, chẳng lẽ là... Nghĩ tới đây, hai mắt cậu sáng lấp lánh.
Nhìn hai người nhà Vương Chiêu Nga ở đối diện, Dương lão tam mừng rỡ quên cả sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Vương Thiết Đan và Vương Chiêu Nga. Cậu bé không biết lúc này biểu cảm của mình đã lọt vào mắt mọi người xung quanh, mọi người thấy cậu rất đáng yêu, nhỏ vậy mà biết bảo vệ mẫu thân, so với Vương Thiết Đan thì cậu bé hơn hẳn.
Dương Vũ lạnh lùng nhìn hai người họ Vương kia, nói: “Các ngươi, một người thì đi cướp đồ ăn của nhà ta, còn một người già không biết xấu hổ thì đánh con trai ta. Nói đi, các ngươi tính bồi thường như thế nào?”
Vừa nghe đến phải bồi thường, Vương Chiêu Nga không màng đau đớn, nhảy dựng lên chửi: “Ta phi! Cái loại không biết xấu hổ nhà ngươi còn dám đòi bồi thường, không sợ sấm sét đánh cho sao?”
“Muồn ta đây bồi thường thì ngươi nằm mơ đi.”
“Lúc trước mọi người trong thôn nhân từ không đuổi các ngươi đi là may lắm rồi. Bây giờ còn muốn đòi bồi thường, ngươi xứng sao? Một đám không biết xấu hổ!”
Mặt Dương lão nhị sưng lên vì bị đánh, cậu cảnh giác nhìn Dương Vũ, bàn tay nhỏ lặng lẽ để ra sau lưng, trên tay còn cầm một nắm cát.
Dương Vũ: “???”
Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải vừa rồi vẫn ổn sao? Chỉ vừa qua một lúc, tại sao bây giờ đứa nào cũng nhìn nàng với ánh mắt như vậy? Không biết còn tưởng nàng định làm gì chúng.
“Mấy đứa đây là...” Dương Vũ tiến lên một bước hỏi, nhưng còn chưa nói xong thì Dương lão đại lên tiếng cắt ngang.
“Tam đệ sức khỏe không tốt, người muốn đánh thì đánh con này!” Dương lão đại bây giờ không còn khuôn mặt hung ác hồi nãy nữa, giờ mang theo khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cái thân thể đang run lên vì căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đã phản bội cậu.
Dương Vũ nhìn ba đứa trẻ như vậy, cảm thấy đau đầu, trong lòng thở dài. Không cần phải nói cũng biết đây là chuyện trước kia nguyên chủ làm ra, tuy nàng đã có toàn bộ ký ức của nguyên chủ nhưng cũng không thể hiểu nổi chuyện này.
Bỏ nó đi, giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Ba huynh đệ tưởng rằng sẽ bị một trận đánh kịch liệt, chúng nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc vẫn không có gì xảy ra. Dương lão tam liền mở mắt nhìn trộm, cậu thấy Dương Vũ đang quay lưng về phía bọn họ, ngẩn người đứng im.
Lần này mẫu thân không đánh, chẳng lẽ là... Nghĩ tới đây, hai mắt cậu sáng lấp lánh.
Nhìn hai người nhà Vương Chiêu Nga ở đối diện, Dương lão tam mừng rỡ quên cả sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Vương Thiết Đan và Vương Chiêu Nga. Cậu bé không biết lúc này biểu cảm của mình đã lọt vào mắt mọi người xung quanh, mọi người thấy cậu rất đáng yêu, nhỏ vậy mà biết bảo vệ mẫu thân, so với Vương Thiết Đan thì cậu bé hơn hẳn.
Dương Vũ lạnh lùng nhìn hai người họ Vương kia, nói: “Các ngươi, một người thì đi cướp đồ ăn của nhà ta, còn một người già không biết xấu hổ thì đánh con trai ta. Nói đi, các ngươi tính bồi thường như thế nào?”
Vừa nghe đến phải bồi thường, Vương Chiêu Nga không màng đau đớn, nhảy dựng lên chửi: “Ta phi! Cái loại không biết xấu hổ nhà ngươi còn dám đòi bồi thường, không sợ sấm sét đánh cho sao?”
“Muồn ta đây bồi thường thì ngươi nằm mơ đi.”
“Lúc trước mọi người trong thôn nhân từ không đuổi các ngươi đi là may lắm rồi. Bây giờ còn muốn đòi bồi thường, ngươi xứng sao? Một đám không biết xấu hổ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.