Chạy Nạn Làm Ruộng: Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con
Chương 18:
Bảo Tú
10/08/2023
Dương Vũ nghe vậy mới nhớ ra trong thôn có quy tắc này. Mọi người trong thôn ít nhiều đều có quan hệ thân thích.
Nhớ năm đó, nguyên chủ chưa kết hôn mà đã mang thai nhưng lại không bị đuổi đi là vì quy tắc này. Còn nguyên nhân khác là vì ba đứa trẻ này đều có chút thân thích với họ, không ai nhẫn tâm muốn đuổi đi.
Đây là những gì Dương Vũ thấy được trong kí ức của nguyên chủ.
“Trưởng thôn, ta không phải là người thích đặt điều vu khống người khác, dù gì thì thằng bé cũng là con trai ta, chuyện này làm sao có thể nói bậy bạ được!”
Dương Vũ đứng đó nói, không quan tâm tới ánh nhìn phức tạp của trưởng thôn.
Trước đây, nguyên chủ đã từng nói bậy bạ rất nhiều lần.
“Nhị cẩu.”
Dương lão nhị mơ hồ nghe được chút âm thanh, cậu tối sầm mặt, cảm thấy nữ nhân kia thật đáng ghét.
Cậu bé ghét nhất bị người khác gọi là Nhị cẩu.
Trưởng thôn cau mày, gọi to hơn, gọi vài lần mới thấy Dương lão nhị ngơ ngác nhìn mình.
“Trưởng thôn, ngài gọi con?”
Thấy vậy, Vương Chiêu Nga tức giận hét: “Dương nhị cẩu! Ngươi làm cái trò gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà dám học theo mẫu thân hồ ly đi lừa người khác sao?”
“Nói dối sẽ bị trời phạt, ngươi đúng là độc ác như mẫu thân ngươi vậy!”
“Ngươi đánh con trai ta, một tên tạp chủng có mẫu thân sinh mà không có phụ thân dạy.”
“Vương Chiêu Nga, mau câm miệng!” Trưởng thôn tức giận nói.
“Ta không đấy! Tại sao lại muốn ta câm miệng?”
“Ta cứ nói, xem ngươi có thể làm gì được. Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi đã bị con hồ ly tinh Dương Vũ mê hoặc rồi.”
“Ngươi như vậy mà còn làm trưởng thôn, thà để cho người nhà ta làm còn hơn!” Lúc này Vương Chiêu Nga đã hoàn toàn giải phóng bản thân, đem những lời trong lòng nói hết ra.
Bà ta không biết lúc này mặt của trưởng thôn đã đen như đít nồi, còn Vương lão thái thái thấy chuyện này sắp không xong rồi.
Vương Chiêu Nga còn muốn mắng chửi tiếp, bà lão liền đi tới tát cho bà ta một cái.
“Câm miệng!”
Bị đánh cho tỉnh táo, Vương Chiêu Nga thấy gương mặt tràn đầy tức giận của trưởng thôn, ông đang nhìn chằm chằm mình, bà ta chợt nghĩ lại những lời vừa rồi.
Thôi xong!
Sắc mặt Vương Chiêu Nga tái nhợt, vừa rồi đã nói hết những lời trong lòng ra.
Nếu như bị trưởng thôn đuổi ra ngoài thì... Không, chắc chắn không thể!
“Trưởng thôn, vừa nãy tôi bị ma nhập nên nói bậy bạ.”
Vừa nói, bà ta vừa lấy tay tự tát vào mặt mình.
“Ôi chao, cái miệng này chỉ biết nói lung tung, không tài nào quản được, nên đánh, nên đánh.”
Nhớ năm đó, nguyên chủ chưa kết hôn mà đã mang thai nhưng lại không bị đuổi đi là vì quy tắc này. Còn nguyên nhân khác là vì ba đứa trẻ này đều có chút thân thích với họ, không ai nhẫn tâm muốn đuổi đi.
Đây là những gì Dương Vũ thấy được trong kí ức của nguyên chủ.
“Trưởng thôn, ta không phải là người thích đặt điều vu khống người khác, dù gì thì thằng bé cũng là con trai ta, chuyện này làm sao có thể nói bậy bạ được!”
Dương Vũ đứng đó nói, không quan tâm tới ánh nhìn phức tạp của trưởng thôn.
Trước đây, nguyên chủ đã từng nói bậy bạ rất nhiều lần.
“Nhị cẩu.”
Dương lão nhị mơ hồ nghe được chút âm thanh, cậu tối sầm mặt, cảm thấy nữ nhân kia thật đáng ghét.
Cậu bé ghét nhất bị người khác gọi là Nhị cẩu.
Trưởng thôn cau mày, gọi to hơn, gọi vài lần mới thấy Dương lão nhị ngơ ngác nhìn mình.
“Trưởng thôn, ngài gọi con?”
Thấy vậy, Vương Chiêu Nga tức giận hét: “Dương nhị cẩu! Ngươi làm cái trò gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà dám học theo mẫu thân hồ ly đi lừa người khác sao?”
“Nói dối sẽ bị trời phạt, ngươi đúng là độc ác như mẫu thân ngươi vậy!”
“Ngươi đánh con trai ta, một tên tạp chủng có mẫu thân sinh mà không có phụ thân dạy.”
“Vương Chiêu Nga, mau câm miệng!” Trưởng thôn tức giận nói.
“Ta không đấy! Tại sao lại muốn ta câm miệng?”
“Ta cứ nói, xem ngươi có thể làm gì được. Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi đã bị con hồ ly tinh Dương Vũ mê hoặc rồi.”
“Ngươi như vậy mà còn làm trưởng thôn, thà để cho người nhà ta làm còn hơn!” Lúc này Vương Chiêu Nga đã hoàn toàn giải phóng bản thân, đem những lời trong lòng nói hết ra.
Bà ta không biết lúc này mặt của trưởng thôn đã đen như đít nồi, còn Vương lão thái thái thấy chuyện này sắp không xong rồi.
Vương Chiêu Nga còn muốn mắng chửi tiếp, bà lão liền đi tới tát cho bà ta một cái.
“Câm miệng!”
Bị đánh cho tỉnh táo, Vương Chiêu Nga thấy gương mặt tràn đầy tức giận của trưởng thôn, ông đang nhìn chằm chằm mình, bà ta chợt nghĩ lại những lời vừa rồi.
Thôi xong!
Sắc mặt Vương Chiêu Nga tái nhợt, vừa rồi đã nói hết những lời trong lòng ra.
Nếu như bị trưởng thôn đuổi ra ngoài thì... Không, chắc chắn không thể!
“Trưởng thôn, vừa nãy tôi bị ma nhập nên nói bậy bạ.”
Vừa nói, bà ta vừa lấy tay tự tát vào mặt mình.
“Ôi chao, cái miệng này chỉ biết nói lung tung, không tài nào quản được, nên đánh, nên đánh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.