Chạy Nạn Làm Ruộng: Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con
Chương 38:
Bảo Tú
15/08/2023
Mười ngày tiếp theo trôi qua, tinh thần của Dương Vũ dần suy sụp, hiện tại nước không còn nhiều, trong ống trúc chỉ còn lại một ít.
Một số gia đình trong thôn đã thiếu nước mấy ngày nay, môi khô nứt nẻ, mặt trắng bệch.
Dù là thanh niên khỏe khoắn hay phụ nữ già yếu, trên tay ai cũng cầm một chiếc gậy hoặc một chiếc cuốc để chống.
Có một thôn khác đã bị cướp hết sạch nước và lương thực.
Đây là chuyện cảnh báo cho tất cả mọi người.
Nếu bây giờ thôn họ mà bị cướp thì chẳng khác nào là giết chết họ.
“Hệ thống, nếu ngươi không kích hoạt nhiệm vụ thì ta sẽ chết vì đói và khát mất.”
Lúc này nàng rất muốn ăn chiếc bánh bao nhân thịt kia, nhưng mấy ngày nay không hiểu tại sao Dương lão tam lại không sợ nàng nữa.
Suốt ngày bám lấy nàng khiến nàng không có thời gian để ăn món bánh bao nhân thịt yêu thích của mình.
Mấy chiếc bánh ngô kia, đám trẻ này mỗi ngày chỉ dám ăn một ít vì chúng sợ sau này sẽ không có đồ ăn nữa.
Nhưng lâu dần thì lương thực cũng sắp hết.
Bây giờ có lương thực thì cũng không dám ăn nữa.
“Mau đi gọi đại ca và nhị ca của ngươi tới đây.”
“Chúng ở cách xa như vậy có phải là vì sợ lão nương sẽ ăn thịt chúng không?”
Giọng Dương Vũ khàn khàn, trong lời nói chứa đầy tức giận.
Dương lão tam cẩn thận nhìn Dương Vũ, cậu bé gật đầu và chạy tới chỗ hai huynh của mình.
Cậu bé biết mẫu thân nhất định đang có chuyện gì đó, nhưng nghe mẫu thân nói vậy trong lòng cậu có chút sợ hãi.
Dương lão nhị liếm đôi môi trắng bệch và khô khốc, yếu ớt giễu cợt nói: “Này, tiểu cẩu, sao đệ không đi theo nữ nhân độc ác kia mà lại tới tìm hai đứa trẻ đáng thương này làm gì?”
Sắc mặt Dương lão đại nghiêm nghị, ánh mắt kiên định nhìn lão tam, mặc dù không nói gì nhưng từ ánh mắt đó có thể biết cậu cũng có ý tương tự giống nhị đệ của mình.
“Đại ca, nhị ca, mẫu thân bảo hai người qua bên đó.”
Dương lão tam đã quá quen với cách nói chuyện của nhị ca nhà mình.
Cậu bé do dự một lúc rồi nói thêm: “Nếu hai ca ca không qua đó, mẫu thân sẽ tức giận đấy.”
“Ha ha, đệ cho rằng chúng ta sợ nữ nhân kia nổi giận sao?”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng chân vẫn bước đi.
Ba huynh đệ một trước một sau đứng trước mặt Dương Vũ.
“Mẫu thân, người kêu tam đệ đi gọi chúng con là có việc gì sao?”
“Bây giờ ai đi được thì đi, không đi được thì đứng lại nghỉ ngơi, chỉ cần ăn ít lương thực là được.”
Một số gia đình trong thôn đã thiếu nước mấy ngày nay, môi khô nứt nẻ, mặt trắng bệch.
Dù là thanh niên khỏe khoắn hay phụ nữ già yếu, trên tay ai cũng cầm một chiếc gậy hoặc một chiếc cuốc để chống.
Có một thôn khác đã bị cướp hết sạch nước và lương thực.
Đây là chuyện cảnh báo cho tất cả mọi người.
Nếu bây giờ thôn họ mà bị cướp thì chẳng khác nào là giết chết họ.
“Hệ thống, nếu ngươi không kích hoạt nhiệm vụ thì ta sẽ chết vì đói và khát mất.”
Lúc này nàng rất muốn ăn chiếc bánh bao nhân thịt kia, nhưng mấy ngày nay không hiểu tại sao Dương lão tam lại không sợ nàng nữa.
Suốt ngày bám lấy nàng khiến nàng không có thời gian để ăn món bánh bao nhân thịt yêu thích của mình.
Mấy chiếc bánh ngô kia, đám trẻ này mỗi ngày chỉ dám ăn một ít vì chúng sợ sau này sẽ không có đồ ăn nữa.
Nhưng lâu dần thì lương thực cũng sắp hết.
Bây giờ có lương thực thì cũng không dám ăn nữa.
“Mau đi gọi đại ca và nhị ca của ngươi tới đây.”
“Chúng ở cách xa như vậy có phải là vì sợ lão nương sẽ ăn thịt chúng không?”
Giọng Dương Vũ khàn khàn, trong lời nói chứa đầy tức giận.
Dương lão tam cẩn thận nhìn Dương Vũ, cậu bé gật đầu và chạy tới chỗ hai huynh của mình.
Cậu bé biết mẫu thân nhất định đang có chuyện gì đó, nhưng nghe mẫu thân nói vậy trong lòng cậu có chút sợ hãi.
Dương lão nhị liếm đôi môi trắng bệch và khô khốc, yếu ớt giễu cợt nói: “Này, tiểu cẩu, sao đệ không đi theo nữ nhân độc ác kia mà lại tới tìm hai đứa trẻ đáng thương này làm gì?”
Sắc mặt Dương lão đại nghiêm nghị, ánh mắt kiên định nhìn lão tam, mặc dù không nói gì nhưng từ ánh mắt đó có thể biết cậu cũng có ý tương tự giống nhị đệ của mình.
“Đại ca, nhị ca, mẫu thân bảo hai người qua bên đó.”
Dương lão tam đã quá quen với cách nói chuyện của nhị ca nhà mình.
Cậu bé do dự một lúc rồi nói thêm: “Nếu hai ca ca không qua đó, mẫu thân sẽ tức giận đấy.”
“Ha ha, đệ cho rằng chúng ta sợ nữ nhân kia nổi giận sao?”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng chân vẫn bước đi.
Ba huynh đệ một trước một sau đứng trước mặt Dương Vũ.
“Mẫu thân, người kêu tam đệ đi gọi chúng con là có việc gì sao?”
“Bây giờ ai đi được thì đi, không đi được thì đứng lại nghỉ ngơi, chỉ cần ăn ít lương thực là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.