Chạy Nạn Làm Ruộng: Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con
Chương 39:
Bảo Tú
15/08/2023
Bộ dạng tủm tỉm cười của Dương lão nhị hoàn toàn khác ánh mắt hồi nãy.
Dương lão đại cũng đưa mắt hỏi Dương Vũ.
Dương Vũ không để ý tới lời nói của lão nhị, nàng thấy ba huynh đệ gầy và ngăm đen, trong lòng chỉ biết thở dài.
Ba tên ác ma này càng ngày càng gầy gò và đen sạm.
Đúng là nhân vật phản diện nên hoàn toàn khác so với nam chính.
Nhân vật phản diện thì gầy gò, ốm yếu, nam chính thì trắng trẻo, ăn no mặc ấm.
Dương Vũ lấy từ trong túi ra một chiếc bánh ngô, thấy bánh ngô, Dương lão nhị trừng mắt nhìn.
Dương lão đại cũng vậy, không thể ngừng nuốt nước bọt.
Cái bụng nhỏ phát ra âm thanh, Dương lão nhị vốn có da mặt mỏng nên lúc này cậu bé rất xấu hổ, tay loạn xạ không biết nên đặt ở đâu.
Đôi tai của cậu bé đỏ lên, cậu chỉ dám nhìn trời nhìn đất, chứ không dám nhìn Dương Vũ.
Ngón chân cậu vô thức co lại.
“Không được co ngón chân, nếu không chỗ dưới chân sẽ có lỗ mất.”
Dương Vũ cố nén cười và nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Ùng ục!
Dương lão nhị chỉ cảm thấy hai bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, mặt cậu bé đỏ bừng.
Trong lòng cậu bé có chút giận.
Tam đệ ngốc nghếch không biết chuyện gì, cố nói thêm vào: “Nhị ca, mẫu thân nói thật sao?”
“Hóa ra chân của huỳnh lại lợi hại như vậy, có thể khoét lỗ trên mặt đất, bảo sao giày của huynh đã bị rách.”
“Nhị ca, nhà chúng ta rất nghèo, huynh không nên phá giày như vậy, nếu không...”
“Dương lão tam, câm miệng!”
Cậu đã làm gì sai mà lại có một đệ đệ ngốc như này.
Đệ đệ còn hùa theo mẫu thân trêu chọc cậu.
Nếu không phải tại nữ nhân này nói thì cậu cũng không trở nên như vậy.
“Nhị ca, huynh làm vậy là không đúng...” Thấy Dương lão nhị nhìn chằm chằm, tiếng của Dương lão tam cũng dần nhỏ đi.
Nhìn thấy tên nhóc phản diện này vì lời nói của nàng mà xấu hổ.
Dương Vũ không trêu nữa, trực tiếp cầm cái bánh đưa cho đám trẻ.
Nàng nói với giọng điệu chán ghét: “Cầm lấy và ăn đi.”
“Đều là một đám quỷ đòi nợ, nếu không phải sợ các ngươi chết đói thì lão nương cũng chả mang ra đâu.”
“Lão nương nói cho các ngươi biết, nếu không tiết kiệm đồ ăn, ăn hết rồi thì ta sẽ không cho nữa đâu, đến lúc đó đừng trách ta độc ác.”
Nàng nói xong quay qua nhìn người vừa lén nhìn nhà nàng nhưng lúc này không nhìn nữa.
Mới chỉ đi được nửa đường, lương thực gần hết và nước thì đã hết sạch.
Dương lão đại cũng đưa mắt hỏi Dương Vũ.
Dương Vũ không để ý tới lời nói của lão nhị, nàng thấy ba huynh đệ gầy và ngăm đen, trong lòng chỉ biết thở dài.
Ba tên ác ma này càng ngày càng gầy gò và đen sạm.
Đúng là nhân vật phản diện nên hoàn toàn khác so với nam chính.
Nhân vật phản diện thì gầy gò, ốm yếu, nam chính thì trắng trẻo, ăn no mặc ấm.
Dương Vũ lấy từ trong túi ra một chiếc bánh ngô, thấy bánh ngô, Dương lão nhị trừng mắt nhìn.
Dương lão đại cũng vậy, không thể ngừng nuốt nước bọt.
Cái bụng nhỏ phát ra âm thanh, Dương lão nhị vốn có da mặt mỏng nên lúc này cậu bé rất xấu hổ, tay loạn xạ không biết nên đặt ở đâu.
Đôi tai của cậu bé đỏ lên, cậu chỉ dám nhìn trời nhìn đất, chứ không dám nhìn Dương Vũ.
Ngón chân cậu vô thức co lại.
“Không được co ngón chân, nếu không chỗ dưới chân sẽ có lỗ mất.”
Dương Vũ cố nén cười và nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Ùng ục!
Dương lão nhị chỉ cảm thấy hai bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, mặt cậu bé đỏ bừng.
Trong lòng cậu bé có chút giận.
Tam đệ ngốc nghếch không biết chuyện gì, cố nói thêm vào: “Nhị ca, mẫu thân nói thật sao?”
“Hóa ra chân của huỳnh lại lợi hại như vậy, có thể khoét lỗ trên mặt đất, bảo sao giày của huynh đã bị rách.”
“Nhị ca, nhà chúng ta rất nghèo, huynh không nên phá giày như vậy, nếu không...”
“Dương lão tam, câm miệng!”
Cậu đã làm gì sai mà lại có một đệ đệ ngốc như này.
Đệ đệ còn hùa theo mẫu thân trêu chọc cậu.
Nếu không phải tại nữ nhân này nói thì cậu cũng không trở nên như vậy.
“Nhị ca, huynh làm vậy là không đúng...” Thấy Dương lão nhị nhìn chằm chằm, tiếng của Dương lão tam cũng dần nhỏ đi.
Nhìn thấy tên nhóc phản diện này vì lời nói của nàng mà xấu hổ.
Dương Vũ không trêu nữa, trực tiếp cầm cái bánh đưa cho đám trẻ.
Nàng nói với giọng điệu chán ghét: “Cầm lấy và ăn đi.”
“Đều là một đám quỷ đòi nợ, nếu không phải sợ các ngươi chết đói thì lão nương cũng chả mang ra đâu.”
“Lão nương nói cho các ngươi biết, nếu không tiết kiệm đồ ăn, ăn hết rồi thì ta sẽ không cho nữa đâu, đến lúc đó đừng trách ta độc ác.”
Nàng nói xong quay qua nhìn người vừa lén nhìn nhà nàng nhưng lúc này không nhìn nữa.
Mới chỉ đi được nửa đường, lương thực gần hết và nước thì đã hết sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.