Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 22: Giấc Mơ Ngọt Ngào
Ma nữ mary
21/05/2021
Từ các câu chuyện cổ tích công chúa và hoàng tử! Tôi cũng hy vọng tìm cho mình một chàng hoàng tử. Có một gia đình nhỏ hạnh phúc và ngọt ngào.
Tôi không phải là một cô công chúa xinh đẹp nhưng tôi đủ tự tin vào bản thân có thể hấp dẫn các chàng trai tôi thích. Gia đình tôi không giàu có nhưng chính vì vậy tôi có một nghị lực kiên cường, bước từng bước vào thế giới rộng lớn này.
Tôi mong muốn tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Tôi đã từng bị bỏ rơi, bị phản bội nhưng nó đã khiến tôi mạnh mẽ lên. Tôi không sợ hãi trước khó khăn. Trước đây, tôi đã khóc rất nhiều, rất đau khổ khi bạn thân và người yêu đều quay lưng với tôi. Tôi nghĩ mình đã không thể cười. Dù cho mọi người nói tôi là một mặt trời nhỏ. Luôn vui vẻ, lạc quan và yêu đời. Bởi vì từ khi sinh ra tôi luôn cười thật tươi. Tôi có rất nhiều ước mơ và hoài bảo.
Xin giới thiệu tôi tên là Hạ Tuyết Băng. Năm nay, tôi tròn 16 tuổi. Tôi thích màu trắng. Loài hoa tôi thích nhất là hoa sen. Tôi nghĩ hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Câu truyện tôi kể bắt đầu từ mùa hè năm ấy.
Khi đó, tôi đang đi học võ taekwondo. Tình cờ đứng trên sân thượng, tôi nhìn thấy một người. Người ấy đẹp như một người mẫu, dáng người cao khoảng 1m78, gương mặt như một thiên thần, ánh mắt trong veo, làn da trắng như tuyết, bờ môi gợi cảm. Áo sơ mi trắng tinh càng khiến người ấy như tỏa ra một ánh sáng thuần khiết. Và tôi muốn chinh phục chàng hoàng tử đã chiếm mất trái tim mình ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy. Trong thế giới của tôi, người ấy là người đẹp nhất. Đẹp như một chàng hoàng tử!
Thế đó, nhưng không phải lần đầu tiên người ấy nhìn thấy tôi. Cứ cho là tôi yêu đơn phương đi.
Và hành trình chinh phục tình yêu của tôi bắt đầu. Nó không được suôn sẻ cho lắm bởi vì tôi bị ốm nặng phải nằm liệt giường ở nhà. Tôi nghỉ chắc tôi đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Mãi cho đến mùa đông, tôi mới khỏe hẳn.
Tôi còn nhớ rất rõ mùa đông đó, bởi vì nó rất lạnh. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một gia đình đang quay quần bên cây thông Noel, những quả châu tròn tròn xinh xinh. Những sợi dây kim tuyết lấp lánh. Những bóng đèn nhỏ chớp chớp vui mắt.
Còn có rất nhiều gia đình khác đang quay quần bên bàn ăn với gà quay, rượu vang và bánh hình cây gỗ ấm áp. Còn tôi thì sao? Tôi thấy lòng mình thật lạnh lẽo. Gia đình tôi có ba và có mẹ. Họ đang bận cãi nhau. Tiếng cãi vã to dần lên. Tôi ghét họ.
Dù chưa khỏe nhưng tôi muốn rời xa căn nhà ồn ào đó. Tôi khoác một chiếc áo thật dày. Tôi đến lớp học võ. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi đó chính là người ấy. Ánh mắt trong suốt ấy, nụ cười hồn nhiên ấy. Nhưng thứ mà tôi khao khát.
Tôi đang ngẩn ngơ thì cô bạn thân của tôi vỗ mạnh vào vai tôi và nói:
“Băng Nhi, bạn đang nhìn ai mà chăm chú thế?”
“Ê mày, anh chàng kia là ai thế?” Tôi giả vờ hỏi.
“Ai? Bạn hỏi người nào?”
“Cái anh chàng đang đứng gần anh Hiếu ấy.”
Thanh liếc mắt nhìn tôi một cách bí hiểm rồi cười:
“Băng chấm ảnh rồi hả? Để Thanh giới thiệu cho.”
“Được không đó?” Tôi chọc nó.
Đoàn từ đằng xa bước đến chỗ chúng tôi đang đứng. Thanh thì nhanh nhẩu giới thiệu cho tôi.
“Giới thiệu với anh Đoàn đây là nhỏ bạn thân của em tên Tuyết Băng.”
Đoàn mỉm cười cũng nói theo:
“Xin chào, anh tên Minh Đoàn. Hân hạnh được làm quen với em.”
Rồi lại nói tiếp:
“Sao anh thấy hai em giống chị em thế nhỉ?”
Chưa kịp để tôi trả lời thì anh Hiếu chạy tới gọi anh Đoàn đi luôn. Tôi tiếc lắm luôn.
Tôi húc nhẹ vào eo con bạn rồi nhỏ giọng bảo:
“Mày quen anh Đoàn khi nào mà tao không biết vậy?”
Thanh vội vàng giải thích:
“Mấy tuần mày nghỉ học vì ốm, anh Đoàn mới xin vào học võ rồi quen luôn.”
Hôm sau, tôi vừa bước vào cửa lớp thì đã thấy anh đứng đó, ngóng ra cửa mãi như đang đợi ai đó, tôi thấy rất buồn cười liền chọc ảnh:
“Ủa, anh Đoàn đang đợi ai thế? Đợi bé Thanh nhà em hả?”
Anh liền ngượng ngùng nói:
“Không, anh đang đợi em đó.”
“Anh đang đợi em.” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Thật mà, anh đang đợi em.”
Tôi thấy rất vui, trái tim đập bang bang. Nhưng ngoài mặt vẫn cứ lạnh nhạt nói:
“Anh Đoàn xạo quá đi!”
“Không anh nói thật.”
Tôi ngại ngùng bảo:
“Hôm nay, Thanh ốm có một mình em trực nhật thôi! Anh vào lớp đi kẻo muộn để em còn làm việc nữa.” Tôi đẩy vai anh đi vào lớp vì chúng tôi đang đứng trước cửa lớp. Mọi người ai cùng nhìn về phía này làm tôi càng thêm ngại.
Tôi đang loay hoay lau bảng nhưng lau mãi không xong vì tôi chỉ cao có 1m 6 thôi. Cái bảng này cao quá đi. Đang không biết làm sao khi không có chiếc ghế nào thì tôi thấy mọi thứ hơi tối đi. Lúc tôi ngước mắt lên thì thấy anh đang đứng sau tôi lau sạch phần trên cao. Trái tim tôi đập càng ngày càng nhanh. Tôi ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng từ áo quần của anh. Nó không khiến tôi ác cảm mà lại làm tôi say mê. Tôi nghe anh nói:
“Để anh lau cho. Anh là con trai lại cao hơn em để anh giúp em nha!”
Ánh mắt anh nhìn tôi say đắm. Tôi sợ anh nghe được nhịp tim đập liên hồi như trống của tôi liền lui ra sau. Tôi vừa vui vừa lo sợ đây là ảo giác.
Tôi cười nhẹ và nói cám ơn anh. Trong lòng thì vui đến muốn về nhà mở tiệc luôn.
Tình cảm ấy đến nhanh như một cơn gió. Mỗi ngày tôi đều đến lớp võ sớm hơn. Tôi đi học đều đặn và thường xuyên hơn mục đích để ngày ngày được nhìn thấy anh. Chỉ cần nhìn thấy anh cười trái tim tôi thật ấm áp! Anh cũng thế, mỗi ngày đều bất ngờ xuất hiện quấn lấy tôi. Anh quan tâm đến mọi thứ xung quanh tôi.
Mọi người đều chọc chúng tôi và cả cô bạn thân của tôi nữa.
Khi nó đi học lại mọi thứ điều thay đổi. Mọi người đều vây xung quanh về tôi và anh. Khiến con bạn càng thêm tò mò. Nó nháy mắt với tôi bảo:
“Nhanh quá nha, Thanh mới nghỉ học có một tuần mà hình như người ta có người yêu rồi đó nha. Vậy mà giấu không nói. Thành thật khai báo đi rồi sẽ được khoan hồng!”
“Thì như mày thấy đó.” Tôi vội chạy vào lớp sợ nó hỏi liên tục.
Thời gian như thoi đưa, mùa xuân đã đến. Một hôm anh hẹn tôi ra góc cây phượng đỏ. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khẽ nói vào tai tôi: "Anh yêu em".
Hai má tôi đỏ ửng lên, bấy nhiêu cũng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi ước gì thời gian có thể chậm lại lúc này. Chỉ cần có anh bên cạnh tôi không sợ gì cả. Anh là ánh sáng của đời tôi. Chàng hoàng tử trong trái tim tôi.
Tôi cũng muốn nói: "Em yêu anh" nhưng lại ngại ngùng nói không nên lời.
Tôi không phải là một cô công chúa xinh đẹp nhưng tôi đủ tự tin vào bản thân có thể hấp dẫn các chàng trai tôi thích. Gia đình tôi không giàu có nhưng chính vì vậy tôi có một nghị lực kiên cường, bước từng bước vào thế giới rộng lớn này.
Tôi mong muốn tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Tôi đã từng bị bỏ rơi, bị phản bội nhưng nó đã khiến tôi mạnh mẽ lên. Tôi không sợ hãi trước khó khăn. Trước đây, tôi đã khóc rất nhiều, rất đau khổ khi bạn thân và người yêu đều quay lưng với tôi. Tôi nghĩ mình đã không thể cười. Dù cho mọi người nói tôi là một mặt trời nhỏ. Luôn vui vẻ, lạc quan và yêu đời. Bởi vì từ khi sinh ra tôi luôn cười thật tươi. Tôi có rất nhiều ước mơ và hoài bảo.
Xin giới thiệu tôi tên là Hạ Tuyết Băng. Năm nay, tôi tròn 16 tuổi. Tôi thích màu trắng. Loài hoa tôi thích nhất là hoa sen. Tôi nghĩ hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Câu truyện tôi kể bắt đầu từ mùa hè năm ấy.
Khi đó, tôi đang đi học võ taekwondo. Tình cờ đứng trên sân thượng, tôi nhìn thấy một người. Người ấy đẹp như một người mẫu, dáng người cao khoảng 1m78, gương mặt như một thiên thần, ánh mắt trong veo, làn da trắng như tuyết, bờ môi gợi cảm. Áo sơ mi trắng tinh càng khiến người ấy như tỏa ra một ánh sáng thuần khiết. Và tôi muốn chinh phục chàng hoàng tử đã chiếm mất trái tim mình ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy. Trong thế giới của tôi, người ấy là người đẹp nhất. Đẹp như một chàng hoàng tử!
Thế đó, nhưng không phải lần đầu tiên người ấy nhìn thấy tôi. Cứ cho là tôi yêu đơn phương đi.
Và hành trình chinh phục tình yêu của tôi bắt đầu. Nó không được suôn sẻ cho lắm bởi vì tôi bị ốm nặng phải nằm liệt giường ở nhà. Tôi nghỉ chắc tôi đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Mãi cho đến mùa đông, tôi mới khỏe hẳn.
Tôi còn nhớ rất rõ mùa đông đó, bởi vì nó rất lạnh. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một gia đình đang quay quần bên cây thông Noel, những quả châu tròn tròn xinh xinh. Những sợi dây kim tuyết lấp lánh. Những bóng đèn nhỏ chớp chớp vui mắt.
Còn có rất nhiều gia đình khác đang quay quần bên bàn ăn với gà quay, rượu vang và bánh hình cây gỗ ấm áp. Còn tôi thì sao? Tôi thấy lòng mình thật lạnh lẽo. Gia đình tôi có ba và có mẹ. Họ đang bận cãi nhau. Tiếng cãi vã to dần lên. Tôi ghét họ.
Dù chưa khỏe nhưng tôi muốn rời xa căn nhà ồn ào đó. Tôi khoác một chiếc áo thật dày. Tôi đến lớp học võ. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi đó chính là người ấy. Ánh mắt trong suốt ấy, nụ cười hồn nhiên ấy. Nhưng thứ mà tôi khao khát.
Tôi đang ngẩn ngơ thì cô bạn thân của tôi vỗ mạnh vào vai tôi và nói:
“Băng Nhi, bạn đang nhìn ai mà chăm chú thế?”
“Ê mày, anh chàng kia là ai thế?” Tôi giả vờ hỏi.
“Ai? Bạn hỏi người nào?”
“Cái anh chàng đang đứng gần anh Hiếu ấy.”
Thanh liếc mắt nhìn tôi một cách bí hiểm rồi cười:
“Băng chấm ảnh rồi hả? Để Thanh giới thiệu cho.”
“Được không đó?” Tôi chọc nó.
Đoàn từ đằng xa bước đến chỗ chúng tôi đang đứng. Thanh thì nhanh nhẩu giới thiệu cho tôi.
“Giới thiệu với anh Đoàn đây là nhỏ bạn thân của em tên Tuyết Băng.”
Đoàn mỉm cười cũng nói theo:
“Xin chào, anh tên Minh Đoàn. Hân hạnh được làm quen với em.”
Rồi lại nói tiếp:
“Sao anh thấy hai em giống chị em thế nhỉ?”
Chưa kịp để tôi trả lời thì anh Hiếu chạy tới gọi anh Đoàn đi luôn. Tôi tiếc lắm luôn.
Tôi húc nhẹ vào eo con bạn rồi nhỏ giọng bảo:
“Mày quen anh Đoàn khi nào mà tao không biết vậy?”
Thanh vội vàng giải thích:
“Mấy tuần mày nghỉ học vì ốm, anh Đoàn mới xin vào học võ rồi quen luôn.”
Hôm sau, tôi vừa bước vào cửa lớp thì đã thấy anh đứng đó, ngóng ra cửa mãi như đang đợi ai đó, tôi thấy rất buồn cười liền chọc ảnh:
“Ủa, anh Đoàn đang đợi ai thế? Đợi bé Thanh nhà em hả?”
Anh liền ngượng ngùng nói:
“Không, anh đang đợi em đó.”
“Anh đang đợi em.” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Thật mà, anh đang đợi em.”
Tôi thấy rất vui, trái tim đập bang bang. Nhưng ngoài mặt vẫn cứ lạnh nhạt nói:
“Anh Đoàn xạo quá đi!”
“Không anh nói thật.”
Tôi ngại ngùng bảo:
“Hôm nay, Thanh ốm có một mình em trực nhật thôi! Anh vào lớp đi kẻo muộn để em còn làm việc nữa.” Tôi đẩy vai anh đi vào lớp vì chúng tôi đang đứng trước cửa lớp. Mọi người ai cùng nhìn về phía này làm tôi càng thêm ngại.
Tôi đang loay hoay lau bảng nhưng lau mãi không xong vì tôi chỉ cao có 1m 6 thôi. Cái bảng này cao quá đi. Đang không biết làm sao khi không có chiếc ghế nào thì tôi thấy mọi thứ hơi tối đi. Lúc tôi ngước mắt lên thì thấy anh đang đứng sau tôi lau sạch phần trên cao. Trái tim tôi đập càng ngày càng nhanh. Tôi ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng từ áo quần của anh. Nó không khiến tôi ác cảm mà lại làm tôi say mê. Tôi nghe anh nói:
“Để anh lau cho. Anh là con trai lại cao hơn em để anh giúp em nha!”
Ánh mắt anh nhìn tôi say đắm. Tôi sợ anh nghe được nhịp tim đập liên hồi như trống của tôi liền lui ra sau. Tôi vừa vui vừa lo sợ đây là ảo giác.
Tôi cười nhẹ và nói cám ơn anh. Trong lòng thì vui đến muốn về nhà mở tiệc luôn.
Tình cảm ấy đến nhanh như một cơn gió. Mỗi ngày tôi đều đến lớp võ sớm hơn. Tôi đi học đều đặn và thường xuyên hơn mục đích để ngày ngày được nhìn thấy anh. Chỉ cần nhìn thấy anh cười trái tim tôi thật ấm áp! Anh cũng thế, mỗi ngày đều bất ngờ xuất hiện quấn lấy tôi. Anh quan tâm đến mọi thứ xung quanh tôi.
Mọi người đều chọc chúng tôi và cả cô bạn thân của tôi nữa.
Khi nó đi học lại mọi thứ điều thay đổi. Mọi người đều vây xung quanh về tôi và anh. Khiến con bạn càng thêm tò mò. Nó nháy mắt với tôi bảo:
“Nhanh quá nha, Thanh mới nghỉ học có một tuần mà hình như người ta có người yêu rồi đó nha. Vậy mà giấu không nói. Thành thật khai báo đi rồi sẽ được khoan hồng!”
“Thì như mày thấy đó.” Tôi vội chạy vào lớp sợ nó hỏi liên tục.
Thời gian như thoi đưa, mùa xuân đã đến. Một hôm anh hẹn tôi ra góc cây phượng đỏ. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khẽ nói vào tai tôi: "Anh yêu em".
Hai má tôi đỏ ửng lên, bấy nhiêu cũng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi ước gì thời gian có thể chậm lại lúc này. Chỉ cần có anh bên cạnh tôi không sợ gì cả. Anh là ánh sáng của đời tôi. Chàng hoàng tử trong trái tim tôi.
Tôi cũng muốn nói: "Em yêu anh" nhưng lại ngại ngùng nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.