Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 21: Dằn Vặt .
Ma nữ mary
21/05/2021
Khi thích một người, tin tưởng một người, lại có người thứ ba xen vào thì em cảm thấy vô cùng bất an và lo lắng. Một người em tin tưởng lại nói xấu mình cái đó không phải bạn. Một người em tin tưởng lại không tin mình cái đó không gọi là thích. Đứng giữa một người là bạn. Một người là người em thích. Em luôn suy nghĩ:
"Em phải chọn làm sao đây?"
Cảm giác mất đi người thích trong tay bạn thân mà còn phải nhìn họ vui vẻ và hạnh phúc. Cái cảm giác đó nó đau lắm. Đau như trái tim bị một mũi dao bén nhọn đâm sâu vào. Có thể tha thứ cho một người vì thích sanh mà bất chấp tất cả. Nhưng lại không tha thứ cho anh vì trong trái tim của anh có hai người. Đó cũng không phải là tình cảm mà em muốn.
Trong tình cảm đôi khi cũng không thể nói ai đúng ai sai. Sai vì khi có một hiểu lầm cả hai không cùng nhau nói chuyện. Sai vì em không đi tìm hiểu lý do tại sao một người lại thay đổi. Sai vì em buông tay quá nhanh. Sai vì đã không nói lên lý do em lại làm anh tổn thương. Sai vì không cho anh một cơ hội để giải thích. Sai vì em luôn im lặng tự cho mình là đúng. Sai vì em dung túng cho kẻ khác có cơ hội xen vào tình cảm hai người. Sai vì em nghĩ bạn em quan trọng hơn người em thích. Sai vì em nghĩ mình có thể quên và tha thứ cho anh.
Đến một ngày, em mới vô tình tìm hiểu và biết được lý do tại sao em và Phong chia tay. Em lại không hận Tiểu Thanh. Em lại nghĩ:
"Bởi vì em là một người không đáng để được tin cậy hay sao? Tại sao anh không tin tưởng em?"
Bảo em tha thứ cho anh thì em lại làm không được. Em sợ sẽ bị phản bội một lần nữa em thật sự không chịu được. Em có thể tha thứ cho người bạn thân của em. Em cũng không biết tại sao em lại không thể giận được. Người em thích lại quay lại bên em nhưng lòng em đã cứng như đá. Dù cho anh yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, che chở cho em. Dùng hết thời gian, công sức và thậm chí làm tất cả cho em vui vẻ thôi. Không phải, em không cảm động. Mà em chợt nhận ra giữa ba người chúng em luôn xoay quanh nhau.
Em luôn mơ hồ:
"Em không biết ghen là gì?"
"Em đang buồn bực vì điều gì?"
"Em cảm thấy mình thật ích kỷ."
Lần đầu tiên, em muốn một người mà trong lòng họ chỉ có một mình em mà thôi. Em muốn có một tình cảm hoàn mỹ. Em không muốn sống trong cảm giác lúc nào đó cũng phải đề phòng và nghi ngờ mọi người. Thật mệt mỏi.
Em biết quyết định đó sau này em sẽ cảm thấy hối hận. Vì đó là anh, anh rất tốt với em. Dù cho Phong có làm cho em đau nhưng em vẫn sẽ tha thứ cho Phong.
Một ngày, Thanh nói:
"Vị trí đó thuộc luôn luôn và mãi mãi thuộc về Băng." Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu của em. Có lẽ, em là một người quá háo thắng. Muốn chiếm hữu anh là của riêng mình. Muốn độc chiếm anh.
Em đã không thể hiện tình cảm của mình. Em muốn nói với anh nếu như có thể quay lại em vẫn sẽ làm như vậy. Em buông tay vì em cảm thấy mệt mỏi. Không phải vì anh khiến em buồn.
"Em muốn đi tìm một người chỉ dành riêng cho em mà thôi."
Dù biết sẽ không có một người yêu em nhiều như thế, dù biết không có một người hiểu em như thế, dù biết sẽ không có một người chịu đựng được cái tính tình bất thuờng của em. Em vẫn bước đi. Nước mắt em rơi xuống bởi vì em đau. Nó khiến em sợ hãi. Rất nhiều lần em đã cố viết một lá thư. Nhưng chưa bao giờ em gửi. Em đã viết:
"Em tha thứ cho anh đã làm tổn thương em. Cảm ơn tình cảm anh đã dành cho em. Một tình cảm mà em vừa thích vừa ghét. Xin lỗi vì em cũng đã tổn thương anh. Em cũng đã từng thích anh. Em cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ và đủ bản lĩnh để quên nó những đến bây giờ em vẫn nhớ mọi thứ như xưa.
Em vẫn cứ mãi ngốc nghếch. Có thể, em chưa từng nói cho anh biết đã từng bị người ta cười chê vì anh. Từng bị người khác trách cứ vì anh là học trò giỏi. Còn em chẳng là gì. Em không làm sai lại bị trách phạt. Em không tin vào sự công bằng. Bởi anh là niềm tự hào của ai đó. Còn em thì phải là người gánh mọi hậu quả.
Em sai sao?
Em không sai! Nhưng em sợ ảnh hưởng tới anh. Em lặng lẽ im lặng chấp nhận. Người ta bảo em có lỗi. Em cũng phải đồng ý. Bởi vì thương anh điều gì em cũng có thể làm.
Em ghét những ai làm tổn thương đến em. Em thậm chí chẳng muốn đi học nữa. Em ghét nhà trường. Ghét những người giả tạo.
Và em cũng rất ghét anh. Vì anh lúc đó đã không bảo vệ được cho em.
Nhưng em lại chọn cách im lặng. Chọn từ bỏ anh.
Dù bây giờ em có nói ra thì cũng không thể hàn gắn tình cảm chúng ta như xưa.
Anh không phải là người có thể đi tiếp cũng với em.
Chào tạm biệt anh!"
Trong tình cảm, một khi có người thứ 3 thì chứng tỏ là không đủ yêu.
16 tuổi, giai đoạn học tập vô cùng quan trọng quyết định tương lai sau này.
Bạn đã có rất nhiều sự lựa chọn. Mỗi 1 lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến tương lại đều đen tối.
Đừng để tình cảm ảnh hưởng đến bạn.
Một khi đã yêu người ta thường có hỷ nộ ái ố.
Thích và yêu tưởng chừng như 1 sợi chỉ rất mong manh.
"Em phải chọn làm sao đây?"
Cảm giác mất đi người thích trong tay bạn thân mà còn phải nhìn họ vui vẻ và hạnh phúc. Cái cảm giác đó nó đau lắm. Đau như trái tim bị một mũi dao bén nhọn đâm sâu vào. Có thể tha thứ cho một người vì thích sanh mà bất chấp tất cả. Nhưng lại không tha thứ cho anh vì trong trái tim của anh có hai người. Đó cũng không phải là tình cảm mà em muốn.
Trong tình cảm đôi khi cũng không thể nói ai đúng ai sai. Sai vì khi có một hiểu lầm cả hai không cùng nhau nói chuyện. Sai vì em không đi tìm hiểu lý do tại sao một người lại thay đổi. Sai vì em buông tay quá nhanh. Sai vì đã không nói lên lý do em lại làm anh tổn thương. Sai vì không cho anh một cơ hội để giải thích. Sai vì em luôn im lặng tự cho mình là đúng. Sai vì em dung túng cho kẻ khác có cơ hội xen vào tình cảm hai người. Sai vì em nghĩ bạn em quan trọng hơn người em thích. Sai vì em nghĩ mình có thể quên và tha thứ cho anh.
Đến một ngày, em mới vô tình tìm hiểu và biết được lý do tại sao em và Phong chia tay. Em lại không hận Tiểu Thanh. Em lại nghĩ:
"Bởi vì em là một người không đáng để được tin cậy hay sao? Tại sao anh không tin tưởng em?"
Bảo em tha thứ cho anh thì em lại làm không được. Em sợ sẽ bị phản bội một lần nữa em thật sự không chịu được. Em có thể tha thứ cho người bạn thân của em. Em cũng không biết tại sao em lại không thể giận được. Người em thích lại quay lại bên em nhưng lòng em đã cứng như đá. Dù cho anh yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, che chở cho em. Dùng hết thời gian, công sức và thậm chí làm tất cả cho em vui vẻ thôi. Không phải, em không cảm động. Mà em chợt nhận ra giữa ba người chúng em luôn xoay quanh nhau.
Em luôn mơ hồ:
"Em không biết ghen là gì?"
"Em đang buồn bực vì điều gì?"
"Em cảm thấy mình thật ích kỷ."
Lần đầu tiên, em muốn một người mà trong lòng họ chỉ có một mình em mà thôi. Em muốn có một tình cảm hoàn mỹ. Em không muốn sống trong cảm giác lúc nào đó cũng phải đề phòng và nghi ngờ mọi người. Thật mệt mỏi.
Em biết quyết định đó sau này em sẽ cảm thấy hối hận. Vì đó là anh, anh rất tốt với em. Dù cho Phong có làm cho em đau nhưng em vẫn sẽ tha thứ cho Phong.
Một ngày, Thanh nói:
"Vị trí đó thuộc luôn luôn và mãi mãi thuộc về Băng." Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu của em. Có lẽ, em là một người quá háo thắng. Muốn chiếm hữu anh là của riêng mình. Muốn độc chiếm anh.
Em đã không thể hiện tình cảm của mình. Em muốn nói với anh nếu như có thể quay lại em vẫn sẽ làm như vậy. Em buông tay vì em cảm thấy mệt mỏi. Không phải vì anh khiến em buồn.
"Em muốn đi tìm một người chỉ dành riêng cho em mà thôi."
Dù biết sẽ không có một người yêu em nhiều như thế, dù biết không có một người hiểu em như thế, dù biết sẽ không có một người chịu đựng được cái tính tình bất thuờng của em. Em vẫn bước đi. Nước mắt em rơi xuống bởi vì em đau. Nó khiến em sợ hãi. Rất nhiều lần em đã cố viết một lá thư. Nhưng chưa bao giờ em gửi. Em đã viết:
"Em tha thứ cho anh đã làm tổn thương em. Cảm ơn tình cảm anh đã dành cho em. Một tình cảm mà em vừa thích vừa ghét. Xin lỗi vì em cũng đã tổn thương anh. Em cũng đã từng thích anh. Em cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ và đủ bản lĩnh để quên nó những đến bây giờ em vẫn nhớ mọi thứ như xưa.
Em vẫn cứ mãi ngốc nghếch. Có thể, em chưa từng nói cho anh biết đã từng bị người ta cười chê vì anh. Từng bị người khác trách cứ vì anh là học trò giỏi. Còn em chẳng là gì. Em không làm sai lại bị trách phạt. Em không tin vào sự công bằng. Bởi anh là niềm tự hào của ai đó. Còn em thì phải là người gánh mọi hậu quả.
Em sai sao?
Em không sai! Nhưng em sợ ảnh hưởng tới anh. Em lặng lẽ im lặng chấp nhận. Người ta bảo em có lỗi. Em cũng phải đồng ý. Bởi vì thương anh điều gì em cũng có thể làm.
Em ghét những ai làm tổn thương đến em. Em thậm chí chẳng muốn đi học nữa. Em ghét nhà trường. Ghét những người giả tạo.
Và em cũng rất ghét anh. Vì anh lúc đó đã không bảo vệ được cho em.
Nhưng em lại chọn cách im lặng. Chọn từ bỏ anh.
Dù bây giờ em có nói ra thì cũng không thể hàn gắn tình cảm chúng ta như xưa.
Anh không phải là người có thể đi tiếp cũng với em.
Chào tạm biệt anh!"
Trong tình cảm, một khi có người thứ 3 thì chứng tỏ là không đủ yêu.
16 tuổi, giai đoạn học tập vô cùng quan trọng quyết định tương lai sau này.
Bạn đã có rất nhiều sự lựa chọn. Mỗi 1 lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến tương lại đều đen tối.
Đừng để tình cảm ảnh hưởng đến bạn.
Một khi đã yêu người ta thường có hỷ nộ ái ố.
Thích và yêu tưởng chừng như 1 sợi chỉ rất mong manh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.