Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 19: Mong Manh.
Ma nữ mary
21/05/2021
Mỗi lời nói cô nói ra anh điều nhớ và để trong lòng.
Hộp ngôi sao cô gấp từng hạt tặng cho anh chúc anh luôn gặp may mắn. Gửi vô vàn tình cảm cho đó. Anh lại không biết.
Tưởng như chiếc ly thủy tinh vỡ rồi không thể gắn lại. Vậy mà duyện phận đưa đẩy chúng ta lại một lần nữa bên nhau!
Anh từng bảo:
“Em là người đầu tiên anh yêu!”
Đúng là người đầu tiên nhưng không phải người duy nhất cũng chẳng phải người cuối cùng. Cô thở dài.
Cô rất yêu thích môn hóa nên đã đăng ký vào lớp hóa thêm của trường đệ nhất. Tại sao lại không đăng ký trường đệ nhị? Bởi vì trường của cô không cho dạy thêm càng không thầy cô nào lọc vào mắt của cô.
Cô là người cuối cùng bước vào lớp. Đóng cửa lại. Thầy Bạch mới nói:
“Cô gái tùy chọn chỗ ngồi ở những dãy bàn cuối đi.”
Toàn là con trai trời ơi! Chọn giờ học này vì cô đi học về còn phải nấu cơm xong mới tranh thủ đi học thêm được.
Anh quay lại nhìn cô cũng hơi kinh ngạc. Anh khẽ nói:
“Lại đây!”
Cô bước tới chỗ anh ngồi xuống! Mùi xà phòng thơm quanh chóp mũi của cô. Áo quần anh lúc nào cũng sạch sẽ thẳng tắp.
“Sao lại đến đây học?”
“Em thích hóa.”
“Sau này, em cứ ngồi chỗ này.”
Cô gật đầu.
Mỗi ngày cô luôn là người đến cuối cùng của lớp. Đóng cửa bước vào chỗ ngồi cạnh anh như một thói quen.
Mấy bạn nam phía sau luôn nghịch tóc của cô khiến cô bực mình. Cô quay lại trừng mắt nhìn từng người một.
“Này bạn sao dữ vậy hả?”
“Thích vậy đó?”
Anh ra hiệu cô im lặng. Im thì im. Cô bực bội lườm anh.
Sau này, cô mới biết hóa ra những người này đều là bạn của anh. Thân quen riết liền hiểu tính nhau. Bọn họ cũng không dám chọc ghẹo cô nữa.
“Ọc.. ọc..”
Cái bụng không có tiền đồ của cô vang lên. Vội đi học nên cô không kịp ăn tối. Mặt cô đỏ như quả cà nhưng làn da trắng của cô bị cô phơi đen nên không thấy được nó đang đỏ lên. Thật may mắn.
Anh thì thầm vào tai cô:
“Tí anh dẫn em đi ăn.”
Hơi ấm từ anh lan sang toàn thân của cô. Chẳng mấy ai quan tâm đến cô kể cả gia đình của cô. Vì họ rất bận rộn.
Anh rất chu đáo, sẽ mua trước bữa tối hoặc không kịp mua sẽ dẫn cô đi ăn. Mùa đông trời chở lạnh. Cô ho dữ dội, anh là người mua thuốc cho cô uống. Nhiều khi cô ho quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh dù họ không nói gì cả. Anh cũng tự giác dẫn cô cúp học. Mang áo ấm cho cô. Nhờ anh chăm sóc cô tròn ra một vòng còn khỏe hơn.
Đôi lúc, cô cảm giác mình không phải đang đi học mà đang đi hẹn hò hoặc đại loại là đang đi tận hưởng nghỉ mát gì đó. Chỉ có bên cạnh anh cô mới có thời gian để thở. Một ngày đối với cô hai mươi bốn giờ là không đủ.
Buổi sáng dậy phải rửa chén, nấu cơm và dọn dẹp nhà của rồi đi học. Học xong đi chợ về nấu ăn rồi đi học tiếp. Học chiều về tiếp tục rửa chén rồi nấu ăn. Sau đó, cô lại ôm cặp đi học thêm. Tuyết Băng cảm thấy mình như một cái chong chóng quay cả ngày chóng cả mặt. Đến lớp học thêm gần như đã bắt hết sức lực vậy đó. Có lúc, cô cũng gục vào bàn ngủ quên mất!
Anh không đánh thức cô dậy. Đến khi tiếng chuông vang lên anh mới lay cô dậy:
“Em mệt lắm sao?”
“Chỉ cảm thấy buồn ngủ thôi!”
Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô khiến anh bật cười.
“Đi uống nước cho tỉnh người.”
Trước đây, hai người là người yêu chưa từng có thời gian hẹn hò. Vậy mà giờ chỉ là bạn thì lại có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.
Cô nghĩ lúc nào cũng như thế này thì tốt quá!
Cô không nhớ từ lúc nào anh luôn đón cô đi học rồi chở cô về nhà. Trước khi vào lớp dẫn cô đi ăn nếu cô đã ăn rồi thì dẫn cô đi uống nước hoặc mua bánh cho cô ăn.
Cô nhìn anh thật lâu.
“Em nhìn cái gì?”
Cô buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
“Ai lấy được anh chắc sẽ hạnh phúc lắm!”
Anh điểm trán cô.
“Thôi đi cô nương! Một mình em là anh mệt lắm rồi.”
Cô cười hì hì. Đúng chìu một mình cô cũng khiến anh đuối muốn chết rồi.
Mọi người đều nghĩ cô là bạn gái của anh. Cô và anh cũng không ai đứng ra phản đối. Cứ như vậy bình lặng vui vẻ cùng gặp nhau mỗi ngày.
Tuyết Băng chạy trên con đường dài râm mát bóng cây, áo dài trắng phất phất bay trong gió. Tà áo được cô nắm trên tay. Nhưng một chú bướm xinh bay lượn.
Anh vô tay của cô:
“Đang nghĩ gì?”
“Em nghĩ tối nay ăn món gì?”
Anh xoa đầu của cô.
“Đã nghĩ ra chưa?”
“Em muốn ăn nui xào bò, nước ép hoa quả thập cẩm.”
“Được. Đi thôi.”
Tưởng chừng như hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là ảo giác!
Hộp ngôi sao cô gấp từng hạt tặng cho anh chúc anh luôn gặp may mắn. Gửi vô vàn tình cảm cho đó. Anh lại không biết.
Tưởng như chiếc ly thủy tinh vỡ rồi không thể gắn lại. Vậy mà duyện phận đưa đẩy chúng ta lại một lần nữa bên nhau!
Anh từng bảo:
“Em là người đầu tiên anh yêu!”
Đúng là người đầu tiên nhưng không phải người duy nhất cũng chẳng phải người cuối cùng. Cô thở dài.
Cô rất yêu thích môn hóa nên đã đăng ký vào lớp hóa thêm của trường đệ nhất. Tại sao lại không đăng ký trường đệ nhị? Bởi vì trường của cô không cho dạy thêm càng không thầy cô nào lọc vào mắt của cô.
Cô là người cuối cùng bước vào lớp. Đóng cửa lại. Thầy Bạch mới nói:
“Cô gái tùy chọn chỗ ngồi ở những dãy bàn cuối đi.”
Toàn là con trai trời ơi! Chọn giờ học này vì cô đi học về còn phải nấu cơm xong mới tranh thủ đi học thêm được.
Anh quay lại nhìn cô cũng hơi kinh ngạc. Anh khẽ nói:
“Lại đây!”
Cô bước tới chỗ anh ngồi xuống! Mùi xà phòng thơm quanh chóp mũi của cô. Áo quần anh lúc nào cũng sạch sẽ thẳng tắp.
“Sao lại đến đây học?”
“Em thích hóa.”
“Sau này, em cứ ngồi chỗ này.”
Cô gật đầu.
Mỗi ngày cô luôn là người đến cuối cùng của lớp. Đóng cửa bước vào chỗ ngồi cạnh anh như một thói quen.
Mấy bạn nam phía sau luôn nghịch tóc của cô khiến cô bực mình. Cô quay lại trừng mắt nhìn từng người một.
“Này bạn sao dữ vậy hả?”
“Thích vậy đó?”
Anh ra hiệu cô im lặng. Im thì im. Cô bực bội lườm anh.
Sau này, cô mới biết hóa ra những người này đều là bạn của anh. Thân quen riết liền hiểu tính nhau. Bọn họ cũng không dám chọc ghẹo cô nữa.
“Ọc.. ọc..”
Cái bụng không có tiền đồ của cô vang lên. Vội đi học nên cô không kịp ăn tối. Mặt cô đỏ như quả cà nhưng làn da trắng của cô bị cô phơi đen nên không thấy được nó đang đỏ lên. Thật may mắn.
Anh thì thầm vào tai cô:
“Tí anh dẫn em đi ăn.”
Hơi ấm từ anh lan sang toàn thân của cô. Chẳng mấy ai quan tâm đến cô kể cả gia đình của cô. Vì họ rất bận rộn.
Anh rất chu đáo, sẽ mua trước bữa tối hoặc không kịp mua sẽ dẫn cô đi ăn. Mùa đông trời chở lạnh. Cô ho dữ dội, anh là người mua thuốc cho cô uống. Nhiều khi cô ho quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh dù họ không nói gì cả. Anh cũng tự giác dẫn cô cúp học. Mang áo ấm cho cô. Nhờ anh chăm sóc cô tròn ra một vòng còn khỏe hơn.
Đôi lúc, cô cảm giác mình không phải đang đi học mà đang đi hẹn hò hoặc đại loại là đang đi tận hưởng nghỉ mát gì đó. Chỉ có bên cạnh anh cô mới có thời gian để thở. Một ngày đối với cô hai mươi bốn giờ là không đủ.
Buổi sáng dậy phải rửa chén, nấu cơm và dọn dẹp nhà của rồi đi học. Học xong đi chợ về nấu ăn rồi đi học tiếp. Học chiều về tiếp tục rửa chén rồi nấu ăn. Sau đó, cô lại ôm cặp đi học thêm. Tuyết Băng cảm thấy mình như một cái chong chóng quay cả ngày chóng cả mặt. Đến lớp học thêm gần như đã bắt hết sức lực vậy đó. Có lúc, cô cũng gục vào bàn ngủ quên mất!
Anh không đánh thức cô dậy. Đến khi tiếng chuông vang lên anh mới lay cô dậy:
“Em mệt lắm sao?”
“Chỉ cảm thấy buồn ngủ thôi!”
Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô khiến anh bật cười.
“Đi uống nước cho tỉnh người.”
Trước đây, hai người là người yêu chưa từng có thời gian hẹn hò. Vậy mà giờ chỉ là bạn thì lại có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.
Cô nghĩ lúc nào cũng như thế này thì tốt quá!
Cô không nhớ từ lúc nào anh luôn đón cô đi học rồi chở cô về nhà. Trước khi vào lớp dẫn cô đi ăn nếu cô đã ăn rồi thì dẫn cô đi uống nước hoặc mua bánh cho cô ăn.
Cô nhìn anh thật lâu.
“Em nhìn cái gì?”
Cô buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
“Ai lấy được anh chắc sẽ hạnh phúc lắm!”
Anh điểm trán cô.
“Thôi đi cô nương! Một mình em là anh mệt lắm rồi.”
Cô cười hì hì. Đúng chìu một mình cô cũng khiến anh đuối muốn chết rồi.
Mọi người đều nghĩ cô là bạn gái của anh. Cô và anh cũng không ai đứng ra phản đối. Cứ như vậy bình lặng vui vẻ cùng gặp nhau mỗi ngày.
Tuyết Băng chạy trên con đường dài râm mát bóng cây, áo dài trắng phất phất bay trong gió. Tà áo được cô nắm trên tay. Nhưng một chú bướm xinh bay lượn.
Anh vô tay của cô:
“Đang nghĩ gì?”
“Em nghĩ tối nay ăn món gì?”
Anh xoa đầu của cô.
“Đã nghĩ ra chưa?”
“Em muốn ăn nui xào bò, nước ép hoa quả thập cẩm.”
“Được. Đi thôi.”
Tưởng chừng như hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là ảo giác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.