Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 20: Tha Thứ
Ma nữ mary
21/05/2021
Trận đấu bắt đầu, vòng một đối thủ bỏ cuộc anh thắng. Vòng hai đối thủ vắng mặt anh thắng. Vòng ba hiệp một, anh cùng đối thủ ngang sức ngang tài. Lúc mất cảnh giác bị đối thủ ra đòn hiểm khiến chân anh bị đau. Hắn nghĩ sẽ dễ dàng thắng được anh nhưng sai lầm. Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh thắng. Hiệp hai, anh đã đi cà nhắc, đối thủ liên tiếp tấn công, anh liên tiếp né tránh rồi lùi lại. Cô biết anh chuẩn bị ra tuyệt chiêu của mình. Nhưng với cái chân bị thương động tác của anh chậm dần cũng đủ làm đối thủ hoa cả mắt. Anh thắng. Nhìn như lịch sử lặp lại.
Một năm trước một người máu me đầm đìa. Một năm sau người khác đứng gần như trụ bằng một chân vẫn không chịu dừng lại. Thầy Lam bảo cô:
“Em khuyên cậu ấy một câu đi. Tiếp tục đôi chân đó có thể bị phế đó.”
Anh lắc đầu, cô cũng ra hiệu cho thầy tiếp tục trận đấu. Đàn anh không ngừng đổ dầu thoa bố vào chân cho anh. Dù đau đớn anh vẫn nhìn cô cười:
“Anh không sao!”
Cô lắc đầu.
“Anh có thể tiếp tục. Tin anh.”
“Cố lên, em ủng hộ anh!”
Không khí lại leo lên cao ngút ngàn. Tiếng trống cổ vũ cùng tiếng hò hét vang dội khuấy động cả hội trường.
Anh chiến thắng. Gương mặt tái nhợt vì đau. Cô đỡ một bên hông của anh.
“Anh giỏi lắm!”
Cô đưa ngón tay cái lên.
Năm nay, Thầy Lam thu hoạch bội thu vì học trò đều đoạt giải nhất. Anh giải nhất, cô giải nhất và cả Hoàng Vũ cũng giải nhất. Bọn họ gần như ôm hết giải thưởng về tay.
Tiền thắng giải anh dẫn cô đến một cửa hàng quà lưu niệm. Anh bảo:
“Em thích gì?”
“Em thích nhẫn đôi.”
Anh hơi bất ngờ rồi gật đầu. Tuyết Băng chọn một đôi nhẫn đơn giản. Một chiếc mang lên tay trái của anh. Một chiếc mang lên tay phải của cô. Đều gì cô muốn anh điều sẽ thực hiện dù có lý hay vô lý anh cũng sẽ chìu cho cô vui lòng.
Hai người cùng mỉm cười! Cô còn đi khoe với Tiểu Thanh.
Cô ấy bảo:
“Trước và sau anh ấy đều là của cậu!”
Cô hỏi lại:
“Ý gì?”
“Người anh thích chính là cậu đó.”
Cô không tin. Nếu thật sự thích cô thì đã không quen người khác. Bạn thân của cô càng không được. Nội tâm của cô rất bấn loạn. Tổn thương cô rồi bù đắp sao? Cô sẽ không bao giờ tha thứ đâu.
Mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra bình thường đến một ngày, cô dắt xe ra về nhưng cảm thấy đầu thật choáng váng rồi ngã về sau lọt xuống hố cống bốc mùi. Bạn anh nhanh chóng gọi anh. Cô vẫn đứng trong đó đầu óc mơ màng. Mọi người đều cười nhạo cô. Không ai tiến lên đỡ cô dậy, họ chê cô hôi thối.
Anh nắm tay cô, giữ chặt eo cô rồi kéo cô ra khỏi hố nước bẩn đó. Anh nhẹ đỡ cô nói:
“Em có sao không?”
Cô bình tĩnh đáp:
“Em không sao?”
“Có bị thương đâu không?”
“Ngón chân đau rát!”
Anh nhìn xuống bàn chân chảy máu của cô, đỡ cô lên xe. Ghé vào tiệm thuốc mua thuốc vào băng bông cho cô. Đưa thuốc rồi chở cô về. Cô như con búp bê bị kinh sợ.
“Em về nghỉ ngơi đi.”
Khi anh quay lưng đi, cô muốn nói:
“Em tha thứ cho anh đã làm em tổn thương.”
Nuốt nước mắt xót xa vào trong tim. Cô nhìn theo anh nói:
“Đủ rồi đã đủ rồi. Anh không cần làm gì cho em nữa.”
Một tuần sau, cô hẹn gặp anh. Cô nhìn anh thật kỹ và thật lâu muốn ghi nhớ người con trai trước mặt vào sâu trong ký ức.
Cô đưa bàn tay ra trong đó có một chiếc nhẫn.
Tuyết Băng chậm rãi nói:
“Tình cảm của chúng ta như chiếc nhẫn này.”
Cô ném nó đi. Anh sững sờ. Cô quyết định chấm dứt đoạn tình cảm vừa yêu vừa hận này. Giải thoát cho cả ba người khỏi đau khổ.
Anh biến mất. Không anh chỉ chuyển qua lớp học khác. Nhưng đổi lại bạn thân của anh ngồi cạnh cô. Anh đi vẫn không yên tâm muốn cậu ấy chăm sóc cô thay anh.
Cậu ấy thấy anh đưa đón cô đi học. Nói chuyện cho cô vui. Bạn thân của anh giờ trở thành bạn thân của em.
Cô cầm chiếc nhẫn y đúc anh nhìn thấy cô đã vứt trên tay. Lồng vào sợi dây chuyền mang lên trên cổ rồi giấu dưới lớp áo.
Hành hạ anh đau cũng như tự hành hạ chính bản thân em. Mắt anh sầu tim em cũng không dễ chịu. Đoạn đường phía trước rất dài đáng tiếc niềm tin của em đã vỡ mãi mãi không hàn gắn được. Em sợ một ngày nào đó trao chọn trái tim cho anh rồi anh sẽ không cần nó.
Hay sợ một ngày bên anh có một người con gái khác ngoài em. Em rất sợ! Sợ cảm giác đó lắm.
Em hy vọng tương lai. Anh sẽ tìm được người cuối cùng anh yêu!
Em cám ơn những gì anh đã làm cho em.
Mỗi ngày, anh đi học rồi tranh thủ thời gian dư đi làm thêm. Không phải anh không có tiền. Em biết mỗi tháng ba mẹ anh đều gửi tiền vào tài khoản cho anh. Anh không thiếu tiền. Vì vậy em tự đa tình nghĩ rằng:
“Vì em.”
Vì chăm sóc cho em nên anh giấu cả gia đình anh và mọi người lặng lẽ đi làm thêm. Nếu không phải tình cờ em thấy được thì anh sẽ mãi mãi cứ như vậy sao?
“Chàng khờ à! Cám ơn anh.”
Một năm trước một người máu me đầm đìa. Một năm sau người khác đứng gần như trụ bằng một chân vẫn không chịu dừng lại. Thầy Lam bảo cô:
“Em khuyên cậu ấy một câu đi. Tiếp tục đôi chân đó có thể bị phế đó.”
Anh lắc đầu, cô cũng ra hiệu cho thầy tiếp tục trận đấu. Đàn anh không ngừng đổ dầu thoa bố vào chân cho anh. Dù đau đớn anh vẫn nhìn cô cười:
“Anh không sao!”
Cô lắc đầu.
“Anh có thể tiếp tục. Tin anh.”
“Cố lên, em ủng hộ anh!”
Không khí lại leo lên cao ngút ngàn. Tiếng trống cổ vũ cùng tiếng hò hét vang dội khuấy động cả hội trường.
Anh chiến thắng. Gương mặt tái nhợt vì đau. Cô đỡ một bên hông của anh.
“Anh giỏi lắm!”
Cô đưa ngón tay cái lên.
Năm nay, Thầy Lam thu hoạch bội thu vì học trò đều đoạt giải nhất. Anh giải nhất, cô giải nhất và cả Hoàng Vũ cũng giải nhất. Bọn họ gần như ôm hết giải thưởng về tay.
Tiền thắng giải anh dẫn cô đến một cửa hàng quà lưu niệm. Anh bảo:
“Em thích gì?”
“Em thích nhẫn đôi.”
Anh hơi bất ngờ rồi gật đầu. Tuyết Băng chọn một đôi nhẫn đơn giản. Một chiếc mang lên tay trái của anh. Một chiếc mang lên tay phải của cô. Đều gì cô muốn anh điều sẽ thực hiện dù có lý hay vô lý anh cũng sẽ chìu cho cô vui lòng.
Hai người cùng mỉm cười! Cô còn đi khoe với Tiểu Thanh.
Cô ấy bảo:
“Trước và sau anh ấy đều là của cậu!”
Cô hỏi lại:
“Ý gì?”
“Người anh thích chính là cậu đó.”
Cô không tin. Nếu thật sự thích cô thì đã không quen người khác. Bạn thân của cô càng không được. Nội tâm của cô rất bấn loạn. Tổn thương cô rồi bù đắp sao? Cô sẽ không bao giờ tha thứ đâu.
Mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra bình thường đến một ngày, cô dắt xe ra về nhưng cảm thấy đầu thật choáng váng rồi ngã về sau lọt xuống hố cống bốc mùi. Bạn anh nhanh chóng gọi anh. Cô vẫn đứng trong đó đầu óc mơ màng. Mọi người đều cười nhạo cô. Không ai tiến lên đỡ cô dậy, họ chê cô hôi thối.
Anh nắm tay cô, giữ chặt eo cô rồi kéo cô ra khỏi hố nước bẩn đó. Anh nhẹ đỡ cô nói:
“Em có sao không?”
Cô bình tĩnh đáp:
“Em không sao?”
“Có bị thương đâu không?”
“Ngón chân đau rát!”
Anh nhìn xuống bàn chân chảy máu của cô, đỡ cô lên xe. Ghé vào tiệm thuốc mua thuốc vào băng bông cho cô. Đưa thuốc rồi chở cô về. Cô như con búp bê bị kinh sợ.
“Em về nghỉ ngơi đi.”
Khi anh quay lưng đi, cô muốn nói:
“Em tha thứ cho anh đã làm em tổn thương.”
Nuốt nước mắt xót xa vào trong tim. Cô nhìn theo anh nói:
“Đủ rồi đã đủ rồi. Anh không cần làm gì cho em nữa.”
Một tuần sau, cô hẹn gặp anh. Cô nhìn anh thật kỹ và thật lâu muốn ghi nhớ người con trai trước mặt vào sâu trong ký ức.
Cô đưa bàn tay ra trong đó có một chiếc nhẫn.
Tuyết Băng chậm rãi nói:
“Tình cảm của chúng ta như chiếc nhẫn này.”
Cô ném nó đi. Anh sững sờ. Cô quyết định chấm dứt đoạn tình cảm vừa yêu vừa hận này. Giải thoát cho cả ba người khỏi đau khổ.
Anh biến mất. Không anh chỉ chuyển qua lớp học khác. Nhưng đổi lại bạn thân của anh ngồi cạnh cô. Anh đi vẫn không yên tâm muốn cậu ấy chăm sóc cô thay anh.
Cậu ấy thấy anh đưa đón cô đi học. Nói chuyện cho cô vui. Bạn thân của anh giờ trở thành bạn thân của em.
Cô cầm chiếc nhẫn y đúc anh nhìn thấy cô đã vứt trên tay. Lồng vào sợi dây chuyền mang lên trên cổ rồi giấu dưới lớp áo.
Hành hạ anh đau cũng như tự hành hạ chính bản thân em. Mắt anh sầu tim em cũng không dễ chịu. Đoạn đường phía trước rất dài đáng tiếc niềm tin của em đã vỡ mãi mãi không hàn gắn được. Em sợ một ngày nào đó trao chọn trái tim cho anh rồi anh sẽ không cần nó.
Hay sợ một ngày bên anh có một người con gái khác ngoài em. Em rất sợ! Sợ cảm giác đó lắm.
Em hy vọng tương lai. Anh sẽ tìm được người cuối cùng anh yêu!
Em cám ơn những gì anh đã làm cho em.
Mỗi ngày, anh đi học rồi tranh thủ thời gian dư đi làm thêm. Không phải anh không có tiền. Em biết mỗi tháng ba mẹ anh đều gửi tiền vào tài khoản cho anh. Anh không thiếu tiền. Vì vậy em tự đa tình nghĩ rằng:
“Vì em.”
Vì chăm sóc cho em nên anh giấu cả gia đình anh và mọi người lặng lẽ đi làm thêm. Nếu không phải tình cờ em thấy được thì anh sẽ mãi mãi cứ như vậy sao?
“Chàng khờ à! Cám ơn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.