Chế Tạo Hào Môn

Chương 415: Áp lực

Hứa Đệ

18/02/2021

Hoắc Lập Quần đã phải sử dụng đến những lời lẽ đe dọa thẳng thừng để đạt được mục đích trấn áp đối phương, trong khi Hoắc Khải vẫn có thể tùy cơ ứng biến, phản đòn hợp lý.

Công ty nhỏ có thể không chịu được sự áp bức sáp nhập của các công ty lớn hơn, nhưng hoàn toàn có thể lựa chọn đối tượng để bán cho. Trong số tất cả các đối thủ của nhà họ Hoắc, Hoắc Khải đã chọn sử dụng tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị như một lá bùa hộ mệnh.

Thứ nhất, tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị vốn đã ngang cơ với nhà họ Hoắc, nay nếu nắm được thêm dự án công nghệ tân tiến này, chắc chắn sẽ phát triển ngày càng mạnh mẽ.

Thứ hai, mối quan hệ giữa tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị và nhà họ Hoắc đang rất căng thẳng do kẻ giả mạo chủ động hủy bỏ hôn ước với Đường Trọng Vi. Vì vậy, ai cũng có thể tưởng tượng được tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị sẽ vui lòng như thế nào nếu có thể trấn áp nhà họ Hoắc trong bất kỳ lĩnh vực nào để ngăn cản họ phát triển.

Nếu Hoắc Khải nói về các công ty khác, có thể Hoắc Lập Quần sẽ không bị lừa, nhưng khi nói đến tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thi, thì ít nhiều anh ta cũng phải suy nghĩ thận trọng.

Người nhà họ Hoắc là như vậy, nếu không ngang cơ với bọn họ, thì mặc kệ đối phương có nói như thế nào, người nhà họ Hoắc cũng sẽ không suy nghĩ lại dù chỉ một chút.

Nhưng nếu đối phương đủ mạnh để so với bọn họ, thì không cần biết đối phương có thể trở thành kẻ thù hay không, cũng sẽ bị coi như kẻ thù tiềm tàng. Đây chính là nhận thức về khủng hoảng mà Hoắc Khải đã trau dồi cho bọn họ.

Trong kinh doanh không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có bạn bè hoặc kẻ thù xuất hiện vì lợi ích.

Hoắc Lập Quần nhìn chằm chằm Hoắc Khải. Sau mười giây, anh ta nhìn về phía Miêu Nhất Khoa.

Miêu Nhất Khoa nhìn thấy ánh mắt của anh ta, liền thể hiện thái độ lạnh lùng, cho thấy ông ta không muốn tiếp tục nói chuyện.

Ánh mắt của Hoắc Lập Quần lại nhìn về phía Hoắc Khải một lần nữa, nói: "Nếu như các người muốn bán công ty, tôi không nghĩ các cổ đông đều sẽ đồng ý".

"Tại sao lại không đồng ý? Trên vòng quay vốn, đây luôn là điểm hấp dẫn nhất, anh Hoắc nên lưu ý điều này. Nếu có thể cầm được tiền thật, thì ai lại không đồng ý đổi những mảnh "giấy" trong tay của mình để lấy tiền mặt chứ? Điều duy nhất mà bọn họ cần cân nhắc là có thể đổi được bao nhiêu tiền. Tôi tin rằng tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị có thể ra giá tốt, cho dù là thấp, vẫn tốt hơn làm không công cho nhà họ Hoắc của các anh", Hoắc Khải nói: "Hơn nữa, nghe nói gần đây nhà họ Hoắc đang rất bí bách trong lĩnh vực này, nên đến cả nhà sản xuất hạng hai như chúng tôi mà các anh cũng tìm đến. Sao chúng ta không nghĩ lại một chút xem ai mới là người cần lo lắng hơn trong chuyện này? Bây giờ tôi thật hi vọng các anh trở về nhà họ Hoắc và nhanh chóng tung ra tuyên bố chính thức. Xét trên mức độ ảnh hưởng của nhà họ Hoắc, sau tuyên bố chính thức chắc chắn chúng tôi sẽ trở nên nổi tiếng không ít. Đến lúc đó chúng tôi muốn liên hệ với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị về việc sáp nhập cũng chẳng còn gì khó khăn nữa".

Giọng điệu của Hoắc Khải khi nói rất trầm tĩnh, giống như anh chỉ đang nói đến một vấn đề gì đó hết sức tầm thường vậy.

Nhưng điều tầm thường đó đã khiến cho da đầu Nhiếp Tân Hải như tê dại.

Sáp nhập? Tên nhóc này lại dám nói ra điều đó sao?

Xét trên tính cách của Miêu Nhất Khoa, ông ta sẽ không bao giờ đồng ý bán công ty vì tiền. Chỉ có ông ta đi mua công ty của người khác, chứ không ai mua được công ty của ông ta.

Đây là bản tính của ông ta, hoàn toàn không có khả năng thay đổi.

Cho dù là sáp nhập, Miêu Nhất Khoa chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, bởi vì với thực lực của ông ta, ông ta nhất định phải nắm giữ 100% công ty của mình!

Hoắc Lập Quần hơi nheo mắt lại, tuy rằng ánh mắt đã bị cặp kính dày cộp che lại, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự trầm mặc từ người nhà họ Hoắc này.

Rõ ràng là nhà họ Hoắc không hề hài lòng.



Nhưng Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh lại vô cùng vui mừng.

Tuy rằng thua kém nhà họ Hoắc, nhưng bọn họ đều là những lão làng dày dặn kinh nghiệm, tự nhiên có thể nhận thấy, trong thế trận này thì nhà họ Hoắc đã rối loạn trước.

Nhà họ Hoắc muốn đe dọa chúng tôi sao? Được thôi, chúng tôi sẽ bán tất cả mọi thứ, và dù có bán đi chăng nữa thì chúng tôi cũng sẽ không để cho nhà họ Hoắc của các người lợi dụng.

Bây giờ Hoắc Lập Quần nên suy nghĩ về khả năng nhà máy điện tử sẽ được tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị mua lại, hay liệu Miêu Nhất Khoa có thể bán công ty hay không.

"Tôi nghe mọi người nói rằng chủ tịch Miêu sẽ không bán công ty của mình vì tiền. Tôi nghĩ điều này đúng là đáng hổ thẹn..."

"Những gì mà anh nói không sai. Việc để cho công ty bị mua lại cũng giống như biến nó trở thành con cá đã nằm sẵn trên thớt. Nhưng trong xã hội này, muốn đạt được sự tăng trưởng kinh tế không dễ dàng. Chúng tôi hiện đang ở trong giai đoạn suy thoái dần, và nhà họ Hoắc cũng vậy. Nên có gì sai khi bán đi một nhà máy không đặc biệt quan trọng đối với chúng tôi để đổi lấy tiền mặt, sau đó cung ứng khoảng tiền mặt đó vào việc tăng thị phần trong các lĩnh vực quan trọng khác?", Hoắc Khải nói: "Thị trường tương lai chính là sự kết hợp của nhiều doanh nghiệp khác nhau, về điểm này, có lẽ nhà họ Hoắc cũng hiểu được. Hình thức liên minh giữa các doanh nghiệp rồi sẽ dần dần trở thành chuẩn mực. Nếu đã như vậy, tại sao chúng tôi lại phải từ chối mua bán hay sáp nhập công ty chứ, dù sao thì sớm muộn gì chuyện đó cũng phải xảy ra".

Miêu Nhất Khoa quay đầu nhìn Hoắc Khải, những lời này là muốn nói với Hoắc Lập Quần, nhưng Miêu Nhất Khoa luôn cảm thấy trong đó hình như lại có ẩn ý khác.

Xu thế tương lai là liên minh doanh nghiệp sao?

Trực giác mách bảo ông ta rằng câu nói này hoàn toàn không phải chỉ để trấn áp nhà họ Hoắc, mà thật sự xuất phát từ việc Hoắc Khải đã hiểu được xu thế trong tương lai.

Nếu người khác nói ra lời này, có thể Miêu Nhất Khoa còn không có hứng thú suy nghĩ. Nhưng vì là do Hoắc Khải nói ra, nên ông ta bất giác lại bắt đầu thận trọng suy nghĩ.

Hoắc Khải cũng không để ý đến phản ứng của Miêu Nhất Khoa, mặc dù những điều mà anh nói ra đều rất tự tung tự tác.

Có quá nhiều doanh nghiệp trong mạng lưới quan hệ của giáo sư Triệu Vĩnh An. Những doanh nghiệp này thường giúp đỡ lẫn nhau, nhưng đều độc lập về kinh tế. Nếu như gặp phải xung đột lợi ích, bọn họ cũng sẽ chọn cách né tránh lẫn nhau.

Ở một góc độ nào đó, bản chất của những mối quan hệ này cũng có chút giống với những gì mà Hoắc Khải đã nói.

Nhưng chiều sâu của sự hỗ trợ lẫn nhau giữa các doanh nghiệp này vẫn chưa đủ. Nếu như không đạt tới mối quan hệ liên minh rõ ràng, thì sẽ không có ai dễ dàng chia sẻ ý tưởng hay tài nguyên của mình cho doanh nghiệp khác.

Mục tiêu trong tương lai của Hoắc Khải là đứng đầu thế giới. Mà mục tiêu đó rất khó có thể hoàn thành được chỉ bằng thực lực cá nhân.

Vì vậy, anh phải tích hợp tất cả các loại nguồn lực để làm cho đế chế kinh doanh của mình trở nên lớn mạnh hơn.

Những người như Miêu Nhất Khoa là một trong những mục tiêu của Hoắc Khải.

Nhưng anh cũng không nói ra một cách quá rõ ràng, vì vẫn còn quá sớm để tập hợp Miêu Nhất Khoa và những người khác. Hiện anh vẫn chưa có đủ tiền bạc và tầm vóc để làm chuyện đó.

Anh chỉ có thể gieo một hạt giống đầu tiên, sau đó cố gắng giúp cho nó tự nảy mầm và phát triển. Sẽ là không quá muộn để nó có thể đơm hoa kết trái khi có cơ hội trong tương lai.

Ánh mắt của Hoắc Lập Quần nhìn Hoắc Khải đã khác trước rất nhiều.

Ban đầu anh ta chỉ cảm thấy đây là một người đàn ông trạc tuổi mình đang cố tình gây sự, hay nói đúng hơn là cố tình hù dọa mọi người.



Nếu phải dùng một câu thành ngữ để mô tả, thì đó chính là câu thùng rỗng kêu to.

Nhưng khi người đàn ông đó nói ra nhận định của mình về xu thế tương lai, suy nghĩ của Hoắc Lập Quần đã thay đổi.

Bởi vì ngay từ đầu Hoắc Khải đã đề cập đến xu thế này rất nhiều lần trong việc làm ăn của gia đình, nên anh gần như không mắc sai lầm nào trong nhận định của mình về xu thế tương lai. Người nhà họ Hoắc rất tin tưởng, họ làm gì cũng hướng tới mục tiêu lớn nhất này.

Tích hợp các nguồn lực, thúc đẩy sự hòa hợp để khiến cho đế chế kinh doanh ngày càng rộng mở và mạnh mẽ hơn!

Hoắc Lập Quần chưa từng thấy người nào có thể nói ra những ý tưởng giống như vậy, vì hầu như tất cả mọi người đều cho rằng liên minh doanh nghiệp là điều không tưởng.

Nếu như bản thân có thể kiếm tiền, tại sao phải chia sẻ thông tin kỹ thuật với những người khác? Lỡ như chia sẻ rồi mà đối phương lại mang thông tin đó đi nhưng không hợp tác với mình thì biết phải làm thế nào?

Yếu tố lớn nhất cản trở sự liên minh chính là tính dè chừng lẫn nhau của con người. Điều này đòi hỏi sự chung tay nâng cao đạo đức kinh doanh mới có thể giải quyết được.

Mà xu thế chính là như vậy, luôn có thể xuất hiện, nhưng không ai có thể chắc chắn về thời gian nó xuất hiện.

Những nhà kinh doanh hàng đầu sẽ gieo hạt giống của họ trước để chuẩn bị cho ngày xu thế đó xuất hiện.

Cảm giác của Hoắc Lập Quần bây giờ chính là đang lo cuộc đàm phán lần này sẽ không thể đạt được kết quả như mong muốn.

Một người đã có thể nói ra những điều tương tự như ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc đã từng nói, chắc chắn không thể dễ dàng áp chế như vậy.

Có tham vọng lớn, lại có tầm nhìn dài hạn và phong thái trấn áp người khác, thật sự không khó để người này có thể hái ra tiền.

Điều quan trọng nhất, Hoắc Khải chỉ là người tạm thời được bổ nhiệm trở thành người phụ trách đàm phán hợp tác, nên Hoắc Lập Quần và những người khác không hề điều tra thông tin của anh.

Bọn họ không biết người này đến từ đâu, vị trí của người này trong công ty là gì, hoặc thậm chí người này có quyền lực như thế nào.

Người này chỉ là kẻ giỏi ba hoa, hay thật sự có thể nắm giữ quyền lực?

Người ta vẫn thường nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng bây giờ nhà họ Hoắc lại đang lâm vào tình trạng mù mờ thông tin thì làm sao có thể đối phó với kẻ địch được?

Trong lòng Hoắc Lập Quần cảm thấy rất nặng nề, giữa lúc còn chưa kịp nhận ra thì đã gặp phải một áp lực vô cùng lớn.

Hoắc Khải cư xử rất thức thời, không nói đàng hoàng được thì liền thay đổi thái độ, không cho nhà họ Hoắc có cơ hội thương lượng nữa.

Anh chẳng những không hề sợ hãi, mà còn khiến cho Hoắc Lập Quần gặp khó khăn trong việc suy nghĩ thông suốt.

Thấy bộ dạng suy nghĩ cẩn trọng của Hoắc Lập Quần, Hoắc Khải biết anh ta đã lạc nhịp, nên lúc này anh mới nở nụ cười nói: "Nếu các anh không vội đi, vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống uống một chén trà. So với việc bị thâu tóm, chúng tôi vẫn mong được hợp tác một cách bình đẳng. Tất nhiên, như các anh cũng đã nghe thấy rồi đấy, có một từ khóa bắt buộc trong đó, chính là sự bình đẳng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chế Tạo Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook