Chương 414: Uy hiếp
Hứa Đệ
18/02/2021
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Hoắc Thanh Vân mở máy tính xách tay để
lên trước mặt rồi nói: "Trong cuộc đàm phán ngày hôm qua, chúng ta đã
trao đổi ý kiến với nhau. Không biết suy nghĩ của mọi người sau một đêm
cân nhắc là như thế nào?"
Giọng nói của Hoắc Thanh Vân vang lên trong phòng họp nghe rất trầm tĩnh, rõ ràng là đang vô cùng ung dung.
Hoắc Thanh Vân nhìn về phía Miêu Nhất Khoa đầu tiên, bởi vì anh ta biết rằng Miêu Nhất Khoa là người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng trong công ty này, nên chỉ cần ông ta gật đầu một cái là xong.
Trong cuộc đàm phán hợp tác ngày hôm qua, dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, Hoắc Thanh Vân gần như đã có thể chắc chắn rằng cuộc họp ngày hôm nay sẽ được sử dụng để trở thành buổi ký kết hợp đồng chính thức. Nhóm người này quá thiếu kinh nghiệm và không thể đối phó hiệu quả với sự đàn áp của anh ta, họ chỉ có thể lùi lại hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, anh ta đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Miêu Nhất Khoa không có ý định lên tiếng, thậm chí còn không nhìn anh ta.
Ánh mắt của những người khác cũng khiến Hoắc Thanh Vân kinh ngạc. Anh ta nhìn theo ánh mắt của mọi người và nhìn thấy bọn họ đang dán mắt vào người thanh niên không xuất hiện ở đây ngày hôm qua.
Cùng lúc đó, Hoắc Khải bắt đầu lên tiếng: "Chúng tôi đã đưa ra quyết định giữ nguyên kế hoạch ban đầu mà chúng tôi đã gửi cho nhà họ Hoắc các anh, và không thực hiện bất cứ thay đổi nào. Nếu nhà họ Hoắc muốn thay đổi khuôn mẫu, bất cứ lúc nào cũng có thể gửi thêm một khoảng tiền đặt cọc cho chúng tôi để cân bằng chi phí".
Rất nhiều người đã chuẩn bị tâm lý cho câu nói này, nhưng khi thật sự nghe thấy Hoắc Khải nói ra, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Ngay cả nhóm của Hoắc Thanh Vân cũng cảm thấy sửng sốt.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng hôm nay đến để ký hợp đồng, nhưng không ngờ rằng ngay khi cuộc họp diễn ra, bên kia lại muốn khôi phục về trạng thái ban đầu.
Hoắc Lập Quần đang ngồi ở phía sau cũng nhìn lên, ánh mắt sau cặp kính cận dày cộp đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải một cách dò xét.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thanh Vân biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, anh ta nói: "Tôi không biết vị này là ai? Anh ta có tư cách thay mặt công ty ra quyết định không?"
Miêu Nhất Khoa ngay lập tức lên tiếng: "Cậu ấy là người phụ trách đàm phán hợp tác của công ty chúng tôi, có quyền lực và tư cách tuyệt đối để thay mặt công ty đưa ra bất kỳ quyết định nào".
Sắc mặt Hoắc Thanh Vân càng lạnh hơn, nói: "Xem ra các người không có ý định hợp tác? Đã vậy, chúng ta cũng không cần nói thêm nữa. Sau việc này, nhà họ Hoắc chúng tôi nhất định sẽ tung ra một tuyên bố chính thức".
Câu này khiến cho tất cả những người có mặt ở đó cảm thấy chột dạ, điều bọn họ sợ nhất chính là gây thù với nhà họ Hoắc.
Một khi cái tuyên bố chính thức mà nhà họ Hoắc vừa nói đến được tung ra, chắc chắn bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Những người này đều lập tức nhìn về phía Miêu Nhất Khoa, hi vọng ông ta có thể nói ra vài câu tốt đẹp để người nhà họ Hoắc không tức giận rời đi.
Tuy nhiên, ngay sau khi Miêu Nhất Khoa lên tiếng xác nhận quyền lực của Hoắc Khải, ông ta đã cúi đầu nghịch điện thoại, cứ như thể bản thân không hề để tâm đến cuộc đàm phán.
Hoắc Thanh Vân tức giận đứng dậy, những người khác của nhà họ Hoắc cũng lần lượt đứng lên, trong tư thế chuẩn bị rời đi.
Giám đốc phòng quan hệ đối ngoại cũng đứng lên theo bản năng, nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị Miêu Nhất Khoa nghiêm nghị nhắc nhở: "Giám đốc Chu, trên ghế của ông có vướng kim hay sao?"
Giám đốc Chu sững người, sau đó nhận ra rằng Miêu Nhất Khoa không hài lòng với hành động của mình. Ông ta lúng túng nhìn người nhà họ Hoắc, không biết phải làm sao.
Ông ta nên ngồi xuống hay tiếp tục đứng bây giờ?
Tại thời điểm này, Hoắc Khải lại lên tiếng một lần nữa: "Nếu người đại diện của nhà họ Hoắc rời đi, chúng tôi cũng sẽ đưa ra một tuyên bố chính thức. Nội dung của tuyên bố này rất đơn giản. Nhà họ Hoắc không đồng ý với các tiêu chuẩn công nghệ mới nhất nên chúng ta đã không thể đạt được các điều khoản hợp tác. Về vấn đề này, công ty chúng tôi không đưa ra thêm bất kỳ bình luận nào, nhưng tôi hy vọng bạn bè và đối tác có thể hiểu rằng các tiêu chuẩn mới nhất sẽ đại diện cho xu thế trong tương lai. Tại thời điểm này, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng rằng những người không thể thích ứng với các tiêu chuẩn mới nhất định sẽ bị thời đại đào thải!"
Khi anh nói ra điều đó, không chỉ những người trong công ty sững sờ, mà ngay cả Hoắc Thanh Vân cũng sững sờ.
Thậm chí sâu trong đôi mắt của anh ta, một tia hoảng sợ nhàn nhạt cũng đã lóe lên trong chốc lát.
Bởi vì những gì Hoắc Khải vừa nói đều đã đánh vào điểm yếu nhất của nhà họ Hoắc.
Chính xác mà nói, lý do khiến nhà họ Hoắc sẵn sàng hợp tác với nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa chính là vì họ nhìn ra một sản phẩm do nhà sản xuất này phát triển có thể đại diện cho xu thế tương lai.
Hoắc Khải không biết rõ hoạt động kinh doanh của công ty Miêu Nhất Khoa, đó là điều không cần bàn cãi, nhưng anh hiểu rõ xu thế, cũng như hiểu rõ người nhà họ Hoắc.
Tất cả các đối tác của nhà họ Hoắc có thể đến từ mọi tầng lớp xã hội khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung. Điểm chung đó chính là, các đối tác đều phát triển được thứ có thể đại diện cho một xu thế nhất định trong tương lai.
Bởi vì Hoắc Khải là một người rất coi trọng xu thế, anh luôn tin rằng nếu có thể nắm bắt xu thế thì có thể làm chủ mọi thứ. Sự phát triển của nhà họ Hoắc trong những năm qua quả thật đã chứng minh được điều này.
Dưới sự lãnh đạo của anh, điều đầu tiên mà người nhà họ Hoắc coi trọng khi bàn chuyện làm ăn là liệu sản phẩm hợp tác có thể tồn tại tốt được trong tương lai hay không.
Nếu có thể làm được điều đó, thì ngay cả khi công ty đối tác có đang làm ăn thua lỗ, nhà họ Hoắc cũng sẽ rất sẵn lòng hợp tác.
Nhưng nếu như sản phẩm của đối tác không còn khả năng tồn tại trong tương lai thì cho dù bây giờ công ty đó kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ bị nhà họ Hoắc quay lưng.
Chính vì những hiểu biết về nhà họ Hoắc nên Hoắc Khải đã có thể lật ngược thế cờ khi đối phó với những người này.
Bất kể bọn họ muốn gì, thì đều phải là thứ có liên quan đến xu thế trong tương lai.
Nhà họ Hoắc có thể rời đi, không cần phải hợp tác, thậm chí có thể tiếp tục đàn áp bên này bằng cái gọi là tuyên bố chính thức. Nhưng bên này cũng sẽ sử dụng một tuyên bố chính thức để nói với mọi người rằng nhà họ Hoắc đã không nắm bắt được xu thế tương lai của sản phẩm, nên chắc chắn về sau sẽ phải chịu thiệt hại!
Hoắc Thanh Vân tuy không thâm sâu bằng Hoắc Lập Quần, nhưng dù sao anh ta cũng đã trải qua vô số những biến cố lớn trong lúc đàm phán. Anh ta sẽ không sợ hãi chỉ vì một vài câu nói.
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, Hoắc Thanh Vân chế nhạo nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì. Các người chỉ là một nhà sản xuất hạng hai. Các người cho rằng mình rất hùng mạnh sao? Không có nhà máy điện tử này thì vẫn còn có vô số nhà sản xuất hàng đầu đang chờ chúng tôi đến để hợp tác. Chỉ cần nhà họ Hoắc lên tiếng, sẽ có vô số đối tác muốn nhảy vào".
"Điều này không sai, nhưng chúng tôi cũng có lý do tương tự, rằng chỉ cần sản phẩm của chúng tôi có thể đại diện cho xu thế tương lai, thì cũng sẽ có vô số gia tộc hàng đầu sẵn sàng đến hợp tác với chúng tôi. Tuy rằng nhà họ Hoắc phát triển rất tốt, nhưng vẫn chưa phải là gia tộc kinh doanh hàng đầu cả nước. Doanh nghiệp gia đình của các người cũng không thuộc loại hàng đầu trong số các doanh nghiệp trên cả nước và thế giới. Ngày càng có nhiều đối tác tốt hơn để bàn chuyện làm ăn với nhau, nên nếu như nhà họ Hoắc cảm thấy rằng chúng tôi không đáng để quan tâm, thì có thể nhanh chóng rời khỏi đây và tìm đến một đối tác khác", Hoắc Khải quay đầu nhìn Thượng Toàn Minh và nói tiếp:" Tôi nhớ tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị luôn hy vọng mở rộng ngành công nghiệp trong nước, và bộ phận phát triển công nghệ của họ vẫn đang tìm kiếm các sáng chế độc quyền hàng đầu. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy cơ hội để liên hệ với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, vì họ rất quan tâm đến mảng này".
Thượng Toàn Minh không biết tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị mạnh cỡ nào trong ngành này, hay liệu họ có muốn hợp tác với công ty hay không, nhưng ông ta cũng hiểu rằng những lời nói của Hoắc Khải chính là để gây sức ép lên những người kia.
Vì vậy ông ta rất hợp tác gật đầu nói: "Đợi cuộc họp kết thúc thì tôi sẽ đi liên hệ ngay với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị".
Miêu Nhất Khoa xua tay nói: "Ông không cần đi, đích thân tôi sẽ đi. Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị lớn hơn chúng ta rất nhiều, cử ông đi cũng có chút không thích hợp".
Thượng Toàn Minh cười nói: "Vậy cũng được, đích thân chủ tịch tới đó cũng có thể thể hiện quyết tâm và thành ý của chúng ta".
Mấy người này kẻ tung người hứng, khiến cho nhà họ Hoắc muốn nói nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Những lời mà Hoắc Khải nói đều đi thẳng vào vấn đề, nhà họ Hoắc quả thật chưa phải là công ty hàng đầu, thậm chí còn có thể không được xếp vào hạng 20 hoặc 30 của thế giới.
Họ vốn rất coi trọng sự hợp tác này, nếu cuộc đàm phán thật sự đổ vỡ, mất đi công nghệ sản phẩm của nhà máy điện tử thì rất có thể sẽ gây ra hàng loạt các vấn đề khác.
Hoắc Thanh Vân trầm mặc liếc nhìn Hoắc Lập Quần ở phía sau.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh đã để ý thấy điều đó rất rõ.
Sau khi nhìn nhau, cả hai khẽ gật đầu, trong lòng họ đã ngầm công nhận tin tức nhạy bén của Hoắc Khải.
Bởi vì hành động của Hoắc Thanh Vân cho thấy Hoắc Khải đã nói đúng. Hoắc Thanh Vân chỉ là một con bài đánh lạc hướng, chính Hoắc Lập Quần mới là người thật sự đưa ra quyết định.
Hoắc Lập Quần tựa hồ cũng nhận ra mình đã bị chú ý, nên cũng không cố gắng che giấu nữa, vì lúc này có che đậy cũng không có ích lợi gì.
Chuyện hợp tác sắp đổ bể rồi mà còn phải che đậy cái gì nữa?
Anh ta đứng dậy, đi đến vị trí đứng cạnh Hoắc Thanh Vân, sau đó nhìn Hoắc Khải nói: "Với khả năng của nhà họ Hoắc, chúng tôi hoàn toàn có thể nuốt trọn công ty của các người".
“Nếu như tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị cũng muốn mua lại chúng tôi, chúng tôi thà rằng bán cho bọn họ, ít nhất bọn họ sẽ không trắng trợn uy hiếp người khác như vậy, nên chúng tôi cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của Hoắc Thanh Vân vang lên trong phòng họp nghe rất trầm tĩnh, rõ ràng là đang vô cùng ung dung.
Hoắc Thanh Vân nhìn về phía Miêu Nhất Khoa đầu tiên, bởi vì anh ta biết rằng Miêu Nhất Khoa là người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng trong công ty này, nên chỉ cần ông ta gật đầu một cái là xong.
Trong cuộc đàm phán hợp tác ngày hôm qua, dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, Hoắc Thanh Vân gần như đã có thể chắc chắn rằng cuộc họp ngày hôm nay sẽ được sử dụng để trở thành buổi ký kết hợp đồng chính thức. Nhóm người này quá thiếu kinh nghiệm và không thể đối phó hiệu quả với sự đàn áp của anh ta, họ chỉ có thể lùi lại hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, anh ta đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Miêu Nhất Khoa không có ý định lên tiếng, thậm chí còn không nhìn anh ta.
Ánh mắt của những người khác cũng khiến Hoắc Thanh Vân kinh ngạc. Anh ta nhìn theo ánh mắt của mọi người và nhìn thấy bọn họ đang dán mắt vào người thanh niên không xuất hiện ở đây ngày hôm qua.
Cùng lúc đó, Hoắc Khải bắt đầu lên tiếng: "Chúng tôi đã đưa ra quyết định giữ nguyên kế hoạch ban đầu mà chúng tôi đã gửi cho nhà họ Hoắc các anh, và không thực hiện bất cứ thay đổi nào. Nếu nhà họ Hoắc muốn thay đổi khuôn mẫu, bất cứ lúc nào cũng có thể gửi thêm một khoảng tiền đặt cọc cho chúng tôi để cân bằng chi phí".
Rất nhiều người đã chuẩn bị tâm lý cho câu nói này, nhưng khi thật sự nghe thấy Hoắc Khải nói ra, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Ngay cả nhóm của Hoắc Thanh Vân cũng cảm thấy sửng sốt.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng hôm nay đến để ký hợp đồng, nhưng không ngờ rằng ngay khi cuộc họp diễn ra, bên kia lại muốn khôi phục về trạng thái ban đầu.
Hoắc Lập Quần đang ngồi ở phía sau cũng nhìn lên, ánh mắt sau cặp kính cận dày cộp đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải một cách dò xét.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thanh Vân biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, anh ta nói: "Tôi không biết vị này là ai? Anh ta có tư cách thay mặt công ty ra quyết định không?"
Miêu Nhất Khoa ngay lập tức lên tiếng: "Cậu ấy là người phụ trách đàm phán hợp tác của công ty chúng tôi, có quyền lực và tư cách tuyệt đối để thay mặt công ty đưa ra bất kỳ quyết định nào".
Sắc mặt Hoắc Thanh Vân càng lạnh hơn, nói: "Xem ra các người không có ý định hợp tác? Đã vậy, chúng ta cũng không cần nói thêm nữa. Sau việc này, nhà họ Hoắc chúng tôi nhất định sẽ tung ra một tuyên bố chính thức".
Câu này khiến cho tất cả những người có mặt ở đó cảm thấy chột dạ, điều bọn họ sợ nhất chính là gây thù với nhà họ Hoắc.
Một khi cái tuyên bố chính thức mà nhà họ Hoắc vừa nói đến được tung ra, chắc chắn bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Những người này đều lập tức nhìn về phía Miêu Nhất Khoa, hi vọng ông ta có thể nói ra vài câu tốt đẹp để người nhà họ Hoắc không tức giận rời đi.
Tuy nhiên, ngay sau khi Miêu Nhất Khoa lên tiếng xác nhận quyền lực của Hoắc Khải, ông ta đã cúi đầu nghịch điện thoại, cứ như thể bản thân không hề để tâm đến cuộc đàm phán.
Hoắc Thanh Vân tức giận đứng dậy, những người khác của nhà họ Hoắc cũng lần lượt đứng lên, trong tư thế chuẩn bị rời đi.
Giám đốc phòng quan hệ đối ngoại cũng đứng lên theo bản năng, nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị Miêu Nhất Khoa nghiêm nghị nhắc nhở: "Giám đốc Chu, trên ghế của ông có vướng kim hay sao?"
Giám đốc Chu sững người, sau đó nhận ra rằng Miêu Nhất Khoa không hài lòng với hành động của mình. Ông ta lúng túng nhìn người nhà họ Hoắc, không biết phải làm sao.
Ông ta nên ngồi xuống hay tiếp tục đứng bây giờ?
Tại thời điểm này, Hoắc Khải lại lên tiếng một lần nữa: "Nếu người đại diện của nhà họ Hoắc rời đi, chúng tôi cũng sẽ đưa ra một tuyên bố chính thức. Nội dung của tuyên bố này rất đơn giản. Nhà họ Hoắc không đồng ý với các tiêu chuẩn công nghệ mới nhất nên chúng ta đã không thể đạt được các điều khoản hợp tác. Về vấn đề này, công ty chúng tôi không đưa ra thêm bất kỳ bình luận nào, nhưng tôi hy vọng bạn bè và đối tác có thể hiểu rằng các tiêu chuẩn mới nhất sẽ đại diện cho xu thế trong tương lai. Tại thời điểm này, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng rằng những người không thể thích ứng với các tiêu chuẩn mới nhất định sẽ bị thời đại đào thải!"
Khi anh nói ra điều đó, không chỉ những người trong công ty sững sờ, mà ngay cả Hoắc Thanh Vân cũng sững sờ.
Thậm chí sâu trong đôi mắt của anh ta, một tia hoảng sợ nhàn nhạt cũng đã lóe lên trong chốc lát.
Bởi vì những gì Hoắc Khải vừa nói đều đã đánh vào điểm yếu nhất của nhà họ Hoắc.
Chính xác mà nói, lý do khiến nhà họ Hoắc sẵn sàng hợp tác với nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa chính là vì họ nhìn ra một sản phẩm do nhà sản xuất này phát triển có thể đại diện cho xu thế tương lai.
Hoắc Khải không biết rõ hoạt động kinh doanh của công ty Miêu Nhất Khoa, đó là điều không cần bàn cãi, nhưng anh hiểu rõ xu thế, cũng như hiểu rõ người nhà họ Hoắc.
Tất cả các đối tác của nhà họ Hoắc có thể đến từ mọi tầng lớp xã hội khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung. Điểm chung đó chính là, các đối tác đều phát triển được thứ có thể đại diện cho một xu thế nhất định trong tương lai.
Bởi vì Hoắc Khải là một người rất coi trọng xu thế, anh luôn tin rằng nếu có thể nắm bắt xu thế thì có thể làm chủ mọi thứ. Sự phát triển của nhà họ Hoắc trong những năm qua quả thật đã chứng minh được điều này.
Dưới sự lãnh đạo của anh, điều đầu tiên mà người nhà họ Hoắc coi trọng khi bàn chuyện làm ăn là liệu sản phẩm hợp tác có thể tồn tại tốt được trong tương lai hay không.
Nếu có thể làm được điều đó, thì ngay cả khi công ty đối tác có đang làm ăn thua lỗ, nhà họ Hoắc cũng sẽ rất sẵn lòng hợp tác.
Nhưng nếu như sản phẩm của đối tác không còn khả năng tồn tại trong tương lai thì cho dù bây giờ công ty đó kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ bị nhà họ Hoắc quay lưng.
Chính vì những hiểu biết về nhà họ Hoắc nên Hoắc Khải đã có thể lật ngược thế cờ khi đối phó với những người này.
Bất kể bọn họ muốn gì, thì đều phải là thứ có liên quan đến xu thế trong tương lai.
Nhà họ Hoắc có thể rời đi, không cần phải hợp tác, thậm chí có thể tiếp tục đàn áp bên này bằng cái gọi là tuyên bố chính thức. Nhưng bên này cũng sẽ sử dụng một tuyên bố chính thức để nói với mọi người rằng nhà họ Hoắc đã không nắm bắt được xu thế tương lai của sản phẩm, nên chắc chắn về sau sẽ phải chịu thiệt hại!
Hoắc Thanh Vân tuy không thâm sâu bằng Hoắc Lập Quần, nhưng dù sao anh ta cũng đã trải qua vô số những biến cố lớn trong lúc đàm phán. Anh ta sẽ không sợ hãi chỉ vì một vài câu nói.
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, Hoắc Thanh Vân chế nhạo nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì. Các người chỉ là một nhà sản xuất hạng hai. Các người cho rằng mình rất hùng mạnh sao? Không có nhà máy điện tử này thì vẫn còn có vô số nhà sản xuất hàng đầu đang chờ chúng tôi đến để hợp tác. Chỉ cần nhà họ Hoắc lên tiếng, sẽ có vô số đối tác muốn nhảy vào".
"Điều này không sai, nhưng chúng tôi cũng có lý do tương tự, rằng chỉ cần sản phẩm của chúng tôi có thể đại diện cho xu thế tương lai, thì cũng sẽ có vô số gia tộc hàng đầu sẵn sàng đến hợp tác với chúng tôi. Tuy rằng nhà họ Hoắc phát triển rất tốt, nhưng vẫn chưa phải là gia tộc kinh doanh hàng đầu cả nước. Doanh nghiệp gia đình của các người cũng không thuộc loại hàng đầu trong số các doanh nghiệp trên cả nước và thế giới. Ngày càng có nhiều đối tác tốt hơn để bàn chuyện làm ăn với nhau, nên nếu như nhà họ Hoắc cảm thấy rằng chúng tôi không đáng để quan tâm, thì có thể nhanh chóng rời khỏi đây và tìm đến một đối tác khác", Hoắc Khải quay đầu nhìn Thượng Toàn Minh và nói tiếp:" Tôi nhớ tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị luôn hy vọng mở rộng ngành công nghiệp trong nước, và bộ phận phát triển công nghệ của họ vẫn đang tìm kiếm các sáng chế độc quyền hàng đầu. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy cơ hội để liên hệ với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, vì họ rất quan tâm đến mảng này".
Thượng Toàn Minh không biết tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị mạnh cỡ nào trong ngành này, hay liệu họ có muốn hợp tác với công ty hay không, nhưng ông ta cũng hiểu rằng những lời nói của Hoắc Khải chính là để gây sức ép lên những người kia.
Vì vậy ông ta rất hợp tác gật đầu nói: "Đợi cuộc họp kết thúc thì tôi sẽ đi liên hệ ngay với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị".
Miêu Nhất Khoa xua tay nói: "Ông không cần đi, đích thân tôi sẽ đi. Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị lớn hơn chúng ta rất nhiều, cử ông đi cũng có chút không thích hợp".
Thượng Toàn Minh cười nói: "Vậy cũng được, đích thân chủ tịch tới đó cũng có thể thể hiện quyết tâm và thành ý của chúng ta".
Mấy người này kẻ tung người hứng, khiến cho nhà họ Hoắc muốn nói nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Những lời mà Hoắc Khải nói đều đi thẳng vào vấn đề, nhà họ Hoắc quả thật chưa phải là công ty hàng đầu, thậm chí còn có thể không được xếp vào hạng 20 hoặc 30 của thế giới.
Họ vốn rất coi trọng sự hợp tác này, nếu cuộc đàm phán thật sự đổ vỡ, mất đi công nghệ sản phẩm của nhà máy điện tử thì rất có thể sẽ gây ra hàng loạt các vấn đề khác.
Hoắc Thanh Vân trầm mặc liếc nhìn Hoắc Lập Quần ở phía sau.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh đã để ý thấy điều đó rất rõ.
Sau khi nhìn nhau, cả hai khẽ gật đầu, trong lòng họ đã ngầm công nhận tin tức nhạy bén của Hoắc Khải.
Bởi vì hành động của Hoắc Thanh Vân cho thấy Hoắc Khải đã nói đúng. Hoắc Thanh Vân chỉ là một con bài đánh lạc hướng, chính Hoắc Lập Quần mới là người thật sự đưa ra quyết định.
Hoắc Lập Quần tựa hồ cũng nhận ra mình đã bị chú ý, nên cũng không cố gắng che giấu nữa, vì lúc này có che đậy cũng không có ích lợi gì.
Chuyện hợp tác sắp đổ bể rồi mà còn phải che đậy cái gì nữa?
Anh ta đứng dậy, đi đến vị trí đứng cạnh Hoắc Thanh Vân, sau đó nhìn Hoắc Khải nói: "Với khả năng của nhà họ Hoắc, chúng tôi hoàn toàn có thể nuốt trọn công ty của các người".
“Nếu như tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị cũng muốn mua lại chúng tôi, chúng tôi thà rằng bán cho bọn họ, ít nhất bọn họ sẽ không trắng trợn uy hiếp người khác như vậy, nên chúng tôi cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.