Chương 537: Bản cam kết
Hứa Đệ
06/03/2021
Điều kiện này khiến Cố Phi Dương sững sờ, dù sao thì khoản tiền bồi thường hợp đồng năm tỷ tệ nghe cũng rất đáng sợ.
Nhưng Ninh Thần muốn dọa cô ta, để cô ta không bao giờ dám quang minh chính đại mà nói chuyện này ra.
“Thế nào, không bằng lòng à?”, Ninh Thần hỏi.
Cố Phi Dương hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Không phải không bằng lòng. Nếu cô Ninh Thần đã nói vậy, đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Đừng nói là năm tỷ tệ, cho dù là mười tỷ tệ cũng thế thôi, bởi vì tôi thực sự không muốn tranh giành điều gì với cô”.
Nói đến nước này rồi, có giấu giếm thêm cũng không còn nghĩa lý gì nữa. Ninh Thần lấy bản cam kết đã chuẩn bị từ trước ra, đặt lên mặt bàn và nói: “Vậy thì cô xem qua đi, nếu không còn vấn đề gì thì có thể ký tên rồi”.
Cố Phi Dương nhận lấy bản cam kết, liếc mắt nhìn qua, nội dung không khác gì mấy so với những điều Ninh Thần đã nói trước đó. Cô ta không đọc kỹ nữa, chỉ cần trong bản cam kết này không có điều khoản nào gây hại cho mẹ con cô ta là đủ rồi.
Cố Phi Dương ký tên và in dấu vân tay rất dứt khoát, toàn bộ quá trình được quay video lại làm bằng chứng.
Khi tất cả mọi thứ đã hoàn thành, Ninh Thần mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Sẽ không có khả năng tranh giành tài sản trong tương lai, cho dù kết nạp Cố Phi Dương như một thành viên mới, cũng không phải không thể chấp nhận được.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, ngay sau đó, Giang Chí Hạo mở cửa tiến vào.
Thấy hai người phụ nữ một đứng một ngồi, anh ấy nói: “Ninh Thần, những thứ này là quà mà cô Cố mua tặng cô!”
“Với cả Đường Đường nữa!”, Nhạc Văn Văn lớn tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy, có cả Đường Đường nữa!”, Hoắc Khải nói rồi nhờ nhân viên của khách sạn nhấc va-li vào bên trong.
Cố Phi Dương vội vàng mở ra, lấy từng thứ bên trong va-li ra ngoài. Một vài món quần áo trông có vẻ rất đắt đỏ, đồng thời cũng rất xinh xắn được cô ấy bày từng thứ một lên ghế sofa.
“Tôi biết vóc dáng của cô Ninh rất đẹp nên chọn nhiều mẫu ôm sát người, có thể tôn lên vóc người đầy đặn của cô. Còn có cả một số mẫu túi xách và giày, có thể phối đồ theo ý thích. Nhưng tôi không mua mỹ phẩm, bởi vì trong ấn tượng của tôi, cô Ninh có làn da rất đẹp, không cần trang điểm cũng toát ra vẻ tinh tế và xinh đẹp, dùng thêm mỹ phẩm bỗng trở nên dư thừa”.
Không thể không thừa nhận rằng Cố Phi Dương nói năng và hành sự rất chu toàn. Cô ta cố tình không mua mỹ phẩm làm quà, nhưng lại dùng điều này làm lý do ca ngợi Ninh Thần.
Nếu nói cô ta có ý đồ riêng, cũng coi như có, nhưng phần lớn phải nói tới trí tuệ của cô ta.
Không cần biết Ninh Thần cảnh giác tới mức nào với sự xuất hiện của cô ta, nhưng chí ít giờ phút này vẫn thấy khá thoải mái.
Đợi khi nhân viên đi hết, cửa đóng lại, Hoắc Khải quay trở về: “Những món quà này được cô Cố chọn lựa từng thứ một, tiêu tốn không ít thời gian, cũng bỏ rất nhiều công sức”.
Ninh Thần đâu thể không nghe ra được, Hoắc Khải đang nói với cô rằng, Cố Phi Dương bỏ công bỏ sức, cố tình lấy lòng cô.
Tuy rằng có thể nhìn ra được tính cách của Cố Phi Dương không phải dạng người thích tranh giành, nếu không thì cô ta cũng không bỏ đi mà không một lời từ biệt vào hai năm trước.
Nhưng câu đỡ lời của Hoắc Khải vẫn khiến Ninh Thần thấy hơi ghen: “Em cứ bảo làm sao anh đi đón cô Cố mà cần nhiều thời gian thế, xem ra trong hai ngày ba đêm kia cũng giúp đỡ người ta không ít. Nhưng mà anh ngoài ba mươi rồi đấy, bớt bớt đi, dù sao cũng không còn là thanh niên nữa”.
Trong căn phòng này không còn ai là thanh niên ngoại trừ Nhạc Văn Văn, đương nhiên ai cũng hiểu được Ninh Thần đang nói gì.
Mặt mũi Cố Phi Dương bỗng chốc đỏ ửng, vội vàng nói: “Cô Ninh, cô hiểu nhầm rồi, chúng tôi không sống cùng nhau...”
“Được rồi, cho dù trước kia không sống cùng nhau, chẳng lẽ sau này cũng không sống cùng nhau à?”, Ninh Thần xua xua tay, ý bảo rằng ý nghĩa của lời giải thích này không đáng kể, rồi nhìn sang quà cáp trên sofa: “Những thứ này tôi sẽ nhận, sau này cô tìm một căn nhà nào đó, tôi bỏ tiền ra giúp cô mua lại để an cư, nhà đất cứ ghi tên hai mẹ con cô đi”.
Quà cáp mà Cố Phi Dương đem tặng cùng lắm chỉ đáng vài trăm ngàn tệ, mà Ninh Thần mở miệng ra là cả căn nhà.
Với giá nhà đất hiện tại, vớ bừa một căn nào đó cũng phải hai triệu trở lên.
Hoắc Khải nhìn ra được, Ninh Thần đang dùng một phương thức khác để đè đầu Cố Phi Dương.
Tuy rằng anh cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nhưng vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của Ninh Thần. Dù sao thì bất cứ cô gái nào cũng muốn nắm quyền chủ động trong tình huống như thế này.
Giống như có kẻ ngoại lai xâm nhập vào lãnh địa của loài động vật nào đó, hoặc là phải đuổi nó đi, hoặc là phải khiến nó phục tùng, không còn lựa chọn thứ ba.
Cái gọi là “chung sống hòa thuận” không thể nào tồn tại được, nếu trái tim của loài người có thể yêu hòa bình đến vậy thì các quốc gia cũng không cần đến biên giới để phân biệt rồi.
Thế nên Hoắc Khải không nói đỡ điều gì cho Cố Phi Dương, cho dù Cố Phi Dương chủ động muốn từ chối, anh cũng nói: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, một căn nhà thôi mà, không đáng kể gì, cứ coi như quà đáp lễ cô ấy tặng em. Nếu em thực sự thấy quý giá quá thì đợi sau này em kiếm được tiền hẵng trả lại cô ấy”.
“Em đâu cần cô ấy trả lại, quà tặng rồi, làm gì có chuyện thu về nữa”, Ninh Thần bĩu môi đáp.
Hoắc Khải cười cười chứ không lên tiếng, mà Cố Phi Dương cũng hiểu được ý của Hoắc Khải. Với tâm lý cố gắng muốn buổi gặp mặt lần này càng thêm hòa bình và không xảy ra quá nhiều xung đột hay mâu thuẫn, Cố Phi Dương dùng cách im lặng coi như đồng thuận.
Có kiểu “hòn đất ném đi hòn chì ném lại” như vậy, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Nhưng cả ba người ai cũng không tiện nói gì với Hoắc Khải, khiến mọi thứ trông vẫn hơi lúng túng.
Hoắc Khải cũng không chủ động nói chuyện với họ, đây không phải thời cơ tốt để ba người cùng trò chuyện. Cho dù anh muốn họ chung sống như chị em cũng phải đợi hòa nhập trong thời gian dài mới được.
Chưa được bao lâu, Nhạc Văn Văn đã ầm ĩ đòi đi tìm Đường Đường.
Hoắc Khải bèn đứng dậy, dùng danh nghĩa của Đường Đường mời hai mẹ con Cố Phi Dương tới nhà chơi.
Có Ninh Thần đi bên cạnh, cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng không sợ họ đàm tiếu.
Vài chục phút sau, Đường Đường và Nhạc Văn Văn gặp nhau, hai cô nhóc cực kỳ phấn khích, ôm nhau không chịu buông tay. Nhìn thấy bức tranh mà Nhạc Văn Văn vẽ, Đường Đường cũng vui vẻ hát cho cô bé nghe bài hát mà mình mới học.
Thấy hai cô nhóc chơi đùa vui vẻ, cả Ninh Thần và Cố Phi Dương đều thấy lòng mình được an ủi hơn nhiều.
Họ cũng không cần quan tâm người lớn sống với nhau thế nào, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi.
Qua một lúc, Đường Đường phấn khích chạy tới hỏi: “Bố ơi, sau này Văn Văn không đi đâu nữa, phải không ạ?”
Hoắc Khải liếc mắt nhìn Cố Phi Dương, gương mặt Cố Phi Dương lại ửng hồng thêm lần nữa.
Tuy rằng Đường Đường không biết quan hệ của cô ta và Hoắc Khải, nhưng cứ nghĩ đến chuyện có thể xảy ra trong tương lai, trước mặt con trẻ, Cố Phi Dương vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hoắc Khải cười cười, gật đầu nói: “Họ sẽ không đi nữa!”
Đường Đường không chú ý rằng bố mình nói “họ” chứ không phải “cô bé”, cô nhóc này chỉ biết phấn khích hoan hô thành tiếng rồi chạy tới trước mặt Ninh Thần, vui vẻ hô lên: “Mẹ ơi, bố nói rằng Văn Văn sẽ không đi đâu nữa! Tốt quá rồi! Con vui lắm!”
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, Ninh Thần khẽ thở dài trong lòng, có lẽ đây là niềm vui của con trẻ vô tri.
Nhưng dù sao đi chăng nữa thì chút sầu muộn và ấm ức trong lòng cô cũng tiêu tán đi rất nhiều vì niềm vui của Đường Đường.
Hoắc Khải vốn định gọi cả hai bố con Phương Xương Thịnh tới đây, nhưng bị Ninh Thần từ chối. Lý do rất đơn giản, để Phương Xương Thịnh nhìn thấy Cố Phi Dương không phải một chuyện tốt.
Phương Xương Thịnh cũng là một người đàn ông độc thân, Cố Phi Dương xinh đẹp như thế, quả thực ai gặp cũng mê. Đến cả một người phụ nữ như cô còn thấy yêu mến Cố Phi Dương.
Lỡ như Phương Xương Thịnh ưng ý với Cố Phi Dương, đến lúc đó phải làm thế nào?
Nhường cho gã theo đuổi thì khác gì cắm sừng lên đầu Hoắc Khải.
Mà không nhường cho gã thì không có lý do để ngăn cản.
Thế nên, chi bằng đừng gặp.
Về phần quan hệ của Đường Đường, Nhạc Văn Văn với con trai của Phương Xương Thịnh thì đó là chuyện của trẻ con, không liên quan gì tới người lớn.
Tuy rằng lý do này không chính đáng lắm, nhưng nể mặt Ninh Thần đã phải chịu ấm ức, Hoắc Khải cũng không cưỡng cầu.
Họ cùng nhau ăn một bữa tối rất ngượng ngùng rồi Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văn tự mình bắt xe rời đi, quay về khách sạn.
Sau khi đưa mắt nhìn hai mẹ con cô ta rời đi, Ninh Thần quay đầu nhìn về phía Hoắc Khải: “Nếu tối nay anh muốn ngủ ở bên ấy thì đi đi, em sẽ không ngăn cản”.
Hoắc Khải thoáng động lòng, anh biết rằng chỉ cần mình muốn, bất kể Ninh Thần hay Cố Phi Dương đều không từ chối. Nói thực lòng, với người phụ nữ như Cố Phi Dương mà nói rằng không hề rung động thì chắc chắn là nói dối.
Nhất là khi biết rằng đây là miếng bánh ngọt mà mình có thể ăn bất cứ lúc nào, mấy ai chịu được cám dỗ chứ.
Cố gắng đè nén bản năng trong lòng, Hoắc Khải lắc đầu: “Em nghĩ nhiều quá, anh đã nói rồi, không có suy nghĩ ấy”.
Nhưng Ninh Thần muốn dọa cô ta, để cô ta không bao giờ dám quang minh chính đại mà nói chuyện này ra.
“Thế nào, không bằng lòng à?”, Ninh Thần hỏi.
Cố Phi Dương hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Không phải không bằng lòng. Nếu cô Ninh Thần đã nói vậy, đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Đừng nói là năm tỷ tệ, cho dù là mười tỷ tệ cũng thế thôi, bởi vì tôi thực sự không muốn tranh giành điều gì với cô”.
Nói đến nước này rồi, có giấu giếm thêm cũng không còn nghĩa lý gì nữa. Ninh Thần lấy bản cam kết đã chuẩn bị từ trước ra, đặt lên mặt bàn và nói: “Vậy thì cô xem qua đi, nếu không còn vấn đề gì thì có thể ký tên rồi”.
Cố Phi Dương nhận lấy bản cam kết, liếc mắt nhìn qua, nội dung không khác gì mấy so với những điều Ninh Thần đã nói trước đó. Cô ta không đọc kỹ nữa, chỉ cần trong bản cam kết này không có điều khoản nào gây hại cho mẹ con cô ta là đủ rồi.
Cố Phi Dương ký tên và in dấu vân tay rất dứt khoát, toàn bộ quá trình được quay video lại làm bằng chứng.
Khi tất cả mọi thứ đã hoàn thành, Ninh Thần mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Sẽ không có khả năng tranh giành tài sản trong tương lai, cho dù kết nạp Cố Phi Dương như một thành viên mới, cũng không phải không thể chấp nhận được.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, ngay sau đó, Giang Chí Hạo mở cửa tiến vào.
Thấy hai người phụ nữ một đứng một ngồi, anh ấy nói: “Ninh Thần, những thứ này là quà mà cô Cố mua tặng cô!”
“Với cả Đường Đường nữa!”, Nhạc Văn Văn lớn tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy, có cả Đường Đường nữa!”, Hoắc Khải nói rồi nhờ nhân viên của khách sạn nhấc va-li vào bên trong.
Cố Phi Dương vội vàng mở ra, lấy từng thứ bên trong va-li ra ngoài. Một vài món quần áo trông có vẻ rất đắt đỏ, đồng thời cũng rất xinh xắn được cô ấy bày từng thứ một lên ghế sofa.
“Tôi biết vóc dáng của cô Ninh rất đẹp nên chọn nhiều mẫu ôm sát người, có thể tôn lên vóc người đầy đặn của cô. Còn có cả một số mẫu túi xách và giày, có thể phối đồ theo ý thích. Nhưng tôi không mua mỹ phẩm, bởi vì trong ấn tượng của tôi, cô Ninh có làn da rất đẹp, không cần trang điểm cũng toát ra vẻ tinh tế và xinh đẹp, dùng thêm mỹ phẩm bỗng trở nên dư thừa”.
Không thể không thừa nhận rằng Cố Phi Dương nói năng và hành sự rất chu toàn. Cô ta cố tình không mua mỹ phẩm làm quà, nhưng lại dùng điều này làm lý do ca ngợi Ninh Thần.
Nếu nói cô ta có ý đồ riêng, cũng coi như có, nhưng phần lớn phải nói tới trí tuệ của cô ta.
Không cần biết Ninh Thần cảnh giác tới mức nào với sự xuất hiện của cô ta, nhưng chí ít giờ phút này vẫn thấy khá thoải mái.
Đợi khi nhân viên đi hết, cửa đóng lại, Hoắc Khải quay trở về: “Những món quà này được cô Cố chọn lựa từng thứ một, tiêu tốn không ít thời gian, cũng bỏ rất nhiều công sức”.
Ninh Thần đâu thể không nghe ra được, Hoắc Khải đang nói với cô rằng, Cố Phi Dương bỏ công bỏ sức, cố tình lấy lòng cô.
Tuy rằng có thể nhìn ra được tính cách của Cố Phi Dương không phải dạng người thích tranh giành, nếu không thì cô ta cũng không bỏ đi mà không một lời từ biệt vào hai năm trước.
Nhưng câu đỡ lời của Hoắc Khải vẫn khiến Ninh Thần thấy hơi ghen: “Em cứ bảo làm sao anh đi đón cô Cố mà cần nhiều thời gian thế, xem ra trong hai ngày ba đêm kia cũng giúp đỡ người ta không ít. Nhưng mà anh ngoài ba mươi rồi đấy, bớt bớt đi, dù sao cũng không còn là thanh niên nữa”.
Trong căn phòng này không còn ai là thanh niên ngoại trừ Nhạc Văn Văn, đương nhiên ai cũng hiểu được Ninh Thần đang nói gì.
Mặt mũi Cố Phi Dương bỗng chốc đỏ ửng, vội vàng nói: “Cô Ninh, cô hiểu nhầm rồi, chúng tôi không sống cùng nhau...”
“Được rồi, cho dù trước kia không sống cùng nhau, chẳng lẽ sau này cũng không sống cùng nhau à?”, Ninh Thần xua xua tay, ý bảo rằng ý nghĩa của lời giải thích này không đáng kể, rồi nhìn sang quà cáp trên sofa: “Những thứ này tôi sẽ nhận, sau này cô tìm một căn nhà nào đó, tôi bỏ tiền ra giúp cô mua lại để an cư, nhà đất cứ ghi tên hai mẹ con cô đi”.
Quà cáp mà Cố Phi Dương đem tặng cùng lắm chỉ đáng vài trăm ngàn tệ, mà Ninh Thần mở miệng ra là cả căn nhà.
Với giá nhà đất hiện tại, vớ bừa một căn nào đó cũng phải hai triệu trở lên.
Hoắc Khải nhìn ra được, Ninh Thần đang dùng một phương thức khác để đè đầu Cố Phi Dương.
Tuy rằng anh cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nhưng vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của Ninh Thần. Dù sao thì bất cứ cô gái nào cũng muốn nắm quyền chủ động trong tình huống như thế này.
Giống như có kẻ ngoại lai xâm nhập vào lãnh địa của loài động vật nào đó, hoặc là phải đuổi nó đi, hoặc là phải khiến nó phục tùng, không còn lựa chọn thứ ba.
Cái gọi là “chung sống hòa thuận” không thể nào tồn tại được, nếu trái tim của loài người có thể yêu hòa bình đến vậy thì các quốc gia cũng không cần đến biên giới để phân biệt rồi.
Thế nên Hoắc Khải không nói đỡ điều gì cho Cố Phi Dương, cho dù Cố Phi Dương chủ động muốn từ chối, anh cũng nói: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, một căn nhà thôi mà, không đáng kể gì, cứ coi như quà đáp lễ cô ấy tặng em. Nếu em thực sự thấy quý giá quá thì đợi sau này em kiếm được tiền hẵng trả lại cô ấy”.
“Em đâu cần cô ấy trả lại, quà tặng rồi, làm gì có chuyện thu về nữa”, Ninh Thần bĩu môi đáp.
Hoắc Khải cười cười chứ không lên tiếng, mà Cố Phi Dương cũng hiểu được ý của Hoắc Khải. Với tâm lý cố gắng muốn buổi gặp mặt lần này càng thêm hòa bình và không xảy ra quá nhiều xung đột hay mâu thuẫn, Cố Phi Dương dùng cách im lặng coi như đồng thuận.
Có kiểu “hòn đất ném đi hòn chì ném lại” như vậy, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Nhưng cả ba người ai cũng không tiện nói gì với Hoắc Khải, khiến mọi thứ trông vẫn hơi lúng túng.
Hoắc Khải cũng không chủ động nói chuyện với họ, đây không phải thời cơ tốt để ba người cùng trò chuyện. Cho dù anh muốn họ chung sống như chị em cũng phải đợi hòa nhập trong thời gian dài mới được.
Chưa được bao lâu, Nhạc Văn Văn đã ầm ĩ đòi đi tìm Đường Đường.
Hoắc Khải bèn đứng dậy, dùng danh nghĩa của Đường Đường mời hai mẹ con Cố Phi Dương tới nhà chơi.
Có Ninh Thần đi bên cạnh, cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng không sợ họ đàm tiếu.
Vài chục phút sau, Đường Đường và Nhạc Văn Văn gặp nhau, hai cô nhóc cực kỳ phấn khích, ôm nhau không chịu buông tay. Nhìn thấy bức tranh mà Nhạc Văn Văn vẽ, Đường Đường cũng vui vẻ hát cho cô bé nghe bài hát mà mình mới học.
Thấy hai cô nhóc chơi đùa vui vẻ, cả Ninh Thần và Cố Phi Dương đều thấy lòng mình được an ủi hơn nhiều.
Họ cũng không cần quan tâm người lớn sống với nhau thế nào, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi.
Qua một lúc, Đường Đường phấn khích chạy tới hỏi: “Bố ơi, sau này Văn Văn không đi đâu nữa, phải không ạ?”
Hoắc Khải liếc mắt nhìn Cố Phi Dương, gương mặt Cố Phi Dương lại ửng hồng thêm lần nữa.
Tuy rằng Đường Đường không biết quan hệ của cô ta và Hoắc Khải, nhưng cứ nghĩ đến chuyện có thể xảy ra trong tương lai, trước mặt con trẻ, Cố Phi Dương vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hoắc Khải cười cười, gật đầu nói: “Họ sẽ không đi nữa!”
Đường Đường không chú ý rằng bố mình nói “họ” chứ không phải “cô bé”, cô nhóc này chỉ biết phấn khích hoan hô thành tiếng rồi chạy tới trước mặt Ninh Thần, vui vẻ hô lên: “Mẹ ơi, bố nói rằng Văn Văn sẽ không đi đâu nữa! Tốt quá rồi! Con vui lắm!”
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, Ninh Thần khẽ thở dài trong lòng, có lẽ đây là niềm vui của con trẻ vô tri.
Nhưng dù sao đi chăng nữa thì chút sầu muộn và ấm ức trong lòng cô cũng tiêu tán đi rất nhiều vì niềm vui của Đường Đường.
Hoắc Khải vốn định gọi cả hai bố con Phương Xương Thịnh tới đây, nhưng bị Ninh Thần từ chối. Lý do rất đơn giản, để Phương Xương Thịnh nhìn thấy Cố Phi Dương không phải một chuyện tốt.
Phương Xương Thịnh cũng là một người đàn ông độc thân, Cố Phi Dương xinh đẹp như thế, quả thực ai gặp cũng mê. Đến cả một người phụ nữ như cô còn thấy yêu mến Cố Phi Dương.
Lỡ như Phương Xương Thịnh ưng ý với Cố Phi Dương, đến lúc đó phải làm thế nào?
Nhường cho gã theo đuổi thì khác gì cắm sừng lên đầu Hoắc Khải.
Mà không nhường cho gã thì không có lý do để ngăn cản.
Thế nên, chi bằng đừng gặp.
Về phần quan hệ của Đường Đường, Nhạc Văn Văn với con trai của Phương Xương Thịnh thì đó là chuyện của trẻ con, không liên quan gì tới người lớn.
Tuy rằng lý do này không chính đáng lắm, nhưng nể mặt Ninh Thần đã phải chịu ấm ức, Hoắc Khải cũng không cưỡng cầu.
Họ cùng nhau ăn một bữa tối rất ngượng ngùng rồi Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văn tự mình bắt xe rời đi, quay về khách sạn.
Sau khi đưa mắt nhìn hai mẹ con cô ta rời đi, Ninh Thần quay đầu nhìn về phía Hoắc Khải: “Nếu tối nay anh muốn ngủ ở bên ấy thì đi đi, em sẽ không ngăn cản”.
Hoắc Khải thoáng động lòng, anh biết rằng chỉ cần mình muốn, bất kể Ninh Thần hay Cố Phi Dương đều không từ chối. Nói thực lòng, với người phụ nữ như Cố Phi Dương mà nói rằng không hề rung động thì chắc chắn là nói dối.
Nhất là khi biết rằng đây là miếng bánh ngọt mà mình có thể ăn bất cứ lúc nào, mấy ai chịu được cám dỗ chứ.
Cố gắng đè nén bản năng trong lòng, Hoắc Khải lắc đầu: “Em nghĩ nhiều quá, anh đã nói rồi, không có suy nghĩ ấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.