Chương 536: Điều kiện
Hứa Đệ
06/03/2021
Nhưng đối với Ninh Thần mà nói thì tiền không quan trọng.
Bây giờ nhà cô kiếm tiền đủ nhiều rồi. Nếu không phải đầu tư phát triển thì mỗi năm tài khoản ngân hàng của cô cũng cộng thêm một tỷ.
Một tỷ chia cho 365 ngày trong năm thì bình quân mỗi ngày kiếm được hơn hai triệu, gần ba triệu!
99,99% số người trên thế giới này có ước mơ lớn nhất đời là mỗi năm kiếm được con số đó thì đã thoả mãn lắm rồi.
Còn Hi Vọng Mới lại đạt được nó chỉ trong một ngày.
Cho nên, một ngày bỏ ra mấy chục ngàn thuê phòng thì Ninh Thần vẫn thoải mái chi khoản này.
Điều quan trọng là cô không hi vọng bị những người không liên quan quấy rối chuyện này. Nếu không phải cân nhắc đến tình huống đặc biệt thì Ninh Thần còn muốn mua luôn một căn nhà rồi sắp xếp hai mẹ con Cố Phi Dương vào ở đó.
Nhưng nghĩ một chút thì không phải như thế là giúp chồng mua nhà vàng giữ người đẹp hay sao? Nếu mà đồn ra ngoài thì càng khiến người khác chê cười.
Cuối cùng, sau khi suy đi nghĩ lại thì cô đã bao trọn phòng tổng thống ở một tầng thì thích hợp hơn.
Lúc Hoắc Khải gọi người của khách sạn đưa đồ chuyển phát vào thang máy thì hai mẹ con Cố Phi Dương cũng đã đến tầng cao nhất.
Ra khỏi thang máy, bên ngoài không có người nào cũng không thấy phục vụ nhưng Cố Phi Dương không hề cảm thấy khó chịu mà trái lại còn thờ phào một hơi.
Cô ta luôn cảm thấy mình giống như một tên trộm, dù nhìn thấy ai thì cũng chột dạ.
Sau khi ra khỏi thang máy, bên ngoài là một phòng đón khách rộng 100m2, để lái xe tạm thời nghỉ ngơi ở đây.
Mà sau khi đi qua phòng đón khách sang trọng thì sẽ nhìn thấy một cánh cửa cực lớn.
Ngước mắt nhìn cánh cửa lấy màu vàng xám làm chủ đạo, Cố Phi Dương bỗng nhiên có cảm giác mình sắp bước chân vào một căn nhà của người giàu có.
Đây cũng không phải ảo giác, giá trị con người của Hoắc Khải và Ninh Thần đã có thể đạt đến mức giàu có quyền quý rồi. Chỉ cần họ đồng ý bán Hi Vọng Mới thì lập tức sẽ có vô số nhà đại tư bản sẵn sàng bỏ ra mấy chục tỷ mua lại.
Sau khi hít sâu một hơi, Cố Phi Dương nghẹ nhàng bấm xuống nút ấn ở bên cạnh, cửa phòng tự động mở ra.
Một phòng khách khổng lồ rộng hơn 200m2 hiện ra trước mắt.
Bên trong bày ba bộ sofa sang trọng với các phong cách khác nhau, Ninh Thần đang ngồi ở chính giữa uống trà.
Nhìn thấy Cố Phi Dương đi vào, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, thân thể khẽ động, nhưng nghĩ một lát cũng không đứng dậy.
Cô vẫn giữ nguyên động tác uống trà, thậm chí cũng không nhìn về bên này thêm lần nào.
Thái độ này của cô là cố ý để Cố Phi Dương biết, ở trong cái nhà này, ai mới là người vợ duy nhất, còn Cố Phi Dương chỉ là người đến sau mà thôi.
Nếu ở thời cổ đại, Cố Phi Dương còn phải quỳ lạy, nhưng Ninh Thần không muốn làm mọi thứ phức tạp lên, chỉ giữ bản thân cô đủ sự uy nghiêm cần thiết là được.
Cố Phi Dương cũng nhìn thấy Ninh Thần. Thái độ lạnh nhạt của Ninh Thần khiến cô ta càng cảm thấy căng thẳng, bất giác nắm chặt tay con gái Nhạc Văn Văn, dắt cô bé đi qua.
Đến trước mặt Ninh Thần, Cố Phi Dương mở miệng mấy lần nhưng đều không nói ra lời.
Cô ta không biết nên nói gì, nên hỏi thăm hay là xin lỗi trước.
Ninh Thần đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta, hỏi: “Sao thế, thấy tôi không có lời nào muốn nói à?”
Sắc mặc Cố Phi Dương đỏ bừng, một nửa là xấu hổ, một nửa là sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải… tôi… xin lỗi, tôi…”
“Không cần vội vàng nói xin lỗi, ngồi xuống trước đi”, Ninh Thần chỉ lên ghế sofa, sau đó giơ tay về phía Nhạc Văn Văn, nói: “Đây là Nhạc Văn Văn phải không? Nào qua đây dì xem nào”.
Nhạc Văn Văn nghe lời đi qua, ngồi xuống bên cạnh Ninh Thần, sau đó nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Đường Đường đâu ạ? Dì, Đường Đường không đến sao?”
“Hôm nay Đường Đường đi học vẽ, đến muộn mới về, cháu rất muốn gặp bạn sao?”, Ninh Thần mỉm cười hỏi.
“Tất nhiên ạ!”, Nhạc Văn Văn rất vui vẻ lấy bức tranh từ trong cặp ra, nói: “Đây là bức tranh cháu tự vẽ để tặng bạn ấy!”
Ninh Thần nhận lấy bức tranh, khẽ gật đầu, nói: “Vẽ đẹp lắm. Bạn béo này là Phương Tiểu Hổ sao?”
“Đúng rồi ạ, đúng là bạn ấy, hihi, bạn ấy rất béo”, Nhạc Văn Văn nói.
“Ừ, vừa nhìn là biết rồi”, Ninh Thần mỉm cười sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Phi Dương nói: “Tôi nhớ là lần trước khi cô đi, Văn Văn vẫn chưa hoạt bát như thế này. Hai năm nay, hai người đã thay đổi rất nhiều”.
Lời hỏi han bất chợt vang lên khiến Cố Phi Dương càng thêm căng thẳng. Cô ta theo phản xạ gật đầu: “Cũng, cũng được…”
Lúc Cố Phi Dương đi, trông rất đáng thương, bị bố mẹ chồng tố cáo trên toà, trở thành trò cười trước mặt mọi người. Mà Nhạc Văn Văn lúc đó rất lầm lì, có biểu hiện của chứng tự kỉ.
Hai năm nay không ngừng nỗ lực, hai người đều thay đổi không ít.
Cố Phi Dương đã tự tin hơn, dù bây giờ đang rất căng thẳng nhưng khuôn mặt tinh tế đó vẫn thể hiện sự tự tin hơn trước rất nhiều.
“Cô định không nhìn tôi luôn sao? Hay là cô quen cúi đầu nói chuyện với người khác rồi?”, Ninh Thần hỏi.
Lời nói này có chút ép buộc, vốn dĩ Cố Phi Dương đã căng thẳng đến cùng cực mà giờ phút này càng cảm thấy gấp gáp phát khóc.
Viền mắt cô ta hơi hồng hồng, vẻ mặt lo lắng, hai tay vặn vào nhau, thấp thỏm nhìn Ninh Thần. Mỗi động tác nhỏ nhất đều cho thấy cô ta đang vô cùng lo lắng.
Ninh Thần nhìn cô ta, một lát sau mới thở dài nói: “Coi như tôi đã hiểu, tại sao Lý Phong lại chọn chấp nhận cô. Bộ dạng này của cô, đến tôi nhìn rồi cũng không nhẫn tâm nói câu nào. Anh ấy là một người trọng tình nghĩa, đương nhiên càng không nỡ. Có câu hồng nhan hoạ thuỷ, dáng vẻ của cô Cố, quả thật đúng với câu nói này”.
Nếu câu đánh giá này nói vào lúc khác, có thể Cố Phi Dương sẽ thấy vui vẻ, nhưng bây giờ, cô ta sợ đến nỗi đứng phát dậy: “Cô Ninh, tôi…”
“Đừng sợ như thế, làm cứ như tôi đánh cô không bằng”, Ninh Thần vẫy tay, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, sau đó nói: “Nếu đã bảo cô đến thì đương nhiên tôi sẽ không gây chuyện. Nhưng có một số lời, Lý Phong không tiện nói với cô nhưng là vợ của anh ấy, trước tiên, tôi phải nói rõ những điều này”.
“Cô, cô nói đi!”, Cố Phi Dương vội vàng nói.
“Đầu tiên, cho dù sau này tình cảm của hai người ra sao cũng không liên quan đến tôi và cũng không liên quan đến cái nhà này. Cho nên, tình cảm của cô cũng không có quan hệ gì đến gia sản của chúng tôi. Tôi cần cô ký một thư bảo đảm, tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản của nhà họ Lý. Cho dù sau này hai người có con cũng vậy. Trừ phí nuôi dưỡng, sữa bột các loại mỗi tháng nhiều nhất không quá ba mươi ngàn. Phần vượt quá cần phải có sự đồng ý của tôi. Điều kiện này cô có ý kiến gì không?”, Ninh Thần hỏi.
Khi hỏi đến vấn đề này, bàn tay cô cũng nắm chặt lại, không phải vì sợ mà là có chút căng thẳng.
Nhưng sự căng thẳng của Cố Phi Dương là do áy náy, còn sự căng thẳng của Ninh Thần là do bình thường cô ấy không thích ép buộc người khác ra quyết định như thế, nhất là khi đây là một quyết định từ bỏ rất nhiều thứ.
Nghe Ninh Thần nói vậy, Cố Phi Dương sững sờ một lát, sau đó lập tức gật đầu nói: “Tôi đồng ý! Cô Ninh, cô yên tâm. Tôi thật sự không có suy nghĩ tranh giành tài sản với cô. Thật ra tôi cũng tự thành lập một công ty vũ đạo, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như hai người nhưng cũng đủ để sống rồi”.
“Tôi biết, công ty vũ đạo nhỉ. Lý Phong nói, quy mô của công ty này đã đạt đến mấy triệu rồi?”, Ninh Thần hỏi.
“Chắc là vậy… Tôi cũng không rõ”, Cố Phi Dương nói.
Ninh Thần cũng không quan tâm cô ta nói là thật hay giả. Cô ta có thể nuôi con gái, đến một nơi xa lạ gây dựng từ hai bàn tay trắng, còn có thể lập lên công ty thu nhập năm hơn triệu tệ, điều này chứng tỏ cô ta cũng có tài kinh doanh.
Chính vì thế mà Ninh Thần lại càng thêm cảnh giác. Cô tuyệt đối không hi vọng, trong tương lai con gái của mình lại phải ồn áo tranh chấp gia sản với Cố Phi Dương.
Không phải là sợ không tranh được, mà cảm thấy không cần thiết phải làm thế.
Vốn dĩ những thứ đều thuộc về con gái mình, người khác dựa vào cái gì mà tranh với con bé!
Cho nên cân nhắc đến những khả năng có thể xảy ra trong tương lai, Ninh Thần cần thiết phải loại bỏ những tai hoạ ngầm này đi trước.
May mà Cố Phi Dương thật sự chưa từng nghĩ đến tranh chấp lợi ích. Cô ta chỉ muốn có thể cùng một chỗ với Hoắc Khải, có tiền hay không đều không quan trọng.
“Ngoài những điều vừa nói thì còn một điều kiện nữa. Ở trước mặt người ngoài, cô và Lý Phong không có bất kỳ quan hệ gì. Không cho phép cô tiết lộ chuyện của hai người với bất cứ ai. Nếu để tôi phát hiện người khác biết, hơn nữa từ chỗ cô để lộ tin tức thì dù cô tự nói hay là mớm lời cho người khác làm thì đều phải chịu phạt ít nhất năm tỷ!”, Ninh Thần nói.
Bây giờ nhà cô kiếm tiền đủ nhiều rồi. Nếu không phải đầu tư phát triển thì mỗi năm tài khoản ngân hàng của cô cũng cộng thêm một tỷ.
Một tỷ chia cho 365 ngày trong năm thì bình quân mỗi ngày kiếm được hơn hai triệu, gần ba triệu!
99,99% số người trên thế giới này có ước mơ lớn nhất đời là mỗi năm kiếm được con số đó thì đã thoả mãn lắm rồi.
Còn Hi Vọng Mới lại đạt được nó chỉ trong một ngày.
Cho nên, một ngày bỏ ra mấy chục ngàn thuê phòng thì Ninh Thần vẫn thoải mái chi khoản này.
Điều quan trọng là cô không hi vọng bị những người không liên quan quấy rối chuyện này. Nếu không phải cân nhắc đến tình huống đặc biệt thì Ninh Thần còn muốn mua luôn một căn nhà rồi sắp xếp hai mẹ con Cố Phi Dương vào ở đó.
Nhưng nghĩ một chút thì không phải như thế là giúp chồng mua nhà vàng giữ người đẹp hay sao? Nếu mà đồn ra ngoài thì càng khiến người khác chê cười.
Cuối cùng, sau khi suy đi nghĩ lại thì cô đã bao trọn phòng tổng thống ở một tầng thì thích hợp hơn.
Lúc Hoắc Khải gọi người của khách sạn đưa đồ chuyển phát vào thang máy thì hai mẹ con Cố Phi Dương cũng đã đến tầng cao nhất.
Ra khỏi thang máy, bên ngoài không có người nào cũng không thấy phục vụ nhưng Cố Phi Dương không hề cảm thấy khó chịu mà trái lại còn thờ phào một hơi.
Cô ta luôn cảm thấy mình giống như một tên trộm, dù nhìn thấy ai thì cũng chột dạ.
Sau khi ra khỏi thang máy, bên ngoài là một phòng đón khách rộng 100m2, để lái xe tạm thời nghỉ ngơi ở đây.
Mà sau khi đi qua phòng đón khách sang trọng thì sẽ nhìn thấy một cánh cửa cực lớn.
Ngước mắt nhìn cánh cửa lấy màu vàng xám làm chủ đạo, Cố Phi Dương bỗng nhiên có cảm giác mình sắp bước chân vào một căn nhà của người giàu có.
Đây cũng không phải ảo giác, giá trị con người của Hoắc Khải và Ninh Thần đã có thể đạt đến mức giàu có quyền quý rồi. Chỉ cần họ đồng ý bán Hi Vọng Mới thì lập tức sẽ có vô số nhà đại tư bản sẵn sàng bỏ ra mấy chục tỷ mua lại.
Sau khi hít sâu một hơi, Cố Phi Dương nghẹ nhàng bấm xuống nút ấn ở bên cạnh, cửa phòng tự động mở ra.
Một phòng khách khổng lồ rộng hơn 200m2 hiện ra trước mắt.
Bên trong bày ba bộ sofa sang trọng với các phong cách khác nhau, Ninh Thần đang ngồi ở chính giữa uống trà.
Nhìn thấy Cố Phi Dương đi vào, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, thân thể khẽ động, nhưng nghĩ một lát cũng không đứng dậy.
Cô vẫn giữ nguyên động tác uống trà, thậm chí cũng không nhìn về bên này thêm lần nào.
Thái độ này của cô là cố ý để Cố Phi Dương biết, ở trong cái nhà này, ai mới là người vợ duy nhất, còn Cố Phi Dương chỉ là người đến sau mà thôi.
Nếu ở thời cổ đại, Cố Phi Dương còn phải quỳ lạy, nhưng Ninh Thần không muốn làm mọi thứ phức tạp lên, chỉ giữ bản thân cô đủ sự uy nghiêm cần thiết là được.
Cố Phi Dương cũng nhìn thấy Ninh Thần. Thái độ lạnh nhạt của Ninh Thần khiến cô ta càng cảm thấy căng thẳng, bất giác nắm chặt tay con gái Nhạc Văn Văn, dắt cô bé đi qua.
Đến trước mặt Ninh Thần, Cố Phi Dương mở miệng mấy lần nhưng đều không nói ra lời.
Cô ta không biết nên nói gì, nên hỏi thăm hay là xin lỗi trước.
Ninh Thần đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta, hỏi: “Sao thế, thấy tôi không có lời nào muốn nói à?”
Sắc mặc Cố Phi Dương đỏ bừng, một nửa là xấu hổ, một nửa là sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải… tôi… xin lỗi, tôi…”
“Không cần vội vàng nói xin lỗi, ngồi xuống trước đi”, Ninh Thần chỉ lên ghế sofa, sau đó giơ tay về phía Nhạc Văn Văn, nói: “Đây là Nhạc Văn Văn phải không? Nào qua đây dì xem nào”.
Nhạc Văn Văn nghe lời đi qua, ngồi xuống bên cạnh Ninh Thần, sau đó nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Đường Đường đâu ạ? Dì, Đường Đường không đến sao?”
“Hôm nay Đường Đường đi học vẽ, đến muộn mới về, cháu rất muốn gặp bạn sao?”, Ninh Thần mỉm cười hỏi.
“Tất nhiên ạ!”, Nhạc Văn Văn rất vui vẻ lấy bức tranh từ trong cặp ra, nói: “Đây là bức tranh cháu tự vẽ để tặng bạn ấy!”
Ninh Thần nhận lấy bức tranh, khẽ gật đầu, nói: “Vẽ đẹp lắm. Bạn béo này là Phương Tiểu Hổ sao?”
“Đúng rồi ạ, đúng là bạn ấy, hihi, bạn ấy rất béo”, Nhạc Văn Văn nói.
“Ừ, vừa nhìn là biết rồi”, Ninh Thần mỉm cười sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Phi Dương nói: “Tôi nhớ là lần trước khi cô đi, Văn Văn vẫn chưa hoạt bát như thế này. Hai năm nay, hai người đã thay đổi rất nhiều”.
Lời hỏi han bất chợt vang lên khiến Cố Phi Dương càng thêm căng thẳng. Cô ta theo phản xạ gật đầu: “Cũng, cũng được…”
Lúc Cố Phi Dương đi, trông rất đáng thương, bị bố mẹ chồng tố cáo trên toà, trở thành trò cười trước mặt mọi người. Mà Nhạc Văn Văn lúc đó rất lầm lì, có biểu hiện của chứng tự kỉ.
Hai năm nay không ngừng nỗ lực, hai người đều thay đổi không ít.
Cố Phi Dương đã tự tin hơn, dù bây giờ đang rất căng thẳng nhưng khuôn mặt tinh tế đó vẫn thể hiện sự tự tin hơn trước rất nhiều.
“Cô định không nhìn tôi luôn sao? Hay là cô quen cúi đầu nói chuyện với người khác rồi?”, Ninh Thần hỏi.
Lời nói này có chút ép buộc, vốn dĩ Cố Phi Dương đã căng thẳng đến cùng cực mà giờ phút này càng cảm thấy gấp gáp phát khóc.
Viền mắt cô ta hơi hồng hồng, vẻ mặt lo lắng, hai tay vặn vào nhau, thấp thỏm nhìn Ninh Thần. Mỗi động tác nhỏ nhất đều cho thấy cô ta đang vô cùng lo lắng.
Ninh Thần nhìn cô ta, một lát sau mới thở dài nói: “Coi như tôi đã hiểu, tại sao Lý Phong lại chọn chấp nhận cô. Bộ dạng này của cô, đến tôi nhìn rồi cũng không nhẫn tâm nói câu nào. Anh ấy là một người trọng tình nghĩa, đương nhiên càng không nỡ. Có câu hồng nhan hoạ thuỷ, dáng vẻ của cô Cố, quả thật đúng với câu nói này”.
Nếu câu đánh giá này nói vào lúc khác, có thể Cố Phi Dương sẽ thấy vui vẻ, nhưng bây giờ, cô ta sợ đến nỗi đứng phát dậy: “Cô Ninh, tôi…”
“Đừng sợ như thế, làm cứ như tôi đánh cô không bằng”, Ninh Thần vẫy tay, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, sau đó nói: “Nếu đã bảo cô đến thì đương nhiên tôi sẽ không gây chuyện. Nhưng có một số lời, Lý Phong không tiện nói với cô nhưng là vợ của anh ấy, trước tiên, tôi phải nói rõ những điều này”.
“Cô, cô nói đi!”, Cố Phi Dương vội vàng nói.
“Đầu tiên, cho dù sau này tình cảm của hai người ra sao cũng không liên quan đến tôi và cũng không liên quan đến cái nhà này. Cho nên, tình cảm của cô cũng không có quan hệ gì đến gia sản của chúng tôi. Tôi cần cô ký một thư bảo đảm, tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản của nhà họ Lý. Cho dù sau này hai người có con cũng vậy. Trừ phí nuôi dưỡng, sữa bột các loại mỗi tháng nhiều nhất không quá ba mươi ngàn. Phần vượt quá cần phải có sự đồng ý của tôi. Điều kiện này cô có ý kiến gì không?”, Ninh Thần hỏi.
Khi hỏi đến vấn đề này, bàn tay cô cũng nắm chặt lại, không phải vì sợ mà là có chút căng thẳng.
Nhưng sự căng thẳng của Cố Phi Dương là do áy náy, còn sự căng thẳng của Ninh Thần là do bình thường cô ấy không thích ép buộc người khác ra quyết định như thế, nhất là khi đây là một quyết định từ bỏ rất nhiều thứ.
Nghe Ninh Thần nói vậy, Cố Phi Dương sững sờ một lát, sau đó lập tức gật đầu nói: “Tôi đồng ý! Cô Ninh, cô yên tâm. Tôi thật sự không có suy nghĩ tranh giành tài sản với cô. Thật ra tôi cũng tự thành lập một công ty vũ đạo, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như hai người nhưng cũng đủ để sống rồi”.
“Tôi biết, công ty vũ đạo nhỉ. Lý Phong nói, quy mô của công ty này đã đạt đến mấy triệu rồi?”, Ninh Thần hỏi.
“Chắc là vậy… Tôi cũng không rõ”, Cố Phi Dương nói.
Ninh Thần cũng không quan tâm cô ta nói là thật hay giả. Cô ta có thể nuôi con gái, đến một nơi xa lạ gây dựng từ hai bàn tay trắng, còn có thể lập lên công ty thu nhập năm hơn triệu tệ, điều này chứng tỏ cô ta cũng có tài kinh doanh.
Chính vì thế mà Ninh Thần lại càng thêm cảnh giác. Cô tuyệt đối không hi vọng, trong tương lai con gái của mình lại phải ồn áo tranh chấp gia sản với Cố Phi Dương.
Không phải là sợ không tranh được, mà cảm thấy không cần thiết phải làm thế.
Vốn dĩ những thứ đều thuộc về con gái mình, người khác dựa vào cái gì mà tranh với con bé!
Cho nên cân nhắc đến những khả năng có thể xảy ra trong tương lai, Ninh Thần cần thiết phải loại bỏ những tai hoạ ngầm này đi trước.
May mà Cố Phi Dương thật sự chưa từng nghĩ đến tranh chấp lợi ích. Cô ta chỉ muốn có thể cùng một chỗ với Hoắc Khải, có tiền hay không đều không quan trọng.
“Ngoài những điều vừa nói thì còn một điều kiện nữa. Ở trước mặt người ngoài, cô và Lý Phong không có bất kỳ quan hệ gì. Không cho phép cô tiết lộ chuyện của hai người với bất cứ ai. Nếu để tôi phát hiện người khác biết, hơn nữa từ chỗ cô để lộ tin tức thì dù cô tự nói hay là mớm lời cho người khác làm thì đều phải chịu phạt ít nhất năm tỷ!”, Ninh Thần nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.