Chương 12
Hứa Bán Tiên
09/10/2020
Hai người ăn uống no nê xong thì sắc trời cũng đã sẩm tối, Tạ thiếu gia cảm ơn lần nữa rồi mới khom mình cáo từ.
Vừa đi ra ngoài thì đã nghe thấy âm thanh hùng hổ của bọn sơn phỉ ở cách đó không xa.
“Kì lạ, tên thiếu gia kia đâu có biết khinh công, sao trốn nhanh vậy chứ.”
“Lão đại, ta cảm thấy y chưa đi xa đâu, chắc tìm chỗ nào đó núp rồi. Không bằng chúng ta cứ ở đây trông mấy bữa nữa, ta không tin y không ra ngoài.”
Cả người Tạ thiếu gia chấn động, lập tức quay đầu về lại sân nhỏ của giáo chủ.
“Xin hỏi ngủ lại chỗ này một đêm mất bao nhiêu tiền?”
Giáo chủ đang ngồi trên ghể đẩu gặm xương gà, nghe thế thì xấu hổ chép chép miệng.
Gần đây việc làm ăn trong giáo xác xơ tiêu điều, đã lâu lắm rồi không ăn mặn, hôm nay giáo chủ được ăn gà nên cảm thấy rất mỹ mãn, bèn nói, “Không cần tiền, lần tới đem đến cho ta con gà nữa là được.”
Tạ thiếu gia đồng ý.
Gian nhà tranh của giáo chủ có hai phòng ngủ, một phòng cho tả hữu hộ pháp, phòng còn lại là của giáo chủ, Tạ thiếu gia dĩ nhiên chỉ có thể ở cùng với giáo chủ.
Nhưng giáo chủ chỉ có một cái giường lớn thôi, Tạ thiếu gia không dám làm phiền giáo chủ nữa, bèn tính chủ động ngả mình xuống đất ngủ, giáo chủ ném cho y mấy cái nệm rơm.
Tạ thiếu gia sống sung sướng an nhàn từ nhỏ, nào từng trải qua chuyện vặt vãnh như ngủ dưới đất thế này, cầm nệm rơm ngồi xổm, lúng túng cả buổi cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Giáo chủ nằm chết dí trên giường gỗ không đành lòng nên đã nhích người vào trong một chút, vỗ vỗ bên cạnh mình, “Lên đây ngủ đi.”
Vừa đi ra ngoài thì đã nghe thấy âm thanh hùng hổ của bọn sơn phỉ ở cách đó không xa.
“Kì lạ, tên thiếu gia kia đâu có biết khinh công, sao trốn nhanh vậy chứ.”
“Lão đại, ta cảm thấy y chưa đi xa đâu, chắc tìm chỗ nào đó núp rồi. Không bằng chúng ta cứ ở đây trông mấy bữa nữa, ta không tin y không ra ngoài.”
Cả người Tạ thiếu gia chấn động, lập tức quay đầu về lại sân nhỏ của giáo chủ.
“Xin hỏi ngủ lại chỗ này một đêm mất bao nhiêu tiền?”
Giáo chủ đang ngồi trên ghể đẩu gặm xương gà, nghe thế thì xấu hổ chép chép miệng.
Gần đây việc làm ăn trong giáo xác xơ tiêu điều, đã lâu lắm rồi không ăn mặn, hôm nay giáo chủ được ăn gà nên cảm thấy rất mỹ mãn, bèn nói, “Không cần tiền, lần tới đem đến cho ta con gà nữa là được.”
Tạ thiếu gia đồng ý.
Gian nhà tranh của giáo chủ có hai phòng ngủ, một phòng cho tả hữu hộ pháp, phòng còn lại là của giáo chủ, Tạ thiếu gia dĩ nhiên chỉ có thể ở cùng với giáo chủ.
Nhưng giáo chủ chỉ có một cái giường lớn thôi, Tạ thiếu gia không dám làm phiền giáo chủ nữa, bèn tính chủ động ngả mình xuống đất ngủ, giáo chủ ném cho y mấy cái nệm rơm.
Tạ thiếu gia sống sung sướng an nhàn từ nhỏ, nào từng trải qua chuyện vặt vãnh như ngủ dưới đất thế này, cầm nệm rơm ngồi xổm, lúng túng cả buổi cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Giáo chủ nằm chết dí trên giường gỗ không đành lòng nên đã nhích người vào trong một chút, vỗ vỗ bên cạnh mình, “Lên đây ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.