Chương 13
Hứa Bán Tiên
09/10/2020
Tạ thiếu gia có chút bất ngờ, cũng hơi câu nệ, y lớn thế rồi nhưng chưa bao giờ ngủ chung giường với nam tử khác, đương nhiên nữ tử cũng thế, gia giáo Tạ gia rất nghiêm, Tạ thiếu gia vẫn còn là một xử nam.
Giáo chủ thấy y đứng bất động cả buổi thì bèn giải thích, “Không sao đâu, từ nhỏ ta đã ngủ chung với sư đệ, quen rồi.”
Tạ thiếu gia cũng không từ chối nữa, cởi áo ngoài rồi leo lên giường gỗ.
Giường gỗ của giáo chủ nhỏ lắm, hai nam tử trưởng thành nằm sánh nhau có chút chật chội, Tạ thiếu gia sợ quấy rầy giáo chủ nên cẩn thận ôm cánh tay trước ngực, cố gắng không chiếm quá nhiều không gian.
Tiếng hít thở của giáo chủ đều đều chậm rãi, Tạ thiếu gia lẳng lặng nghe, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên y cảm nhận được thế đạo hiểm ác, cũng là lần đầu tiên biết được trên đời này có thuật đổi mặt thần kỳ như thế, bây giờ thì là lần đầu tiên cùng giường chung gối với người khác, thật sự không thể tưởng tượng nổi, cứ như đang nằm mơ vậy.
Y mở mắt ra, nhìn giáo chủ nằm bên người, phát hiện mới một lát mà giáo chủ đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng, ngực hơi phập phồng, ánh trăng len qua cửa sổ nhảy nhót trên gương mặt của hắn, có thể thấy lông mi rậm dài, chóp mũi xinh xắn cao thẳng, cả bờ môi thoáng hé mở nữa.
Tạ thiếu gia ngắm đến ngây người, vẻ ngoài tinh xảo như giáo chủ, ở trong thành không có nhiều lắm. Y bỗng nhiên nghĩ đến, nếu một hôm nào đó giáo chủ dùng gương mặt thật xuống núi, thì chỉ sợ cái danh xưng mỹ nam tử đứng đầu Sở Dương của mình không giữ nổi.
Nhưng Tạ thiếu gia cũng không chắc chắn lắm, dù sao thì công việc của giáo chủ cũng là sửa mặt mà, ai mà biết được khuôn mặt của hắn có tự nhiên hay không, nếu do phẫu thuật thẩm mỹ mà có thì rõ ràng mình đẹp hơn rồi.
Tạ thiếu gia suy nghĩ vấn đề đó rất lâu, càng ngẫm càng buồn ngủ, nên đã nhắm mắt chìm sâu vào giấc nồng.
Giáo chủ thấy y đứng bất động cả buổi thì bèn giải thích, “Không sao đâu, từ nhỏ ta đã ngủ chung với sư đệ, quen rồi.”
Tạ thiếu gia cũng không từ chối nữa, cởi áo ngoài rồi leo lên giường gỗ.
Giường gỗ của giáo chủ nhỏ lắm, hai nam tử trưởng thành nằm sánh nhau có chút chật chội, Tạ thiếu gia sợ quấy rầy giáo chủ nên cẩn thận ôm cánh tay trước ngực, cố gắng không chiếm quá nhiều không gian.
Tiếng hít thở của giáo chủ đều đều chậm rãi, Tạ thiếu gia lẳng lặng nghe, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên y cảm nhận được thế đạo hiểm ác, cũng là lần đầu tiên biết được trên đời này có thuật đổi mặt thần kỳ như thế, bây giờ thì là lần đầu tiên cùng giường chung gối với người khác, thật sự không thể tưởng tượng nổi, cứ như đang nằm mơ vậy.
Y mở mắt ra, nhìn giáo chủ nằm bên người, phát hiện mới một lát mà giáo chủ đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng, ngực hơi phập phồng, ánh trăng len qua cửa sổ nhảy nhót trên gương mặt của hắn, có thể thấy lông mi rậm dài, chóp mũi xinh xắn cao thẳng, cả bờ môi thoáng hé mở nữa.
Tạ thiếu gia ngắm đến ngây người, vẻ ngoài tinh xảo như giáo chủ, ở trong thành không có nhiều lắm. Y bỗng nhiên nghĩ đến, nếu một hôm nào đó giáo chủ dùng gương mặt thật xuống núi, thì chỉ sợ cái danh xưng mỹ nam tử đứng đầu Sở Dương của mình không giữ nổi.
Nhưng Tạ thiếu gia cũng không chắc chắn lắm, dù sao thì công việc của giáo chủ cũng là sửa mặt mà, ai mà biết được khuôn mặt của hắn có tự nhiên hay không, nếu do phẫu thuật thẩm mỹ mà có thì rõ ràng mình đẹp hơn rồi.
Tạ thiếu gia suy nghĩ vấn đề đó rất lâu, càng ngẫm càng buồn ngủ, nên đã nhắm mắt chìm sâu vào giấc nồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.