Chương 14
Hứa Bán Tiên
09/10/2020
Tạ thiếu gia làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc, đúng giờ Thìn ngày hôm sau bèn tỉnh dậy.
Lúc Tạ thiếu gia đang mơ mơ màng màng thì phát hiện trên bụng mình có hơi nặng, tỉnh táo nhìn kỹ lại thì ra là một chiếc đùi trắng nõn thon dài, mà chủ nhân chiếc đùi này vẫn còn ngủ say, tay chân giang rộng chiếm hơn phân nửa cái giường.
Tạ thiếu gia sợ đánh thức hắn nên bèn nhẹ nhàng nâng chân giáo chủ lên, kết quả chỉ nghe giáo chủ lẩm bẩm cái gì đó rồi nghiêng mình ném một cánh tay lên người Tạ thiếu gia.
Tạ thiếu gia không kịp tránh lại bị ôm vào lòng, dính chặt với một thân hình mềm mại núc ních, nhất thời chẳng dám thở mạnh, đành phải nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến khi mặt trời nhô lên cao.
Lúc Tạ thiếu gia tỉnh lại lần nữa thì bên người đã trống rỗng, Tạ thiếu gia ăn mặc chỉnh tề đi vào nội viện, thấy giáo chủ đang nấu cái gì đó rất hỗn tạp trên bếp lửa.
Giáo chủ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nói, “Thiếu gia mấy người yếu ớt thật, ngủ một giấc đến tận trưa luôn.”
Tạ thiếu gia: “…”
Giáo chủ múc đồ trong nồi ra, đưa cho Tạ thiếu gia một chén, giải thích, “Thu nhập của giáo bọn ta số vào chẳng bằng số ra, sắp đói chết rồi, cháo này là quà một vị khách tặng lúc trước, mặc dù vị không bằng nấm tuyết nhưng vẫn tạm thời no được cái bụng, Tạ thiếu gia ăn đỡ nhé.”
Tạ thiếu gia cảm ơn, nhận tới tay mới nhìn kỹ, thì ra là một chén tổ yến thượng phẩm.
Dù nhà lớn nghiệp lớn nhưng bình thường Tạ thiếu gia cũng không có thói quen ăn tổ yến như cơm đâu, y lắp bắp kinh hãi không thôi.
Đến chiều, giáo chủ nấu thêm một nồi cháo, đưa đến cho Tạ thiếu gia, “Cái này vị không bằng được miến, Tạ thiếu ăn đừng chê nhé.”
Tạ thiếu gia nhìn qua, là một chén vi cá, y lại lắp bắp kinh hãi không thôi.
Lúc Tạ thiếu gia đang mơ mơ màng màng thì phát hiện trên bụng mình có hơi nặng, tỉnh táo nhìn kỹ lại thì ra là một chiếc đùi trắng nõn thon dài, mà chủ nhân chiếc đùi này vẫn còn ngủ say, tay chân giang rộng chiếm hơn phân nửa cái giường.
Tạ thiếu gia sợ đánh thức hắn nên bèn nhẹ nhàng nâng chân giáo chủ lên, kết quả chỉ nghe giáo chủ lẩm bẩm cái gì đó rồi nghiêng mình ném một cánh tay lên người Tạ thiếu gia.
Tạ thiếu gia không kịp tránh lại bị ôm vào lòng, dính chặt với một thân hình mềm mại núc ních, nhất thời chẳng dám thở mạnh, đành phải nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến khi mặt trời nhô lên cao.
Lúc Tạ thiếu gia tỉnh lại lần nữa thì bên người đã trống rỗng, Tạ thiếu gia ăn mặc chỉnh tề đi vào nội viện, thấy giáo chủ đang nấu cái gì đó rất hỗn tạp trên bếp lửa.
Giáo chủ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nói, “Thiếu gia mấy người yếu ớt thật, ngủ một giấc đến tận trưa luôn.”
Tạ thiếu gia: “…”
Giáo chủ múc đồ trong nồi ra, đưa cho Tạ thiếu gia một chén, giải thích, “Thu nhập của giáo bọn ta số vào chẳng bằng số ra, sắp đói chết rồi, cháo này là quà một vị khách tặng lúc trước, mặc dù vị không bằng nấm tuyết nhưng vẫn tạm thời no được cái bụng, Tạ thiếu gia ăn đỡ nhé.”
Tạ thiếu gia cảm ơn, nhận tới tay mới nhìn kỹ, thì ra là một chén tổ yến thượng phẩm.
Dù nhà lớn nghiệp lớn nhưng bình thường Tạ thiếu gia cũng không có thói quen ăn tổ yến như cơm đâu, y lắp bắp kinh hãi không thôi.
Đến chiều, giáo chủ nấu thêm một nồi cháo, đưa đến cho Tạ thiếu gia, “Cái này vị không bằng được miến, Tạ thiếu ăn đừng chê nhé.”
Tạ thiếu gia nhìn qua, là một chén vi cá, y lại lắp bắp kinh hãi không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.