Chương 59
Gấu bông nhỏ
14/04/2022
Kiều Tuyết Mạn mày nhíu chặt, trên trán động lại tầng mồ hôi mỏng, hình như cô rơi vào ác mộng.
Cô lại mơ thấy giấc mơ đó, lúc này chỉ khác là, những gương mặt mờ ảo không hiện kia lúc này dần lộ ra.
Thấy rõ bên dưới ánh sáng kia, gương mặt những kẻ đã khiến cô căm ghét kia hiện ra, hô hấp dồn dập, muốn nói gì lại không thể nói ra cô đứng một bên nhìn họ tiến đến gần...
Đừng qua đây! nếu không tôi sẽ giết các người..
Đừng qua đây!
"Đừng qua đây!" bật người dậy, thở dốc liên tục nhìn xung quanh nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng khiến cô thở phào, lại đáy lòng vô cùng bất an. Là do bản thân luôn đụng mặt những kẻ đó sao nên cô nhìn thấy giấc mơ đó.
Bên cạnh đang mơ màng Kiều Thi hàm khẽ mở mắt, dò hỏi:
"Chị, chị sao thế?"
"Không sao, cô ngủ đi, tôi đi uống nước." vuốt ngược mái tóc lên, mặc thêm áo khoác ngoài cô chui khỏi lều nhỏ.
Cảm nhận sương đêm lạnh lẽo thấu vào da thịt khiến cô thanh tỉnh không ít, không sao chỉ là một giấc mơ, rồi sẽ qua đi, không sao cả
Tự động an ủi bản thân, Kiều Tuyết Mạn dựa vào thân cây bên cạnh, ngẩn người lâm vào suy tư.
Đột nhiên tiếng xột xoạt và bước chân truyền đến, cô cảm giác nhìn sang, thấy một bóng người cao lớn, hình như là nam sinh đi đến đây
Cảm giác nhìn đối phương dần tiến lại, cô nheo mắt cố phân biệt xem là ai, giọng nói của người đó vang lên, trầm thấp khàn khàn mang theo tia cứng rắn, lạnh lẽo.
"Tiểu Mạn"
Tên này xuất hiện ở đây!
Nghĩ xem, bạn vừa mơ thấy ác mộng về đối phương, họ còn xuất hiện trước mặt bạn. Chưa một đao đâm chết hắn đã may rồi.
"Sao anh lại đến?" cô đề phòng nhìn hắn.
Hắn chỉ mặt mày nghiêm nghị nhìn cô, như muốn khắc cô sâu vào đáy lòng,
"Tiểu Mạn, em vẫn ổn chứ?" hắn không trả lời mà hỏi cô câu khác.
"Vẫn tốt nếu anh không xuất hiện." mặt cô lạnh đi, lần nữa hỏi:
"Sao lại đến đây."
"Anh nhớ em."
Nghe câu nói đó, cô chỉ cảm thấy sởn gai ốc, cười lạnh một tiếng :
"Tôi nên cảm ơn anh nhớ tôi sao?"
"Không cần, cho anh ôm em đi." hắn tiến lên muốn tiến gần đến cô, Kiều Tuyết Mạn lùi lại một bước, mặt mày không chút cảm xúc nào nhìn hắn :
"Đừng quá phận, đừng trách tôi sẽ chôn anh tại đây." muốn ôm cô? Đồ điên!
Nghe lời uy hiếp của cô, hắn ta ngược lại chỉ cười, gương mặt vô cảm kia hiếm khi nở nụ cười lại khiến cô nhìn thấy chỉ có da gà nổi lên.
Bệnh nhân tâm thần như hắn mà cười thì chỉ có chuyện không lành.
"Em vẫn dễ thương như thế."
Dễ thương em gái anh! Cô đòi giết hắn được không?
Quả nhiên không thể nói chuyện với kẻ điên này.
"Vậy anh ở đây ôm gốc cây đỡ đi. Tôi đi trước." cô tránh thoát khỏi hắn, rời đi.
Đối phương nhanh chóng bắt lấy tay cô, khiến cô trở tay không kịp, vừa định thần đã bị người ôm lấy.
"Buông tôi ra." giọng cô lạnh lẽo giãy khỏi hắn. Ngược lại, tên đó ôm chặt cô hơn, đầu dựa sát vào cổ cô hơi nóng phả vào gáy khiến cô sởn cả da gà.
"Tiểu Mạn để anh ôm em, còn không, anh không biết mình sẽ làm gì."
Kiều Tuyết Mạn người cứng lại, cô cảm nhận nơi không cần thiết kia chạm vào mình, hít một hơi sâu.
Mẹ nó! Tên điên này thế mà dám!
Bắt lấy tay đối phương, sau đó ném một vòng parapol tuyệt đẹp đem hắn ném vào đất, cô ngạo nghễ cười lạnh :
"Lần sau, anh còn dám thế tôi sẽ..." giơ tay thành hình cây kéo, ác ý chỉ vào nơi nào đó.
Hừ lạnh rời khỏi, nhanh chóng quay lại lều, cô sợ tên điên kia lại phát bệnh bắt lấy mình nữa.
"Tên điên" kia ngược lại không giận phản cười, tiểu Mạn của hắn đáng yêu quá đi, hảo muốn giấu đi.
"Sao anh dám đến đây." lúc này, phía sau hắn Quý Thần Hi đi đến. Nhìn thấy người, hắn ta chỉ đứng dậy, phủi bụi trên người hoàn toàn nhìn không ra kẻ chật vật vừa bị ném là hắn, khí chất vương giả, vô cảm mặt mày nhìn Quý Thần Hi
"Cậu tốt nhất không nên động vào Tiểu Mạn của tôi."
"Anh nghĩ mình là ai mà có quyền ra lệnh đó." Quý Thần Hi cười lạnh khoanh tay nhìn đối phương.
"Vậy xem Quý gia sẽ chọn câu hay chọn gia tộc." hắn chỉ cảnh cáo nói, sau đó không thèm nhìn đến biểu tình vặn vẹo của quý Thần Hi liền rời đi.
Hắn đến đây chỉ thăm Tiểu Mạn của hắn, mấy tên râu ria này, không đáng.
Quý Thần Hi sắc mặt không tốt, tay đấm vào thân cây bên cạnh, tay bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chảy máu nhưng hắn không biết đau, mặt mày u ám nhìn hướng tên kia rời đi.
Quý gia so với tên đó không thể so lai, nhưng không có nghĩa hắn sẽ buông tay cô, một đời đã quá đủ, mất cô một lần là đủ rồi. Lần này có chết hắn cũng quyết không buông.
" Đừng mơ tưởng, đời này cô ấy chỉ có thể là của tôi."
Bánh răn định mệnh bắt đầu vận chuyển, các khớp nối dần được gắn liền, liệu tương lai tới đây là tốt hay xấu?
Cô lại mơ thấy giấc mơ đó, lúc này chỉ khác là, những gương mặt mờ ảo không hiện kia lúc này dần lộ ra.
Thấy rõ bên dưới ánh sáng kia, gương mặt những kẻ đã khiến cô căm ghét kia hiện ra, hô hấp dồn dập, muốn nói gì lại không thể nói ra cô đứng một bên nhìn họ tiến đến gần...
Đừng qua đây! nếu không tôi sẽ giết các người..
Đừng qua đây!
"Đừng qua đây!" bật người dậy, thở dốc liên tục nhìn xung quanh nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng khiến cô thở phào, lại đáy lòng vô cùng bất an. Là do bản thân luôn đụng mặt những kẻ đó sao nên cô nhìn thấy giấc mơ đó.
Bên cạnh đang mơ màng Kiều Thi hàm khẽ mở mắt, dò hỏi:
"Chị, chị sao thế?"
"Không sao, cô ngủ đi, tôi đi uống nước." vuốt ngược mái tóc lên, mặc thêm áo khoác ngoài cô chui khỏi lều nhỏ.
Cảm nhận sương đêm lạnh lẽo thấu vào da thịt khiến cô thanh tỉnh không ít, không sao chỉ là một giấc mơ, rồi sẽ qua đi, không sao cả
Tự động an ủi bản thân, Kiều Tuyết Mạn dựa vào thân cây bên cạnh, ngẩn người lâm vào suy tư.
Đột nhiên tiếng xột xoạt và bước chân truyền đến, cô cảm giác nhìn sang, thấy một bóng người cao lớn, hình như là nam sinh đi đến đây
Cảm giác nhìn đối phương dần tiến lại, cô nheo mắt cố phân biệt xem là ai, giọng nói của người đó vang lên, trầm thấp khàn khàn mang theo tia cứng rắn, lạnh lẽo.
"Tiểu Mạn"
Tên này xuất hiện ở đây!
Nghĩ xem, bạn vừa mơ thấy ác mộng về đối phương, họ còn xuất hiện trước mặt bạn. Chưa một đao đâm chết hắn đã may rồi.
"Sao anh lại đến?" cô đề phòng nhìn hắn.
Hắn chỉ mặt mày nghiêm nghị nhìn cô, như muốn khắc cô sâu vào đáy lòng,
"Tiểu Mạn, em vẫn ổn chứ?" hắn không trả lời mà hỏi cô câu khác.
"Vẫn tốt nếu anh không xuất hiện." mặt cô lạnh đi, lần nữa hỏi:
"Sao lại đến đây."
"Anh nhớ em."
Nghe câu nói đó, cô chỉ cảm thấy sởn gai ốc, cười lạnh một tiếng :
"Tôi nên cảm ơn anh nhớ tôi sao?"
"Không cần, cho anh ôm em đi." hắn tiến lên muốn tiến gần đến cô, Kiều Tuyết Mạn lùi lại một bước, mặt mày không chút cảm xúc nào nhìn hắn :
"Đừng quá phận, đừng trách tôi sẽ chôn anh tại đây." muốn ôm cô? Đồ điên!
Nghe lời uy hiếp của cô, hắn ta ngược lại chỉ cười, gương mặt vô cảm kia hiếm khi nở nụ cười lại khiến cô nhìn thấy chỉ có da gà nổi lên.
Bệnh nhân tâm thần như hắn mà cười thì chỉ có chuyện không lành.
"Em vẫn dễ thương như thế."
Dễ thương em gái anh! Cô đòi giết hắn được không?
Quả nhiên không thể nói chuyện với kẻ điên này.
"Vậy anh ở đây ôm gốc cây đỡ đi. Tôi đi trước." cô tránh thoát khỏi hắn, rời đi.
Đối phương nhanh chóng bắt lấy tay cô, khiến cô trở tay không kịp, vừa định thần đã bị người ôm lấy.
"Buông tôi ra." giọng cô lạnh lẽo giãy khỏi hắn. Ngược lại, tên đó ôm chặt cô hơn, đầu dựa sát vào cổ cô hơi nóng phả vào gáy khiến cô sởn cả da gà.
"Tiểu Mạn để anh ôm em, còn không, anh không biết mình sẽ làm gì."
Kiều Tuyết Mạn người cứng lại, cô cảm nhận nơi không cần thiết kia chạm vào mình, hít một hơi sâu.
Mẹ nó! Tên điên này thế mà dám!
Bắt lấy tay đối phương, sau đó ném một vòng parapol tuyệt đẹp đem hắn ném vào đất, cô ngạo nghễ cười lạnh :
"Lần sau, anh còn dám thế tôi sẽ..." giơ tay thành hình cây kéo, ác ý chỉ vào nơi nào đó.
Hừ lạnh rời khỏi, nhanh chóng quay lại lều, cô sợ tên điên kia lại phát bệnh bắt lấy mình nữa.
"Tên điên" kia ngược lại không giận phản cười, tiểu Mạn của hắn đáng yêu quá đi, hảo muốn giấu đi.
"Sao anh dám đến đây." lúc này, phía sau hắn Quý Thần Hi đi đến. Nhìn thấy người, hắn ta chỉ đứng dậy, phủi bụi trên người hoàn toàn nhìn không ra kẻ chật vật vừa bị ném là hắn, khí chất vương giả, vô cảm mặt mày nhìn Quý Thần Hi
"Cậu tốt nhất không nên động vào Tiểu Mạn của tôi."
"Anh nghĩ mình là ai mà có quyền ra lệnh đó." Quý Thần Hi cười lạnh khoanh tay nhìn đối phương.
"Vậy xem Quý gia sẽ chọn câu hay chọn gia tộc." hắn chỉ cảnh cáo nói, sau đó không thèm nhìn đến biểu tình vặn vẹo của quý Thần Hi liền rời đi.
Hắn đến đây chỉ thăm Tiểu Mạn của hắn, mấy tên râu ria này, không đáng.
Quý Thần Hi sắc mặt không tốt, tay đấm vào thân cây bên cạnh, tay bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chảy máu nhưng hắn không biết đau, mặt mày u ám nhìn hướng tên kia rời đi.
Quý gia so với tên đó không thể so lai, nhưng không có nghĩa hắn sẽ buông tay cô, một đời đã quá đủ, mất cô một lần là đủ rồi. Lần này có chết hắn cũng quyết không buông.
" Đừng mơ tưởng, đời này cô ấy chỉ có thể là của tôi."
Bánh răn định mệnh bắt đầu vận chuyển, các khớp nối dần được gắn liền, liệu tương lai tới đây là tốt hay xấu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.