Chương 60
Gấu bông nhỏ
17/04/2022
Bên dưới đường núi, một lão quản gia già cùng hai nam nhân mặc vest
đen lực lưỡng đứng đó, mắt nhìn thẳng chờ đợi nam nhân đi xuống, đợi
thấy người, ông ấy tiến lên, tư thái cung kính:
"Gia chủ mọi thứ đã chuẩn bị xong."
"Vậy tiến hành đi." hắn ánh mắt tập trung vào cây kẹp tóc trên tay, bâng quơ nói: "Thiệt mạng càng tốt."
"Vâng."
"Đi thôi."
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm, khu rừng thôi phục lại dáng vẻ an tĩnh như chưa từng có người xuất hiện ở đây.
Hôm sau cô dậy với mí mắt thâm quầng, đưa tay xoa thái dương, vì sự xuất hiện của tên âm binh đó mà cô đã mất ngủ cả một đêm.
Hiện tại mọi thứ đã mất kiểm soát rồi, tình tiết đều đảo lộn, nếu đây là hiệu ứng cánh bướm thì chỉ sợ cũng quá tải.
Những thứ cô cho là đúng đều đang lệch quỹ đạo, cô cần nghĩ lên kế hoạch nghĩ biện pháp tránh khỏi nó.
Đáng lo là hiện tại không thể sử dụng điện thoại khiến cô không thể liên lạc với người khác để biết tình hình trong thành phố.
Hắn ta đến tìm cô, vậy thì những tên khác cũng có thể, tuy cô không quá tự tin về sức hút mình nhưng mọi chuyện bây giờ diễn ra khiến cô không thể nắm bắt được.
Kiều Tuyết Mạn lúc đang chìm đắm trong kế hoạch của mình, bị cái đánh trời giáng của Hứa Khinh Tư khiến cô hồn muốn văng ra ngoài.
"Cô bị điên à?" sáng sớm đánh vào lưng cô làm gì?
"Tôi thấy cô cứ đứng đó đơ như tượng gọi hoài không nghe đấy thôi." cô ta bĩu môi.
"Đêm qua cô thức đêm à? Sao hai mắt thâm thế?"
"Lạ chỗ, ngủ không được." cô tìm đại lý do.
"Chậc kén chọn"
"Không nói với cô, mọi người sao rồi?"
"Huấn luyện viên vừa thông báo chiều nay chúng ta sẽ xuất phát."
"Hả? Không phải giờ sao?"
"Không rõ lắm, nghe nói bảo có học sinh bên trường kia bị thương khi tham gia, đang đưa chở về trại."
"Ừm vậy mọi người tận dụng thời gian nghĩ ngơi đi "
Đến lúc trời qua trưa, huấn luyện viên tập hợp học sinh,
"Hôm nay các em hãy sử dụng những thứ mình có được tự mình sinh tồn ở đây, trong vòng 6 tiếng nếu đội nào còn sống sót thì sẽ có thưởng."
"Nhớ lấy, không được gây ra thương tổn thân xác cho đối phương. Xuất phát."
Hôm nay mọi thứ cũng diễn ra như cũ, chỉ có điều nguy hiểm hơn ngay qua, những đội khác bắt đầu đã tấn công nhau, nên hôm nay đội cô đã đi chung với nhau. Tách ra bị bắn là chết nhanh.
Cả sáu người đi về phía sườn núi phía Nam, nơi đây khá vắng và xung quanh cây cối cũng ít nếu bị tập kích cũng dễ dàng phát hiện, nhưng lại khó trốn.
"Chậc chán quá!" Hứa Khinh tư hai tay làm điểm tựa sau đầu vừa đi vừa than thở.
"Chúng ta may mắn đó chứ. Nếu mọi người trừ nhau hết thì chúng ta nắm phần thắng cao hơn." liễu Văn lại nghiêm túc phân tích.
"Cậu ấy nói đúng đấy. Bớt than lại đi." cô đi đầu, đề phòng nhìn quanh đây.
Cả đám đi một đoạn thì cô bỗng cau mày lại, dừng bước chân, Thi Hàm thắc mắc hỏi:
"Sao thế chị?"
"Chúng ta, hình như đi một vòng trở lại điểm ban đầu rồi."
"Không thể nào! Rõ ràng nãy giờ chúng ta đi rất lâu nha." Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Nhìn đây đi. Lúc nãy tôi đã đánh dấu lên đây." Cô đi đến thân cây sờ lên vết xướt dài trên đó.
"Chúng ta đã đi lặp lại hai lần rồi."
Những thành viên còn lại sắc mặt thay đổi Tây Hạ lo lắng,
"Kia làm sao bây giờ?"
"Đây là đường chết sao?"
"Có thể đây là lý do tại sao từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai."
"Mẹ nó! Xui quá rồi!"
"Đi ngược lại xem." Kiều Tuyết Mạn vô cùng bình tĩnh ra lệnh. Mọi người chỉ có thể tiếp tục đi, vừa đi họ vừa đánh dấu vào thân cây.
Mà bên này, hai vị huấn luyện viên nam đang đứng cạnh giữ thì bị cuộc gọi của Liễu Sa đến.
"Sao thế, chị Liễu?"
[Mau cho dừng cuộc thực hành hôm nay.] đầu bên kia, Liễu Sa giọng gấp gáp.
"Nhưng mà em đã cho tất cả xuất phát hơn hai giờ rồi."
[Mau tìm người, sắp có cơn bão lớn kéo đến rồi, không thể để chúng ở đó.]
"Được em sẽ thông báo."
[Có gì liên lạc cho tôi, bên đây tôi đang đến.]
Vừa mới cúp máy thì vài giọt nước rơi xuống đầu họ, hai người nhanh chóng chia nhau, một người đi bật loa thông báo khuếch tán diện rộng trong rừng.
"Học sinh chú ý, nghe rõ. Tất cả quay trở lại không được phép tham gia tiếp, trời sắp chuyển mưa mau quay trở về, đây là lệnh mau trở về."
Tiếng nói vang vọng trong rừng, những học sinh nghe vậy luống cuồng tập trung về trên đầu họ mưa cũng càng ngày càng lớn dần.
Bên đây cả sáu người vẫn đang bị lạc ở đường chết này, không nhận được thông báo mà trời thì đang đổ mưa càng ngày càng lớn, Hứa Khinh Tư mắc cá chết nhìn vết cây bị đánh dấu trước mặt:
"Mẹ nó!!!"
"Mưa lớn quá rồi làm sao đây."
"Tìm chỗ ẩn đi. Tôi đi một mình tìm đường khi nào được sẽ tìm mọi người." Kiều Tuyết mạn nhìn những người còn lại, ra quyết định. Cô không thể mạo hiểm mang họ theo, ở đây là bìa rừng lỡ có chuyện gì một mình cô là được.
"Gia chủ mọi thứ đã chuẩn bị xong."
"Vậy tiến hành đi." hắn ánh mắt tập trung vào cây kẹp tóc trên tay, bâng quơ nói: "Thiệt mạng càng tốt."
"Vâng."
"Đi thôi."
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm, khu rừng thôi phục lại dáng vẻ an tĩnh như chưa từng có người xuất hiện ở đây.
Hôm sau cô dậy với mí mắt thâm quầng, đưa tay xoa thái dương, vì sự xuất hiện của tên âm binh đó mà cô đã mất ngủ cả một đêm.
Hiện tại mọi thứ đã mất kiểm soát rồi, tình tiết đều đảo lộn, nếu đây là hiệu ứng cánh bướm thì chỉ sợ cũng quá tải.
Những thứ cô cho là đúng đều đang lệch quỹ đạo, cô cần nghĩ lên kế hoạch nghĩ biện pháp tránh khỏi nó.
Đáng lo là hiện tại không thể sử dụng điện thoại khiến cô không thể liên lạc với người khác để biết tình hình trong thành phố.
Hắn ta đến tìm cô, vậy thì những tên khác cũng có thể, tuy cô không quá tự tin về sức hút mình nhưng mọi chuyện bây giờ diễn ra khiến cô không thể nắm bắt được.
Kiều Tuyết Mạn lúc đang chìm đắm trong kế hoạch của mình, bị cái đánh trời giáng của Hứa Khinh Tư khiến cô hồn muốn văng ra ngoài.
"Cô bị điên à?" sáng sớm đánh vào lưng cô làm gì?
"Tôi thấy cô cứ đứng đó đơ như tượng gọi hoài không nghe đấy thôi." cô ta bĩu môi.
"Đêm qua cô thức đêm à? Sao hai mắt thâm thế?"
"Lạ chỗ, ngủ không được." cô tìm đại lý do.
"Chậc kén chọn"
"Không nói với cô, mọi người sao rồi?"
"Huấn luyện viên vừa thông báo chiều nay chúng ta sẽ xuất phát."
"Hả? Không phải giờ sao?"
"Không rõ lắm, nghe nói bảo có học sinh bên trường kia bị thương khi tham gia, đang đưa chở về trại."
"Ừm vậy mọi người tận dụng thời gian nghĩ ngơi đi "
Đến lúc trời qua trưa, huấn luyện viên tập hợp học sinh,
"Hôm nay các em hãy sử dụng những thứ mình có được tự mình sinh tồn ở đây, trong vòng 6 tiếng nếu đội nào còn sống sót thì sẽ có thưởng."
"Nhớ lấy, không được gây ra thương tổn thân xác cho đối phương. Xuất phát."
Hôm nay mọi thứ cũng diễn ra như cũ, chỉ có điều nguy hiểm hơn ngay qua, những đội khác bắt đầu đã tấn công nhau, nên hôm nay đội cô đã đi chung với nhau. Tách ra bị bắn là chết nhanh.
Cả sáu người đi về phía sườn núi phía Nam, nơi đây khá vắng và xung quanh cây cối cũng ít nếu bị tập kích cũng dễ dàng phát hiện, nhưng lại khó trốn.
"Chậc chán quá!" Hứa Khinh tư hai tay làm điểm tựa sau đầu vừa đi vừa than thở.
"Chúng ta may mắn đó chứ. Nếu mọi người trừ nhau hết thì chúng ta nắm phần thắng cao hơn." liễu Văn lại nghiêm túc phân tích.
"Cậu ấy nói đúng đấy. Bớt than lại đi." cô đi đầu, đề phòng nhìn quanh đây.
Cả đám đi một đoạn thì cô bỗng cau mày lại, dừng bước chân, Thi Hàm thắc mắc hỏi:
"Sao thế chị?"
"Chúng ta, hình như đi một vòng trở lại điểm ban đầu rồi."
"Không thể nào! Rõ ràng nãy giờ chúng ta đi rất lâu nha." Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Nhìn đây đi. Lúc nãy tôi đã đánh dấu lên đây." Cô đi đến thân cây sờ lên vết xướt dài trên đó.
"Chúng ta đã đi lặp lại hai lần rồi."
Những thành viên còn lại sắc mặt thay đổi Tây Hạ lo lắng,
"Kia làm sao bây giờ?"
"Đây là đường chết sao?"
"Có thể đây là lý do tại sao từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai."
"Mẹ nó! Xui quá rồi!"
"Đi ngược lại xem." Kiều Tuyết Mạn vô cùng bình tĩnh ra lệnh. Mọi người chỉ có thể tiếp tục đi, vừa đi họ vừa đánh dấu vào thân cây.
Mà bên này, hai vị huấn luyện viên nam đang đứng cạnh giữ thì bị cuộc gọi của Liễu Sa đến.
"Sao thế, chị Liễu?"
[Mau cho dừng cuộc thực hành hôm nay.] đầu bên kia, Liễu Sa giọng gấp gáp.
"Nhưng mà em đã cho tất cả xuất phát hơn hai giờ rồi."
[Mau tìm người, sắp có cơn bão lớn kéo đến rồi, không thể để chúng ở đó.]
"Được em sẽ thông báo."
[Có gì liên lạc cho tôi, bên đây tôi đang đến.]
Vừa mới cúp máy thì vài giọt nước rơi xuống đầu họ, hai người nhanh chóng chia nhau, một người đi bật loa thông báo khuếch tán diện rộng trong rừng.
"Học sinh chú ý, nghe rõ. Tất cả quay trở lại không được phép tham gia tiếp, trời sắp chuyển mưa mau quay trở về, đây là lệnh mau trở về."
Tiếng nói vang vọng trong rừng, những học sinh nghe vậy luống cuồng tập trung về trên đầu họ mưa cũng càng ngày càng lớn dần.
Bên đây cả sáu người vẫn đang bị lạc ở đường chết này, không nhận được thông báo mà trời thì đang đổ mưa càng ngày càng lớn, Hứa Khinh Tư mắc cá chết nhìn vết cây bị đánh dấu trước mặt:
"Mẹ nó!!!"
"Mưa lớn quá rồi làm sao đây."
"Tìm chỗ ẩn đi. Tôi đi một mình tìm đường khi nào được sẽ tìm mọi người." Kiều Tuyết mạn nhìn những người còn lại, ra quyết định. Cô không thể mạo hiểm mang họ theo, ở đây là bìa rừng lỡ có chuyện gì một mình cô là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.