Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em
Chương 30: Em Khi Dễ Tôi Đến Vậy?.
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
26/07/2019
Hôm qua đúng là một đêm cực hình, có lẽ đối với Thế Cẩn Tư hắn vượt qua quả là không dễ dàng gì, mà đáng nói hơn là từ khi thức dậy, ánh mắt yêu nghiệt ấy cứ đâm đâm nhìn vào tôi, làm tôi cũng cảm thấy nhột vô cùng, giống như bây giờ đây! Hắn ngồi đấy với một điệu bộ lười biếng không thể tưởng mà chăm chú nhìn lấy tôi.
Đây là bộ dạng một năm qua của em ư?
Có chút run tay, chút xíu nữa là táo trên tay đã rơi xuống sàn nhà, bộ dạng bây giờ của tôi thật tệ đến mức đó sao? A Mạc lần trước cũng nói vậy, giờ hắn cũng nói thế?.
Cẩn Tư! Thấy tệ lắm sao?
Tôi hồi hộp đợi hắn trả lời, hắn vẫn đưa mắt nhìn tôi, tay trái chống một bên mặt, ánh nhìn như soi cả tâm can đó, làm tôi muốn tìm ngay một cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Sao...sao không nói?
Nhìn em rất giống mấy nhóc học sinh, tôi thật nghi ngờ tuổi tác thật của em?
Ẹc! Hắn là đang khen hay cười tôi vậy?.
Dù sao cũng là một đại tiểu thư của Tần gia, nhưng em lại trái ngược hoàn toàn với những người con gái khác, khi được sinh ra trong một gia đình như thế!
À! Cái này...có lẽ do việc dạy dỗ từ nhỏ của phụ thân đại nhân cũng nên, từ nhỏ là tôi bắt đầu học rèn luyện thân thể rồi, từ đó về sao toàn là kiếm đạo và cung đạo, lấy đâu ra thời gian giống như những cô gái khác chứ!
Tần gia em có một võ quán lớn phải không?
Nhắc đến võ quán tôi mới nhớ, đã lâu rồi tôi đã không đến đó.
Ừm! Ở nhật cũng có một cái, do đại sư huynh tiếp quản
Thấy hắn nhướng mày với vẻ thích thú đó, tôi cũng muốn hỏi hắn nhắc đến để làm gì thì tự nhiên hắn lại tiến sát lại người tôi, còn thuận thế mà nằm lên chân.
Là Bạch Môn quán đúng không?
Cẩn Tư biết sao?
Tôi tròn mắt, hắn mỉm cười.
Biết chứ! Những gì có liên quan đến em, tôi đều biết hết
Nghe như một lời nói đùa, tôi cũng không mấy để tâm lắm, mà lại muốn biết vì sao Thế Cẩn Tư hắn biết thôi.
Cẩn Tư vẫn chưa trả lời mà! Cẩn Tư đã đến đó?
Ừ! Người đứng đầu ở đấy tên Thập Tử Tước thì phải, tôi đã đến đó cũng vài lần, nhưng lý do là...
Tự nhiên hắn lại kéo dài ra làm tôi thật tò mò, khi đôi tay hắn đã áp lên mặt tôi, tôi còn không hay biết.
Cúi sát xuống, tôi sẽ nói cho em nghe
Tôi cũng cúi xuống theo lời hắn.
Gần chút nữa
Đến khi không còn sát hơn được nữa, môi hắn đã đưa đến tai tôi, cố nghe hắn nói gì, nhưng đợi cả nửa ngày mà một câu hắn cũng thốt ra, tôi hơi bối rối sợ hắn lại đang chiêu chọc mình, nên cũng vội lên tiếng.
Cẩn Tư?
Là thách đấu
Gì? Thách đấu gì?
Chỉ là nghe nói người đứng đầu Bạch Môn quán đó rất giỏi, nên muốn thử chút tài nghệ thôi!
Không phải tôi khi dễ Thế Cẩn Tư hắn, chứ nếu muốn thắng được đại sư huynh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Cẩn Tư đã thua đúng không?
Em khi dễ tôi như vậy?
Tôi đảo mắt nhìn sang hướng khác, tôi biết cái điệu bộ này của mình đã lọt vào mắt hắn và sự không vui kia, biết sao được, sự thật thường mất lòng mà.
Buồn thật! Vợ tương lai của tôi lại nghĩ ông xã mình kém cỏi như thế đấy!
Hắn thở ra, nhanh phản ứng tôi vội đưa mắt nhìn xuống hắn, nhưng Thế Cẩn Tư cái tên xấu xa này đã thừa thế mà kéo nhẹ mặt tôi xuống, khi môi chạm môi, tôi vẫn bất động giữ nguyên tư thế kia, nhưng khi rời đi còn mang ý cười đầy vẻ chiêu đùa.
Em là đang mong đợi điều gì?
Không...không...có..
Xấu hổ, tôi lắp ba lắp bắp như muốn cắn phải lưỡi, thật tôi là đang mong chờ điều gì chứ? Muốn được hắn ôm và hôn lâu hơn sao? Nhanh sau đó tôi đã đánh sang chuyện khác.
Tôi định sẽ sang nhật thăm đại sư huynh vì lâu rồi không gặp huynh ấy
Em lại muốn bỏ rơi tôi?
Hả? Không! Là...là thăm vài ngày thôi!
Ngốc quá!
Hắn lại cười, không biết vì sao? Tôi lại rất thích nụ cười của hắn, đã gần một năm qua rồi! Không lúc nào mà tôi không nghĩ về hắn, về nụ cười ấp áp mà hắn đã dành cho tôi.
Làm phiền rồi! Có ai ở nhà không?
Là một giọng nữ, tôi lấy làm lạ vì từ trước giờ ở đây tôi đâu quen ai là nữ kia chứ, mà nghe chất giọng lại còn khá trẻ.
Đến đây!
Nhanh mở miệng, định đứng dậy, mà xem lại ai kia, cứ nằm lên chân tôi không chịu xuống.
Cẩn Tư?
Thiệt tình! Đúng là thích làm phiền
Hắn cào nhào nhưng cũng ngồi dậy cho tôi đứng lên, tôi cũng nhanh hướng đến của mà đi đến, kéo nhẹ của ra, trước mắt tôi là một em nữ sinh khá ưa là dễ thương, miệng mỉm cười, em ấy đã chìa cái giỏ trên tay ra trước tôi.
Xin chào! Em là Đỗ Gia Nhĩ! Cảm ơn chị lâu nay đã giúp đỡ ông em
Ra đây là cháu gái của bác Đỗ, nhận ngay giỏ trái cây trên tay em ấy, tôi cũng cười đáp lại.
Cảm ơn em, cũng không có gì to tác đâu, vì chị ở một mình, mà bác Đỗ cũng thế, nên giúp đỡ qua lại thôi!
Dạ! Chị ở một mình ạ?
Ai nói là một mình!
Thế Cẩn Tư lại trường cái bộ mặt của mình ra, khi thấy hắn, em ấy cứ đưa mắt nhìn chăm chú, tôi cũng không xa lạ gì cái biểu hiện này, phải nói là lúc trước như ăn cơm bữa ấy chứ!.
Dạ...em...em chào anh!
Đỏ mặt, lắp bắp, cái biểu hiện như đã bị câu hồn, tôi thở dài một cái, chưa kịp lên tiếng thì...
Chào! Tôi là bạn trai của cô ấy!
Gì chứ! Có ai hỏi cái đó đâu mà hắn trả lời luôn vậy?.
Dạ...ra vậy, tại nhìn anh trẻ quá em còn tưởng...
Chuyện đó không liên quan đến cô thì phải
Hắn chợt lạnh giọng, em ấy có vẻ lúng túng, tôi vội chen vào, nếu không em ấy nhất định sẽ bị cái vẻ âm lãnh của Thế Cẩn Tư dọa chết.
Cảm ơn em, tôi có chuyện phải ra ngoài rồi, nên không tiện nói chuyện với em lâu được
Dạ...dạ không sao ạ! Vậy em về đây!
Nhanh cúi đầu em ấy cũng chạy mất, đúng là trẻ con, cái tuổi mới lớn này, đúng là cái tuổi đau đầu nhất.
Đúng là đào hoa luôn nở mà
Vô tình thốt ra từ cửa miệng, tôi là đang nói cái gì vậy trời?.
Em là đang ghen sao?
Hả? Không...có
Thấy tay hắn đã nâng càm tôi lên, với vẻ mặt như thấy con mồi ngon kia, tôi cong giò nhanh chạy vào phòng, Cẩn Tư cái tên yêu nghiệt hắn, rất biết để làm tôi khó chịu mà.
Khá thích thú với biểu hiện của người thương, Thế Cẩn Tư vẫn còn đang ngồi đợi, nhìn lên bầu trời, hôm nay trời xanh trong, không một rợn mây, thời tiết tốt, cũng giống như tâm trạng hắn hiện giờ.
Cẩn...Tư!
Nhẹ mở cửa trong khó xử, tôi lú cái mặt nhìn ra bên ngoài, thấy Cẩn Tư đã quay lại, tôi cũng không khách sáo nữa.
Cẩn Tư giúp với!
Sao vậy?
Khi hắn bước đến tôi vội xoay lưng lại, không biết hắn đang nghĩ gì hiện giờ, vì tự nhiên tóc rôi lại vướng vào móc áo ngực, mà tôi đã cố nhưng cũng không tài nào gỡ ra được.
Ngồi yên, để tôi gỡ cho em
Như một lời ra lệnh đầy mật ngọt, giọng hắn ôn nhu đến lạ thường, tôi ngồi yên, khi tay hắn chạm đến tóc tôi, bỗng có một cảm giác rất lạ, tim tôi bỗng đập loạn.
Bỗng ở đâu lại có tiếng điện thoại rung, khi nhìn lại đã thấy hắn cầm trên tay.
Sao không nghe?
Tôi khó hiểu nhìn hắn, mà tay hắn cũng trợt để nghe máy.
Dạ con nghe
Bên kia.
Ổn cả chứ?
Rất ổn!
A...Cẩn Tư nhẹ chút
Một phút ngưng trọng, đầu dây bên kia khi nghe đến tiếng la và chính xác hơn đều họ đang nghĩ cũng đâu ngoài dự đoán của Thế Cẩn Tư.
Hưm! Cứ tiếp tục, ta không làm phiền nữa
Bỏ điện thoại xuống, Thế Cẩn Tư cũng không mấy để tâm, lại tiếp tục chuyện dang dỡ.
Xin lỗi! Tôi sẽ thật nhẹ nhàng
Không...sau
Tôi có chút xấu hổ mà nhỏ giọng lại, thật ra cũng không đến nổi đau đến mức phải lên tiếng, với một người rèn luyện võ từ nhỏ như tôi, không phải đó chỉ là gãi ngứa vậy mà giờ, là tôi đang làm nũng sao?
Đây là bộ dạng một năm qua của em ư?
Có chút run tay, chút xíu nữa là táo trên tay đã rơi xuống sàn nhà, bộ dạng bây giờ của tôi thật tệ đến mức đó sao? A Mạc lần trước cũng nói vậy, giờ hắn cũng nói thế?.
Cẩn Tư! Thấy tệ lắm sao?
Tôi hồi hộp đợi hắn trả lời, hắn vẫn đưa mắt nhìn tôi, tay trái chống một bên mặt, ánh nhìn như soi cả tâm can đó, làm tôi muốn tìm ngay một cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Sao...sao không nói?
Nhìn em rất giống mấy nhóc học sinh, tôi thật nghi ngờ tuổi tác thật của em?
Ẹc! Hắn là đang khen hay cười tôi vậy?.
Dù sao cũng là một đại tiểu thư của Tần gia, nhưng em lại trái ngược hoàn toàn với những người con gái khác, khi được sinh ra trong một gia đình như thế!
À! Cái này...có lẽ do việc dạy dỗ từ nhỏ của phụ thân đại nhân cũng nên, từ nhỏ là tôi bắt đầu học rèn luyện thân thể rồi, từ đó về sao toàn là kiếm đạo và cung đạo, lấy đâu ra thời gian giống như những cô gái khác chứ!
Tần gia em có một võ quán lớn phải không?
Nhắc đến võ quán tôi mới nhớ, đã lâu rồi tôi đã không đến đó.
Ừm! Ở nhật cũng có một cái, do đại sư huynh tiếp quản
Thấy hắn nhướng mày với vẻ thích thú đó, tôi cũng muốn hỏi hắn nhắc đến để làm gì thì tự nhiên hắn lại tiến sát lại người tôi, còn thuận thế mà nằm lên chân.
Là Bạch Môn quán đúng không?
Cẩn Tư biết sao?
Tôi tròn mắt, hắn mỉm cười.
Biết chứ! Những gì có liên quan đến em, tôi đều biết hết
Nghe như một lời nói đùa, tôi cũng không mấy để tâm lắm, mà lại muốn biết vì sao Thế Cẩn Tư hắn biết thôi.
Cẩn Tư vẫn chưa trả lời mà! Cẩn Tư đã đến đó?
Ừ! Người đứng đầu ở đấy tên Thập Tử Tước thì phải, tôi đã đến đó cũng vài lần, nhưng lý do là...
Tự nhiên hắn lại kéo dài ra làm tôi thật tò mò, khi đôi tay hắn đã áp lên mặt tôi, tôi còn không hay biết.
Cúi sát xuống, tôi sẽ nói cho em nghe
Tôi cũng cúi xuống theo lời hắn.
Gần chút nữa
Đến khi không còn sát hơn được nữa, môi hắn đã đưa đến tai tôi, cố nghe hắn nói gì, nhưng đợi cả nửa ngày mà một câu hắn cũng thốt ra, tôi hơi bối rối sợ hắn lại đang chiêu chọc mình, nên cũng vội lên tiếng.
Cẩn Tư?
Là thách đấu
Gì? Thách đấu gì?
Chỉ là nghe nói người đứng đầu Bạch Môn quán đó rất giỏi, nên muốn thử chút tài nghệ thôi!
Không phải tôi khi dễ Thế Cẩn Tư hắn, chứ nếu muốn thắng được đại sư huynh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Cẩn Tư đã thua đúng không?
Em khi dễ tôi như vậy?
Tôi đảo mắt nhìn sang hướng khác, tôi biết cái điệu bộ này của mình đã lọt vào mắt hắn và sự không vui kia, biết sao được, sự thật thường mất lòng mà.
Buồn thật! Vợ tương lai của tôi lại nghĩ ông xã mình kém cỏi như thế đấy!
Hắn thở ra, nhanh phản ứng tôi vội đưa mắt nhìn xuống hắn, nhưng Thế Cẩn Tư cái tên xấu xa này đã thừa thế mà kéo nhẹ mặt tôi xuống, khi môi chạm môi, tôi vẫn bất động giữ nguyên tư thế kia, nhưng khi rời đi còn mang ý cười đầy vẻ chiêu đùa.
Em là đang mong đợi điều gì?
Không...không...có..
Xấu hổ, tôi lắp ba lắp bắp như muốn cắn phải lưỡi, thật tôi là đang mong chờ điều gì chứ? Muốn được hắn ôm và hôn lâu hơn sao? Nhanh sau đó tôi đã đánh sang chuyện khác.
Tôi định sẽ sang nhật thăm đại sư huynh vì lâu rồi không gặp huynh ấy
Em lại muốn bỏ rơi tôi?
Hả? Không! Là...là thăm vài ngày thôi!
Ngốc quá!
Hắn lại cười, không biết vì sao? Tôi lại rất thích nụ cười của hắn, đã gần một năm qua rồi! Không lúc nào mà tôi không nghĩ về hắn, về nụ cười ấp áp mà hắn đã dành cho tôi.
Làm phiền rồi! Có ai ở nhà không?
Là một giọng nữ, tôi lấy làm lạ vì từ trước giờ ở đây tôi đâu quen ai là nữ kia chứ, mà nghe chất giọng lại còn khá trẻ.
Đến đây!
Nhanh mở miệng, định đứng dậy, mà xem lại ai kia, cứ nằm lên chân tôi không chịu xuống.
Cẩn Tư?
Thiệt tình! Đúng là thích làm phiền
Hắn cào nhào nhưng cũng ngồi dậy cho tôi đứng lên, tôi cũng nhanh hướng đến của mà đi đến, kéo nhẹ của ra, trước mắt tôi là một em nữ sinh khá ưa là dễ thương, miệng mỉm cười, em ấy đã chìa cái giỏ trên tay ra trước tôi.
Xin chào! Em là Đỗ Gia Nhĩ! Cảm ơn chị lâu nay đã giúp đỡ ông em
Ra đây là cháu gái của bác Đỗ, nhận ngay giỏ trái cây trên tay em ấy, tôi cũng cười đáp lại.
Cảm ơn em, cũng không có gì to tác đâu, vì chị ở một mình, mà bác Đỗ cũng thế, nên giúp đỡ qua lại thôi!
Dạ! Chị ở một mình ạ?
Ai nói là một mình!
Thế Cẩn Tư lại trường cái bộ mặt của mình ra, khi thấy hắn, em ấy cứ đưa mắt nhìn chăm chú, tôi cũng không xa lạ gì cái biểu hiện này, phải nói là lúc trước như ăn cơm bữa ấy chứ!.
Dạ...em...em chào anh!
Đỏ mặt, lắp bắp, cái biểu hiện như đã bị câu hồn, tôi thở dài một cái, chưa kịp lên tiếng thì...
Chào! Tôi là bạn trai của cô ấy!
Gì chứ! Có ai hỏi cái đó đâu mà hắn trả lời luôn vậy?.
Dạ...ra vậy, tại nhìn anh trẻ quá em còn tưởng...
Chuyện đó không liên quan đến cô thì phải
Hắn chợt lạnh giọng, em ấy có vẻ lúng túng, tôi vội chen vào, nếu không em ấy nhất định sẽ bị cái vẻ âm lãnh của Thế Cẩn Tư dọa chết.
Cảm ơn em, tôi có chuyện phải ra ngoài rồi, nên không tiện nói chuyện với em lâu được
Dạ...dạ không sao ạ! Vậy em về đây!
Nhanh cúi đầu em ấy cũng chạy mất, đúng là trẻ con, cái tuổi mới lớn này, đúng là cái tuổi đau đầu nhất.
Đúng là đào hoa luôn nở mà
Vô tình thốt ra từ cửa miệng, tôi là đang nói cái gì vậy trời?.
Em là đang ghen sao?
Hả? Không...có
Thấy tay hắn đã nâng càm tôi lên, với vẻ mặt như thấy con mồi ngon kia, tôi cong giò nhanh chạy vào phòng, Cẩn Tư cái tên yêu nghiệt hắn, rất biết để làm tôi khó chịu mà.
Khá thích thú với biểu hiện của người thương, Thế Cẩn Tư vẫn còn đang ngồi đợi, nhìn lên bầu trời, hôm nay trời xanh trong, không một rợn mây, thời tiết tốt, cũng giống như tâm trạng hắn hiện giờ.
Cẩn...Tư!
Nhẹ mở cửa trong khó xử, tôi lú cái mặt nhìn ra bên ngoài, thấy Cẩn Tư đã quay lại, tôi cũng không khách sáo nữa.
Cẩn Tư giúp với!
Sao vậy?
Khi hắn bước đến tôi vội xoay lưng lại, không biết hắn đang nghĩ gì hiện giờ, vì tự nhiên tóc rôi lại vướng vào móc áo ngực, mà tôi đã cố nhưng cũng không tài nào gỡ ra được.
Ngồi yên, để tôi gỡ cho em
Như một lời ra lệnh đầy mật ngọt, giọng hắn ôn nhu đến lạ thường, tôi ngồi yên, khi tay hắn chạm đến tóc tôi, bỗng có một cảm giác rất lạ, tim tôi bỗng đập loạn.
Bỗng ở đâu lại có tiếng điện thoại rung, khi nhìn lại đã thấy hắn cầm trên tay.
Sao không nghe?
Tôi khó hiểu nhìn hắn, mà tay hắn cũng trợt để nghe máy.
Dạ con nghe
Bên kia.
Ổn cả chứ?
Rất ổn!
A...Cẩn Tư nhẹ chút
Một phút ngưng trọng, đầu dây bên kia khi nghe đến tiếng la và chính xác hơn đều họ đang nghĩ cũng đâu ngoài dự đoán của Thế Cẩn Tư.
Hưm! Cứ tiếp tục, ta không làm phiền nữa
Bỏ điện thoại xuống, Thế Cẩn Tư cũng không mấy để tâm, lại tiếp tục chuyện dang dỡ.
Xin lỗi! Tôi sẽ thật nhẹ nhàng
Không...sau
Tôi có chút xấu hổ mà nhỏ giọng lại, thật ra cũng không đến nổi đau đến mức phải lên tiếng, với một người rèn luyện võ từ nhỏ như tôi, không phải đó chỉ là gãi ngứa vậy mà giờ, là tôi đang làm nũng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.