Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 118: “Ma y” hiến kế, họa sư quốc chủ.

Hiên Viên Việt

08/07/2013

Mộ Dung Xu vui mừng cười hắc hắc, hào sảng nói: “Ma y đại nhân không cần khách khí, mời ngồi, mời ngồi!”

Ta nhìn xung quanh một lượt, hắn muốn ta ngồi chỗ nào? Ngồi lại ghế mây sao? Còn hắn thì đứng?

Mộ Dung Xu cũng nhận thấy lời nói không ổn, trong nháy mắt làn da bánh mật nhuộm màu đỏ ửng.

Ha ha, quốc chủ lại thẹn thùng! Ta phải cố nhịn, nhất định không được cười.

“Mộ Dung quốc chủ, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà trò chuyện được không?” Ta cười thay hắn giải vây.

Mộ Dung Xu khẽ gật đầu, bước vào căn phòng ta đang ngụ, không quên quay đầu lại phân phó đám thị vệ, thị tòng đi theo: “Các ngươi trông giữ bên ngoài, không được tới gần!”

Tất cả đồng loạt nói: “Vâng, Đại vương!”

Đóng cửa lại xong, ta ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Xu, đi thẳng vào vấn đề: “Quốc chủ có việc gì cứ nói thẳng.”

Mộ Dung Xu vẫn chưa mở miệng, thoáng liếc Vô Cầu, lại nhìn về phía ta, ta đón nhận ánh mắt của hắn, nói: “Đệ tử này theo ta từ nhỏ, Mộ Dung quốc chủ có thể yên tâm.”

Mộ Dung Xu vội cười lắc đầu giải thích: “Ma y hiểu lầm rồi, ta chỉ sợ để tiểu hài tử nghe được mấy chuyện này sẽ không tốt.”

Ta cũng cười, trêu ghẹo hắn: “Quốc chủ cứ yên tâm đi, tiểu quỷ kia rất xấu, cái gì cũng hiểu được!”

Mộ Dung Xu cũng không nói lời thừa, trầm giọng hỏi: “Chuyện Đông Phương Tấn muốn ép buộc Tam muội, Ma y có cao kiến gì không?” Dừng một chút, lại nói, “Chỉ cần ma y có thể giúp Tam muội ta tránh khỏi kiếp nạn này, Mộ Dung cam đoan với ma y, trên dưới Thương Mân ắt sẽ nghe theo sai bảo của ma y!”

Ta nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu.

Mộ Dung Xu sửng sốt, mày kiếm chau lại, thở dài lắc đầu nói: “Cũng biết không ai có thể……”

“Mộ Dung quốc chủ hiểu lầm rồi!” Ta ung dung mở miệng, chậm rãi nói ra nguyên nhân ta lắc đầu, “Ý kẻ hèn mọn này là, nếu tiểu mưu kế của tại hạ quả thật có chút tác dụng, cũng không cần Mộ Dung quốc chủ nhớ ân, tại hạ đây đã bị huynh muội tình thâm giữa Mộ Dung quốc chủ cùng Uyển công chúa làm cảm động. Thật đó!” Ta chân thành nhìn Mộ Dung Xu, khiến hắn tin tưởng ta.

Mộ Dung Xu không hiểu sao bất chợt xấu hổ quay đầu ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ta, thậm chí tai hắn cũng dần đỏ ửng cả lên. Ta thật không hiểu, chẳng lẽ ta sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa sao? Hay là ánh mắt vừa rồi của ta không bình thường, quyến rũ hắn? Cũng không đúng, hiện tại ta là một “Nam nhân” a, làm sao có thể quyến rũ hắn được?! Chẳng lẽ…… Hắn… hắn thích nam nhân?! Phi phi phi! Hắn không phải còn bị ta, không không, là bị kỹ thuật múa của vũ nương hấp dẫn sao, lẽ nào hắn thích cả nữ lẫn nam sao. Ngất, hoàn toàn ngất……

“Khụ khụ…… Mộ Dung quốc chủ……”

“…… Ma y có chuyện gì sao?” Mộ Dung Xu khẩn trương thoáng liếc ta một cái, lại quay đầu ra chỗ khác.

Khóe miệng ta giật giật, giả bộ như không có chuyện gì nói: “Về Đông Phương Tấn……”

“Đúng! Ma y có cao kiến gì?” Mộ Dung Xu lúc này mới bình thường trở lại, tâm tư đặt hết vào chuyện làm sao giải nạn cho tiểu muội hắn.



Ta thầm cười khổ, lại nói: “Cho phép tại hạ này kể cho Mộ Dung quốc chủ một câu chuyện.”

Mộ Dung Xu khẽ gật đầu, “Ma y cứ gọi thẳng tục danh Mộ Dung Xu, như vậy có vẻ gần gũi hơn.”

Ta thầm nghĩ, bộ quen thân lắm sao mà có thể gọi thẳng tục danh người đứng đầu một nước, ta không phải cha hắn, cũng chẳng phải lão bà của hắn, sao có thể gọi được! Bởi vậy, ta làm bộ như không nghe thấy, bắt đầu kể lại câu chuyện lịch sử.

“Truyền thuyết kể rằng, trong thời buổi loạn lạc nào đó, có hai quốc gia lực lượng tương đương nhau, một là Hán, hai là Hung Nô. Một năm nọ, Hán đế Lưu Bang bị đại quân Hung nô vây bắt, mưu sĩ Trần Bình mang theo vàng bạc châu báu bái kiến Yên Thị của Thiền Vu Hung nô lúc ấy, Thiền Vu chính là ‘Hoàng đế’ Hung nô, Yên Thị lại là vị phi tử Thiền Vu sủng ái nhất. Trần Bình nói, Đại vương ta nguyện cùng Hung nô vĩnh viễn giao hảo, đặc mệnh hắn mang vàng bạc châu báu cùng một tuyệt thế mỹ nữ dâng lên Thiền Vu coi như lễ vật, Yên Thị nhìn bức họa mỹ nữ kia, quả nhiên là một thiên tiên đại mỹ nữ, hiển nhiên sẽ nghĩ, nếu có mỹ nhân như vậy bên cạnh Thiền Vu, Thiền Vu kia làm sao có thể để ý đến nàng. Vì vậy, bảo Trần Bình để lại vàng bạc châu báu, nhưng mỹ nhân thì không cần, nàng nhất định sẽ khuyên Đại vương lui binh. Quả nhiên, không quá hai ngày Lưu Bang đã được thả ra, về phần mỹ nhân kia, dĩ nhiên là bịa đặt, căn bản là chưa từng tồn tại, Trần Bình linh hoạt lợi dụng tâm lý đố kị của Yên Thị, cứu sống Lưu Bang, một chiêu mỹ nhân kế cực kì xảo diệu, không mất người nào, không chà đạp một vị mỹ nhân, lại dễ dàng đạt được mục đích cứu người.”

(Nói dễ hiểu hơn, yên thị tương đương với hoàng hậu)

Mộ Dung Xu lẳng lặng nghe, mãi cho đến khi ta kể xong, hắn mới cười to gật đầu: “Ma y không hổ là đệ tử của Huyền Cơ lão nhân, không chỉ có y thuật cao minh có thể cải tử hồi sinh, ngay cả tài trí cũng là người có một không hai!”

Ta cực kì xấu hổ, câu chuyện vừa rồi là một đoạn trong 《Binh Pháp Tôn Tẫn》, nội dung về mỹ nhân kế, hoàn toàn không liên quan tới tài trí của ta, ta chỉ có thể trái với lương tâm cười xòa: “Mộ Dung quốc chủ khách khí , ha ha ha……”

Đâu ngờ Mộ Dung Xu bỗng chau mày, bất mãn nói: “Đừng gọi ta là quốc chủ! Gọi ‘Mộ Dung’!”

Ta gật đầu như giã tỏi……

Xí, nhà ngươi ở Nhật Bản hả, lại còn gọi họ không gọi tên!

“Nếu không ma y cứ gọi ta là ‘Xu’.”

“Khụ khụ…… Mộ Dung Mộ Dung huynh là được rồi!”

Trong nháy mắt, ý cười dâng lên hai gò má màu bánh mật của Mộ Dung Xu, hắn đứng lên, vỗ vỗ bả vai ta, hại nó thõng xuống…… Ôi mẹ ơi, khỏe thật!

“Vậy phiền……” Mộ Dung Xu nhìn thẳng vào mắt ta, một hồi lâu sau, hắn mới hỏi, “Không biết ma y có thể nói cho Mộ Dung tục danh của ngài?”

Ta sững lại một hồi, chưa kịp trả lời, Vô Cầu ngược lại lanh lợi cướp lời nói: “Tục danh Sư phụ ta không thể nói cho người khác, Mộ Dung quốc chủ lượng thứ!”

Ta cười ngượng, trong lòng ra sức đấu tranh, ta nên tùy tiện bịa một cái tên, hay nói tên mình là Yến Tứ Phương? Cuối cùng cũng phải nể mặt Mộ Dung Xu, dù bé hay lớn tốt xấu gì cũng là quốc chủ một nước, vì vậy, ta nói: “Tại hạ ‘Yến mỗ’, Mộ Dung huynh cứ gọi thẳng là ‘Yến’.”

Lúc này khuôn mặt Mộ Dung Xu mới có ý cười, hắn khẽ gật đầu, gọi: “Yến.” báo hại ta sởn cả da gà.

Họa sư giỏi nhất Thương Mân không phải ai khác, chính là Mộ Dung Xu, đừng tưởng Mộ Dung Xu thân hình cao lớn khôi ngô, tựa như người luyện võ, hắn kỳ thật là một văn nhân không có khí lực, về phương diện võ học cơ bản không có trình độ, nhưng về mặt thi từ, nhất là vẽ tranh lại rất có thiên phú, viết chữ rất đẹp.

“Không được, y phục sao có thể kín đáo như vậy được, không thể làm nổi bật nét đẹp nữ tính……”

“Lễ giáo gì chứ, bảo ngươi vẽ thì ngươi vẽ! Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa!”



“Sáng tối đối lập, ngươi hiểu không, chính là độ đậm nhạt màu sắc khác nhau, hệt như bức tranh sơn thủy……”

“Kiểu tóc quá cũ, đổi thành búi tóc tam vân, chính là trên đầu……” Nói mãi Mộ Dung Xu vẫn không hiểu được, ta tức giận đến nỗi thực hành ngay trên đầu hắn……

Tóc Mộ Dung Xu bị ta vọc tới vọc lui, mặt đỏ đến mức có thể nặn ra máu. Ta thầm nghĩ, ngài còn có thời gian để mà thẹn thùng sao? Còn không mau mau chóng chóng vẽ cho xong, tương lai muội muội phụ thuộc vào bàn tay ngài đấy!

“Ừm…… Nơi này nên cho thêm một cái vòng rũ trước trán, làm trang sức……”

“…… Y phục rộng quá rồi…… Phải thật phiêu dật phóng khoáng…… Điểm chút sương mờ…… cuồn cuộn lên… Y phục cũng phải như đang bay bay……”

Cứ như vậy, Thương Mân quốc chủ đáng thương kiêm đệ nhất họa sư tài tử Mộ Dung Xu bị ta hành hạ suốt một đêm……

Kết quả là, cho đến khi ta miệng đắng lưỡi khô, Mộ Dung Xu tóc tai như ổ quạ, tay phải bị chuột rút, và giấy vẽ vứt đầy trên mặt đất, một bức mĩ nhân đồ cuối cùng cũng đã ra lò……

Mộ Dung Xu nhìn kiệt tác của hắn kích động dị thường, loại họa pháp này, loại tô màu này, loại mỹ nhân này……

Hắn kích động đến mức chỉ có thể nói được ba chữ: “xin thụ giáo”. Mộ Dung Xu ở phương diện vẽ tranh luôn luôn tự phụ, hôm nay mới biết, ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, những bức tranh vụng về của mình, làm thế nào so được a……

Ta cũng tỉ mỉ quan sát mĩ nhân trong tranh, mắt ngọc mày ngài, mặt như phù dung mắt tựa hoa đào, eo nhỏ như dáng liễu, tựa mừng mà không phải mừng, như giận vẫn còn làm nũng, dáng người tuyệt diệu, mềm mại như nước……

Mây mù lượn lờ khiến nàng gột sạch bụi trần, đôi mắt linh động càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, làm người xem không kìm lòng được đều bị nàng hấp dẫn……

“Muội muội của ngài thật xinh đẹp, danh hiệu ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ này thực xứng đáng!” Ta không thể không khen ngợi Mộ Dung Uyển.

Mộ Dung Xu nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt thoáng chút phiền muộn pha lẫn xấu hổ, vài giây sau, hắn mới gật đầu đáp lại ta.

Ta cười an ủi hắn: “Được rồi, chỉ bằng bức họa này Đông Phương Tấn lão nhân kia không thể có được muội muội của ngài!”

Mộ Dung Xu gật đầu, sau một hồi lâu hắn lại hỏi: “Yến, ngài nghĩ chúng ta nên bái phỏng vị sủng phi nào của Đông Phương Tấn?”

Ta cười gian, nói: “Không cần tận lực bái phỏng, phái một người đi Lương quốc nói là tặng bức họa của muội muội ngươi, giả vờ không cẩn thận để vị Linh phi suốt ngày ở bên cạnh Đông Phương Tấn kia ngẫu nhiên thấy được…… Sau đó, ha ha, không cần chúng ta quản.”

Mộ Dung Xu khóe môi nhếch lên, cười hài lòng, rốt cục hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ.”

Hắn nhìn sâu vào mắt ta, nghiêm túc nói.

Ta cũng nheo nheo con ngươi, vừa cười vừa nháy mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook