Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 117: Vào ở hoàng cung, không phải ta mong muốn.

Hiên Viên Việt

08/07/2013

Giờ Sửu đã qua, mọi âm thanh đều yên tĩnh, bóng cây lờ mờ.

Ta nhẹ nhàng mở cửa thò đầu ra ngoài xem xét, sau khi xác định xung quanh không có bọn cường đạo giám sát, ta mới quay trở vào phòng lay nhóc Vô Cầu đang ngủ ngon lành dậy.

“Mau đi đánh thức bọn họ dậy, nhẹ nhàng thôi.”

Trong phòng chỉ có một cái giường vốn nên để cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân yếu đuối ngủ, nhưng thằng nhóc Vô Cầu này tuổi còn nhỏ không thể thức đêm, hơn nữa chính Mộ Dung Uyển cũng từ chối, nói là tựa trên bàn ngủ đỡ một lát cũng được, ta cũng không miễn cưỡng nữa, huống chi ta cũng không nhẫn tâm để Vô Cầu nhà ta nằm sấp trên bàn, mùi vị này mẹ kế bất lương ta thường xuyên nếm trải rồi, lúc ngủ thì chẳng biết gì, nhưng khi tỉnh lại cái cổ sẽ cứng đơ không cử động được luôn.

Mộ Dung Uyển và Tiểu Nhị đều đã tỉnh ngủ, ta dặn dò hai người: “Một lát nữa, chúng ta sẽ lén lút đi ra, trên đường có thể sẽ gặp cường đạo gác đêm, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được sợ hãi mà hét toáng lên, bằng không sẽ không chỉ là mấy tên cường đạo, mà tất cả bọn cường đạo sẽ tỉnh dậy, chúng ta sẽ không thể chạy thoát, biết chưa?”

“Mộ Dung Uyển nhớ rồi.”

“Cái này còn cần ngươi nói chắc!”

Ta bất đắc dĩ cười, lại nói: “Vạn nhất, ta nói là vạn nhất chúng ta bị cường đạo bao vây, Tiểu Nhị ngươi cứ bảo hộ công chúa nhà ngươi chạy trốn, đương nhiên ta cùng Vô Cầu cũng sẽ trợ giúp các ngươi, hai người các ngươi đến lúc đó cứ chạy thẳng về Thương Mân, ngàn vạn lần không cần ngu ngốc quay lại vì bọn ta, nhớ chưa?”

Vô Cầu chớp chớp đôi mắt to bất mãn nhìn ta một cái, nhưng không nói gì, Mộ Dung Uyển thì lại nở một cười nhẹ, nói “Cảm ơn”, còn Tiểu Nhị thì không thể tưởng tượng nổi trợn tròn mắt, hỏi ta: “Ngươi thật sự là kẻ ngốc sao? Vì bọn ta…… ngươi…… ngươi……”

Ta ha ha cười, trả lời: “Một nam nhân như ta sẽ không bị gì hết, huống chi Ma y ta đây bộ dễ đối phó lắm sao? Không có hai vị tiểu mỹ nhân liên lụy, ta còn lo chạy không thoát à?”

Tiểu Nhị liếc ta một cái, cũng không nói nữa.

Sau khi an bài thoả đáng mọi thứ, ta liền kéo Vô Cầu xung phong đi ra ngoài, thực ra, ta nên cùng Vô Cầu một trước một sau đi ra để ngừa vạn nhất, nhưng ta vẫn cảm thấy nhóc Vô Cầu đi theo ta thì an toàn hơn, con người mà ai chẳng có tư tâm chứ, ta có thể vì người khác mà chịu nguy hiểm, nhưng sao nỡ để thằng nhóc nhà ta chịu nguy hiểm chứ.

Nhóc Vô Cầu vừa đi vừa đi rải phấn dược ra phía trước, phấn dược rơi xuống đất sẽ có một vầng sáng óng ánh màu xanh lục hiện lên trên mặt đất, ta cười vỗ vỗ đầu nhóc Vô Cầu, khen nó: “Được lắm, đúng là chân truyền của vi sư!”

Vô Cầu xoay đầu lại lườm ta đầy khinh bỉ, thấp giọng nói: “Chính xác là chân truyền của sư phụ ta, hừ!” Sau đó dùng khẩu hình tà ác nói thêm: “Đáng tiếc không phải tỷ!”

Ta cắn răng cố nén xuống cơn tức khí.

“Ai đó?–”

Một đại hán lực lưỡng quay người lại quát lên, trừng to đôi mắt trâu của hắn nhìn về nơi bọn ta phát ra tiếng động.

Ta sợ giật thót cả người, một tay kéo Vô Cầu ra phía sau ta, tiếp theo tạo dáng bước đi như một tên lưu manh, bước về phía tên cường đạo canh gác tướng tá vạm vỡ khổng lồ kia. Tên cường đạo nhìn ta từ đầu tới chân, hỏi: “Ngươi là ai? Là nam, hay nữ?”

Ta ngất, sao ngài không hỏi ta là nhân yêu hay là yêu nhân luôn đi!

Ta ho khan một tiếng, trả lời hắn: “Kẻ hèn bất tài, là quân sư đây.”

Đại hán nhíu mày suy nghĩ, mới “ờ” một tiếng, lại nhìn ta cân nhắc, cười nói: “Quân sư không che mặt nhìn càng giống các tiểu cô nương!”

Ta giận dữ, quát: “Kẻ hèn bất tài sớm đã cảnh cáo chư vị huynh đệ chớ có đụng đến giới hạn của ta, ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy?! Hử?!”



Đại hán khóe miệng hơi hơi run rẩy, vừa định nói gì đó, thì “Bịch” một tiếng ngã xuống đất bất tỉnh.

Úi trời, ta còn chưa ra tay mà! Không đúng, cho dù ta ra tay, hắn cũng sẽ không thể nào ngã xuống được vậy? Quay đâu nhìn lại, nhóc Vô Cầu mặt mày tươi cười đứng ở ta phía sau.

Lại là thằng nhóc xấu xa này, chẳng lẽ đã hạ độc chết người rồi sao? Hôn mê là được rồi.

“Sư phụ, đi nhanh thôi, nếu không trời sáng mất.” Dứt lời, nhấc chân đi trước.

Một nhóm người trên đường xuống núi mặc dù vô cùng bằng phẳng, nhưng cũng gặp không ít sóng gió, nhóc Vô Cầu trước sau cũng đánh thuốc mê năm tên cường đạo, hạ độc bốn tên, tổng cộng chín tên.

Sắc trời dần sáng, chúng ta rốt cục đã quay trở lại trấn nhỏ giữa biên giới Thương Mân và Lương Quốc, Tuyền Trấn. Vừa bước vào trấn, một đoàn ngựa y như đằng vân giá vũ chạy về phía bốn người bọn ta, gót sắt đi đến đâu, bụi tung mờ mịt đến đó.

“Là Đại vương!” Tiểu Nhị hưng phấn hét lên the thé.

Ta cũng mừng thay cho bọn họ, nhưng mà ngoài hưng phấn ra ta còn lật đật xé rách vạt áo của mình. Ta phải tìm một miếng vải che mặt, tên Mộ Dung Xu kia từng nhìn thấy ta, nếu hắn thấy mặt ta còn không bị dọa cho nhồi máu cơ tim mới lạ! Giả làm xác chết cũng không phải là chuyện có thể đem ra đùa!

Ta càng luống cuống càng xé không được, cũng may thằng nhóc Vô Cầu kỹ tính, đưa lại cho ta cái “khăn mặt” mà ta tháo ra lúc trước, cho dù giọng điệu nó vô cùng đâm chọt, nhưng mà ta vẫn cảm thấy vô cùng an ủi.

“Trả cho tỷ cái khăn mặt rách nè, mau mà che lên đi! Xác chết sống lại không có vui vẻ gì đâu.”

“Ha ha.” Ta cười ngây ngô, cấp tốc che mặt lại, vừa kịp lúc đoàn ngựa của Mộ Dung Xu chạy đến chỗ chúng ta.

“Tam muội!” Mộ Dung Xu nhảy xuống ngựa, kích động chộp lấy bả vai Mộ Dung Uyển, ánh mắt đầy lo lắng, pha lẫn oán trách, còn chất chứa trách nhiệm của một vị huynh trưởng.

Tiểu Nhị khom người, nói: “Tiểu Nhị bái kiến Đại vương!”

Mộ Dung Xu “ừ” một tiếng, ánh mắt lập tức quay trở lại trên người Mộ Dung Uyển.

Hai anh em họ cảm tình thật tốt, ai cũng một lòng với người kia, đâu giống như gia đình Đông Phương Cửu. Ha ha, Mộ Dung Uyển và Mộ Dung Xu chính là tấm gương cho ta và tiểu Thiên Thiên chúng ta, về sau ta cũng muốn làm một người trưởng bối giống như vậy!

Mộ Dung Uyển hàn huyên vài câu với Mộ Dung Xu, hóa giải lo lắng của Mộ Dung Xu, cũng giải thích nguyên nhân nàng chạy khỏi hoàng cung, lúc này mới sực nhớ tới còn có một ân nhân cứu mạng là ta, liền xoay người nhìn về phía ta, giới thiệu với Mộ Dung Xu.

“Đại ca, đây là đại danh đỉnh đỉnh Ma y đại nhân, hài tử kia là cao đồ của Ma y đại nhân, là hai thầy trò bọn họ cứu muội và Tiểu Nhị từ trong tay bọn cướp.”

“Ta không phải hài tử!” Vô Cầu không vui, lên tiếng bắt bẻ.

Mộ Dung Xu cũng không so đo với thái độ của Vô Cầu, đôi mắt mang ý cười nhìn về phía ta, đột nhiên, chắp tay ôm quyền, nói với ta: “Đa tạ ma y!”

Ta gật đầu, nói: “Mộ Dung quốc chủ đừng khách khí!”

Mộ Dung Xu sửng sốt, ánh mắt nhìn ta như có hoa nở, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, không khác gì lúc trước.



Trời ạ, không ai biết trong mấy giây lúc hắn nhìn ta đầy thâm ý kia, ta đã sợ tới mức suýt tý nữa bỏ chạy, may mà lúc đó cố kềm lại, bằng không không chỉ có mất mặt, mà còn tăng thêm sự nghi ngờ.

Mộ Dung Uyển ghé sát tai Mộ Dung Xu thì thầm vài câu, Mộ Dung xu cười nhìn ta liên tiếp gật đầu, chờ sau khi Mộ Dung Uyển ung dung đứng thẳng lại, Mộ Dung Xu liền đi tới trước mặt, cung kính nói với ta: “Mộ Dung Xu muốn mời Ma y đến hoàng cung làm khách mấy ngày, thứ nhất là để cảm tạ ơn của cứu mạng Ma y với tiểu muội, thứ hai là muốn lãnh giáo Ma y một việc.”

Ta hốt hoảng, nhanh chóng mở miệng từ chối. Ta không có tâm trạng đến ở những nơi đại loại như hoàng cung đâu, ta ở quá đủ rồi! Huống chi, ở thêm mấy ngày với Mộ Dung Xu nữa, ta khó mà không bị lộ tẩy!

“Mộ Dung quốc chủ không cần phải khách khí, tại hạ……”

“Ma y đại nhân có phải chê Thương Mân ta nước nhỏ không xứng với tôn giá của Ma y đại nhân?!”

“……” Câu này thực đúng là kê tủ đứng người ta mà!

“Sư phụ, con buồn ngủ quá.”

Nhóc Vô Cầu uể oải nhìn ta, trong mắt nó vằn vện tơ máu, ta mềm lòng, gật đầu.

“Vậy tại hạ xin quấy rầy Mộ Dung quốc chủ mấy ngày.”

“Ma y đại nhân khách khí!”

Giữa trưa hôm sau.

Thương Quỳnh, thủ đô Thương Mân. Hoàng cung, Lộc Uyển.

“Sư phụ, thầy tính khi nào thì rời khỏi chỗ này?” Vô Cầu chiếm lấy cái ghế mây người ta chuẩn bị cho ta, lười biếng nằm phơi nắng trên đó.

Ta nghiêng đầu sang nhìn nó, hỏi: “Có đứa ngủ đủ rồi, tính phủi đít chạy đi sao?”

Cũng nhờ thằng nhóc Vô Cầu này trời sinh khéo tay, làm cho ta một cái mặt nạ, giúp ta thoát khỏi việc phải đeo khăn mặt cả ngày, cho nên ta mới tặng luôn cái ghế mây thoải mái cho nó, còn mình thì phải ngồi trên cái ghế gỗ cứng ngắc.

Nhóc Vô Cầu không buồn quay đầu sang, nhắm mắt trả lời ta: “Ta cảm thấy ở đây rất thoải mái, ăn mặc dùng đều có người lo, so với ta ở Ma y quán thoải mái sung túc hơn nhiều! Trời mới vừa sáng là phải lóc ngóc bò dậy làm đồ ăn sáng cho sư phụ, sau đó còn phải đến thư khố nghiên cứu sách thuốc, buổi chiều còn phải……”

Ta dập tắt ngay tư tưởng kẻ bị hại của thằng nhóc Vô Cầu, cười xấu xa hỏi: “Vô Cầu, ngươi dám chắc người mình nói không phải sư huynh Vô Dục của ngươi mà là ngươi đó chứ? Ngươi thật sự xác định, nhất định hay là khẳng định?!”

Vô Cầu lập tức trừng to hai mắt nhìn về phía ta, tức tối nói: “Thượng…… Hừ! Đồ nữ nhân xấu xa!” Nó tức mà không dám la lớn chỉ có thể lầm bầm trong miệng.

“Đại vương giá lâm!–”

Ngoài Lộc uyển có người cao giọng thông báo, ta lập tức cùng Vô Cầu thay đổi vị trí, ta ngả người xuống ghế mây híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời, Vô Cầu thì ngồi trên ghế gỗ bên cạnh đút nho vào miệng ta……

NND sao không lột vỏ cho lão nương!

Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi tới, ta mới từ từ mở mắt ra, vừa cười vừa đứng dậy, quay về phía Mộ Dung Xu vừa mới bước vào chắp tay, nói: “Tham kiến Mộ Dung quốc chủ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook