Chỉ Có Thể Là Em

Chương 41: Cùng Nhau Đi Công Tác

Văn Lợi Mỹ

26/10/2021

Quân Minh đang ngồi trong phòng làm việc, anh vừa gọi điện thoại cho ba xong vẫn chưa thoát khỏi sự tức giận về những gì cô em nuôi làm âm mưu làm ra.

Nhiều năm về trước, khi ba mẹ anh đi du lịch ở Trung Quốc, chỉ vì lòng thương người mà cưu mang đứa con gái, nào ngờ lại rước hổ về nhà.

Cô ta hoàn toàn không phải bị gia đình bán đi như những gì cô ta nói.

Gia đình cô ta sống ở buôn làng trên núi hẻo lánh của một tỉnh phía Bắc là thật. Nhưng ba mẹ cô ta rất thương con, mỗi lần đi rừng về đổi được những đồ ngon đều nhường hết cho con. Họ có bốn người con, cô ta là chị lớn, ở dưới có ba đứa em trai còn nhỏ. Bởi vì là chị lớn nên cô ta phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc mấy đứa em lúc ba mẹ đi rừng. Ba mẹ cô ta vì biết cô ta vất vả nên cũng dành tình thương cho cô ta nhiều hơn cả, họ chưa bao giờ để cô ta thiếu thốn gì.

Nhưng với cô ta là chưa bao giờ đủ, từ nhỏ cô ta đã luôn so sánh hoàn cảnh của mình với những người bạn đồng trang lứa trong bản. Mỗi khi thấy cô bạn nào có đồ gì mới là cô ta lại về mè nheo với ba mẹ đòi mua cho bằng được. Cho dù ba mẹ cô ta có mua bao nhiêu đồ đẹp thì cô ta cũng chưa bao giờ thấy đủ, cô ta cảm thấy cô ta xứng đáng được hưởng cuộc sống tốt hơn.

Một ngày ở buôn làng xuất hiện một số người lạ. Đi đầu là người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khắp người đều là trang sức quý phái, còn những người đi theo sau giống như là cấp dưới của bà ta. Họ đến từng nhà gõ cửa, nói gì đó, có người lúc đầu tiếp chuyện tử tế, sau đó biết được mục đích thì cũng khéo léo đuổi khách, nhưng cũng có người đuổi họ đi một cách thô bạo. Nhưng dường như họ không bao giờ muốn bỏ cuộc, vẫn đi gõ tiếp từng nhà. Cho đến khi bọn họ gõ cửa nhà của Bạch Đan.

Lúc đó ba mẹ cô ta đã lên rừng, chỉ có cô ta và ba đứa em ở nhà. Đáng ra cô ta không nên mở cửa cho người lạ. Nhưng vì thấy người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, trong có vẻ giàu có nên cô ta bất chấp chạy ra ngoài nói chuyện, mặc cho những đứa em ở bên trong khóc lóc.

Người phụ nữ tự giới thiệu mình tên là Linh. Bà ta thấy cô gái kia có vẻ thích những trang sức trên người mình thì cũng gỡ một chiếc vòng tay bằng vàng ra đeo lên tay cô gái. Khỏi phải nói Bạch Đan thích đến cỡ nào. Lúc này bà Linh mới nói rõ mục đích mình đến đây: “Dì Linh đến đây là muốn tìm một người có quen biết địa hình ở đây, đủ tin cậy để làm việc giúp dì. Cháu có muốn theo dì Linh thoát khỏi nơi chốn hoang tàn mà về dưới xuôi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp gấp trăm ngàn lần không?”

Như sợ cô gái kia từ chối, bà ta bắt đầu vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp, lung linh như mơ, nào là hằng ngày sẽ được ăn ngon mặc đẹp, được xe bốn bánh đưa rước, được người hầu hạ… Bạch Đan vừa nghe ánh mắt vừa sáng rực. Cô ta không do dự gì nữa mà đồng ý, vội vội vàng vàng vào nhà thu dọn một ít đồ rồi để mặc ba đứa em đi theo người phụ nữ.

Chỉ là cô ta không ngờ đó là những người thuộc đường dây chuyên buôn bán phụ nữ qua Trung Quốc và các nước lân cận làm gái. Bản thân cô ta cũng bị bán, nhưng sau đó cô ta lại cầu xin người phụ nữ tên Linh kia, cô ta hứa sẽ chính tay dắt những mối tốt về cho bà ta. Nhìn lên gương mặt ưa nhìn, lại có phần trẻ con, bà Linh nghĩ cô ta sẽ dễ dàng dụ người, nên cũng đồng ý giữ cô ta lại.

Một lần, cô ta dụ dỗ được một lúc năm cô gái khác qua Trung Quốc, nói với họ qua đó để làm việc với mức lương cực kỳ cao. Vì để đảm bảo các cô gái không chạy trốn, Bạch Đan cũng giả vờ đi theo bọn họ qua Trung Quốc. Lúc đến nơi, vì bên phía Trung Quốc vẫn chưa biết gì về Bạch Đan là người của bà Linh, nên cũng động thủ với cô ta, bắt nhốt cô ta lại cùng với các cô gái kia. Cũng may trong một lần đi vệ sinh, cô ta đã tìm cách thoát thân được. Vì vậy cô ta đã lưu lạc ở Trung Quốc vài ngày cho đến khi gặp được ông Hoa và bà Thư.

Sau đó vì thấy hai người rất sang trọng, có vẻ giàu có, lại rất dễ tin người nên cô ta đã bịa ra lí do đáng thương để được ở cùng với hai người.

Nhưng dường như những gì cô ta được ba mẹ Quân Minh cho vẫn chưa đủ thỏa mãn cô ta. Lần trở về Việt Nam vừa rồi, cô ta lại tiếp tục móc nối lại với đường dây buôn bán người lần nữa.



Quân Minh sau khi biết được lai lịch của Bạch Đan, anh đã cho người bảo vệ ba mẹ mình, đồng thời theo dõi mọi hoạt động của cô ta. Anh cũng đã không quên trình báo với công an Việt Nam và cảnh sát quốc tế có liên quan đến đường dây buôn bán người của cô ta. Đồng thời anh cũng nộp toàn bộ bằng chứng mình thu thập được cho họ.

Sau khi sắp xếp đâu vào đó, Quân Minh thả lỏng tâm trạng, chuẩn bị đi tắm thì điện thoại anh lại vang lên, nhìn người gọi đến là giám đốc chi nhánh miền Bắc, anh đoán ngay ở ngoài đó xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, anh nhấn nút nghe rồi hỏi luôn: “Ở ngoài đó có vấn đề gì sao?”

Bên kia truyền đến giọng đàn ông trung niên hơi run: “Sếp, xưởng của ta bị cháy… mà toàn bộ lô hàng chuẩn bị xuất đi trong vòng hai tuần nữa đều bị thiêu rụi… Xe cứu hỏa không cứu kịp thời.”

Quân Minh nhíu mày, hơi thở u ám, một lát sau anh nói: “Chiều mai tôi sẽ ra đó.”

Anh cúp máy xong lại nghĩ đến Dạ Ái, anh không yên tâm để nàng ở lại đây một mình. Xung quanh nàng có quá nhiều người có hành vi xấu muốn hại nàng. Đang suy nghĩ phải sắp xếp như thế nào để nàng được an toàn thì một lần nữa điện thoại lại vang lên, anh nhíu mày lần nữa nhìn tên người gọi đến, lo lắng cho Dạ Ái gặp chuyện: “Sao vậy?”

“Dạ sếp, hôm nay cô Dạ Ái nhận được một bó hồng to được gửi dưới bảo vệ chung cư. Người gửi là một anh chàng mới ra trường, đang công tác ở công ty X.”

Nghe vậy anh thở hơi ra, nàng an toàn là tốt rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Anh nói với bên kia: “Được, tôi biết rồi. Nói với bảo vệ vứt bó hoa đi cùng quà cáp hết đi. Cho ông ta một số tiền dặn đừng nói với cô ấy.”

“Dạ.” Bên kia không nói hai lời lập tức làm theo.

Lúc này Quân Minh đột nhiên nảy ra ý định, phải đưa nàng theo bên mình, cùng nhau đi công tác thì anh mới an tâm.

Nói là làm, anh cầm điện thoại lên gọi cho Dạ Ái, hình như bên kia đang rất bận nên hồi lâu sau mới có trả lời. Anh không vòng vo gì mà nói luôn: “Dạ Ái, em chuẩn bị đồ đi, ngày mai đi công tác miền Bắc với anh. Đi chỉ hai ngày thôi.” Anh không để nàng có cơ hội từ chối, nói xong ngắt máy luôn.

Dạ Ái bên đây vẫn chưa mở miệng tiếng nào, đầu nàng cũng đang ong ong vì suy nghĩ lời nói của Quân Minh. Công tác sao? Sao lại đột ngột như vậy? Không lẽ có chuyện gì mà anh ấy cần mình hỗ trợ? Nhưng những gì Quân Minh nói và làm thì dường như lại vượt qua khả năng hiểu của nàng, cho nên nàng dứt khoát không nghĩ nữa, xoay người đi sắp xếp quần áo cho hai ngày vào vali.

Đang soạn thì lại nhận được tin nhắn của Quân Minh: “Miền Bắc mùa này lạnh lắm. Em nhớ soạn quần áo mùa đông.”

Dạ Ái cầm điện thoại đọc tin nhắn, mỉm cười, đáy lòng không khỏi trào ra một dòng suối ngọt mát. Nàng nhắn lại: “Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Có Thể Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook