Chương 40: Hồ Sơ Về Bạch Đan
Văn Lợi Mỹ
25/10/2021
Ở một ngôi biệt thự quận ven, người đàn ông cầm xấp ảnh bực tức trên gương mặt không che giấu. Ông ta không kiêng dè người đang đứng bên cạnh, mà cứ xem đi xem lại những tấm ảnh của Dạ Ái và Quân Minh.
Một lát sau nhịn không được nữa, ông ta quăng xấp ảnh vung vãi giữa sàn nhà nói một cách cay nghiệt: “Con nhỏ này, để cho nó đi ra ngoài ở đúng là sai lầm. Cứ tưởng bệnh tình khá hơn sẽ bắt nó về đây, ai ngờ nó lại đi quen thằng đàn ông khác.”
Người đứng bên cạnh ông ta cũng chỉ cúi đầu im lặng chứ không nói gì.
Bỗng từ ngoài cửa vang lên tiếng người phụ nữ: “Thì ra ông còn có cái tính biến thái này. Ông còn muốn làm gì con bé?”
Dạ Quân Hiên giật mình ngước mắt lên nhìn bà Võ Ngọc Bích, ông ta lắp ba lắp bắp: “Sao, sao…bà tới đây giờ này?”
Ánh mắt khinh bỉ liếc xéo ông Hiên, bà Bích từ từ ngồi xuống nhặt vài tấm ảnh lên, không trả lời mà nói: “Bệnh con bé vẫn chưa khỏi. Khó khăn lắm mới có một người có thể tiếp xúc gần với nó. Đáng ra ông nên mừng cho nó, vậy mà ông lại tức giận.”
Bà lại đứng lên, đi về phía ông Hiên đang ngồi, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng cho đứa con gái: “Bệnh của nó cũng chính là ông gây nên, ông đã làm cho con bé càng ngày càng nặng. Vậy mà nó vẫn tôn trọng ông, nó thà quên mất những chuyện xấu xa ông đã làm với nó còn hơn là căm hận ông.” Bà không kiềm được nữa mà rơi những giọt nước mắt căm hận nhìn người đàn ông xấu xa trước mặt, lại nói: “Ông già hơn nửa đời người rồi mà còn không biết xấu hổ sao? Vậy mà ông còn gọi thằng con hoang của ông về nước làm phiền đến cuộc sống của con bé.”
Nghe vậy, ông Hiên đứng lên nhìn bà, giọng run run cảnh cáo yếu ớt: “Tôi cấm bà không được đụng đến Lâm Uy… Nó…”
Bà Bích không còn tâm trạng đâu mà đi lo về đứa con hoang của người đàn ông trước mặt, bà giận dữ tiếp tục vạch trần ông: “Ông tưởng là chúng ta đã ly thân thì tôi không biết những trò xấu xa của ông sao? Tôi cảnh cáo ông, cho đến khi Tuấn Phong ổn định với cuộc sống mới ở Úc thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp. Ông đừng có mà giở trò mèo dẫn con đàn bà đáng tuổi con ông kia về nhà này làm mất danh dự của tôi.”
Nói xong bà quay bước đi lên lầu, nước mắt lại lần nữa chảy dài. Bà đang khóc cho bản thân bà, vì cớ gì bà lại sai lầm lấy phải một người đàn ông xấu xa, tệ bạc như ông ta? Để rồi ông ta lại hết lần này đến lần khác làm hại đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương kia chứ?
Sau nửa tiếng bà dọn vài món đồ ở trong phòng vào vali rồi bước xuống. Nước mắt đã cạn khô, bà lấy lại được ánh mắt bình tĩnh, kiên nghị của người phụ nữ đã nhiều năm nay tự mình chiến đấu trên thương trường. Mặc dù công ty Dạ Quân ngoài mặt là của hai vợ chồng bà gây dựng nên, nhưng ông Hiên lại là kẻ bất tài, chỉ biết đứng một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ. Phần lớn mọi chuyện lớn nhỏ đều là bà tự tay giải quyết. Cũng còn may mắn lúc thành lập công ty bà còn nghe lời ba của mình mà nắm phần lớn cổ phần trong công ty, ngoài cái tên Dạ Quân mà bà đặt ra thì ông Hiên chỉ có 8% cổ phần, không đáng nhắc đến. Bà sẽ làm cho ông ta trắng tay nếu còn muốn làm hại Dạ Ái và hủy đi danh dự của bà.
Bà Bích xuống lầu, nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi trên bộ ghế sofa sang trọng, ánh mắt vẫn căm hận nhìn những bức ảnh dưới sàn nhà. Bà lắc đầu nghĩ rằng người đàn ông này đã hết thuốc chữa rồi. Bà kéo vali định đi khỏi thì nhớ ra chuyện gì đó, bà quay người lại nói chầm chậm rõ ràng: “Căn biệt thự này tạm thời tôi để ông ở. Nếu ông còn muốn làm chuyện sai lầm, tôi sẽ không nể mặt ông nữa đâu. Còn công ty nhỏ mà ông tự mình mở cách đây một năm thì về sau không liên quan đến công ty Dạ Quân nữa, lời lỗ gì ông tự gánh chịu đi.”
Ông Hiên lúc này bừng tỉnh, nhìn theo người phụ nữ đang đi xa dần mà không cam lòng, ông đấm mặt vào mặt bàn một cái “rầm”.
Ở công ty CR, bên trong văn phòng CEO, Quân Minh đang nhìn tập ảnh và tài liệu mà Mạnh Dũng vừa đem tới. Anh nở nụ cười quỷ dị, thêm phần khinh bỉ nhìn hai người đang quấn quýt nhau trong bức ảnh.
Đó là Bạch Đan và một người đàn ông lớn tuổi không rõ mặt, nhưng Quân Minh vẫn biết là ai.
Trong ảnh, cô ta chạy từ khách sạn sang trọng, mặc một bộ váy ôm sát ngả ngớn đi tới người đàn ông mặc vest sang trọng đang bước vào. Ảnh chụp thứ hai, thấy người đàn ông trung niên đặt cánh tay lên eo của cô ta, còn cô ta nũng nịu dựa đầu vào vai ông ta. Những cảnh tiếp theo là những bức ảnh làm cho Quân Minh buồn nôn nhất, hai người trần truồng mà lăn lộn trên giường của khách sạn.
Quân Minh chỉ xem một lần rồi vẻ mặt không biểu tình gì lập tức nhét những bức ảnh ghê tởm kia vào bao thư. Xong, anh cầm đống tài liệu lên đọc. Càng đọc, ánh mắt anh càng sáng rỡ một cách kì dị. Anh không hề tỏ ra bất ngờ hay sợ hãi về những tài liệu mà Mạnh Dũng và đàn em đã điều tra được về Bạch Đan. Chỉ có nét mặt độc ác, lại hiện tia đắc ý lên khuôn mặt gần như hoàn mỹ của anh. Anh chầm chậm bước đến bên chiếc máy scan đặt trên bàn sát tường, rồi nhấn nút gửi một bản sao toàn bộ tài liệu về Bạch Đan đến cho ba của mình ở Canada. Rồi anh lại nhìn đồng hồ, nhận thấy múi giờ bên đất nước Canada đã rất khuya, anh bỏ ý định gọi điện thoại, chỉ nhắn một cái tin: “Ba kiểm tra email giúp con.”
Ở Canada vào sáng hôm sau.
Việc đầu tiên ông Quân Hoa làm sau khi thức dậy là kiểm tra điện thoại. Mấy hôm trước Quân Minh đã gọi điện cho ông úp úp mở mở về việc nghi ngờ lai lịch của Bạch Đan, còn nói vài ngày sau có kết quả điều tra sẽ gửi cho ông một bản.
Ông đã rất sốt ruột, lo lắng có phải mình và vợ mấy năm nay đã nuôi ong tay áo hay không. Ông cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Quân Minh thì ngay lập tức đi vào phòng đọc sách mà chưa kịp đánh răng.
Ông cẩn thận chốt cửa phòng sách lại, ông không muốn bà vợ của mình nhìn thấy lại những tài liệu dơ bẩn của đứa con gái nuôi, rồi lại làm bà đau lòng.
Tay run nhấp vào mở tệp tin mà Quân Minh gửi hôm qua, ông từ từ đọc, càng đọc ông càng giận dữ, hận không thể bóp chết ngay lập tức đứa con gái nuôi kia. Ông định đứng lên, đi ra ngoài làm rõ mọi chuyện trắng đen, nhưng điện thoại lại vang lên, là Quân Minh gọi tới.
Ông bắt máy, giọng không kiềm chế: “Đúng là chúng ta hồ đồ quá rồi mới không điều tra rõ ràng đã đưa một đứa nham hiểm về nhà.”
Quân Minh ở đầu dây bên kia bình tĩnh hơn, anh cười lạnh: “Vậy cũng tốt mà ba. Ba xem xong thì nhớ xóa toàn bộ khỏi máy tính, rồi cứ để đó cho con giải quyết. Cô ta không chỉ có một mình, ở bên đây cô ta đang dây dưa với nhiều loại người lắm. Ba nhắc mẹ cẩn thận một chút. Tính mẹ yếu đuối thương người nên ba hãy lựa lời mà nói.”
Ông Quân Hoa lúc này nghe giọng hết sức bình tĩnh của con trai mình thì tâm trạng cũng nhẹ hơn hẳn, nhưng cũng nói: “Được. Nhưng ba cũng không thể để cho cô ta ở lại cái nhà này nữa.”
Quân Minh im lặng một lúc, sau rồi cũng kiên định nói: “Ba cứ bịa đại một lí do nào đó rồi đưa cô ta đến ngôi nhà khác. Nhất định không được để cô ta nghi ngờ. Sau đó con sẽ gọi người giám sát cô ta 24 giờ mỗi ngày.”
Khi Quân Minh tắt máy, ông Quân Hoa lập tức tiến lại máy tính xóa hết tài liệu trong máy tính, rồi ông nghĩ ngợi làm sao để nói cho bà Thư biết mà không làm bà sốc.
Đang nghĩ thì có tiếng gọi cửa, bà Minh Thư ở bên ngoài gọi ông ra ăn sáng. Ông lập tức đứng dậy mở cửa, sau đó kéo tay bà vào bên trong đồng thời khóa cửa lại. Nói vòng nói vo chi bằng nói ngay nói thật, ông quyết định kể lại cho bà nghe toàn bộ những gì trong tư liệu Quân Minh gửi.
Bà Thư xanh mặt, rồi lại chuyển qua trắng, sau lại chuyển qua đỏ vì tức giận, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Liệu mấy tài liệu đó có chính xác không?”
Ông Quân Hoa liếc nhìn bà vợ của mình, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Là con trai chúng ta đã đích thân điều tra. Bà còn không biết khả năng của con trai mình sao?”
Bà Thư gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó bà đột ngột đứng dậy: “Tôi phải đi mắng con nhỏ này mới được. Thật là nuôi ong tay áo mà. Không ngờ nó lại lợi dụng chúng ta nhiều năm như vậy. Chút nữa thì còn chia gia tài cho nó nữa chứ.”
Ông Quân Hoa vì đã được Quân Minh trấn an nên hiện giờ ông bình tĩnh sáng suốt hơn bà Thư. Ông kéo tay bà ngồi lại ghế rồi nói: “Quân Minh đã dặn tôi không được làm cho cô ta nghi ngờ. Nếu chúng ta làm bậy, ở bên Việt Nam Quân Minh sẽ khó hành động. Bà cứ bình tĩnh đã. Trước mắt cùng tôi nghĩ cách làm sao đưa nó đến ngôi nhà vùng ven ngoài ngoại ô mà không làm nó sinh nghi đã rồi tính.”
Một lát sau nhịn không được nữa, ông ta quăng xấp ảnh vung vãi giữa sàn nhà nói một cách cay nghiệt: “Con nhỏ này, để cho nó đi ra ngoài ở đúng là sai lầm. Cứ tưởng bệnh tình khá hơn sẽ bắt nó về đây, ai ngờ nó lại đi quen thằng đàn ông khác.”
Người đứng bên cạnh ông ta cũng chỉ cúi đầu im lặng chứ không nói gì.
Bỗng từ ngoài cửa vang lên tiếng người phụ nữ: “Thì ra ông còn có cái tính biến thái này. Ông còn muốn làm gì con bé?”
Dạ Quân Hiên giật mình ngước mắt lên nhìn bà Võ Ngọc Bích, ông ta lắp ba lắp bắp: “Sao, sao…bà tới đây giờ này?”
Ánh mắt khinh bỉ liếc xéo ông Hiên, bà Bích từ từ ngồi xuống nhặt vài tấm ảnh lên, không trả lời mà nói: “Bệnh con bé vẫn chưa khỏi. Khó khăn lắm mới có một người có thể tiếp xúc gần với nó. Đáng ra ông nên mừng cho nó, vậy mà ông lại tức giận.”
Bà lại đứng lên, đi về phía ông Hiên đang ngồi, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng cho đứa con gái: “Bệnh của nó cũng chính là ông gây nên, ông đã làm cho con bé càng ngày càng nặng. Vậy mà nó vẫn tôn trọng ông, nó thà quên mất những chuyện xấu xa ông đã làm với nó còn hơn là căm hận ông.” Bà không kiềm được nữa mà rơi những giọt nước mắt căm hận nhìn người đàn ông xấu xa trước mặt, lại nói: “Ông già hơn nửa đời người rồi mà còn không biết xấu hổ sao? Vậy mà ông còn gọi thằng con hoang của ông về nước làm phiền đến cuộc sống của con bé.”
Nghe vậy, ông Hiên đứng lên nhìn bà, giọng run run cảnh cáo yếu ớt: “Tôi cấm bà không được đụng đến Lâm Uy… Nó…”
Bà Bích không còn tâm trạng đâu mà đi lo về đứa con hoang của người đàn ông trước mặt, bà giận dữ tiếp tục vạch trần ông: “Ông tưởng là chúng ta đã ly thân thì tôi không biết những trò xấu xa của ông sao? Tôi cảnh cáo ông, cho đến khi Tuấn Phong ổn định với cuộc sống mới ở Úc thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp. Ông đừng có mà giở trò mèo dẫn con đàn bà đáng tuổi con ông kia về nhà này làm mất danh dự của tôi.”
Nói xong bà quay bước đi lên lầu, nước mắt lại lần nữa chảy dài. Bà đang khóc cho bản thân bà, vì cớ gì bà lại sai lầm lấy phải một người đàn ông xấu xa, tệ bạc như ông ta? Để rồi ông ta lại hết lần này đến lần khác làm hại đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương kia chứ?
Sau nửa tiếng bà dọn vài món đồ ở trong phòng vào vali rồi bước xuống. Nước mắt đã cạn khô, bà lấy lại được ánh mắt bình tĩnh, kiên nghị của người phụ nữ đã nhiều năm nay tự mình chiến đấu trên thương trường. Mặc dù công ty Dạ Quân ngoài mặt là của hai vợ chồng bà gây dựng nên, nhưng ông Hiên lại là kẻ bất tài, chỉ biết đứng một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ. Phần lớn mọi chuyện lớn nhỏ đều là bà tự tay giải quyết. Cũng còn may mắn lúc thành lập công ty bà còn nghe lời ba của mình mà nắm phần lớn cổ phần trong công ty, ngoài cái tên Dạ Quân mà bà đặt ra thì ông Hiên chỉ có 8% cổ phần, không đáng nhắc đến. Bà sẽ làm cho ông ta trắng tay nếu còn muốn làm hại Dạ Ái và hủy đi danh dự của bà.
Bà Bích xuống lầu, nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi trên bộ ghế sofa sang trọng, ánh mắt vẫn căm hận nhìn những bức ảnh dưới sàn nhà. Bà lắc đầu nghĩ rằng người đàn ông này đã hết thuốc chữa rồi. Bà kéo vali định đi khỏi thì nhớ ra chuyện gì đó, bà quay người lại nói chầm chậm rõ ràng: “Căn biệt thự này tạm thời tôi để ông ở. Nếu ông còn muốn làm chuyện sai lầm, tôi sẽ không nể mặt ông nữa đâu. Còn công ty nhỏ mà ông tự mình mở cách đây một năm thì về sau không liên quan đến công ty Dạ Quân nữa, lời lỗ gì ông tự gánh chịu đi.”
Ông Hiên lúc này bừng tỉnh, nhìn theo người phụ nữ đang đi xa dần mà không cam lòng, ông đấm mặt vào mặt bàn một cái “rầm”.
Ở công ty CR, bên trong văn phòng CEO, Quân Minh đang nhìn tập ảnh và tài liệu mà Mạnh Dũng vừa đem tới. Anh nở nụ cười quỷ dị, thêm phần khinh bỉ nhìn hai người đang quấn quýt nhau trong bức ảnh.
Đó là Bạch Đan và một người đàn ông lớn tuổi không rõ mặt, nhưng Quân Minh vẫn biết là ai.
Trong ảnh, cô ta chạy từ khách sạn sang trọng, mặc một bộ váy ôm sát ngả ngớn đi tới người đàn ông mặc vest sang trọng đang bước vào. Ảnh chụp thứ hai, thấy người đàn ông trung niên đặt cánh tay lên eo của cô ta, còn cô ta nũng nịu dựa đầu vào vai ông ta. Những cảnh tiếp theo là những bức ảnh làm cho Quân Minh buồn nôn nhất, hai người trần truồng mà lăn lộn trên giường của khách sạn.
Quân Minh chỉ xem một lần rồi vẻ mặt không biểu tình gì lập tức nhét những bức ảnh ghê tởm kia vào bao thư. Xong, anh cầm đống tài liệu lên đọc. Càng đọc, ánh mắt anh càng sáng rỡ một cách kì dị. Anh không hề tỏ ra bất ngờ hay sợ hãi về những tài liệu mà Mạnh Dũng và đàn em đã điều tra được về Bạch Đan. Chỉ có nét mặt độc ác, lại hiện tia đắc ý lên khuôn mặt gần như hoàn mỹ của anh. Anh chầm chậm bước đến bên chiếc máy scan đặt trên bàn sát tường, rồi nhấn nút gửi một bản sao toàn bộ tài liệu về Bạch Đan đến cho ba của mình ở Canada. Rồi anh lại nhìn đồng hồ, nhận thấy múi giờ bên đất nước Canada đã rất khuya, anh bỏ ý định gọi điện thoại, chỉ nhắn một cái tin: “Ba kiểm tra email giúp con.”
Ở Canada vào sáng hôm sau.
Việc đầu tiên ông Quân Hoa làm sau khi thức dậy là kiểm tra điện thoại. Mấy hôm trước Quân Minh đã gọi điện cho ông úp úp mở mở về việc nghi ngờ lai lịch của Bạch Đan, còn nói vài ngày sau có kết quả điều tra sẽ gửi cho ông một bản.
Ông đã rất sốt ruột, lo lắng có phải mình và vợ mấy năm nay đã nuôi ong tay áo hay không. Ông cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Quân Minh thì ngay lập tức đi vào phòng đọc sách mà chưa kịp đánh răng.
Ông cẩn thận chốt cửa phòng sách lại, ông không muốn bà vợ của mình nhìn thấy lại những tài liệu dơ bẩn của đứa con gái nuôi, rồi lại làm bà đau lòng.
Tay run nhấp vào mở tệp tin mà Quân Minh gửi hôm qua, ông từ từ đọc, càng đọc ông càng giận dữ, hận không thể bóp chết ngay lập tức đứa con gái nuôi kia. Ông định đứng lên, đi ra ngoài làm rõ mọi chuyện trắng đen, nhưng điện thoại lại vang lên, là Quân Minh gọi tới.
Ông bắt máy, giọng không kiềm chế: “Đúng là chúng ta hồ đồ quá rồi mới không điều tra rõ ràng đã đưa một đứa nham hiểm về nhà.”
Quân Minh ở đầu dây bên kia bình tĩnh hơn, anh cười lạnh: “Vậy cũng tốt mà ba. Ba xem xong thì nhớ xóa toàn bộ khỏi máy tính, rồi cứ để đó cho con giải quyết. Cô ta không chỉ có một mình, ở bên đây cô ta đang dây dưa với nhiều loại người lắm. Ba nhắc mẹ cẩn thận một chút. Tính mẹ yếu đuối thương người nên ba hãy lựa lời mà nói.”
Ông Quân Hoa lúc này nghe giọng hết sức bình tĩnh của con trai mình thì tâm trạng cũng nhẹ hơn hẳn, nhưng cũng nói: “Được. Nhưng ba cũng không thể để cho cô ta ở lại cái nhà này nữa.”
Quân Minh im lặng một lúc, sau rồi cũng kiên định nói: “Ba cứ bịa đại một lí do nào đó rồi đưa cô ta đến ngôi nhà khác. Nhất định không được để cô ta nghi ngờ. Sau đó con sẽ gọi người giám sát cô ta 24 giờ mỗi ngày.”
Khi Quân Minh tắt máy, ông Quân Hoa lập tức tiến lại máy tính xóa hết tài liệu trong máy tính, rồi ông nghĩ ngợi làm sao để nói cho bà Thư biết mà không làm bà sốc.
Đang nghĩ thì có tiếng gọi cửa, bà Minh Thư ở bên ngoài gọi ông ra ăn sáng. Ông lập tức đứng dậy mở cửa, sau đó kéo tay bà vào bên trong đồng thời khóa cửa lại. Nói vòng nói vo chi bằng nói ngay nói thật, ông quyết định kể lại cho bà nghe toàn bộ những gì trong tư liệu Quân Minh gửi.
Bà Thư xanh mặt, rồi lại chuyển qua trắng, sau lại chuyển qua đỏ vì tức giận, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Liệu mấy tài liệu đó có chính xác không?”
Ông Quân Hoa liếc nhìn bà vợ của mình, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Là con trai chúng ta đã đích thân điều tra. Bà còn không biết khả năng của con trai mình sao?”
Bà Thư gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó bà đột ngột đứng dậy: “Tôi phải đi mắng con nhỏ này mới được. Thật là nuôi ong tay áo mà. Không ngờ nó lại lợi dụng chúng ta nhiều năm như vậy. Chút nữa thì còn chia gia tài cho nó nữa chứ.”
Ông Quân Hoa vì đã được Quân Minh trấn an nên hiện giờ ông bình tĩnh sáng suốt hơn bà Thư. Ông kéo tay bà ngồi lại ghế rồi nói: “Quân Minh đã dặn tôi không được làm cho cô ta nghi ngờ. Nếu chúng ta làm bậy, ở bên Việt Nam Quân Minh sẽ khó hành động. Bà cứ bình tĩnh đã. Trước mắt cùng tôi nghĩ cách làm sao đưa nó đến ngôi nhà vùng ven ngoài ngoại ô mà không làm nó sinh nghi đã rồi tính.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.