Chương 20
yenvu18
22/04/2022
Thật hoang đường!
Chuyện Ngọc Hiên phát sinh quan hệ với Huệ Gia là chuyện hoang đường nhất, nàng đã cố gắng giả vờ quên đi, đối xử bình thường với Huệ Gia nhưng hôm nay bà đồng kia nhắc lại, nàng cứ thấy cồn cào trong dạ. Lúc Thanh Ly chở Lục Lăng về rồi, Ngọc Hiên chuyển từ ghế sau sang ghế phụ ngồi cạnh Thanh Ly, vừa ngắm phong cảnh vừa thở dài thườn thượt.
"Cậu có chuyện gì? Thở dài hoài vậy?" Thanh Ly lườm sang chỗ Ngọc Hiên, đoạn đường đi chẳng được bao nhiêu mà nghe thở dài không dưới năm lần. Đây là cố tình thở dài! Thanh Ly lại lườm cho một cái sắc lẹm.
"Cũng không có gì" Ngọc Hiên dựa đầu vào cửa kính nhìn ra khoảng đường rộng, cảnh vật cứ thế băng băng chạy đi, càng nghĩ mà lòng càng buồn bã.
"Còn bảo không có gì" Thanh Ly hừ một tiếng trong miệng.
Ngọc Hiên quay sang nhìn Thanh Ly, gương mặt đáng thương hệt như chú mèo nhỏ bị mắc mưa, "Thanh Ly, mình lỡ ngủ với em chồng rồi"
"What??"
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường bỗng thắng lại, cũng may sau lưng không có xe đi sau, bằng không thế nào cũng có tai nạn. Ngọc Hiên giật mình tự vuốt ngực mình làm dịu trái tim run rẩy, "Cậu bị gì vậy?"
"Cậu nói gì? Nói lại!" Thanh Ly trừng mắt với Ngọc Hiên, giọng hơi lớn một chút khiến Ngọc Hiên giật mình.
"Mình… mình lỡ phát sinh quan hệ với em chồng rồi… tối đó bị Phạm tiên sinh chơi thuốc" Ngọc Hiên đương nhiên biết ly rượu đó có thuốc, vì nàng thấy ly rượu đó có vẻ đục hơn thường ngày, nhưng vì bản hợp đồng, nàng đồng ý uống cạn, sau đó còn căn dặn Vân Nhạc phải đưa được nàng về nhà.
Thanh Ly ngạc nhiên đến độ hàm cũng không khép lại được, nàng cười rồi lại khép miệng lại, rồi lại há miệng thở dốc, "Cái quái gì thế này"
"Chuyện này mình giấu, sáng dậy mình giả vờ không có chuyện gì xảy ra hết. Vậy mà bà đồng đó biết"
Thanh Ly hít lấy một hơi thật sâu, hỏi, "Vậy con bé Huệ Gia có bị cậu phá không?"
"Không không… Tối đó mình bị ăn mà" Ngọc Hiên xua xua tay, sau đó liền thấy không ổn. Nàng thật muốn tự vả mình.
"Vậy cũng tốt, sau này đừng có tùy tiện vậy nữa. Không có người đáp ứng thì kiếm bạn tình, đừng có ăn quàng" Thanh Ly lại lái xe đi, chiếc xe ngay lập tức bon bon chạy trên đường. Ngọc Hiên ở bên cạnh hừ một tiếng trong miệng, "Mình cũng không phải dạng ham muốn như vậy"
"Ai biết được, em chồng cậu cũng không tha kìa" Thanh Ly trêu.
"Ôi, chết mình mất, mình giả vờ mấy hôm nay là không nhớ gì rồi. Vậy mà bà đồng đó kêu mình phải chịu trách nhiệm" Ngọc Hiên tự ôm đầu mình, sau khi nhớ buổi tối nàng phải cầu cạnh ái tình của Huệ Gia thế nào, nàng cứ tự cấu vào đùi mình để đỡ mất mặt. Không nghĩ bây giờ phải "chịu trách nhiệm", rõ ràng người bị ăn là nàng, nàng còn phải chịu trách nhiệm vì đã câu dẫn Huệ Gia sao?
Thanh Ly càng nghĩ đến càng buồn cười, nàng nói, "Cũng may là Huệ Gia không tố cáo cậu, không là cậu phải "chịu trách nhiệm" thật đấy"
"Huệ Gia không ác đến mức đó đâu" Ngọc Hiên lầm bầm trong miệng, rõ ràng tối đó nàng có chủ động câu dẫn, nhưng hầu như toàn là Huệ Gia muốn nàng. Huệ Gia tối đó có bao nhiêu nhiệt tình Ngọc Hiên vẫn còn nhớ rõ, nàng chỉ ngấm thuốc ngấm rượu nhưng trí nhớ vẫn hoàn toàn bình thường, thế nên không có chuyện tự quên được.
Thanh Ly trước giờ cũng không phải dạng người cổ hủ, nàng là người khá cởi mở về chuyện kia, thế nên việc ngủ cùng một hai đêm cũng không chứng minh được điều gì. Biết sai, không làm nữa, như thế mới tốt. Ở hai người có ràng buộc về lễ giáo, mà bản thân Ngọc Hiên vẫn chưa ly hôn Khải Tập, như thế được tính là lσạи ɭυâи.
Cùng lúc đó Huệ Gia cũng đang ở chỗ Lâm Tuyết, hai người vừa chơi game vừa tán gẫu, trong lúc Lâm Tuyết đánh quái, Huệ Gia nói, "Ê Tuyết, tao ngủ với chị ấy rồi"
"Trời má! Gì vậy?" Lâm Tuyết quẳng luôn cả máy game xuống, nàng đứng bật dậy, nàng nghĩ như thế mới đủ biểu lộ sự hoảng hốt của mình. Huệ Gia thấy nàng như vậy bèn thở dài một tiếng, lặp lại, "Tao lỡ ngủ với chị ấy rồi, hôm đó chị ấy say quá… nên tao ăn chị ấy luôn rồi"
"Trời trời!" Lâm Tuyết chậc lưỡi, sau đó vỗ vào vai Huệ Gia một cái, ánh mắt như lóe lên sự hi vọng, sự tự hào, sự tin tưởng, "Làm tốt lắm, ông nội"
"Đừng gọi là gia gia nữa, kì quá!" Huệ Gia đấm vào người Lâm Tuyết một cái. Chuyện nàng ngủ với chị dâu không phải chuyện làm nàng buồn bã, mà chuyện làm nàng buồn chính là chuyện Ngọc Hiên không nhớ gì cả, rõ ràng là đêm xuân nóng bỏng như vậy, nói quên liền quên được sao? Huệ Gia không nguyện ý quên.
"Chị ấy không nhớ gì cả mày ạ, chỉ có tao tự biên tự diễn" Huệ Gia buồn buồn, nàng bốc một miếng mít sấy khô lên cho vào miệng nhai rộp rộp. Lâm Tuyết nghe thấy chuyện Ngọc Hiên không nhớ gì bèn thấy kì quái, "Không nhớ? Tối đó chị ấy say không mở mắt lên nổi luôn hả?"
"Không có"
"Còn mở mắt hả?"
"Phải, còn gọi tên tao, còn đáp lại tao" Huệ Gia cũng không biết tại sao sáng dậy liền không nhớ gì, rõ ràng ban tối chị ấy cũng không phải say không biết trời đất.
Lâm Tuyết vỗ đùi cái đét, khẳng định chắc nịch, "Tao đảm bảo với mày là không quên, tin tao đi. Chỉ là sáng dậy thấy xấu hổ quá không dám nhận thôi, không cỡ nào quên được"
"Rõ ràng là quên" Huệ Gia hạ mi mắt xuống.
Lâm Tuyết dám khẳng định chắc chắn là Ngọc Hiên không hề quên, nàng đối với những chuyện như thế này phán xét chẳng bao giờ sai cả. Chỉ có Huệ Gia ngây ngốc bị Ngọc Hiên chị ấy lừa, chung quy cũng do chị ấy xấu hổ quá thôi.
"Chị ấy câu dẫn mày hả? Thế nào? Nữ nhân có dễ chịu không? Có thích cảm giác ăn nữ nhân không?" Lâm Tuyết tò mò hỏi, dù sao nàng cũng chưa bao giờ ăn nữ nhân, đối với những chuyện này nàng vẫn tò mò không thôi.
"Không biết nữ nhân khác có dễ chịu không, nhưng là chị ấy thì tao thích. Cái gì của chị ấy tao cũng thích, từ tính tình đến giọng nói, dáng người, tao hình như yêu chị ấy mất rồi"
Lâm Tuyết cười hì hì, nói, "Điều này tao biết"
"Sao mày biết?" Huệ Gia ngạc nhiên hỏi lại.
"Từ hôm đám cưới mày đã không ngừng miệng kể về chị ấy rồi. Chứng tỏ mày quan tâm đến chị ấy rất nhiều, trước tiên hết là thương xót, sau đó là rung động, mày lỡ yêu chị ấy lúc nào không hay. Tao đoán thì như thần, tao biết mày sẽ yêu chị ấy luôn mà"
"Vậy sao? Vậy tao có cơ hội… có cơ hội có được tâm hồn của chị ấy không?"
Lâm Tuyết ngay lập tức mang tờ giấy A0 trong hộc tủ của mình ra, nàng dùng đinh nhỏ mắc bốn góc của giấy A0 lên bảng, sau đó viết ra lộ trình cần có để làm rung động trái tim nữ nhân. Huệ Gia nghe mà buồn cười không thôi, người chưa có mảnh tình vắt vai cư nhiên lại giảng dạy về tình yêu bách hợp.
Chuyện Ngọc Hiên phát sinh quan hệ với Huệ Gia là chuyện hoang đường nhất, nàng đã cố gắng giả vờ quên đi, đối xử bình thường với Huệ Gia nhưng hôm nay bà đồng kia nhắc lại, nàng cứ thấy cồn cào trong dạ. Lúc Thanh Ly chở Lục Lăng về rồi, Ngọc Hiên chuyển từ ghế sau sang ghế phụ ngồi cạnh Thanh Ly, vừa ngắm phong cảnh vừa thở dài thườn thượt.
"Cậu có chuyện gì? Thở dài hoài vậy?" Thanh Ly lườm sang chỗ Ngọc Hiên, đoạn đường đi chẳng được bao nhiêu mà nghe thở dài không dưới năm lần. Đây là cố tình thở dài! Thanh Ly lại lườm cho một cái sắc lẹm.
"Cũng không có gì" Ngọc Hiên dựa đầu vào cửa kính nhìn ra khoảng đường rộng, cảnh vật cứ thế băng băng chạy đi, càng nghĩ mà lòng càng buồn bã.
"Còn bảo không có gì" Thanh Ly hừ một tiếng trong miệng.
Ngọc Hiên quay sang nhìn Thanh Ly, gương mặt đáng thương hệt như chú mèo nhỏ bị mắc mưa, "Thanh Ly, mình lỡ ngủ với em chồng rồi"
"What??"
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường bỗng thắng lại, cũng may sau lưng không có xe đi sau, bằng không thế nào cũng có tai nạn. Ngọc Hiên giật mình tự vuốt ngực mình làm dịu trái tim run rẩy, "Cậu bị gì vậy?"
"Cậu nói gì? Nói lại!" Thanh Ly trừng mắt với Ngọc Hiên, giọng hơi lớn một chút khiến Ngọc Hiên giật mình.
"Mình… mình lỡ phát sinh quan hệ với em chồng rồi… tối đó bị Phạm tiên sinh chơi thuốc" Ngọc Hiên đương nhiên biết ly rượu đó có thuốc, vì nàng thấy ly rượu đó có vẻ đục hơn thường ngày, nhưng vì bản hợp đồng, nàng đồng ý uống cạn, sau đó còn căn dặn Vân Nhạc phải đưa được nàng về nhà.
Thanh Ly ngạc nhiên đến độ hàm cũng không khép lại được, nàng cười rồi lại khép miệng lại, rồi lại há miệng thở dốc, "Cái quái gì thế này"
"Chuyện này mình giấu, sáng dậy mình giả vờ không có chuyện gì xảy ra hết. Vậy mà bà đồng đó biết"
Thanh Ly hít lấy một hơi thật sâu, hỏi, "Vậy con bé Huệ Gia có bị cậu phá không?"
"Không không… Tối đó mình bị ăn mà" Ngọc Hiên xua xua tay, sau đó liền thấy không ổn. Nàng thật muốn tự vả mình.
"Vậy cũng tốt, sau này đừng có tùy tiện vậy nữa. Không có người đáp ứng thì kiếm bạn tình, đừng có ăn quàng" Thanh Ly lại lái xe đi, chiếc xe ngay lập tức bon bon chạy trên đường. Ngọc Hiên ở bên cạnh hừ một tiếng trong miệng, "Mình cũng không phải dạng ham muốn như vậy"
"Ai biết được, em chồng cậu cũng không tha kìa" Thanh Ly trêu.
"Ôi, chết mình mất, mình giả vờ mấy hôm nay là không nhớ gì rồi. Vậy mà bà đồng đó kêu mình phải chịu trách nhiệm" Ngọc Hiên tự ôm đầu mình, sau khi nhớ buổi tối nàng phải cầu cạnh ái tình của Huệ Gia thế nào, nàng cứ tự cấu vào đùi mình để đỡ mất mặt. Không nghĩ bây giờ phải "chịu trách nhiệm", rõ ràng người bị ăn là nàng, nàng còn phải chịu trách nhiệm vì đã câu dẫn Huệ Gia sao?
Thanh Ly càng nghĩ đến càng buồn cười, nàng nói, "Cũng may là Huệ Gia không tố cáo cậu, không là cậu phải "chịu trách nhiệm" thật đấy"
"Huệ Gia không ác đến mức đó đâu" Ngọc Hiên lầm bầm trong miệng, rõ ràng tối đó nàng có chủ động câu dẫn, nhưng hầu như toàn là Huệ Gia muốn nàng. Huệ Gia tối đó có bao nhiêu nhiệt tình Ngọc Hiên vẫn còn nhớ rõ, nàng chỉ ngấm thuốc ngấm rượu nhưng trí nhớ vẫn hoàn toàn bình thường, thế nên không có chuyện tự quên được.
Thanh Ly trước giờ cũng không phải dạng người cổ hủ, nàng là người khá cởi mở về chuyện kia, thế nên việc ngủ cùng một hai đêm cũng không chứng minh được điều gì. Biết sai, không làm nữa, như thế mới tốt. Ở hai người có ràng buộc về lễ giáo, mà bản thân Ngọc Hiên vẫn chưa ly hôn Khải Tập, như thế được tính là lσạи ɭυâи.
Cùng lúc đó Huệ Gia cũng đang ở chỗ Lâm Tuyết, hai người vừa chơi game vừa tán gẫu, trong lúc Lâm Tuyết đánh quái, Huệ Gia nói, "Ê Tuyết, tao ngủ với chị ấy rồi"
"Trời má! Gì vậy?" Lâm Tuyết quẳng luôn cả máy game xuống, nàng đứng bật dậy, nàng nghĩ như thế mới đủ biểu lộ sự hoảng hốt của mình. Huệ Gia thấy nàng như vậy bèn thở dài một tiếng, lặp lại, "Tao lỡ ngủ với chị ấy rồi, hôm đó chị ấy say quá… nên tao ăn chị ấy luôn rồi"
"Trời trời!" Lâm Tuyết chậc lưỡi, sau đó vỗ vào vai Huệ Gia một cái, ánh mắt như lóe lên sự hi vọng, sự tự hào, sự tin tưởng, "Làm tốt lắm, ông nội"
"Đừng gọi là gia gia nữa, kì quá!" Huệ Gia đấm vào người Lâm Tuyết một cái. Chuyện nàng ngủ với chị dâu không phải chuyện làm nàng buồn bã, mà chuyện làm nàng buồn chính là chuyện Ngọc Hiên không nhớ gì cả, rõ ràng là đêm xuân nóng bỏng như vậy, nói quên liền quên được sao? Huệ Gia không nguyện ý quên.
"Chị ấy không nhớ gì cả mày ạ, chỉ có tao tự biên tự diễn" Huệ Gia buồn buồn, nàng bốc một miếng mít sấy khô lên cho vào miệng nhai rộp rộp. Lâm Tuyết nghe thấy chuyện Ngọc Hiên không nhớ gì bèn thấy kì quái, "Không nhớ? Tối đó chị ấy say không mở mắt lên nổi luôn hả?"
"Không có"
"Còn mở mắt hả?"
"Phải, còn gọi tên tao, còn đáp lại tao" Huệ Gia cũng không biết tại sao sáng dậy liền không nhớ gì, rõ ràng ban tối chị ấy cũng không phải say không biết trời đất.
Lâm Tuyết vỗ đùi cái đét, khẳng định chắc nịch, "Tao đảm bảo với mày là không quên, tin tao đi. Chỉ là sáng dậy thấy xấu hổ quá không dám nhận thôi, không cỡ nào quên được"
"Rõ ràng là quên" Huệ Gia hạ mi mắt xuống.
Lâm Tuyết dám khẳng định chắc chắn là Ngọc Hiên không hề quên, nàng đối với những chuyện như thế này phán xét chẳng bao giờ sai cả. Chỉ có Huệ Gia ngây ngốc bị Ngọc Hiên chị ấy lừa, chung quy cũng do chị ấy xấu hổ quá thôi.
"Chị ấy câu dẫn mày hả? Thế nào? Nữ nhân có dễ chịu không? Có thích cảm giác ăn nữ nhân không?" Lâm Tuyết tò mò hỏi, dù sao nàng cũng chưa bao giờ ăn nữ nhân, đối với những chuyện này nàng vẫn tò mò không thôi.
"Không biết nữ nhân khác có dễ chịu không, nhưng là chị ấy thì tao thích. Cái gì của chị ấy tao cũng thích, từ tính tình đến giọng nói, dáng người, tao hình như yêu chị ấy mất rồi"
Lâm Tuyết cười hì hì, nói, "Điều này tao biết"
"Sao mày biết?" Huệ Gia ngạc nhiên hỏi lại.
"Từ hôm đám cưới mày đã không ngừng miệng kể về chị ấy rồi. Chứng tỏ mày quan tâm đến chị ấy rất nhiều, trước tiên hết là thương xót, sau đó là rung động, mày lỡ yêu chị ấy lúc nào không hay. Tao đoán thì như thần, tao biết mày sẽ yêu chị ấy luôn mà"
"Vậy sao? Vậy tao có cơ hội… có cơ hội có được tâm hồn của chị ấy không?"
Lâm Tuyết ngay lập tức mang tờ giấy A0 trong hộc tủ của mình ra, nàng dùng đinh nhỏ mắc bốn góc của giấy A0 lên bảng, sau đó viết ra lộ trình cần có để làm rung động trái tim nữ nhân. Huệ Gia nghe mà buồn cười không thôi, người chưa có mảnh tình vắt vai cư nhiên lại giảng dạy về tình yêu bách hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.