Chương 21
yenvu18
22/04/2022
Buổi tối đó Lục Lăng đổ bệnh, Tử Cách đang định bay đi công tác vào buổi tối bèn dời lại, sắp xếp ở bên cạnh con bé. Y tá giúp Tử Cách truyền dịch cho Lục Lăng, đường dây màu trắng thuần nối vào cánh tay trắng mịn nhỏ nhắn của Lục Lăng, lòng Tử Cách lại trĩu nặng. Cô cũng chẳng muốn mọi chuyện diễn biến như thế này, còn nhớ ngày đó con trai cô mang về nhà một nữ nhân, dõng dạc giới thiệu đây là người con gái con cô muốn lấy. Tử Cách còn nhớ khoảng khắc vui mừng lúc đó, vậy mà ngày hôm nay khung cảnh ảm đạm, người nằm trên giường bệnh lại một lòng muốn chết.
"Dì…" Lục Lăng từ trong mộng tỉnh dậy, điều đầu tiên mà nàng thấy luôn là Tử Cách. Những năm gần đây nàng đã quen như vậy, những đêm chập chờn trong ác mộng nàng thường giật mình tỉnh dậy, Tử Cách luôn là người đầu tiên nàng thấy.
Gương mặt của Tử Cách ánh lên vẻ mệt mỏi, thế nhưng vẫn nở một nụ cười với Lục Lăng, dỗ dành, "Con tỉnh? Ăn một ít cháo nhé?"
"Dì còn quen với chú Kiệt?" Lục Lăng chợt nhớ lại lời của Quốc Châu nói sáng nay, nàng ngay lập tức hỏi Tử Cách. Nàng rất ghét tên Triệu Kiệt, cứ có cảm giác hắn chẳng tốt lành như mọi người vẫn tưởng.
Tử Cách hơi liếm cánh môi mình, mỗi khi cô nói dối đều là không nhịn được mà liếm môi. Lục Lăng biết điều này, thế nên khi Tử Cách nói hai người đã chia tay nhau rồi, Lục Lăng quyết định không tin.
"Thật ra… Dì cứ sống như dì muốn đi, đừng để ý đến con" Gương mặt của Lục Lăng có chút vương buồn, Tử Cách ngồi lên mép giường, đưa tay vuốt mái tóc rối của Lục Lăng. Từ ngày Quốc Châu mất đi, Tử Cách đã dặn lòng mình phải chăm sóc cho Lục Lăng thật tốt, bởi trên cuộc đời này Tử Cách nàng cũng chẳng còn người thân nào ngoài Lục Lăng nữa.
Không nghe Tử Cách nói gì nên Lục Lăng đưa mắt lên nhìn, từ góc độ này chỉ thấy được một bên tóc của cô ấy, nửa sườn gương mặt của Tử Cách rất tinh xảo, phút chốc Lục Lăng lại trở nên ngơ ngẩn.
"Mẹ không để chuyện khác ảnh hưởng đâu, con yên tâm" Tử Cách biết những quyền lợi cơ bản mình cho Triệu Kiệt là gì, cô cũng cho hắn biết những giới hạn có thể chạm đến của cô. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng bệnh tình của Lục Lăng, sau đó là công việc, cuối cùng mới là một chút lòng riêng của cô.
Lục Lăng nghe như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một chút không hài lòng, nàng nhắm hờ mắt, giọng hờ hững tựa như nàng không hề quan tâm bất cứ chuyện gì, "Dì muốn sao cũng được, từ nay về sau con sẽ uống thuốc, dì cũng không cần lo đâu"
"Tốt quá, con uống thuốc mẹ đã thấy vui rồi" Tử Cách mừng rỡ, điều này còn hơn việc cô kí kết được một hợp đồng lớn.
"Dì vui vì đẩy được tôi đi đúng không?"
Tử Cách đương nhiên không vui vì đẩy được Lục Lăng đi, cô chỉ vui vì con bé rốt cuộc cũng chịu uống thuốc. Thế nên hoảng hốt nói, "Không có, mẹ chỉ vui vì con chịu uống thuốc thôi"
Nhưng Lục Lăng cũng không muốn nói thêm bất cứ chuyện gì nữa, nàng nhắm mắt ngả đầu lên gối ngủ, ra hiệu cho Tử Cách một là lui ra, hai là ngoan ngoãn im lặng cho nàng ngủ. Tử Cách thấy vậy bèn nhờ y tá cho mình thêm một cái chăn, cô ngủ trên ghế sô pha, ngủ mãi cũng thành quen.
"Chị muốn em trải một cái giường nhỏ cho dễ ngủ không" Y tá thấy Tử Cách ngủ trên ghế sô pha cực khổ nên mới chủ động trải cho cô một cái giường, nhưng Tử Cách xua tay bảo không cần, ồn ào Lục Lăng sẽ chẳng ngủ được.
Buổi tối đó Tử Cách hầu như không ngủ, nàng thức đến tận khi ánh sáng của bình minh rọi vào ô thông gió của phòng bệnh, cô nghĩ về mình, nghĩ về người, nghĩ về những điều còn xót lại trên cuộc sống này. Lục Lăng từ trước đến giờ đều không nguyện ý gọi cô một tiếng mẹ, chỉ gọi bằng dì, con bé biết Quốc Châu không phải con ruột của cô, vậy nên từ đó đến giờ chỉ gọi dì. Mẹ… đó là thứ con bé dùng để gọi chị hai của cô.
"Sao dì không ngủ?" Lục Lăng đi bộ ngang qua ghế sô pha, thấy Tử Cách mở mắt thao láo nhìn trần nhà, cả đêm đều là như vậy không ngủ?
Tử Cách mệt mỏi khép đôi mắt lại, nói, "Chỉ tỉnh một lúc thôi, con đi vệ sinh đi rồi về ngủ"
"Dì buồn tôi đúng không?" Lục Lăng đứng yên đó nhìn Tử Cách, chỉ thấy Tử Cách nhanh nhẩu ngồi dậy, lắc đầu không đồng ý với những điều Lục Lăng nói. Chỉ trách tính Tử Cách thỏ đế, trước giờ đều lép vế Lục Lăng vài phần, "Mẹ không có, mẹ chỉ tỉnh một lúc thôi"
"Đừng để tôi phát hiện dì thức khuya. Nhớ đấy, tôi sẽ không uống thuốc" Lục Lăng cảnh cáo một tiếng, trong lời nói có xen lẫn tiếng hừ nho nhỏ. Tử Cách nhanh chóng gật đầu, hệt như một chú lật đật, lật đật cái này, lật đật cái kia.
Sau khi Lục Lăng đi từ nhà vệ sinh ra thì thấy Tử Cách an ổn ngủ rồi, đôi mắt nhắm nghiền lại mệt mỏi, Lục Lăng tấn chăn cẩn thận cho Tử Cách, nhìn đến vẻ mệt mỏi của cô ấy bèn thấy có lỗi không thôi. Nhưng Lục Lăng không phải dạng người thể hiện sự tình cảm, nàng chỉ biết dùng gai nhọn của nàng tổn thương mọi người.
Từ ngày hôm đó Lục Lăng uống thuốc rất đúng giờ, Tử Cách dời giờ làm việc của mình từ tám giờ xuống chín giờ, dỗ dành Lục Lăng uống thuốc ăn uống xong mới đi làm. Những năm gần đây Lục Lăng chỉ ở bên Tử Cách, thế nên từ lâu đã mang Tử Cách làm vật mang đến an nhiên cho nàng.
Việc Lục Lăng chịu uống thuốc thôi cũng đủ khiến Tử Cách thấy vui, cô cười suốt ngày, nhân viên thấy thế cũng thấy đỡ nặng nề hơn. Công việc thường ngày mang đến phiền não nay cũng không còn đáng ngại, Tử Cách hạn chế đi công tác hơn, chủ yếu ở lại thành phố chăm con dâu. Đang làm việc thì thư kí của cô nói có người gửi hoa đến, Tử Cách cho thư kí mang vào, là một bó hồng gai, những chiếc gai nhọn vẫn còn ở trên thân hồng, tuy nhiên hoa hồng nở rộ sắc đỏ yêu mị, nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ mê người.
"Ai gửi đến vậy?" Tử Cách biết bó hoa này không thể đến từ Triệu Kiệt, nàng hỏi người gửi, ngoài ý muốn biết được là Lục Lăng gửi đến. Tử Cách mỉm cười, kêu thư kí cắm vào bình cho mình rồi tiếp tục làm việc. Bụi hồng gai sau nhà là thứ Lục Lăng chăm sóc rất kĩ, không ngờ sau khi ra hoa liền cắt đi, tặng cho mọi người. Người lạnh lùng như thế không biết vì sao lại có thể yêu con trai ngốc của cô, ngay cả bụi hồng mình yêu thích, hoa hồng mà mình yêu, nàng ấy cũng có thể cắt đi, lạnh lùng, tàn nhẫn.
"Mẹ nhận được rồi" Tử Cách type trên điện thoại, sau đó buông điện thoại xuống, đợi mãi cũng không thấy hồi âm từ Lục Lăng.
Lục Lăng cầm bông hồng đỏ của mình trên tay, nàng cảm thấy chỉ có mỗi Tử Cách xứng đáng được hưởng vẻ đẹp nở rộ của hoa hồng này. Bông hoa hồng nở rộ màu đỏ yêu mị, sắc đỏ hệt như vết son trên môi cô ấy, Lục Lăng thở dài một tiếng nhìn vào điện thoại đang nhấp nháy báo có tin nhắn.
Nàng ghét từ mẹ trong miệng Tử Cách.
Sắc đỏ yêu mị của hoa hồng vẫn quấn quít lấy cả hai, thần thần bí bí nở rộ.
"Dì…" Lục Lăng từ trong mộng tỉnh dậy, điều đầu tiên mà nàng thấy luôn là Tử Cách. Những năm gần đây nàng đã quen như vậy, những đêm chập chờn trong ác mộng nàng thường giật mình tỉnh dậy, Tử Cách luôn là người đầu tiên nàng thấy.
Gương mặt của Tử Cách ánh lên vẻ mệt mỏi, thế nhưng vẫn nở một nụ cười với Lục Lăng, dỗ dành, "Con tỉnh? Ăn một ít cháo nhé?"
"Dì còn quen với chú Kiệt?" Lục Lăng chợt nhớ lại lời của Quốc Châu nói sáng nay, nàng ngay lập tức hỏi Tử Cách. Nàng rất ghét tên Triệu Kiệt, cứ có cảm giác hắn chẳng tốt lành như mọi người vẫn tưởng.
Tử Cách hơi liếm cánh môi mình, mỗi khi cô nói dối đều là không nhịn được mà liếm môi. Lục Lăng biết điều này, thế nên khi Tử Cách nói hai người đã chia tay nhau rồi, Lục Lăng quyết định không tin.
"Thật ra… Dì cứ sống như dì muốn đi, đừng để ý đến con" Gương mặt của Lục Lăng có chút vương buồn, Tử Cách ngồi lên mép giường, đưa tay vuốt mái tóc rối của Lục Lăng. Từ ngày Quốc Châu mất đi, Tử Cách đã dặn lòng mình phải chăm sóc cho Lục Lăng thật tốt, bởi trên cuộc đời này Tử Cách nàng cũng chẳng còn người thân nào ngoài Lục Lăng nữa.
Không nghe Tử Cách nói gì nên Lục Lăng đưa mắt lên nhìn, từ góc độ này chỉ thấy được một bên tóc của cô ấy, nửa sườn gương mặt của Tử Cách rất tinh xảo, phút chốc Lục Lăng lại trở nên ngơ ngẩn.
"Mẹ không để chuyện khác ảnh hưởng đâu, con yên tâm" Tử Cách biết những quyền lợi cơ bản mình cho Triệu Kiệt là gì, cô cũng cho hắn biết những giới hạn có thể chạm đến của cô. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng bệnh tình của Lục Lăng, sau đó là công việc, cuối cùng mới là một chút lòng riêng của cô.
Lục Lăng nghe như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một chút không hài lòng, nàng nhắm hờ mắt, giọng hờ hững tựa như nàng không hề quan tâm bất cứ chuyện gì, "Dì muốn sao cũng được, từ nay về sau con sẽ uống thuốc, dì cũng không cần lo đâu"
"Tốt quá, con uống thuốc mẹ đã thấy vui rồi" Tử Cách mừng rỡ, điều này còn hơn việc cô kí kết được một hợp đồng lớn.
"Dì vui vì đẩy được tôi đi đúng không?"
Tử Cách đương nhiên không vui vì đẩy được Lục Lăng đi, cô chỉ vui vì con bé rốt cuộc cũng chịu uống thuốc. Thế nên hoảng hốt nói, "Không có, mẹ chỉ vui vì con chịu uống thuốc thôi"
Nhưng Lục Lăng cũng không muốn nói thêm bất cứ chuyện gì nữa, nàng nhắm mắt ngả đầu lên gối ngủ, ra hiệu cho Tử Cách một là lui ra, hai là ngoan ngoãn im lặng cho nàng ngủ. Tử Cách thấy vậy bèn nhờ y tá cho mình thêm một cái chăn, cô ngủ trên ghế sô pha, ngủ mãi cũng thành quen.
"Chị muốn em trải một cái giường nhỏ cho dễ ngủ không" Y tá thấy Tử Cách ngủ trên ghế sô pha cực khổ nên mới chủ động trải cho cô một cái giường, nhưng Tử Cách xua tay bảo không cần, ồn ào Lục Lăng sẽ chẳng ngủ được.
Buổi tối đó Tử Cách hầu như không ngủ, nàng thức đến tận khi ánh sáng của bình minh rọi vào ô thông gió của phòng bệnh, cô nghĩ về mình, nghĩ về người, nghĩ về những điều còn xót lại trên cuộc sống này. Lục Lăng từ trước đến giờ đều không nguyện ý gọi cô một tiếng mẹ, chỉ gọi bằng dì, con bé biết Quốc Châu không phải con ruột của cô, vậy nên từ đó đến giờ chỉ gọi dì. Mẹ… đó là thứ con bé dùng để gọi chị hai của cô.
"Sao dì không ngủ?" Lục Lăng đi bộ ngang qua ghế sô pha, thấy Tử Cách mở mắt thao láo nhìn trần nhà, cả đêm đều là như vậy không ngủ?
Tử Cách mệt mỏi khép đôi mắt lại, nói, "Chỉ tỉnh một lúc thôi, con đi vệ sinh đi rồi về ngủ"
"Dì buồn tôi đúng không?" Lục Lăng đứng yên đó nhìn Tử Cách, chỉ thấy Tử Cách nhanh nhẩu ngồi dậy, lắc đầu không đồng ý với những điều Lục Lăng nói. Chỉ trách tính Tử Cách thỏ đế, trước giờ đều lép vế Lục Lăng vài phần, "Mẹ không có, mẹ chỉ tỉnh một lúc thôi"
"Đừng để tôi phát hiện dì thức khuya. Nhớ đấy, tôi sẽ không uống thuốc" Lục Lăng cảnh cáo một tiếng, trong lời nói có xen lẫn tiếng hừ nho nhỏ. Tử Cách nhanh chóng gật đầu, hệt như một chú lật đật, lật đật cái này, lật đật cái kia.
Sau khi Lục Lăng đi từ nhà vệ sinh ra thì thấy Tử Cách an ổn ngủ rồi, đôi mắt nhắm nghiền lại mệt mỏi, Lục Lăng tấn chăn cẩn thận cho Tử Cách, nhìn đến vẻ mệt mỏi của cô ấy bèn thấy có lỗi không thôi. Nhưng Lục Lăng không phải dạng người thể hiện sự tình cảm, nàng chỉ biết dùng gai nhọn của nàng tổn thương mọi người.
Từ ngày hôm đó Lục Lăng uống thuốc rất đúng giờ, Tử Cách dời giờ làm việc của mình từ tám giờ xuống chín giờ, dỗ dành Lục Lăng uống thuốc ăn uống xong mới đi làm. Những năm gần đây Lục Lăng chỉ ở bên Tử Cách, thế nên từ lâu đã mang Tử Cách làm vật mang đến an nhiên cho nàng.
Việc Lục Lăng chịu uống thuốc thôi cũng đủ khiến Tử Cách thấy vui, cô cười suốt ngày, nhân viên thấy thế cũng thấy đỡ nặng nề hơn. Công việc thường ngày mang đến phiền não nay cũng không còn đáng ngại, Tử Cách hạn chế đi công tác hơn, chủ yếu ở lại thành phố chăm con dâu. Đang làm việc thì thư kí của cô nói có người gửi hoa đến, Tử Cách cho thư kí mang vào, là một bó hồng gai, những chiếc gai nhọn vẫn còn ở trên thân hồng, tuy nhiên hoa hồng nở rộ sắc đỏ yêu mị, nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ mê người.
"Ai gửi đến vậy?" Tử Cách biết bó hoa này không thể đến từ Triệu Kiệt, nàng hỏi người gửi, ngoài ý muốn biết được là Lục Lăng gửi đến. Tử Cách mỉm cười, kêu thư kí cắm vào bình cho mình rồi tiếp tục làm việc. Bụi hồng gai sau nhà là thứ Lục Lăng chăm sóc rất kĩ, không ngờ sau khi ra hoa liền cắt đi, tặng cho mọi người. Người lạnh lùng như thế không biết vì sao lại có thể yêu con trai ngốc của cô, ngay cả bụi hồng mình yêu thích, hoa hồng mà mình yêu, nàng ấy cũng có thể cắt đi, lạnh lùng, tàn nhẫn.
"Mẹ nhận được rồi" Tử Cách type trên điện thoại, sau đó buông điện thoại xuống, đợi mãi cũng không thấy hồi âm từ Lục Lăng.
Lục Lăng cầm bông hồng đỏ của mình trên tay, nàng cảm thấy chỉ có mỗi Tử Cách xứng đáng được hưởng vẻ đẹp nở rộ của hoa hồng này. Bông hoa hồng nở rộ màu đỏ yêu mị, sắc đỏ hệt như vết son trên môi cô ấy, Lục Lăng thở dài một tiếng nhìn vào điện thoại đang nhấp nháy báo có tin nhắn.
Nàng ghét từ mẹ trong miệng Tử Cách.
Sắc đỏ yêu mị của hoa hồng vẫn quấn quít lấy cả hai, thần thần bí bí nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.