Chương 32: "Anh không nhìn ra sao? Em đang...
Lựu Liên Hương Thái
08/12/2022
Editor: Nơ
Trong phút chốc, khuôn mặt Khương Thịnh đỏ bừng như trái cà chua!
Nhưng Lâm Hạ Chí hoàn toàn không nhận ra điều đó, hay nói cách khác, tất cả sự chú ý hiện giờ của cô đều tập trung vào cuộc trò chuyện với Trì Noãn Noãn, không hề chú ý cả khuôn mặt của Khương Thịnh đang áp vào ngực mình.
"Hạ Hạ..." Khương Thịnh không dám nói chuyện lớn tiếng, dù sao anh ta cũng còn trẻ, vẫn đang trong độ tuổi tràn trề tinh lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy chỉ có thể nhắc nhở cô một cách bất lực.
Lâm Hạ Chí không nghe thấy, tiếp tục ghì cổ anh ta đi xuống cầu thang.
Khương Thịnh đã cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc, nhưng nửa khuôn mặt vẫn cọ vào đó.
Cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi anh ta có phản ứng...
Một lát sau, Lâm Hạ Chí nồng nặc mùi rượu bất mãn nói: "Đi chậm quá vậy, cậu là bồn cầu bị nghẹt sao?"
Khương Thịnh: "..."
"Mau tới đây chỉ cho giáo sư Trì của chúng ta vài cách để đuổi theo đàn ông đi!" Thấy Khương Thịnh vẫn cúi đầu đứng ngốc ở đó, Lâm Hạ Chí vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh một cách thiếu kiên nhẫn.
Khương Thịnh đi đến ngồi xuống bên cạnh, tuy thuận miệng nhưng cũng cố ý hỏi cô: "Tình trưởng của chị có thể viết được sách luôn ấy, còn cần em sao?"
Lời nói của anh ta không phải trêu chọc, mà chỉ đang nói sự thật.
Lâm Hạ Chí uống ly nước mật ong mà anh ta pha, ngọt đến nhíu mày, "Đâu có giống nhau? Tôi là được cậu theo đuổi!"
Khi Lâm Hạ Chí say rượu sẽ thoải mái hơn bình thường rất nhiều, cho nên khi nói ra những lời này thì cũng có một chút khoe khoang "Chị đây hấp dẫn như vậy nên đếch cần theo đuổi đàn ông, là đàn ông theo đuổi chị.".
Trong đôi mắt trong veo của Khương Thịnh hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị.
Nhưng hiện tại anh ta dường như không có tư cách ghen tuông, anh ta biết trong lòng Lâm Hạ Chí vẫn chưa chấp nhận anh ta, là bởi vì anh ta cố ý tiếp cận cô, lừa dối cô.
Nhưng anh ta thật sự chưa từng lừa dối cô, anh ta yêu cô chân thành ngay từ đầu, thậm chí anh ta cũng biết cuộc đấu giá đó là giả, cũng biết rõ sau sự việc đó sẽ bị Lâm Kiệt đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nhưng đây có là gì? Chỉ cần cô muốn anh ta làm, anh ta sẽ làm.
Người ta luôn nói, thời niên thiếu không nên gặp một người quá tuyệt vời, bởi vì sẽ nhớ nhung cả đời.
Câu này quả thật không sai, cô kéo anh ta ra khỏi đầm lầy, có lẽ cô không nhớ rõ, nhưng đây là giấc mộng đẹp nhất của anh ta...
"Mau nói đi?" Lâm Hạ Chí luôn nghĩ mình không thể nào kiên nhẫn được với Khương Thịnh, nhưng đến chính cô cũng không biết, lần nào cô cũng đối xử với Khương Thịnh bằng chính thái độ kiên nhẫn nhất.
Khương Thịnh đúng là sự tồn tại đặc biệt đó, chỉ là cô vẫn chưa nhận ra.
Lại được gọi tên, lần này Khương Thịnh không nhớ đến chuyện cũ nữa mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Hạ Chí, nói một cách nghiêm túc lại thâm tình: "Nếu là em, em nhất định sẽ mang đến cho cô ấy những điều tốt nhất, em có thể cho cô ấy mọi thứ, kể cả mạng sống."
Đôi mắt của chàng trai cực kỳ sáng và chuyên chú, trong lúc nhất thời, Lâm Hạ Chí cảm thấy đôi mắt trong veo như vậy có chút chói mắt.
Cô quay đầu đi, vờ như không biết đây là lời tỏ tình của chàng trai, cúi đầu chỉ cách cho Trì Noãn Noãn, ngoài miệng lại châm chọc mỉa mai: "Quá quê mùa, còn bày đặt mạng sống này mạng sống nọ, ai cần mạng của cậu..."
Tuy là nói như vậy, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên, ngay cả tin nhắn gửi cho Trì Noãn Noãn cũng là nguyên văn lời nói của Khương Thịnh.
Ở phía bên kia, Trì Noãn Noãn nhận được câu trả lời "Cho anh ta mạng của cậu."
Trì Noãn Noãn:【Này chị em, hình như hơi lố, thật sự là lố quá rồi.】
Lâm Hạ Chí:【Cậu chỉ cần tỏ tình với Yến Bạch như thế này, tớ đảm bảo anh ta sẽ cảm động đến độ khóc ngất lên thôi!】
Trì Noãn Noãn từ bỏ, Lâm Hạ Chí xưa nay luôn là người được người khác theo đuổi, làm sao có thể biết cách theo đuổi con trai?
Nhưng mà Lâm Hạ Chí vẫn kiên quyết chỉ cho cô một vài chiêu, có lẽ là mấy chiêu trò mà bạn trai cũ của cô ấy đã sử dụng để theo đuổi cô ấy.
Trì Noãn Noãn chọn ra một vài cái hay ho, quyết định bắt đầu thực hiện chúng từ ngày mai, nhưng làm sao cũng không tưởng tượng được rằng trước khi kế hoạch của cô bắt đầu thì Yến Bạch phải vào bệnh viện vì viêm ruột thừa cấp tính.
Một giờ sáng, khi Trì Noãn Noãn đang mơ màng ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Yến Bạch, nhưng người bên kia không phải là Yến Bạch.
"Chị Trì!! Không hay rồi! Hình như Lão Bạch bị bệnh rồi!"
Giọng nói lo lắng của Chung Tử Lăng ở đầu dây bên kia truyền đến, Trì Noãn Noãn lập tức tỉnh táo, thậm chí còn không kịp thay quần áo, chỉ cầm áo khoác khoác lên người rồi đi sang nhà đối diện.
Khi đó, sắc mặt của Yến Bạch tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thoạt nhìn rất khó chịu.
Chung Tử Lăng luống cuống tay chân, khi nhìn thấy Trì Noãn Noãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trì Noãn Noãn nhíu chặt mày, đưa tay sờ trán Yến Bạch, cảm giác hơi nóng.
"Yến Bạch, Yến Bạch, anh không thoải mái ở đâu sao?" Trì Noãn Noãn vô cùng lo lắng, thậm chí hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Yến Bạch không còn sức để nói chuyện, Trì Noãn Noãn chú ý tới nơi mà tay anh đang che, trong đầu xuất hiện một khả năng.
Ngay lập tức bảo Chung Tử Lăng mặc áo khoác cho Yến Bạch trước, còn mình thì vội vàng chạy về nhà lấy chìa khóa xe.
Đến khi đưa anh vào bệnh viện thì quả đúng như cô nghĩ.
Viêm ruột thừa cấp tính.
Bác sĩ nói rằng may mắn là được cấp cứu kịp thời, nếu không sẽ có nguy cơ vỡ ruột.
Trái tim của Trì Noãn Noãn đập liên hồi, trong chớp mắt, đôi chân cô như mất hết sức lực.
Khi ca phẫu thuật hoàn thành, Yến Bạch được chuyển đến phòng bệnh một người, Trì Noãn Noãn vẫn còn hốt hoảng trong lòng.
Chung Tử Lăng còn có tiết học vào ngày mai nên Trì Noãn Noãn đã bảo cậu nhóc về nhà nghỉ ngơi, một mình cô ở đây là được rồi.
Cô nhìn người đàn ông đang nhắm nghiền hai mắt, môi tái nhợt nằm trên giường bệnh, đến lúc này cô mới thực sự cảm nhận được mình đã lo lắng đến mức nào khi trên đường đến bệnh viện.
Những người quen thuộc với cô đều biết rằng cô rất ít khi hoảng loạn sợ hãi, nhưng đêm nay thì không giống cô chút nào.
Cô đã rất lo lắng cho anh.
Vì đặt anh ở trong lòng nên mới lo lắng, sợ hãi.
*
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua rèm vải màu lam nhạt của phòng bệnh chiếu vào giường bệnh, người đàn ông trên giường động đậy ngón tay, chậm rãi mở mắt ra, nhưng bởi vì ánh sáng quá mạnh nên không thích ứng được mà đưa tay che mắt lại.
Đúng lúc này, Yến Bạch nghe thấy tiếng mở cửa phòng bệnh, không cần nhìn, nghe thấy tiếng bước chân cũng đủ biết là ai.
Anh có chút ngây người, trong lúc nhất thời không biết đã qua mấy ngày.
Khi Trì Noãn Noãn mang nước ấm vào thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
Người đàn ông mặc đồ bệnh viện kẻ sọc, vì vừa mới phẫu thuật nên trông anh rất yếu ớt. Anh nhấc cánh tay không có truyền dịch lên, dùng cánh tay che mắt, chỉ để lộ đôi môi đã khôi phục chút sắc hồng.
Trì Noãn Noãn nghĩ đến một từ, trong phòng thí nghiệm cũng có các thành viên nữ thường xuyên xem tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng, một từ gần đây mà các cô gái hay nhắc đến chính là ——
Bệnh kiều*.
*Bệnh kiều là kiểu ám chỉ người yêu điên cuồng, luôn đeo bám, sẵn sàng bất chấp làm mọi thứ vì người mình yêu, chiếm hữu cực cao.
Lúc này Yến Bạch im lặng không nói gì, nên từ này rất hợp với anh.
Nhưng khi anh mở miệng thì mọi giả thiết đều sụp đổ, dù sao thì sự dịu dàng của Yến Bạch không hề có chút liên quan đến bệnh kiều.
"Anh tỉnh rồi." Trì Noãn Noãn bước tới, cô mở phích nước, rót một ít nước ấm vào ly.
Lúc này, Yến Bạch mới biết mình vừa mổ ruột thừa cấp tính vào sáng sớm.
Anh hạ cánh tay xuống, đôi mắt dần thích ứng với ánh sáng, nhìn cô gái đang dọn dẹp ở đầu giường bệnh.
Như cảm nhận được ánh mắt của Yến Bạch, cô gái dừng việc trên tay, quay đầu mỉm cười với anh.
Tim anh đập thình thịch, nhưng rất nhanh sau đó, anh chú ý tới quầng thâm xanh tím dưới mắt của cô.
"Em thức cả đêm sao?" Yến Bạch vừa vui vừa đau lòng.
Trì Noãn Noãn kéo ghế ngồi ở gần mép giường, nhúng tăm bông vào nước, định làm ẩm môi cho anh: "Không hẳn, giữa chừng em có nghỉ ngơi một chút."
Một chút? Vậy là giống với không nghỉ ngơi rồi!
Yến Bạch cảm giác được trên môi ẩm ướt, sắc mặt có chút đỏ lên.
Cô ấy thật sự đang chăm sóc cho mình!
Thậm chí hiện tại còn... Làm ẩm môi cho mình nữa!
"Bác sĩ nói rằng anh phải đi ngoài mới có thể ăn cơm, môi của anh khô hết rồi, cho nên..." Trì Noãn Noãn không nói nửa câu sau, cô đưa tay lên cho anh xem tăm bông trên tay mình, đại khái là bảo "Em thấy môi anh khô nên làm ẩm môi cho anh thôi.".
Ánh mắt của Yến Bạch mơ hồ, anh "Ừm" một tiếng.
Động tác của Trì Noãn Noãn rất cẩn thận, trong lúc làm ẩm môi thì cô lại thất thần nhìn chằm chằm vào đôi môi Yến Bạch một lần nữa.
Chắc là môi của anh rất mềm, hôn... Hôn rất thích?
Ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, Trì Noãn Noãn vội vàng nhìn đi chỗ khác, vành tai không khỏi nổi lên một tầng hồng nhạt.
Cô chợt phát hiện, từ lúc ở bên Yến Bạch thì cô luôn có một loại ham muốn nào đó, điều mà cô không có khi ở bên Tiết Ứng Chi.
Khi ở cùng Tiết Ứng Chi, cô sẽ không bị phân tâm khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh ta, càng không nghĩ đến chuyện sẽ được hôn lên đôi môi ấy.
Lúc đó cô mới gia nhập Công nghệ Tương Lai, vì sự nghiệp nên cô không cho phép bản thân dành quá nhiều sự quan tâm cho chuyện tình cảm, cô bận rộn cả ngày và bỏ mặc Tiết Ứng Chi, điểm này cô thừa nhận, nhưng tình cảm mà cô dành cho Tiết Ứng Chi ngay từ đầu là thật.
Chậc.
Một khuôn mặt điển trai như vậy, cô cần gì quan tâm đến tên khốn đó nữa?
Trước đây không có ham muốn, chắc là bởi vì tên khốn đó không hề có sức hấp dẫn người khác.
Trì Noãn Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Còn về phía Yến Bạch, khi hơi ấm trên môi dần lạnh đi, anh bắt gặp ánh mắt không hề giấu giếm của Trì Noãn Noãn.
Đôi mắt màu trà của cô đang nhìn chăm chú vào môi anh không chút che đậy, mọi cảm xúc đều được viết rõ ràng trong đó.
Có đôi khi, Yến Bạch hoài nghi cô đeo mắt kính là vì muốn che đi tất cả cảm xúc trong mắt mình.
Nhưng đôi mắt cô thật sự không che giấu được.
Giống như lúc này đây, anh nhìn thấy được cảm xúc nào đó trong mắt cô...
Không biết Yến Bạch nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Lúc này, chị gái y tá đi vào kiểm tra, phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Sáng nay, chị gái y tá đổi ca trực thì nghe thấy đồng nghiệp nói rằng có một đôi rất đẹp đã đến bệnh viện vào sáng sớm, đẹp tới mức nào? Cả hai đều không ở cấp độ của người phàm!
Chị gái y tá nghe vậy thì khinh thường ngắt ngang.
Đẹp? Sao có thể đẹp bằng giáo sư Trì ở trường của em trai cô ấy?
Kết quả là nhìn thấy...
Chị gái y tá: "???"
Chị gái y tá: "!!!"
Bà chị ế thâm niên ngoài mặt thì bình tĩnh truyền dịch, sau khi dặn dò bệnh nhân một số điều cần lưu ý thì nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho em trai mình.
"Chúa ơi!! Em trai yêu quý của chị! Mày thật sự không có lừa chị! Giáo sư Trì đẹp gái kinh khủng! Bạn trai của cô ấy cũng rất tuyệt vời!"
"Hả? Mày thất tình? Tại sao lại thất tình? Mày không phải là chó độc thân ngàn năm sao? Ấy, chị mày đâu có mỉa mai mày, tuy rằng kết quả theo đuổi giáo sư Trì của mày không mấy tốt đẹp, nhưng có thể được một cô gái xinh đẹp như vậy từ chối thì cũng là phúc phần của mày đấy! Này này này??? Mày còn nghe không đấy? Cúp máy rồi à? Tật xấu gì đây! Còn dám cúp ngang điện thoại của chị gái mình!"
Chị gái y tá lầu bầu vài câu thì trở lại phòng y tá.
Còn cậu em hotboy ở đầu bên kia thì tức muốn nổ phổi.
Không sai, chị gái y tá này cũng là một hoa khôi trong bệnh viện thành phố, và cũng chính là chị gái của hotboy.
Mặc dù thất tình, nhưng sáng nay hotboy vẫn đến lớp của giáo sư Trì, nhưng lại chỉ thấy giáo sư khác đứng lớp thay.
Giáo sư: "Trong nhà giáo sư Trì có chút chuyện nên xin nghỉ hai ngày. Trong hai ngày này, các anh chị sẽ không được gặp giáo sư Trì thân yêu của mình nữa mà chỉ có thể gặp tôi. Thất vọng à? Thất vọng thì cũng chỉ có thể gặp tôi."
Sinh viên phía dưới: "..."
Đến chiều, Yến Bạch đã đi ngoài nên có thể ăn cơm.
Chung Tử Lăng đang ở nhà, Trì Noãn Noãn về nhà giúp Yến Bạch giặt đồ, còn chuẩn bị bữa tối cho Chung Tử Lăng và Yến Bạch.
Bởi vì Yến Bạch vừa mới phẫu thuật nên chỉ có thể ăn những món thanh đạm, Trì Noãn Noãn cũng nói với Chung Tử Lăng một tiếng, bảo cậu ta ráng chịu đựng mấy ngày.
Lúc đầu, Chung Tử Lăng còn than ngắn thở dài, lo lắng liệu mình có phải là người tiếp theo được đưa đến bệnh viện hay không, nhưng khi ăn đồ ăn do Trì Noãn Noãn làm, cậu ta liền trợn mắt há mồm.
Ngon một cách bất ngờ?
Trì Noãn Noãn có chút đắc ý, tất nhiên là phải ngon rồi, nếu như không nấu được mấy món đơn giản, vậy thì công sức dạy học của Yến Bạch sẽ hóa thành công cốc.
Yến Bạch cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bữa tối mà Trì Noãn Noãn đã chuẩn bị cho mình.
Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là không chỉ trong ngày đầu tiên mà trong một tuần anh nằm viện, Trì Noãn Noãn đều đặn đưa cơm cho anh một ngày ba bữa, toàn bộ đều là do cô làm.
Vốn dĩ ban đầu Yến Bạch cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhìn cô gái nhỏ chăm sóc anh không biết mệt mỏi như vậy, trong lòng anh luôn muốn hỏi cô một vài câu.
Cuối cùng, một ngày trước khi xuất viện, Yến Bạch đã không nhịn được nữa.
Anh nhìn cô bày biện đồ ăn ra bàn, ngồi ở một bên chống cằm đưa đũa cho anh.
Giống như mấy ngày trước, cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn anh ăn hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi ăn xong, ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt màu trà của cô.
Cô cười híp mắt, hỏi anh: "Ăn ngon không?"
Yến Bạch hơi siết chặt đũa trong tay, gật đầu: "Rất ngon."
Trì Noãn Noãn lại hỏi: "Anh có muốn ăn trái cây không? Em gọt giúp anh."
Yến Bạch mím môi.
Trước đây, Trì Noãn Noãn luôn cúi đầu trả lời email bất kể đang ăn hay bất cứ lúc nào, cô luôn bận rộn với công việc nên hầu như không để mắt đến anh.
Nhưng mấy ngày nay, anh cảm thấy cô bắt đầu khác đi.
Khi anh ăn cơm, cô sẽ nhìn anh không chớp mắt, đợi anh ăn xong sẽ nhoẻn miệng cười rồi gọt trái cây cho anh.
Nghe các sinh viên trong trường nói rằng xưa nay giáo sư Trì luôn được gọi là "Đóa hoa cao quý lạnh lùng", "Hiếm khi cười nói" và là "Nữ Bồ Tát", có thể nói rằng cô không thích cười cho lắm.
Nhưng mấy ngày nay cô luôn cười với anh, khiến lòng anh rối bời.
Thậm chí, anh còn bắt đầu tự hỏi liệu có phải cô thích anh rồi không.
Câu hỏi này khiến anh trăn trở mấy ngày, cuối cùng, anh cũng không kìm nén được nữa.
Đôi mắt sâu hút nhìn thẳng vào cô: "Noãn Noãn, em đang..."
Có ý gì vậy?
Tại sao đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?
Có phải em đã thích tôi rồi không?
Nhưng không đợi anh hỏi hết câu, Trì Noãn Noãn đã nghiêng đầu, mỉm cười nói với anh: "Anh không nhìn ra sao? Em đang theo đuổi anh."
Trong phút chốc, khuôn mặt Khương Thịnh đỏ bừng như trái cà chua!
Nhưng Lâm Hạ Chí hoàn toàn không nhận ra điều đó, hay nói cách khác, tất cả sự chú ý hiện giờ của cô đều tập trung vào cuộc trò chuyện với Trì Noãn Noãn, không hề chú ý cả khuôn mặt của Khương Thịnh đang áp vào ngực mình.
"Hạ Hạ..." Khương Thịnh không dám nói chuyện lớn tiếng, dù sao anh ta cũng còn trẻ, vẫn đang trong độ tuổi tràn trề tinh lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy chỉ có thể nhắc nhở cô một cách bất lực.
Lâm Hạ Chí không nghe thấy, tiếp tục ghì cổ anh ta đi xuống cầu thang.
Khương Thịnh đã cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc, nhưng nửa khuôn mặt vẫn cọ vào đó.
Cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi anh ta có phản ứng...
Một lát sau, Lâm Hạ Chí nồng nặc mùi rượu bất mãn nói: "Đi chậm quá vậy, cậu là bồn cầu bị nghẹt sao?"
Khương Thịnh: "..."
"Mau tới đây chỉ cho giáo sư Trì của chúng ta vài cách để đuổi theo đàn ông đi!" Thấy Khương Thịnh vẫn cúi đầu đứng ngốc ở đó, Lâm Hạ Chí vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh một cách thiếu kiên nhẫn.
Khương Thịnh đi đến ngồi xuống bên cạnh, tuy thuận miệng nhưng cũng cố ý hỏi cô: "Tình trưởng của chị có thể viết được sách luôn ấy, còn cần em sao?"
Lời nói của anh ta không phải trêu chọc, mà chỉ đang nói sự thật.
Lâm Hạ Chí uống ly nước mật ong mà anh ta pha, ngọt đến nhíu mày, "Đâu có giống nhau? Tôi là được cậu theo đuổi!"
Khi Lâm Hạ Chí say rượu sẽ thoải mái hơn bình thường rất nhiều, cho nên khi nói ra những lời này thì cũng có một chút khoe khoang "Chị đây hấp dẫn như vậy nên đếch cần theo đuổi đàn ông, là đàn ông theo đuổi chị.".
Trong đôi mắt trong veo của Khương Thịnh hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị.
Nhưng hiện tại anh ta dường như không có tư cách ghen tuông, anh ta biết trong lòng Lâm Hạ Chí vẫn chưa chấp nhận anh ta, là bởi vì anh ta cố ý tiếp cận cô, lừa dối cô.
Nhưng anh ta thật sự chưa từng lừa dối cô, anh ta yêu cô chân thành ngay từ đầu, thậm chí anh ta cũng biết cuộc đấu giá đó là giả, cũng biết rõ sau sự việc đó sẽ bị Lâm Kiệt đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nhưng đây có là gì? Chỉ cần cô muốn anh ta làm, anh ta sẽ làm.
Người ta luôn nói, thời niên thiếu không nên gặp một người quá tuyệt vời, bởi vì sẽ nhớ nhung cả đời.
Câu này quả thật không sai, cô kéo anh ta ra khỏi đầm lầy, có lẽ cô không nhớ rõ, nhưng đây là giấc mộng đẹp nhất của anh ta...
"Mau nói đi?" Lâm Hạ Chí luôn nghĩ mình không thể nào kiên nhẫn được với Khương Thịnh, nhưng đến chính cô cũng không biết, lần nào cô cũng đối xử với Khương Thịnh bằng chính thái độ kiên nhẫn nhất.
Khương Thịnh đúng là sự tồn tại đặc biệt đó, chỉ là cô vẫn chưa nhận ra.
Lại được gọi tên, lần này Khương Thịnh không nhớ đến chuyện cũ nữa mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Hạ Chí, nói một cách nghiêm túc lại thâm tình: "Nếu là em, em nhất định sẽ mang đến cho cô ấy những điều tốt nhất, em có thể cho cô ấy mọi thứ, kể cả mạng sống."
Đôi mắt của chàng trai cực kỳ sáng và chuyên chú, trong lúc nhất thời, Lâm Hạ Chí cảm thấy đôi mắt trong veo như vậy có chút chói mắt.
Cô quay đầu đi, vờ như không biết đây là lời tỏ tình của chàng trai, cúi đầu chỉ cách cho Trì Noãn Noãn, ngoài miệng lại châm chọc mỉa mai: "Quá quê mùa, còn bày đặt mạng sống này mạng sống nọ, ai cần mạng của cậu..."
Tuy là nói như vậy, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên, ngay cả tin nhắn gửi cho Trì Noãn Noãn cũng là nguyên văn lời nói của Khương Thịnh.
Ở phía bên kia, Trì Noãn Noãn nhận được câu trả lời "Cho anh ta mạng của cậu."
Trì Noãn Noãn:【Này chị em, hình như hơi lố, thật sự là lố quá rồi.】
Lâm Hạ Chí:【Cậu chỉ cần tỏ tình với Yến Bạch như thế này, tớ đảm bảo anh ta sẽ cảm động đến độ khóc ngất lên thôi!】
Trì Noãn Noãn từ bỏ, Lâm Hạ Chí xưa nay luôn là người được người khác theo đuổi, làm sao có thể biết cách theo đuổi con trai?
Nhưng mà Lâm Hạ Chí vẫn kiên quyết chỉ cho cô một vài chiêu, có lẽ là mấy chiêu trò mà bạn trai cũ của cô ấy đã sử dụng để theo đuổi cô ấy.
Trì Noãn Noãn chọn ra một vài cái hay ho, quyết định bắt đầu thực hiện chúng từ ngày mai, nhưng làm sao cũng không tưởng tượng được rằng trước khi kế hoạch của cô bắt đầu thì Yến Bạch phải vào bệnh viện vì viêm ruột thừa cấp tính.
Một giờ sáng, khi Trì Noãn Noãn đang mơ màng ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Yến Bạch, nhưng người bên kia không phải là Yến Bạch.
"Chị Trì!! Không hay rồi! Hình như Lão Bạch bị bệnh rồi!"
Giọng nói lo lắng của Chung Tử Lăng ở đầu dây bên kia truyền đến, Trì Noãn Noãn lập tức tỉnh táo, thậm chí còn không kịp thay quần áo, chỉ cầm áo khoác khoác lên người rồi đi sang nhà đối diện.
Khi đó, sắc mặt của Yến Bạch tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thoạt nhìn rất khó chịu.
Chung Tử Lăng luống cuống tay chân, khi nhìn thấy Trì Noãn Noãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trì Noãn Noãn nhíu chặt mày, đưa tay sờ trán Yến Bạch, cảm giác hơi nóng.
"Yến Bạch, Yến Bạch, anh không thoải mái ở đâu sao?" Trì Noãn Noãn vô cùng lo lắng, thậm chí hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Yến Bạch không còn sức để nói chuyện, Trì Noãn Noãn chú ý tới nơi mà tay anh đang che, trong đầu xuất hiện một khả năng.
Ngay lập tức bảo Chung Tử Lăng mặc áo khoác cho Yến Bạch trước, còn mình thì vội vàng chạy về nhà lấy chìa khóa xe.
Đến khi đưa anh vào bệnh viện thì quả đúng như cô nghĩ.
Viêm ruột thừa cấp tính.
Bác sĩ nói rằng may mắn là được cấp cứu kịp thời, nếu không sẽ có nguy cơ vỡ ruột.
Trái tim của Trì Noãn Noãn đập liên hồi, trong chớp mắt, đôi chân cô như mất hết sức lực.
Khi ca phẫu thuật hoàn thành, Yến Bạch được chuyển đến phòng bệnh một người, Trì Noãn Noãn vẫn còn hốt hoảng trong lòng.
Chung Tử Lăng còn có tiết học vào ngày mai nên Trì Noãn Noãn đã bảo cậu nhóc về nhà nghỉ ngơi, một mình cô ở đây là được rồi.
Cô nhìn người đàn ông đang nhắm nghiền hai mắt, môi tái nhợt nằm trên giường bệnh, đến lúc này cô mới thực sự cảm nhận được mình đã lo lắng đến mức nào khi trên đường đến bệnh viện.
Những người quen thuộc với cô đều biết rằng cô rất ít khi hoảng loạn sợ hãi, nhưng đêm nay thì không giống cô chút nào.
Cô đã rất lo lắng cho anh.
Vì đặt anh ở trong lòng nên mới lo lắng, sợ hãi.
*
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua rèm vải màu lam nhạt của phòng bệnh chiếu vào giường bệnh, người đàn ông trên giường động đậy ngón tay, chậm rãi mở mắt ra, nhưng bởi vì ánh sáng quá mạnh nên không thích ứng được mà đưa tay che mắt lại.
Đúng lúc này, Yến Bạch nghe thấy tiếng mở cửa phòng bệnh, không cần nhìn, nghe thấy tiếng bước chân cũng đủ biết là ai.
Anh có chút ngây người, trong lúc nhất thời không biết đã qua mấy ngày.
Khi Trì Noãn Noãn mang nước ấm vào thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
Người đàn ông mặc đồ bệnh viện kẻ sọc, vì vừa mới phẫu thuật nên trông anh rất yếu ớt. Anh nhấc cánh tay không có truyền dịch lên, dùng cánh tay che mắt, chỉ để lộ đôi môi đã khôi phục chút sắc hồng.
Trì Noãn Noãn nghĩ đến một từ, trong phòng thí nghiệm cũng có các thành viên nữ thường xuyên xem tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng, một từ gần đây mà các cô gái hay nhắc đến chính là ——
Bệnh kiều*.
*Bệnh kiều là kiểu ám chỉ người yêu điên cuồng, luôn đeo bám, sẵn sàng bất chấp làm mọi thứ vì người mình yêu, chiếm hữu cực cao.
Lúc này Yến Bạch im lặng không nói gì, nên từ này rất hợp với anh.
Nhưng khi anh mở miệng thì mọi giả thiết đều sụp đổ, dù sao thì sự dịu dàng của Yến Bạch không hề có chút liên quan đến bệnh kiều.
"Anh tỉnh rồi." Trì Noãn Noãn bước tới, cô mở phích nước, rót một ít nước ấm vào ly.
Lúc này, Yến Bạch mới biết mình vừa mổ ruột thừa cấp tính vào sáng sớm.
Anh hạ cánh tay xuống, đôi mắt dần thích ứng với ánh sáng, nhìn cô gái đang dọn dẹp ở đầu giường bệnh.
Như cảm nhận được ánh mắt của Yến Bạch, cô gái dừng việc trên tay, quay đầu mỉm cười với anh.
Tim anh đập thình thịch, nhưng rất nhanh sau đó, anh chú ý tới quầng thâm xanh tím dưới mắt của cô.
"Em thức cả đêm sao?" Yến Bạch vừa vui vừa đau lòng.
Trì Noãn Noãn kéo ghế ngồi ở gần mép giường, nhúng tăm bông vào nước, định làm ẩm môi cho anh: "Không hẳn, giữa chừng em có nghỉ ngơi một chút."
Một chút? Vậy là giống với không nghỉ ngơi rồi!
Yến Bạch cảm giác được trên môi ẩm ướt, sắc mặt có chút đỏ lên.
Cô ấy thật sự đang chăm sóc cho mình!
Thậm chí hiện tại còn... Làm ẩm môi cho mình nữa!
"Bác sĩ nói rằng anh phải đi ngoài mới có thể ăn cơm, môi của anh khô hết rồi, cho nên..." Trì Noãn Noãn không nói nửa câu sau, cô đưa tay lên cho anh xem tăm bông trên tay mình, đại khái là bảo "Em thấy môi anh khô nên làm ẩm môi cho anh thôi.".
Ánh mắt của Yến Bạch mơ hồ, anh "Ừm" một tiếng.
Động tác của Trì Noãn Noãn rất cẩn thận, trong lúc làm ẩm môi thì cô lại thất thần nhìn chằm chằm vào đôi môi Yến Bạch một lần nữa.
Chắc là môi của anh rất mềm, hôn... Hôn rất thích?
Ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, Trì Noãn Noãn vội vàng nhìn đi chỗ khác, vành tai không khỏi nổi lên một tầng hồng nhạt.
Cô chợt phát hiện, từ lúc ở bên Yến Bạch thì cô luôn có một loại ham muốn nào đó, điều mà cô không có khi ở bên Tiết Ứng Chi.
Khi ở cùng Tiết Ứng Chi, cô sẽ không bị phân tâm khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh ta, càng không nghĩ đến chuyện sẽ được hôn lên đôi môi ấy.
Lúc đó cô mới gia nhập Công nghệ Tương Lai, vì sự nghiệp nên cô không cho phép bản thân dành quá nhiều sự quan tâm cho chuyện tình cảm, cô bận rộn cả ngày và bỏ mặc Tiết Ứng Chi, điểm này cô thừa nhận, nhưng tình cảm mà cô dành cho Tiết Ứng Chi ngay từ đầu là thật.
Chậc.
Một khuôn mặt điển trai như vậy, cô cần gì quan tâm đến tên khốn đó nữa?
Trước đây không có ham muốn, chắc là bởi vì tên khốn đó không hề có sức hấp dẫn người khác.
Trì Noãn Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Còn về phía Yến Bạch, khi hơi ấm trên môi dần lạnh đi, anh bắt gặp ánh mắt không hề giấu giếm của Trì Noãn Noãn.
Đôi mắt màu trà của cô đang nhìn chăm chú vào môi anh không chút che đậy, mọi cảm xúc đều được viết rõ ràng trong đó.
Có đôi khi, Yến Bạch hoài nghi cô đeo mắt kính là vì muốn che đi tất cả cảm xúc trong mắt mình.
Nhưng đôi mắt cô thật sự không che giấu được.
Giống như lúc này đây, anh nhìn thấy được cảm xúc nào đó trong mắt cô...
Không biết Yến Bạch nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Lúc này, chị gái y tá đi vào kiểm tra, phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Sáng nay, chị gái y tá đổi ca trực thì nghe thấy đồng nghiệp nói rằng có một đôi rất đẹp đã đến bệnh viện vào sáng sớm, đẹp tới mức nào? Cả hai đều không ở cấp độ của người phàm!
Chị gái y tá nghe vậy thì khinh thường ngắt ngang.
Đẹp? Sao có thể đẹp bằng giáo sư Trì ở trường của em trai cô ấy?
Kết quả là nhìn thấy...
Chị gái y tá: "???"
Chị gái y tá: "!!!"
Bà chị ế thâm niên ngoài mặt thì bình tĩnh truyền dịch, sau khi dặn dò bệnh nhân một số điều cần lưu ý thì nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho em trai mình.
"Chúa ơi!! Em trai yêu quý của chị! Mày thật sự không có lừa chị! Giáo sư Trì đẹp gái kinh khủng! Bạn trai của cô ấy cũng rất tuyệt vời!"
"Hả? Mày thất tình? Tại sao lại thất tình? Mày không phải là chó độc thân ngàn năm sao? Ấy, chị mày đâu có mỉa mai mày, tuy rằng kết quả theo đuổi giáo sư Trì của mày không mấy tốt đẹp, nhưng có thể được một cô gái xinh đẹp như vậy từ chối thì cũng là phúc phần của mày đấy! Này này này??? Mày còn nghe không đấy? Cúp máy rồi à? Tật xấu gì đây! Còn dám cúp ngang điện thoại của chị gái mình!"
Chị gái y tá lầu bầu vài câu thì trở lại phòng y tá.
Còn cậu em hotboy ở đầu bên kia thì tức muốn nổ phổi.
Không sai, chị gái y tá này cũng là một hoa khôi trong bệnh viện thành phố, và cũng chính là chị gái của hotboy.
Mặc dù thất tình, nhưng sáng nay hotboy vẫn đến lớp của giáo sư Trì, nhưng lại chỉ thấy giáo sư khác đứng lớp thay.
Giáo sư: "Trong nhà giáo sư Trì có chút chuyện nên xin nghỉ hai ngày. Trong hai ngày này, các anh chị sẽ không được gặp giáo sư Trì thân yêu của mình nữa mà chỉ có thể gặp tôi. Thất vọng à? Thất vọng thì cũng chỉ có thể gặp tôi."
Sinh viên phía dưới: "..."
Đến chiều, Yến Bạch đã đi ngoài nên có thể ăn cơm.
Chung Tử Lăng đang ở nhà, Trì Noãn Noãn về nhà giúp Yến Bạch giặt đồ, còn chuẩn bị bữa tối cho Chung Tử Lăng và Yến Bạch.
Bởi vì Yến Bạch vừa mới phẫu thuật nên chỉ có thể ăn những món thanh đạm, Trì Noãn Noãn cũng nói với Chung Tử Lăng một tiếng, bảo cậu ta ráng chịu đựng mấy ngày.
Lúc đầu, Chung Tử Lăng còn than ngắn thở dài, lo lắng liệu mình có phải là người tiếp theo được đưa đến bệnh viện hay không, nhưng khi ăn đồ ăn do Trì Noãn Noãn làm, cậu ta liền trợn mắt há mồm.
Ngon một cách bất ngờ?
Trì Noãn Noãn có chút đắc ý, tất nhiên là phải ngon rồi, nếu như không nấu được mấy món đơn giản, vậy thì công sức dạy học của Yến Bạch sẽ hóa thành công cốc.
Yến Bạch cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bữa tối mà Trì Noãn Noãn đã chuẩn bị cho mình.
Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là không chỉ trong ngày đầu tiên mà trong một tuần anh nằm viện, Trì Noãn Noãn đều đặn đưa cơm cho anh một ngày ba bữa, toàn bộ đều là do cô làm.
Vốn dĩ ban đầu Yến Bạch cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhìn cô gái nhỏ chăm sóc anh không biết mệt mỏi như vậy, trong lòng anh luôn muốn hỏi cô một vài câu.
Cuối cùng, một ngày trước khi xuất viện, Yến Bạch đã không nhịn được nữa.
Anh nhìn cô bày biện đồ ăn ra bàn, ngồi ở một bên chống cằm đưa đũa cho anh.
Giống như mấy ngày trước, cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn anh ăn hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi ăn xong, ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt màu trà của cô.
Cô cười híp mắt, hỏi anh: "Ăn ngon không?"
Yến Bạch hơi siết chặt đũa trong tay, gật đầu: "Rất ngon."
Trì Noãn Noãn lại hỏi: "Anh có muốn ăn trái cây không? Em gọt giúp anh."
Yến Bạch mím môi.
Trước đây, Trì Noãn Noãn luôn cúi đầu trả lời email bất kể đang ăn hay bất cứ lúc nào, cô luôn bận rộn với công việc nên hầu như không để mắt đến anh.
Nhưng mấy ngày nay, anh cảm thấy cô bắt đầu khác đi.
Khi anh ăn cơm, cô sẽ nhìn anh không chớp mắt, đợi anh ăn xong sẽ nhoẻn miệng cười rồi gọt trái cây cho anh.
Nghe các sinh viên trong trường nói rằng xưa nay giáo sư Trì luôn được gọi là "Đóa hoa cao quý lạnh lùng", "Hiếm khi cười nói" và là "Nữ Bồ Tát", có thể nói rằng cô không thích cười cho lắm.
Nhưng mấy ngày nay cô luôn cười với anh, khiến lòng anh rối bời.
Thậm chí, anh còn bắt đầu tự hỏi liệu có phải cô thích anh rồi không.
Câu hỏi này khiến anh trăn trở mấy ngày, cuối cùng, anh cũng không kìm nén được nữa.
Đôi mắt sâu hút nhìn thẳng vào cô: "Noãn Noãn, em đang..."
Có ý gì vậy?
Tại sao đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?
Có phải em đã thích tôi rồi không?
Nhưng không đợi anh hỏi hết câu, Trì Noãn Noãn đã nghiêng đầu, mỉm cười nói với anh: "Anh không nhìn ra sao? Em đang theo đuổi anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.