Chương 33: Hôn đến bủn rủn chân tay
Lựu Liên Hương Thái
08/12/2022
Editor: Nơ
Yến Bạch không bao giờ ngờ rằng Trì Noãn Noãn sẽ tỏ tình thẳng thắn như vậy, nhưng sau khi tỏ tình xong, khuôn mặt của cô đỏ hết cả lên.
Yến Bạch không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, chỉ cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, khó kìm nén được sự hạnh phúc!
Anh đã sống hơn hai mươi mấy năm trên đời, nhưng hôm nay là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Đó chỉ là một lời thổ lộ từ cô, nhưng lại mang đến cho anh cảm giác viên mãn của cuộc đời này.
Thích cô nhiều năm như vậy, từ lần đầu tiên quen biết, sau đó là không liên quan đến nhau, rồi đến cuộc hội ngộ ngoài ý muốn, cuối cùng là nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tiếp cận cô.
Quả nhiên, cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị!
Anh đã yêu cô quá lâu, cũng đã mong đợi sự đáp lại này quá lâu.
May mắn thay, anh đã đợi được...
Sự im lặng của Yến Bạch khiến Trì Noãn Noãn hiểu nhầm rằng chuyện cô bày tỏ "Ý đồ" của mình khiến đối phương khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cô thật sự rất căng thẳng, không biết mình có đường đột quá không, cũng không biết liệu anh có cảm thấy cô bị điên không, lúc đầu từ chối lời tỏ tình của anh nhưng nay lại làm ra hành động y hệt.
Cô biết rõ với tính cách dịu dàng của Yến Bạch thì anh sẽ không nghĩ cô như vậy, nhưng khi người ta căng thẳng sẽ khó tránh khỏi lo lắng, hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô chủ động tỏ tình...
Tại sao anh không nói lời nào!!!
Cô còn cho rằng, có thể anh cũng sẽ thích cô.
Đầu óc lúc này của Trì Noãn Noãn rối bời, anh đang nghĩ cách từ chối sao?
Thay vì cho anh cơ hội từ chối, tốt hơn hết là nên chủ động ra trận.
Nghĩ đến đây, Trì Noãn Noãn quay mặt đi ho khan một tiếng, cố nén sự xấu hổ, rõ ràng là muốn giữ giọng điệu bình thường, nhưng khi nói ra lại mềm mại, giống như đang dụ dỗ.
Cô nói: "Anh có thể suy nghĩ một chút, không cần trả lời em ngay đâu, em có thể... "
Đợi anh... Ơ???
Hai chữ "đợi anh" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì cổ tay đã bị siết chặt, một giây sau liền bị người trên giường bệnh kéo vào trong lòng.
Trong lúc ngơ ngác, cô nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu mình: "Không cần, anh có thể trả lời em ngay bây giờ!"
Trong giọng nói của anh mang theo sự phấn khích không kiềm chế được.
Trái tim Trì Noãn Noãn đập thịch một cái.
Nghe thấy anh nói: "Anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi, Noãn Noãn, em không biết anh yêu em đến nhường nào đâu."
Trong giọng nói của anh là sự dịu dàng không thể che giấu.
Yến Bạch lại nói: "Vừa rồi là anh quá kích động, không nghĩ đến chuyện em sẽ thích anh, chỉ là anh không ngờ em sẽ thích anh nhanh đến vậy, anh..."
Tất cả những lời cuối cùng hóa thành một câu chân thành, "Noãn Noãn, anh thật sự, thật sự rất thích em. Cũng cảm ơn em, cảm ơn em đã thích anh."
Thật sự cảm ơn em đã biến bảy năm yêu thầm của anh thành sự thật.
Nhịp tim của Trì Noãn Noãn cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu tăng tốc, bên tai truyền đến tiếng tim đập rõ ràng, trong lúc nhất thời, cô không phân biệt được là của mình hay của Yến Bạch.
Cô không nhúc nhích, mặt cô bây giờ rất nóng, cứ để cô dựa vào lòng anh cho dịu bớt đi, dù sao hiện tại bọn họ cũng được tính là hẹn hò rồi.
Ừm, có được tính không nhỉ?
Trì Noãn Noãn không ngẩng đầu, cô nép vào trong lòng anh, hỏi: "Bây giờ chúng ta xem như là quan hệ bạn trai bạn gái sao?"
Người trên đỉnh đầu cười khẽ: "Ừm, là quan hệ bạn trai bạn gái chân chính."
Nghe được những gì mình muốn nghe, Trì Noãn Noãn mỉm cười hài lòng, không biết trải qua bao lâu, Trì Noãn Noãn lại nói: "Mặc dù bây giờ nói ra những lời này sẽ không hay, nhưng em vẫn muốn nói trước với anh..."
"Yến Bạch, nếu có một ngày anh không còn thích em nữa thì phải nói cho em biết, không được phản bội, nếu không kết cục của anh sẽ rất thê thảm, em thù dai lắm đấy."
Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi thứ trong phòng đều ấm áp và đẹp đẽ.
Trong không gian yên tĩnh và xinh đẹp này, Trì Noãn Noãn nghe thấy Yến Bạch mỉm cười nói với cô: "Ừ, nếu anh phản bội em, em cứ việc đánh gãy chân anh."
Anh sẽ không phản bội em, hơn nữa sẽ luôn yêu em.
Sau khi trải qua mối tình không mấy tốt đẹp với Tiếc Ứng Chi, không phải Trì Noãn Noãn không còn tin tưởng vào tình yêu, chỉ cần cô thích, cô sẽ thử hẹn hò với người đó, nhưng nếu đối phương phản bội thì cô sẽ thẳng chân đá văng anh ta ra khỏi cuộc đời mình.
Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe được những lời này từ Yến Bạch, cô lại tin tưởng anh tuyệt đối.
Có lẽ, chỉ đơn giản vì anh là Yến Bạch.
Cho nên...
"Được, em tin anh."
Yến Bạch siết chặt eo cô, nụ cười trên mặt càng thêm đậm.
Lại không biết trải qua bao lâu, Trì Noãn Noãn tiếp tục mở miệng.
"Vừa rồi em còn tưởng rằng anh sẽ từ chối em."
"Sao có thể? Chỉ là anh quá vui."
"Ừm, thật ra em cũng cảm thấy, anh có chút thích em."
"Không phải một chút, mà là rất nhiều. Noãn Noãn, là rất nhiều."
"Được được, em nghe thấy rồi."
Mấy ngày nay, Trì Noãn Noãn vẫn luôn chăm sóc cho Yến Bạch, hết "hai ngày nghỉ phép" thì cô phải quay lại trường học, bên cạnh đó còn phải chú ý đến phòng thí nghiệm.
Nói cách khác, cô phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, trường học và phòng thí nghiệm, bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản là không được nghỉ ngơi tốt.
Hiện tại cô nép vào trong ngực Yến Bạch, không biết vì sao lại có chút buồn ngủ.
Yến Bạch nghe thấy tiếng hít thở đều đều trong lồng ngực mình, vừa cúi đầu đã thấy cô gái nhỏ ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Tư thế ngủ của cô thật sự rất ngoan.
Yến Bạch nhẹ nhàng tháo kính của cô xuống, ánh mắt vô tình rơi vào môi cô.
Yết hầu lăn lộn trong vô thức, Yến Bạch mím chặt môi, sau đó trộm đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Anh nghĩ, hiện tại bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái, cái này cũng không tính là vượt quá giới hạn, nào ngờ vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt phượng màu trà kia.
Cô gái nhỏ cười đầy ẩn ý, hơi mím môi, "Anh có chắc là chỉ muốn hôn một cái không?"
Yến Bạch còn chưa kịp phản ứng chuyện mình bị bắt quả tang hôn trộm thì người trong ngực đột nhiên nhoài tới, hôn lên môi anh, khóe mắt mang theo ý cười, nói với anh: "Nụ hôn cho tình yêu của chúng ta, còn muốn nữa không?"
Yến Bạch không bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày mình bị cô gái mình thích bảy năm trêu chọc đến mức mặt đỏ tim đập.
Anh luôn cho rằng cô có hơi chậm chạp trong phương diện tình cảm, lại không ngờ một khi người chậm chạp mở lòng thì sẽ như nước lũ dâng tràn, không gì cản nổi.
Nhưng khi trông thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, Yến Bạch biết cô nhóc cũng đang rất căng thẳng.
Anh là đàn ông, đương nhiên phải chủ động dẫn đường cho cô.
Kết quả là giây tiếp theo, môi anh đột nhiên nóng bừng.
Lông mi Yến Bạch run lên, sau đó bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại.
Thôi vậy, nằm dưới thì nằm dưới, anh rất sẵn lòng.
Về phần Trì Noãn Noãn, thời điểm hai người chạm môi, cô khá dũng cảm và táo bạo, nhưng sau vài giây hôn nhau, đầu óc cô như đóng băng, không biết phải làm gì tiếp theo, đang nghỉ xả hơi thì hàm răng đột nhiên bị đầu lưỡi của anh càn quét, cô gần như cho anh đi vào theo phản xạ có điều kiện.
Qua một lúc sau, cả hai đều có chút mất kiểm soát.
Rất ít khi Yến Bạch mất khống chế như vậy, anh vẫn luôn kiềm chế bản thân, nhưng khi người trong lòng chủ động dây dưa đầu lưỡi với anh, khiến anh càng muốn hôn sâu hơn nữa.
Trong không khí tràn ngập hơi thở tình ái, nụ hôn này kéo dài không biết bao lâu, Trì Noãn Noãn chỉ cảm thấy mình sắp bị hôn đến thiếu oxy, may mà cô ở trong vòng tay anh, chứ bây giờ chân cô mềm nhũn, cả người không còn nhiều sức lực.
Cô dựa vào vai anh thở dốc, đầu óc cần thời gian để tỉnh táo lại, hình như cô nghe thấy tiếng cười của người đàn ông.
Trì Noãn Noãn: "?"
Anh vẫn còn sức để cười?
Trong mắt Trì Noãn Noãn hiện lên nụ cười tinh ranh, cô ghé đầu vào vai anh, há miệng cắn vào cổ anh một cái.
Thật ra cô dùng lực rất nhẹ, nhưng cô biết anh có thể chất đặc biệt, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cho nên vừa rồi là cô cố tình.
"Còn cười nữa không?" Trì Noãn Noãn nhướng mày nhìn anh.
Yến Bạch không ngờ cô lại làm như vậy, anh dời mắt khỏi đôi môi hơi sưng đỏ còn dính chút nước bọt của cô, nghĩ đến chuyện hai người vừa làm, Yến Bạch bị sặc, đưa tay lên môi rồi quay mặt đi, ho khan hai tiếng.
Trì Noãn Noãn: "???"
Sao vậy nhỉ? Có phải cô làm anh ngại rồi không?
Cô vội vàng vuốt lưng Yến Bạch, ánh mắt dừng ở phần cổ bên phải của anh, quả nhiên đã để lại dấu răng.
Dấu răng hồng nhạt nằm trên làn da trắng lạnh, như là vết đỏ sau khi xăm mình, không hiểu sao lại có chút... Gợi tình.
Trì Noãn Noãn vội quay mặt đi: Không được nhìn, không được nhìn.
Có một người bạn trai đúng gu thẩm mỹ của bạn từ đầu đến chân là trải nghiệm gì?
Cảm ơn, đại khái là sẽ có những ham muốn trần tục khi nhìn thấy anh ấy...
Yến Bạch cố gắng bình tĩnh lại, không chỉ lỗ tai, mà khóe mắt cũng ửng hồng.
Đôi mắt đào hoa lưu ly như thủy tinh đen điểm thêm chút đỏ tươi, nhìn thế nào cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Trì Noãn Noãn: "..."
Trì Noãn Noãn đọc thầm một số khái niệm và công thức vật lý, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình trước khi Yến Bạch nhìn ra điều gì đó không ổn từ cô.
Yến Bạch liếc nhìn đôi môi vẫn còn sưng đỏ của cô mấy lần, đang định đưa tay chạm vào hỏi xem cô có đau không thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài mở toang.
Đúng vậy, là mở toang!
Hấp tấp vội vàng, như thể có ai đó đuổi giết sau lưng nên mới đẩy mạnh cửa phòng bệnh chạy vào.
Còn ai ngoài Chung Tử Lăng nữa đây?
À, còn có Triệu Trạch Sinh.
Yến Bạch – Người đang định nói vài câu dễ nghe để xóa đi ấn tượng cầm thú mà mình vừa để lại cho cô gái nhỏ: "..."
Triệu Trạch Sinh và Chung Tử Lăng – Hai người bị ánh mắt hình viên đạn của Yến Bạch nhìn chằm chằm đang cảm thấy khó hiểu: "?"
Chung Tử Lăng không quan tâm nhiều như vậy, ôm hộp đựng cơm đi tới.
"Lão Bạch, đến đây nào! Cháu và anh Triệu có nấu gà hầm cho chú, ăn nhanh kẻo nguội!"
Yến Bạch co rút khóe miệng, cuối cùng nuốt ngược những lời chửi thề vào trong bụng.
Thôi, trẻ con có làm gì sai đâu? Nó chỉ muốn cho anh ăn gà hầm thôi mà:)
Chung Tử Lăng đặt gà hầm ở đầu giường bệnh, Triệu Trạch Sinh định lấy bàn ăn nhỏ ra, nhưng còn chưa kịp động tay thì Trì Noãn Noãn ở bên cạnh đã bày biện xong xuôi, canh gà cũng được cô múc ra cho Yến Bạch.
Triệu Trạch Sinh: "?"
Chung Tử Lăng: "???"
Cả hai đồng loạt chau mày, thấy mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Ể, tại sao đột nhiên trong không khí có một mùi gì đó là lạ?
——————–
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sếp Yến: Là mùi của tình yêu đó (^▽^)
Yến Bạch không bao giờ ngờ rằng Trì Noãn Noãn sẽ tỏ tình thẳng thắn như vậy, nhưng sau khi tỏ tình xong, khuôn mặt của cô đỏ hết cả lên.
Yến Bạch không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, chỉ cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, khó kìm nén được sự hạnh phúc!
Anh đã sống hơn hai mươi mấy năm trên đời, nhưng hôm nay là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Đó chỉ là một lời thổ lộ từ cô, nhưng lại mang đến cho anh cảm giác viên mãn của cuộc đời này.
Thích cô nhiều năm như vậy, từ lần đầu tiên quen biết, sau đó là không liên quan đến nhau, rồi đến cuộc hội ngộ ngoài ý muốn, cuối cùng là nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tiếp cận cô.
Quả nhiên, cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị!
Anh đã yêu cô quá lâu, cũng đã mong đợi sự đáp lại này quá lâu.
May mắn thay, anh đã đợi được...
Sự im lặng của Yến Bạch khiến Trì Noãn Noãn hiểu nhầm rằng chuyện cô bày tỏ "Ý đồ" của mình khiến đối phương khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cô thật sự rất căng thẳng, không biết mình có đường đột quá không, cũng không biết liệu anh có cảm thấy cô bị điên không, lúc đầu từ chối lời tỏ tình của anh nhưng nay lại làm ra hành động y hệt.
Cô biết rõ với tính cách dịu dàng của Yến Bạch thì anh sẽ không nghĩ cô như vậy, nhưng khi người ta căng thẳng sẽ khó tránh khỏi lo lắng, hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô chủ động tỏ tình...
Tại sao anh không nói lời nào!!!
Cô còn cho rằng, có thể anh cũng sẽ thích cô.
Đầu óc lúc này của Trì Noãn Noãn rối bời, anh đang nghĩ cách từ chối sao?
Thay vì cho anh cơ hội từ chối, tốt hơn hết là nên chủ động ra trận.
Nghĩ đến đây, Trì Noãn Noãn quay mặt đi ho khan một tiếng, cố nén sự xấu hổ, rõ ràng là muốn giữ giọng điệu bình thường, nhưng khi nói ra lại mềm mại, giống như đang dụ dỗ.
Cô nói: "Anh có thể suy nghĩ một chút, không cần trả lời em ngay đâu, em có thể... "
Đợi anh... Ơ???
Hai chữ "đợi anh" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì cổ tay đã bị siết chặt, một giây sau liền bị người trên giường bệnh kéo vào trong lòng.
Trong lúc ngơ ngác, cô nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu mình: "Không cần, anh có thể trả lời em ngay bây giờ!"
Trong giọng nói của anh mang theo sự phấn khích không kiềm chế được.
Trái tim Trì Noãn Noãn đập thịch một cái.
Nghe thấy anh nói: "Anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi, Noãn Noãn, em không biết anh yêu em đến nhường nào đâu."
Trong giọng nói của anh là sự dịu dàng không thể che giấu.
Yến Bạch lại nói: "Vừa rồi là anh quá kích động, không nghĩ đến chuyện em sẽ thích anh, chỉ là anh không ngờ em sẽ thích anh nhanh đến vậy, anh..."
Tất cả những lời cuối cùng hóa thành một câu chân thành, "Noãn Noãn, anh thật sự, thật sự rất thích em. Cũng cảm ơn em, cảm ơn em đã thích anh."
Thật sự cảm ơn em đã biến bảy năm yêu thầm của anh thành sự thật.
Nhịp tim của Trì Noãn Noãn cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu tăng tốc, bên tai truyền đến tiếng tim đập rõ ràng, trong lúc nhất thời, cô không phân biệt được là của mình hay của Yến Bạch.
Cô không nhúc nhích, mặt cô bây giờ rất nóng, cứ để cô dựa vào lòng anh cho dịu bớt đi, dù sao hiện tại bọn họ cũng được tính là hẹn hò rồi.
Ừm, có được tính không nhỉ?
Trì Noãn Noãn không ngẩng đầu, cô nép vào trong lòng anh, hỏi: "Bây giờ chúng ta xem như là quan hệ bạn trai bạn gái sao?"
Người trên đỉnh đầu cười khẽ: "Ừm, là quan hệ bạn trai bạn gái chân chính."
Nghe được những gì mình muốn nghe, Trì Noãn Noãn mỉm cười hài lòng, không biết trải qua bao lâu, Trì Noãn Noãn lại nói: "Mặc dù bây giờ nói ra những lời này sẽ không hay, nhưng em vẫn muốn nói trước với anh..."
"Yến Bạch, nếu có một ngày anh không còn thích em nữa thì phải nói cho em biết, không được phản bội, nếu không kết cục của anh sẽ rất thê thảm, em thù dai lắm đấy."
Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi thứ trong phòng đều ấm áp và đẹp đẽ.
Trong không gian yên tĩnh và xinh đẹp này, Trì Noãn Noãn nghe thấy Yến Bạch mỉm cười nói với cô: "Ừ, nếu anh phản bội em, em cứ việc đánh gãy chân anh."
Anh sẽ không phản bội em, hơn nữa sẽ luôn yêu em.
Sau khi trải qua mối tình không mấy tốt đẹp với Tiếc Ứng Chi, không phải Trì Noãn Noãn không còn tin tưởng vào tình yêu, chỉ cần cô thích, cô sẽ thử hẹn hò với người đó, nhưng nếu đối phương phản bội thì cô sẽ thẳng chân đá văng anh ta ra khỏi cuộc đời mình.
Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe được những lời này từ Yến Bạch, cô lại tin tưởng anh tuyệt đối.
Có lẽ, chỉ đơn giản vì anh là Yến Bạch.
Cho nên...
"Được, em tin anh."
Yến Bạch siết chặt eo cô, nụ cười trên mặt càng thêm đậm.
Lại không biết trải qua bao lâu, Trì Noãn Noãn tiếp tục mở miệng.
"Vừa rồi em còn tưởng rằng anh sẽ từ chối em."
"Sao có thể? Chỉ là anh quá vui."
"Ừm, thật ra em cũng cảm thấy, anh có chút thích em."
"Không phải một chút, mà là rất nhiều. Noãn Noãn, là rất nhiều."
"Được được, em nghe thấy rồi."
Mấy ngày nay, Trì Noãn Noãn vẫn luôn chăm sóc cho Yến Bạch, hết "hai ngày nghỉ phép" thì cô phải quay lại trường học, bên cạnh đó còn phải chú ý đến phòng thí nghiệm.
Nói cách khác, cô phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, trường học và phòng thí nghiệm, bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản là không được nghỉ ngơi tốt.
Hiện tại cô nép vào trong ngực Yến Bạch, không biết vì sao lại có chút buồn ngủ.
Yến Bạch nghe thấy tiếng hít thở đều đều trong lồng ngực mình, vừa cúi đầu đã thấy cô gái nhỏ ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Tư thế ngủ của cô thật sự rất ngoan.
Yến Bạch nhẹ nhàng tháo kính của cô xuống, ánh mắt vô tình rơi vào môi cô.
Yết hầu lăn lộn trong vô thức, Yến Bạch mím chặt môi, sau đó trộm đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Anh nghĩ, hiện tại bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái, cái này cũng không tính là vượt quá giới hạn, nào ngờ vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt phượng màu trà kia.
Cô gái nhỏ cười đầy ẩn ý, hơi mím môi, "Anh có chắc là chỉ muốn hôn một cái không?"
Yến Bạch còn chưa kịp phản ứng chuyện mình bị bắt quả tang hôn trộm thì người trong ngực đột nhiên nhoài tới, hôn lên môi anh, khóe mắt mang theo ý cười, nói với anh: "Nụ hôn cho tình yêu của chúng ta, còn muốn nữa không?"
Yến Bạch không bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày mình bị cô gái mình thích bảy năm trêu chọc đến mức mặt đỏ tim đập.
Anh luôn cho rằng cô có hơi chậm chạp trong phương diện tình cảm, lại không ngờ một khi người chậm chạp mở lòng thì sẽ như nước lũ dâng tràn, không gì cản nổi.
Nhưng khi trông thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, Yến Bạch biết cô nhóc cũng đang rất căng thẳng.
Anh là đàn ông, đương nhiên phải chủ động dẫn đường cho cô.
Kết quả là giây tiếp theo, môi anh đột nhiên nóng bừng.
Lông mi Yến Bạch run lên, sau đó bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại.
Thôi vậy, nằm dưới thì nằm dưới, anh rất sẵn lòng.
Về phần Trì Noãn Noãn, thời điểm hai người chạm môi, cô khá dũng cảm và táo bạo, nhưng sau vài giây hôn nhau, đầu óc cô như đóng băng, không biết phải làm gì tiếp theo, đang nghỉ xả hơi thì hàm răng đột nhiên bị đầu lưỡi của anh càn quét, cô gần như cho anh đi vào theo phản xạ có điều kiện.
Qua một lúc sau, cả hai đều có chút mất kiểm soát.
Rất ít khi Yến Bạch mất khống chế như vậy, anh vẫn luôn kiềm chế bản thân, nhưng khi người trong lòng chủ động dây dưa đầu lưỡi với anh, khiến anh càng muốn hôn sâu hơn nữa.
Trong không khí tràn ngập hơi thở tình ái, nụ hôn này kéo dài không biết bao lâu, Trì Noãn Noãn chỉ cảm thấy mình sắp bị hôn đến thiếu oxy, may mà cô ở trong vòng tay anh, chứ bây giờ chân cô mềm nhũn, cả người không còn nhiều sức lực.
Cô dựa vào vai anh thở dốc, đầu óc cần thời gian để tỉnh táo lại, hình như cô nghe thấy tiếng cười của người đàn ông.
Trì Noãn Noãn: "?"
Anh vẫn còn sức để cười?
Trong mắt Trì Noãn Noãn hiện lên nụ cười tinh ranh, cô ghé đầu vào vai anh, há miệng cắn vào cổ anh một cái.
Thật ra cô dùng lực rất nhẹ, nhưng cô biết anh có thể chất đặc biệt, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cho nên vừa rồi là cô cố tình.
"Còn cười nữa không?" Trì Noãn Noãn nhướng mày nhìn anh.
Yến Bạch không ngờ cô lại làm như vậy, anh dời mắt khỏi đôi môi hơi sưng đỏ còn dính chút nước bọt của cô, nghĩ đến chuyện hai người vừa làm, Yến Bạch bị sặc, đưa tay lên môi rồi quay mặt đi, ho khan hai tiếng.
Trì Noãn Noãn: "???"
Sao vậy nhỉ? Có phải cô làm anh ngại rồi không?
Cô vội vàng vuốt lưng Yến Bạch, ánh mắt dừng ở phần cổ bên phải của anh, quả nhiên đã để lại dấu răng.
Dấu răng hồng nhạt nằm trên làn da trắng lạnh, như là vết đỏ sau khi xăm mình, không hiểu sao lại có chút... Gợi tình.
Trì Noãn Noãn vội quay mặt đi: Không được nhìn, không được nhìn.
Có một người bạn trai đúng gu thẩm mỹ của bạn từ đầu đến chân là trải nghiệm gì?
Cảm ơn, đại khái là sẽ có những ham muốn trần tục khi nhìn thấy anh ấy...
Yến Bạch cố gắng bình tĩnh lại, không chỉ lỗ tai, mà khóe mắt cũng ửng hồng.
Đôi mắt đào hoa lưu ly như thủy tinh đen điểm thêm chút đỏ tươi, nhìn thế nào cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Trì Noãn Noãn: "..."
Trì Noãn Noãn đọc thầm một số khái niệm và công thức vật lý, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình trước khi Yến Bạch nhìn ra điều gì đó không ổn từ cô.
Yến Bạch liếc nhìn đôi môi vẫn còn sưng đỏ của cô mấy lần, đang định đưa tay chạm vào hỏi xem cô có đau không thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài mở toang.
Đúng vậy, là mở toang!
Hấp tấp vội vàng, như thể có ai đó đuổi giết sau lưng nên mới đẩy mạnh cửa phòng bệnh chạy vào.
Còn ai ngoài Chung Tử Lăng nữa đây?
À, còn có Triệu Trạch Sinh.
Yến Bạch – Người đang định nói vài câu dễ nghe để xóa đi ấn tượng cầm thú mà mình vừa để lại cho cô gái nhỏ: "..."
Triệu Trạch Sinh và Chung Tử Lăng – Hai người bị ánh mắt hình viên đạn của Yến Bạch nhìn chằm chằm đang cảm thấy khó hiểu: "?"
Chung Tử Lăng không quan tâm nhiều như vậy, ôm hộp đựng cơm đi tới.
"Lão Bạch, đến đây nào! Cháu và anh Triệu có nấu gà hầm cho chú, ăn nhanh kẻo nguội!"
Yến Bạch co rút khóe miệng, cuối cùng nuốt ngược những lời chửi thề vào trong bụng.
Thôi, trẻ con có làm gì sai đâu? Nó chỉ muốn cho anh ăn gà hầm thôi mà:)
Chung Tử Lăng đặt gà hầm ở đầu giường bệnh, Triệu Trạch Sinh định lấy bàn ăn nhỏ ra, nhưng còn chưa kịp động tay thì Trì Noãn Noãn ở bên cạnh đã bày biện xong xuôi, canh gà cũng được cô múc ra cho Yến Bạch.
Triệu Trạch Sinh: "?"
Chung Tử Lăng: "???"
Cả hai đồng loạt chau mày, thấy mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Ể, tại sao đột nhiên trong không khí có một mùi gì đó là lạ?
——————–
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sếp Yến: Là mùi của tình yêu đó (^▽^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.