Chương 32
peifangqiao
18/09/2013
1 cánh đồng……1 ngôi nhà……1 dòng sông…..2 con người, đang dần dần, từ từ….lại
gần bên nhau. Hân chỉ thấy trước mắt mình là một mảng mờ đục như có sương mù che
phủ, cô cố gắng mở to mắt để nhìn cho rõ, nhưng càng cố càng thấy mi mắt nặng
trĩu. Rồi bàn chân bước trong vô thức, dần dần, bóng người trước mặt trở nên to
hơn, rõ ràng hơn, sương mù như tan biến bộc lộ dần dần……Người đó….là……ai????
Rồi….1 giọt, 2 giọt, càng ngày càng nhiều giọt nước rơi trên mặt cô, trên mắt cô, như muốn che giấu 1 bí mật. Hân ngẩng mặt lên, trời vẫn trong xanh, vậy….nước này từ đâu mà có????
Ào!!!!
Hân giật mình tỉnh dậy, thở phì phì. Lấy tay dụi mắt cật lực, bấy giờ Hân mới rõ…hóa ra khi nãy mình nằm mơ!
- Tính ngủ luôn hả?
Hân quay ra nhìn Hải đang ngồi cạnh cô từ khi nào, tay vẫn cầm nguyên…ca nước rỗng không. Hân bắt đầu nhận thức được sự việc
- Làm cái trò hề gì thế HẢ???? – Hân gắt um vào mặt Hải, không nể nang
- Làm cho bà chị tỉnh, chứ để bà chị tự tỉnh có khi ngồi canh đến sáng mai! – hải vứt ca nước đã hoàn thành nhiệm vụ vào bụi cây, ung dung nói
- Ai khiến cậu….mà khoan! Khi nãy vừa xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại bất tỉnh? – Trí nhớ của Hân dần quay trở lại, cô thắc mắc
- Không có gì! Bà chị….ngủ gật thôi!
- Ngủ gật? Tôi nhớ cậu lao vào xô tôi ngã cơ mà?
-…………..
- Nói nghe coi!
-………………
- Hải xì tin! Nói tôi nghe đi maaaaaaaaaa!!!!! – Hân dìa giọng, mắt long lanh, bắt đầu chiêu…nịnh nọt, dụ dỗ
- Đã nói là không có gì! Hỏi lắm thế! – Hải bực mình hất tay Hân, bật dậy đi nhanh không để cho Hân kịp phản ứng gì.
Hân chỉ biết ngồi nhìn theo ngơ ngác, rủa xả trong âm thầm (người đi rồi lấy đâu ra công khai nữa chứ =_=)
- Tên này bị thần kinh sao? Hừ, không nói thì thôi chứ!
Hân cũng phủi quần đứng dậy đi về Ký túc, trong đầu bắt đầu hình thành chủ đề cho buổi thi.
Phía sau gốc cây, nơi Hân va Hải vừa mới rời đi, từng mảnh, từng mảnh rất nhỏ, dấu vết còn lại của 1 chậu hoa bị vùi lấp sơ sài, cánh hoa đẹp đẽ chưa kịp hé nụ đã bị bật gốc, gãy ngọn, mất sự sống!
************
Mấy ngày sau đó, Hân vừa lo học trên lớp, vừa lo đi lùng sục mọi ngõ ngách, từ trường đến nhà, đến đủ mọi khu vui chơi,đủ mọi địa điểm để săn được những bức hình vừa ý. Tính ra thời gian lượn lờ còn nhiều hơn học, vì chuẩn bị nghỉ hè nên cũng không bị nhồi nhét sách vở. Thế nên mới có thể tự do đi lại.
Đáng nhẽ, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Hân nếu…..không có sự đeo bám của 2 con đỉa, cực dai, cực lỳ, cực ngang.
Một là Hải, oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu Hân cũng bắt gặp Hải ở đó, hỏi thì nhận được câu trả lời là “Tôi cũng có ý định chụp ở đây!”. Lý do nghe cũng….xuôi tai, làm sao cấm cản được, nên Hân đành cắn răng chịu đựng những lời xỏ xiên trêu chọc bất cứ khi nào có thể của Hải.
Nhưng người thứ hai mới là vấn đề. Hân không thể hiểu nổi CLB ảnh có nhiệm vụ, đi là đúng, nhưng …..Duy thì sao suốt ngàu đòi đi theo cô, vô mục đích. Khi thì nói là…đi chơi cho vui, khi thì kêu hộ tống Hân đi cho….đỡ mệt, lúc lại nói…..có việc! Việc gì mà lại đến công viên giải trí, rồi bãi sông, rồi cả hồ bơi????
Ngày cuối cùng Hân dành để săn ảnh, sau khi hoàn thành công việc, hư thường lệ, Hân quay lại nhìn hết con đỉa này đến con đỉa kia, chán cũng chả còn sức mà chán, đành nói:
- Cả hai xong chưa? Tôi khát, đi uống nước không?
Không hẹn mà gặp, hai “bé đỉa” rất chi là đồng thanh hô vang khẩu hiệu quyết thắng
- CÓ!
Thế là, Duy chở Hân, Hải solo một mình, kéo nhau đến quán quen thuộc của cả nhóm (tức là Hân, Chi, Duy).
Duy ngồi xuống, sau đó kéo ghế ngay cạnh mình, vỗ vỗ, có ý bảo Hân ngồi. Hân cũng chả nghĩ ngợi nhiều, an tọa tại chỗ. Hải đi vào, mặt có chút khó chịu
- Sao nhìn cậu chán thế kia? – Hân hỏi thăm – Không chụp được hình như ý à?
- Không có gì! – Hải trả lời cộc lốc
Lại “Không có gì”. hân lườm Hải 1 cái rõ dài, hếch mắt ra ngoài đường, ngắm người ta đi lại còn hơn nhìn bản mặt ấy. Bỗng dưng, Hân nhìn thấy 2 bóng người quen quen
- CHI! – Hân vẫy tay rối rít, hét to – QUA ĐÂY!!!
Chi, từ đằng xa, nghe thấy tiếng gọi, nhìn trái phải tìm kiếm rồi cũng từ từ qua bàn của cả ba.
Nhìn thấy Chi, Hân còn đang tươi cười là thế, nhưng chỉ được 30s, cô thấy sa sầm mặt mũi. Đi cùng Chi, là 1 tên oan gia khác, Trần Duy
- Mọi người đi đâu đông vui thế mày? – Chi ngồi xuống chỗ Hải nhường cho, hỏi
- Đi chụp hình, thế hai người? – Duy đáp
- À, mình dẫn Chi đi chơi chút ý mà, tranh thủ cuối tuần! – Trần Duy hồ hởi đáp lại, ra vẻ thân thiện
- Ngày nào chả đi, tranh thủ cái gì! – Hân nguýt dài, nói nhỏ nhưng vẫn chỉnh âm lượng đủ nghe
-…cậu……. – Trần Duy tắt nụ cười,nhưng rất nhanh lại cho nó tái xuất trở lại – Mọi người gọi đồ uống chưa?
- Hỏi thừa thãi! – Hân lại tiếp tục to nhỏ
- Hân! – Duy nhắc khẽ khi thấy biểu hiện của Trần Duy xấu dần, còn Chi vẫn thản nhiên ngồi đó, ngắm xung quanh, ngắm lung tung
- Sao? Gọi tôi làm gì? – Hân nhìn Duy, thản nhiên, coi như không có gì
- Không! Hai người gọi gì? – Duy lườm Hân 1 cái sắc bén, ròi quay sang Trần Duy tiếp chuyện.
- Chi uống gì? – Trần Duy quan tâm hỏi Chi, nhỏ nhẹ (sak, ớn ghê)
- Chanh leo bỏ hạt! – Chi không thấy kỳ lạ với cái thái độ cả tuần đều có của Trần Duy, tập trung cắn hạt dưa, nói ngắn gọn
- Hai chanh leo bỏ hạt! – Trần Duy gọi với
Sau đó, cái bàn chỉ có màn solo nói chuyện của Hân với Chi về việc hè sẽ đi đâu chơi, hoặc “Song Duy” nói về đề án hoàn thành trước hè. Hải, chỉ ngồi cạnh Hân, nhìn lung tung.
Quán nước ngày hè hầu như chỗ nào cũng đông hơn thường ngày, người ra người vào tấp nập, hết thực khách đến phục vụ đều chen lấn đi lại giữa các bàn như mắc cửi. Chỉ trong 1 phút có thể đếm được hơn chục người đi lại trước mắt.
Mọi người ai cũng tập trung trò chuyện ăn uống. Từ trong quán, hai người con gái vừa gọi món, nhanh lẹ quay trở về chỗ ngồi. Trên tay 1 người đang cầm 1 cốc nước nóng bốc khói nghi ngút!
Hai người càng ngày càng tiến lại gần bàn của nhóm Hân. Hai bất chợt nhìn lên, thấy tò mò về người cầm cốc nước nóng giữa tiết trời nóng nực.
Khi đến gần Hân, người con gái đó bỗng nhiên vấp chân, ngã nhào vè phía trước, không hiểu tình cờ hay có chủ ý, cốc nước nóng đang hướng về phía Hân với tốc độ nhanh như chớp.
Quá ngạc nhiên với sự việc bất ngờ, Hân chỉ biết ngồi im bất động, ánh mắt mở lớn
- ÀO!!!!
Một vòng tay ôm chặt lấy người Hân, hứng trọn toàn bộ cốc nước nóng ấy.
Rồi….1 giọt, 2 giọt, càng ngày càng nhiều giọt nước rơi trên mặt cô, trên mắt cô, như muốn che giấu 1 bí mật. Hân ngẩng mặt lên, trời vẫn trong xanh, vậy….nước này từ đâu mà có????
Ào!!!!
Hân giật mình tỉnh dậy, thở phì phì. Lấy tay dụi mắt cật lực, bấy giờ Hân mới rõ…hóa ra khi nãy mình nằm mơ!
- Tính ngủ luôn hả?
Hân quay ra nhìn Hải đang ngồi cạnh cô từ khi nào, tay vẫn cầm nguyên…ca nước rỗng không. Hân bắt đầu nhận thức được sự việc
- Làm cái trò hề gì thế HẢ???? – Hân gắt um vào mặt Hải, không nể nang
- Làm cho bà chị tỉnh, chứ để bà chị tự tỉnh có khi ngồi canh đến sáng mai! – hải vứt ca nước đã hoàn thành nhiệm vụ vào bụi cây, ung dung nói
- Ai khiến cậu….mà khoan! Khi nãy vừa xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại bất tỉnh? – Trí nhớ của Hân dần quay trở lại, cô thắc mắc
- Không có gì! Bà chị….ngủ gật thôi!
- Ngủ gật? Tôi nhớ cậu lao vào xô tôi ngã cơ mà?
-…………..
- Nói nghe coi!
-………………
- Hải xì tin! Nói tôi nghe đi maaaaaaaaaa!!!!! – Hân dìa giọng, mắt long lanh, bắt đầu chiêu…nịnh nọt, dụ dỗ
- Đã nói là không có gì! Hỏi lắm thế! – Hải bực mình hất tay Hân, bật dậy đi nhanh không để cho Hân kịp phản ứng gì.
Hân chỉ biết ngồi nhìn theo ngơ ngác, rủa xả trong âm thầm (người đi rồi lấy đâu ra công khai nữa chứ =_=)
- Tên này bị thần kinh sao? Hừ, không nói thì thôi chứ!
Hân cũng phủi quần đứng dậy đi về Ký túc, trong đầu bắt đầu hình thành chủ đề cho buổi thi.
Phía sau gốc cây, nơi Hân va Hải vừa mới rời đi, từng mảnh, từng mảnh rất nhỏ, dấu vết còn lại của 1 chậu hoa bị vùi lấp sơ sài, cánh hoa đẹp đẽ chưa kịp hé nụ đã bị bật gốc, gãy ngọn, mất sự sống!
************
Mấy ngày sau đó, Hân vừa lo học trên lớp, vừa lo đi lùng sục mọi ngõ ngách, từ trường đến nhà, đến đủ mọi khu vui chơi,đủ mọi địa điểm để săn được những bức hình vừa ý. Tính ra thời gian lượn lờ còn nhiều hơn học, vì chuẩn bị nghỉ hè nên cũng không bị nhồi nhét sách vở. Thế nên mới có thể tự do đi lại.
Đáng nhẽ, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Hân nếu…..không có sự đeo bám của 2 con đỉa, cực dai, cực lỳ, cực ngang.
Một là Hải, oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu Hân cũng bắt gặp Hải ở đó, hỏi thì nhận được câu trả lời là “Tôi cũng có ý định chụp ở đây!”. Lý do nghe cũng….xuôi tai, làm sao cấm cản được, nên Hân đành cắn răng chịu đựng những lời xỏ xiên trêu chọc bất cứ khi nào có thể của Hải.
Nhưng người thứ hai mới là vấn đề. Hân không thể hiểu nổi CLB ảnh có nhiệm vụ, đi là đúng, nhưng …..Duy thì sao suốt ngàu đòi đi theo cô, vô mục đích. Khi thì nói là…đi chơi cho vui, khi thì kêu hộ tống Hân đi cho….đỡ mệt, lúc lại nói…..có việc! Việc gì mà lại đến công viên giải trí, rồi bãi sông, rồi cả hồ bơi????
Ngày cuối cùng Hân dành để săn ảnh, sau khi hoàn thành công việc, hư thường lệ, Hân quay lại nhìn hết con đỉa này đến con đỉa kia, chán cũng chả còn sức mà chán, đành nói:
- Cả hai xong chưa? Tôi khát, đi uống nước không?
Không hẹn mà gặp, hai “bé đỉa” rất chi là đồng thanh hô vang khẩu hiệu quyết thắng
- CÓ!
Thế là, Duy chở Hân, Hải solo một mình, kéo nhau đến quán quen thuộc của cả nhóm (tức là Hân, Chi, Duy).
Duy ngồi xuống, sau đó kéo ghế ngay cạnh mình, vỗ vỗ, có ý bảo Hân ngồi. Hân cũng chả nghĩ ngợi nhiều, an tọa tại chỗ. Hải đi vào, mặt có chút khó chịu
- Sao nhìn cậu chán thế kia? – Hân hỏi thăm – Không chụp được hình như ý à?
- Không có gì! – Hải trả lời cộc lốc
Lại “Không có gì”. hân lườm Hải 1 cái rõ dài, hếch mắt ra ngoài đường, ngắm người ta đi lại còn hơn nhìn bản mặt ấy. Bỗng dưng, Hân nhìn thấy 2 bóng người quen quen
- CHI! – Hân vẫy tay rối rít, hét to – QUA ĐÂY!!!
Chi, từ đằng xa, nghe thấy tiếng gọi, nhìn trái phải tìm kiếm rồi cũng từ từ qua bàn của cả ba.
Nhìn thấy Chi, Hân còn đang tươi cười là thế, nhưng chỉ được 30s, cô thấy sa sầm mặt mũi. Đi cùng Chi, là 1 tên oan gia khác, Trần Duy
- Mọi người đi đâu đông vui thế mày? – Chi ngồi xuống chỗ Hải nhường cho, hỏi
- Đi chụp hình, thế hai người? – Duy đáp
- À, mình dẫn Chi đi chơi chút ý mà, tranh thủ cuối tuần! – Trần Duy hồ hởi đáp lại, ra vẻ thân thiện
- Ngày nào chả đi, tranh thủ cái gì! – Hân nguýt dài, nói nhỏ nhưng vẫn chỉnh âm lượng đủ nghe
-…cậu……. – Trần Duy tắt nụ cười,nhưng rất nhanh lại cho nó tái xuất trở lại – Mọi người gọi đồ uống chưa?
- Hỏi thừa thãi! – Hân lại tiếp tục to nhỏ
- Hân! – Duy nhắc khẽ khi thấy biểu hiện của Trần Duy xấu dần, còn Chi vẫn thản nhiên ngồi đó, ngắm xung quanh, ngắm lung tung
- Sao? Gọi tôi làm gì? – Hân nhìn Duy, thản nhiên, coi như không có gì
- Không! Hai người gọi gì? – Duy lườm Hân 1 cái sắc bén, ròi quay sang Trần Duy tiếp chuyện.
- Chi uống gì? – Trần Duy quan tâm hỏi Chi, nhỏ nhẹ (sak, ớn ghê)
- Chanh leo bỏ hạt! – Chi không thấy kỳ lạ với cái thái độ cả tuần đều có của Trần Duy, tập trung cắn hạt dưa, nói ngắn gọn
- Hai chanh leo bỏ hạt! – Trần Duy gọi với
Sau đó, cái bàn chỉ có màn solo nói chuyện của Hân với Chi về việc hè sẽ đi đâu chơi, hoặc “Song Duy” nói về đề án hoàn thành trước hè. Hải, chỉ ngồi cạnh Hân, nhìn lung tung.
Quán nước ngày hè hầu như chỗ nào cũng đông hơn thường ngày, người ra người vào tấp nập, hết thực khách đến phục vụ đều chen lấn đi lại giữa các bàn như mắc cửi. Chỉ trong 1 phút có thể đếm được hơn chục người đi lại trước mắt.
Mọi người ai cũng tập trung trò chuyện ăn uống. Từ trong quán, hai người con gái vừa gọi món, nhanh lẹ quay trở về chỗ ngồi. Trên tay 1 người đang cầm 1 cốc nước nóng bốc khói nghi ngút!
Hai người càng ngày càng tiến lại gần bàn của nhóm Hân. Hai bất chợt nhìn lên, thấy tò mò về người cầm cốc nước nóng giữa tiết trời nóng nực.
Khi đến gần Hân, người con gái đó bỗng nhiên vấp chân, ngã nhào vè phía trước, không hiểu tình cờ hay có chủ ý, cốc nước nóng đang hướng về phía Hân với tốc độ nhanh như chớp.
Quá ngạc nhiên với sự việc bất ngờ, Hân chỉ biết ngồi im bất động, ánh mắt mở lớn
- ÀO!!!!
Một vòng tay ôm chặt lấy người Hân, hứng trọn toàn bộ cốc nước nóng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.