Chương 36
peifangqiao
18/09/2013
Hân chạy nhanh, vừa chạy vừa lau nhanh những giọt nước mắt. Vừa buồn vì chính
mình là thủ phạm gây ra tình huống ** le này, vừa tức vì tình cảm diễn biến
không ngờ đến củ 2 người trong cuộc, vừa căm thù vì Trần Duy đã dám làm cho Chi
phải khóc, lại vừa có chút gì đó nhẹ lòng mà chả hiểu vì sao.
Hân quả thực rất muốn chạy xa, thật xa, thế nhưng với thể chất của đứa chuyên gia thi lại thể dục, dây thần kinh vận động đã bị thoái hóa từ lâu, chỉ mới chạy được 15 phút Hân đã thở hồng hộc. Dám chắc không có ai đuổi theo mình, Hân thả phịch người xuống ghế đá, rên rỉ:
- Biết vậy đi từ từ còn hơn……vừa mệt….vừa tụt cả cảm xúc, hừ!
- Đâu ai bắt chạy?
Hân giật thột, ngồi thẳng dậy nhìn, Hải đang đứng nhìn chế giễu
- Kệ tôi! – Hân gắt gỏng
- Thì tôi cũng đâu có quan tâm! – Hải nhún vai nói rồi ngồi xuống cạnh Hân
- Thế đi theo làm gì?
- Sợ bà chị lên cơn làm liều thôi!
- …. – Hân lườm Hải đến chát khét, không nói thêm lời nào, giận dỗi quay mặt đi
- Còn biết giận là không sao rồi đúng không? – Hải lên tiếng, ra vẻ như không quan tâm
-……….
- Bà chị cũng đừng cố chấp quá, nếu tên đó thật lòng thì tác thành cho 2 người ấy không phải hơn sao? Cái kết cục này vẫn còn tốt chán thay vì chuyện 2 người trả thù lẫn nhau, rồi cứ thé tiếp diễn. Hơn nữa, nếu được thì cả 2 đều vui, thoát khỏi tình trạng ảm đạm như bây giờ!
Chưa khi nào Hân thấy Hải nói nhiều, nói dài, nói triết lý, nói nghiên túc đến vậy, Cô quay ngoắt ra nhìn Hải chằm chằm. Hải thấy ánh mắt của Hân, lại nghĩ cô giận lẫy vì cậu đã ủng hộ Trần Duy, đành bất đắc dĩ thanh minh:
- Tôi không có về phe tên ấy, chỉ là ý kiến người ngoài cuộc để vẹn toàn đôi bên thôi!
- Tôi biết! – Hân thở dài – Tôi không biết lơi Thiên nói tin được bao nhiêu phần, nhưng chỉ biết Chi cũng có cảm tình với tên ấy nên mới buồn vì những lời hắn nói. Nhưng…..
- Bà chị có thể hỏi thẳng chị Chi, dù sao quyền quyết định cũng không năm trong tay của bà chị!
- Ừm! – Hân gật gù, tâm trạng cũng khá hơn. Đừng tưởng nhầm là công lao của Hải,vì căn bản Hân vốn là đứa vô lo vô nghĩ, chuyện gì cũng không để tâm quá lâu, rất dễ buồn nhưng cực dễ vui
- Mà này…… – Hải ngập ngừng
- Ừ?
- Nếu…….
- Nếu gì? – Hân tò mò
- Không có gì! Tôi về trước đây!
Hải đứng phắt dậy, sải từng bước dài rời đi, để lại 1 con ngố còn ngồi ngẩn tò te ở phía sau
**********************
Tối hôm ấy, như mọi lần, Hân về phòng thì đã thấy Chi đang nằm dài ở giường, chúi mũi vào quyển truyện. Mấy ngày nay Chi hầu như ít nói chuyện phiếm, không ăn vặt, không lang thang cùng Hân, nên Hân cũng phải chôn chân ở trong phòng
- Chi à! – Hân mon men đến gần Chi, giọng phỉnh nịnh
- Cái gì? – Chi nổi da gà, nhìn Hân đề phòng. Cứ lần nào Hân dùng cái giọng này là y như rằng có ý nghĩ…quái đản
- Tao muốn hỏi mày…..1 câu thôi, nhưng mày….
- Phải nói thật chứ gì? Còn tùy, nói đi! – Chi liếc hân 1 cái, lại tiếp tục quay về quyển truyện, tay với chai Cola trên bàn
- Mày thích Duy à?
- Phụt! – Hớp nước chưa kịp trôi vào cổ họng đã bị Chi cho phi thân ra ngoài.
Chi ho sặc sụa, nhìn Hân kinh di:
- Mày điên à?
- Mày……làm hỏng quyển truyện tao mới mua rồi huhu – Hân giằng lất quyển truyện trên tay Chi,suýt soa – Bắt đền ấy!
- Xời, phơi lát là khô! Lo cái quái gì hả? – Chị bực mình
- Hic, mày thích Duy à? – Hân quay ngoắt 360 độ, hỏi ngược lại Chi, không hề ăn nhập với màn ăn vạ vừa trình diễn
Chi càng nhìn Hân khiếp đảm hơn, khẽ đưa tay sờ trán Hân:
- Hôm nay mày đi đâu, hay có bị ai đánh vào đầu không? Sao tinh thần hoảng loạn, nói năng lung tung thế này?
- Tao nói nghiêm túc mà! – Hân hất tay Chi ra, lườm xéo, vừa lấy khăn lau mấy trang giấy, vừa nói
- Thế sao bảo tao thích Duy? Tao với Duy thân thì có thân, nhưng đâu có thích thiếc gì?
- Thật á? – Hân trố mắt
- Chứ còn gì! Cái thằng nhỏ mọn đỏng đảnh, nhỏ nhen như con gái ấy mày kêu tao cho lọt mắt mà nghe được à? Mày cũng che ỏng chê eo suốt ngày còn gi?
- Ừ thì….đúng là tao có chê! Nhưng mà……hắn sao có vẻ…manly mà?
- Bệnh hả con? – Chi dí tay vào trán Hân, xỉa xói – Mày bênh ổng từ khi nào thế? Suốt ngày chí chóe cơ mà!
- Cãi đâu nào? Suốt ngày đi với mày, có khi nào gặp mà cãi? – Hân dẩu môi
- Hử? đi với tao khi nào?
- Giả ngu! Cả tuần hai người gắn như keo sơn còn gì?
- Mày đang nói đến ai đấy?
- Zời ôi, bực với mày rồi đấy, Duy, Trần Duy ý! – Hân hét lớn
- Hở? Tao tưởng nãy giờ mày kêu ông Duy nhà mày?
- Mày nói tao bệnh mà mày còn….ê, Duy nào nhà taoooooooo?
- Hổng biết – Chi cười đểu
- Thế mày không thích Trần Duy?
Vừa nghe đến tên Trần Duy, Chi tắt nụ cười ngay lập tức, ánh mắt lại trầm xuống, không nói nên lời. Mới vừa nãy không khí nhộn nhịp trở lại thì giờ đã bị nhấn chìm nhanh chóng
- Thích thì sao, không thích thì sao? – Chi trầm ngâm – Dù gì thì trò chơi cũng đã kết thúc! Tao không có ý định sẽ qua lại thực sự với tên ấy! Và cả hắn cũng thế! Coi như cả 2 chưa từng quen đi!
Hân chỉ biết nhìn Chi, thất bất lực vì tính cứng đầu không bao giờ chịu đầu hàng trước của cô bạn! Im lặng 1 lúc, hân đứng dậy, bỏ ra ngoài
- Đi đâu thế? – Chi gọi với
- WC! – Hân gào lại
Hân nhanh chóng đi xuống cầu thang, ánh mắt kiên định, quyết tâm, hùng hổ qua khu KTX nam, đập bàn đập ghế, rồi nhỏ nhẹ hỏi cô quản lý:
- Cô ơi, cô gọi bạn Trần Duy, khoa kinh tế năm 3 cho con với!!!
- Ừ, đợi chút! – Cô quản lý không hỏi nhiều, nhanh chóng nhấc bộ đàm, thông báo. bao nhiêu năm quản lý, cô chẳng còn thấy lạ khi có ai đó đến tìn nam sinh bên này, hoặc nam sinh dấm dúi hói lộ giúp cô điều tra nữ sinh nào đó dãy bên kia! Thôi không hỏi cho đỡ mất thời gian.
Hân nhịp nhip chân chờ đơi, mới được vài phút đã thấy Trần Duy chạy học tốc xuống sảnh, dáng vẻ mừng rỡ, nhưng vừa nhìn thấy Hân đã ỉu xìu chán nản. Trần Duy lê bước đến gần, hỏi lạnh nhạt:
- Có chuyện gì?
- Thái độ kiểu gì thế? – Hân nhăn nhó
- Nói đi, tôi không có thời gian cho cô! – Trần Duy ;ạnh lùng, khi ấy Thiên cũng vừa chạy xuống, đến gần Trần Duy, nhìn Hân tò mò
- Vậy ah? Thời gian cho Chi…cũng không có nốt phải không? – Hân nhử mồi
- Sao? – Mắt Trần Duy sáng rực như đèn pha ô tô, nhìn Hân chăm chú
- Nếu cậu bận lo cho những cô bạn gái khác, thi thôi vậy! – Hân giả đò tiếc nuối, chuẩn bị bước đi
- Khoan đã! – Trần Duy vội vàng chụp tay Hân lại – Cậu nói thế là ý gì?
- Hey! – Duy từ đâu lao đến gần, ra vẻ hồ hởi nhìn Hân, chen vào giữa hai cái nắm tay của Hân và Trần Duy – Làm gi tj tập đông thế? Tính đánh nhau giải quyết dứt điểm à?
- Dứt cái đầu ông! – Hân đấm vào bụng Duy,đẩy lui ra bên phải – Thế nào, cậu định giữ thái độ ấy sao?
- Không! Thành thật xin lỗi Hân! Nếu có thể giúp tôi gặp Chi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi!
- Thật không? – Hân nhìn Trần Duy, vẻ đắc ý đã hiện lên nơi đáy mắt
- Thật! – TrầnDuy hùng hồn
- OK. Nếu tôi giúp, thì 1 tháng cậu phải chịu trách nhiệm lấy cơm trưa, giữ chỗ cho tôi bất cứ khi nào tôi có mặt ở cantin, sau đó là ngày nào cũng phải đưa đồ ăn sáng, bonus thêm tôi thích bánh mỳ kẹp và sữa. Rồi sau đó tuần nào cũng phải canh me có truyện mới thì mua về cho tôi, không đòi hỏi trả công! tôi muốn gì phải làm nấy, không cãi, không to tiếng, không thái độ! OK?
Trần Duy, Duy cùng Thiên trố mắt nhìn Hân liếng thoắng. Trần Duy đơ người càng lúc càng thấy u ám, trong khi Thiên và Duy đã phì cười như nắc nẻ
- Được! Sao cũng được! – Trần Duy không nghĩ ngợi lâu, đồng ý ngay lập tức
- Được rồi! 2 người làm chứng – Hân chỉ sang Duy và Thiên – Nên nhớ, tôi chỉ cho cơ hôi, nếu cậu không biết tranh thủ, hậu quả tự mình gánh lấy!
- Tôi biết!
- Và…tôi chỉ cho cậu thêm lần này nữa thôi! Có chuyện gì với Chi, cậu sẽ biết tôi là người thế nào! – Hân nhìn Trần Duy, không hề có ý đe dọa nhưng nghiêm túc và nguy hiểm đến mức 3 tên con trai to cao đều rùng mình 1 cái.
Hân quả thực rất muốn chạy xa, thật xa, thế nhưng với thể chất của đứa chuyên gia thi lại thể dục, dây thần kinh vận động đã bị thoái hóa từ lâu, chỉ mới chạy được 15 phút Hân đã thở hồng hộc. Dám chắc không có ai đuổi theo mình, Hân thả phịch người xuống ghế đá, rên rỉ:
- Biết vậy đi từ từ còn hơn……vừa mệt….vừa tụt cả cảm xúc, hừ!
- Đâu ai bắt chạy?
Hân giật thột, ngồi thẳng dậy nhìn, Hải đang đứng nhìn chế giễu
- Kệ tôi! – Hân gắt gỏng
- Thì tôi cũng đâu có quan tâm! – Hải nhún vai nói rồi ngồi xuống cạnh Hân
- Thế đi theo làm gì?
- Sợ bà chị lên cơn làm liều thôi!
- …. – Hân lườm Hải đến chát khét, không nói thêm lời nào, giận dỗi quay mặt đi
- Còn biết giận là không sao rồi đúng không? – Hải lên tiếng, ra vẻ như không quan tâm
-……….
- Bà chị cũng đừng cố chấp quá, nếu tên đó thật lòng thì tác thành cho 2 người ấy không phải hơn sao? Cái kết cục này vẫn còn tốt chán thay vì chuyện 2 người trả thù lẫn nhau, rồi cứ thé tiếp diễn. Hơn nữa, nếu được thì cả 2 đều vui, thoát khỏi tình trạng ảm đạm như bây giờ!
Chưa khi nào Hân thấy Hải nói nhiều, nói dài, nói triết lý, nói nghiên túc đến vậy, Cô quay ngoắt ra nhìn Hải chằm chằm. Hải thấy ánh mắt của Hân, lại nghĩ cô giận lẫy vì cậu đã ủng hộ Trần Duy, đành bất đắc dĩ thanh minh:
- Tôi không có về phe tên ấy, chỉ là ý kiến người ngoài cuộc để vẹn toàn đôi bên thôi!
- Tôi biết! – Hân thở dài – Tôi không biết lơi Thiên nói tin được bao nhiêu phần, nhưng chỉ biết Chi cũng có cảm tình với tên ấy nên mới buồn vì những lời hắn nói. Nhưng…..
- Bà chị có thể hỏi thẳng chị Chi, dù sao quyền quyết định cũng không năm trong tay của bà chị!
- Ừm! – Hân gật gù, tâm trạng cũng khá hơn. Đừng tưởng nhầm là công lao của Hải,vì căn bản Hân vốn là đứa vô lo vô nghĩ, chuyện gì cũng không để tâm quá lâu, rất dễ buồn nhưng cực dễ vui
- Mà này…… – Hải ngập ngừng
- Ừ?
- Nếu…….
- Nếu gì? – Hân tò mò
- Không có gì! Tôi về trước đây!
Hải đứng phắt dậy, sải từng bước dài rời đi, để lại 1 con ngố còn ngồi ngẩn tò te ở phía sau
**********************
Tối hôm ấy, như mọi lần, Hân về phòng thì đã thấy Chi đang nằm dài ở giường, chúi mũi vào quyển truyện. Mấy ngày nay Chi hầu như ít nói chuyện phiếm, không ăn vặt, không lang thang cùng Hân, nên Hân cũng phải chôn chân ở trong phòng
- Chi à! – Hân mon men đến gần Chi, giọng phỉnh nịnh
- Cái gì? – Chi nổi da gà, nhìn Hân đề phòng. Cứ lần nào Hân dùng cái giọng này là y như rằng có ý nghĩ…quái đản
- Tao muốn hỏi mày…..1 câu thôi, nhưng mày….
- Phải nói thật chứ gì? Còn tùy, nói đi! – Chi liếc hân 1 cái, lại tiếp tục quay về quyển truyện, tay với chai Cola trên bàn
- Mày thích Duy à?
- Phụt! – Hớp nước chưa kịp trôi vào cổ họng đã bị Chi cho phi thân ra ngoài.
Chi ho sặc sụa, nhìn Hân kinh di:
- Mày điên à?
- Mày……làm hỏng quyển truyện tao mới mua rồi huhu – Hân giằng lất quyển truyện trên tay Chi,suýt soa – Bắt đền ấy!
- Xời, phơi lát là khô! Lo cái quái gì hả? – Chị bực mình
- Hic, mày thích Duy à? – Hân quay ngoắt 360 độ, hỏi ngược lại Chi, không hề ăn nhập với màn ăn vạ vừa trình diễn
Chi càng nhìn Hân khiếp đảm hơn, khẽ đưa tay sờ trán Hân:
- Hôm nay mày đi đâu, hay có bị ai đánh vào đầu không? Sao tinh thần hoảng loạn, nói năng lung tung thế này?
- Tao nói nghiêm túc mà! – Hân hất tay Chi ra, lườm xéo, vừa lấy khăn lau mấy trang giấy, vừa nói
- Thế sao bảo tao thích Duy? Tao với Duy thân thì có thân, nhưng đâu có thích thiếc gì?
- Thật á? – Hân trố mắt
- Chứ còn gì! Cái thằng nhỏ mọn đỏng đảnh, nhỏ nhen như con gái ấy mày kêu tao cho lọt mắt mà nghe được à? Mày cũng che ỏng chê eo suốt ngày còn gi?
- Ừ thì….đúng là tao có chê! Nhưng mà……hắn sao có vẻ…manly mà?
- Bệnh hả con? – Chi dí tay vào trán Hân, xỉa xói – Mày bênh ổng từ khi nào thế? Suốt ngày chí chóe cơ mà!
- Cãi đâu nào? Suốt ngày đi với mày, có khi nào gặp mà cãi? – Hân dẩu môi
- Hử? đi với tao khi nào?
- Giả ngu! Cả tuần hai người gắn như keo sơn còn gì?
- Mày đang nói đến ai đấy?
- Zời ôi, bực với mày rồi đấy, Duy, Trần Duy ý! – Hân hét lớn
- Hở? Tao tưởng nãy giờ mày kêu ông Duy nhà mày?
- Mày nói tao bệnh mà mày còn….ê, Duy nào nhà taoooooooo?
- Hổng biết – Chi cười đểu
- Thế mày không thích Trần Duy?
Vừa nghe đến tên Trần Duy, Chi tắt nụ cười ngay lập tức, ánh mắt lại trầm xuống, không nói nên lời. Mới vừa nãy không khí nhộn nhịp trở lại thì giờ đã bị nhấn chìm nhanh chóng
- Thích thì sao, không thích thì sao? – Chi trầm ngâm – Dù gì thì trò chơi cũng đã kết thúc! Tao không có ý định sẽ qua lại thực sự với tên ấy! Và cả hắn cũng thế! Coi như cả 2 chưa từng quen đi!
Hân chỉ biết nhìn Chi, thất bất lực vì tính cứng đầu không bao giờ chịu đầu hàng trước của cô bạn! Im lặng 1 lúc, hân đứng dậy, bỏ ra ngoài
- Đi đâu thế? – Chi gọi với
- WC! – Hân gào lại
Hân nhanh chóng đi xuống cầu thang, ánh mắt kiên định, quyết tâm, hùng hổ qua khu KTX nam, đập bàn đập ghế, rồi nhỏ nhẹ hỏi cô quản lý:
- Cô ơi, cô gọi bạn Trần Duy, khoa kinh tế năm 3 cho con với!!!
- Ừ, đợi chút! – Cô quản lý không hỏi nhiều, nhanh chóng nhấc bộ đàm, thông báo. bao nhiêu năm quản lý, cô chẳng còn thấy lạ khi có ai đó đến tìn nam sinh bên này, hoặc nam sinh dấm dúi hói lộ giúp cô điều tra nữ sinh nào đó dãy bên kia! Thôi không hỏi cho đỡ mất thời gian.
Hân nhịp nhip chân chờ đơi, mới được vài phút đã thấy Trần Duy chạy học tốc xuống sảnh, dáng vẻ mừng rỡ, nhưng vừa nhìn thấy Hân đã ỉu xìu chán nản. Trần Duy lê bước đến gần, hỏi lạnh nhạt:
- Có chuyện gì?
- Thái độ kiểu gì thế? – Hân nhăn nhó
- Nói đi, tôi không có thời gian cho cô! – Trần Duy ;ạnh lùng, khi ấy Thiên cũng vừa chạy xuống, đến gần Trần Duy, nhìn Hân tò mò
- Vậy ah? Thời gian cho Chi…cũng không có nốt phải không? – Hân nhử mồi
- Sao? – Mắt Trần Duy sáng rực như đèn pha ô tô, nhìn Hân chăm chú
- Nếu cậu bận lo cho những cô bạn gái khác, thi thôi vậy! – Hân giả đò tiếc nuối, chuẩn bị bước đi
- Khoan đã! – Trần Duy vội vàng chụp tay Hân lại – Cậu nói thế là ý gì?
- Hey! – Duy từ đâu lao đến gần, ra vẻ hồ hởi nhìn Hân, chen vào giữa hai cái nắm tay của Hân và Trần Duy – Làm gi tj tập đông thế? Tính đánh nhau giải quyết dứt điểm à?
- Dứt cái đầu ông! – Hân đấm vào bụng Duy,đẩy lui ra bên phải – Thế nào, cậu định giữ thái độ ấy sao?
- Không! Thành thật xin lỗi Hân! Nếu có thể giúp tôi gặp Chi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi!
- Thật không? – Hân nhìn Trần Duy, vẻ đắc ý đã hiện lên nơi đáy mắt
- Thật! – TrầnDuy hùng hồn
- OK. Nếu tôi giúp, thì 1 tháng cậu phải chịu trách nhiệm lấy cơm trưa, giữ chỗ cho tôi bất cứ khi nào tôi có mặt ở cantin, sau đó là ngày nào cũng phải đưa đồ ăn sáng, bonus thêm tôi thích bánh mỳ kẹp và sữa. Rồi sau đó tuần nào cũng phải canh me có truyện mới thì mua về cho tôi, không đòi hỏi trả công! tôi muốn gì phải làm nấy, không cãi, không to tiếng, không thái độ! OK?
Trần Duy, Duy cùng Thiên trố mắt nhìn Hân liếng thoắng. Trần Duy đơ người càng lúc càng thấy u ám, trong khi Thiên và Duy đã phì cười như nắc nẻ
- Được! Sao cũng được! – Trần Duy không nghĩ ngợi lâu, đồng ý ngay lập tức
- Được rồi! 2 người làm chứng – Hân chỉ sang Duy và Thiên – Nên nhớ, tôi chỉ cho cơ hôi, nếu cậu không biết tranh thủ, hậu quả tự mình gánh lấy!
- Tôi biết!
- Và…tôi chỉ cho cậu thêm lần này nữa thôi! Có chuyện gì với Chi, cậu sẽ biết tôi là người thế nào! – Hân nhìn Trần Duy, không hề có ý đe dọa nhưng nghiêm túc và nguy hiểm đến mức 3 tên con trai to cao đều rùng mình 1 cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.