Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chương 49

peifangqiao

18/09/2013

Bình minh dần ló dạng, mặt trời chưa xuất hiện đã khoe đủ tia sáng đỏ, vàng, cam, đầy sức sống lóe lên từ chân trời, xua đi màu xám lạnh lẽo của bóng đêm, màu đen của biển cả. Trời mới hửng sáng chút đỉnh, nhưng ngoài bờ biển đã tấp nập người qua lại, hàng sọt, hàng thúng hải sản đánh bắt từ sớm được đỏ đầy ra bãi cát, hết cá, đến cua, tôm, người qua lại nói chuyện, buôn bán, mặc cả, nhộn nhịp không ngớt.

Đến khi mặt trời vàng óng lộ diện hoàn toàn trên mảng trời xanh, nhà Thiên mới bắt đầu….ăn bữa sáng. Vì chuyến đi dài mệt mỏi nên cả đám chả ai tha thiết cái việc cực lãng mạn là ngắm bình minh lên nữa. Có sức dậy là may lắm rồi.

Bố mẹ Thiên đã rời nhà từ sớm đi làm, nên chỉ còn lại đám trẻ ở lại, nghĩ ngợi xem nên đi đâu chơi. Vì đã muộn nên Thiên đề nghị đi đâu đó gần cho đỡ mệt. Nghĩ ngợi 1 lúc, cậu nói:

- Ở khu vui chơi giải trí có mê cung, có ai muốn đi thử không?

- Mê cung? – đồng thanh tập 1

- A, “Mê cung tình yêu” ý hả? Vẫn hoạt động à? – Khanh hớn hở

- Mê cung tình yêu? – đồng thanh tập 2

- Thôi, cứ đi sẽ biết, vừa đi vừa nói! – Thiên nhìn 1 lượt cả đám đang há hốc mồm, tò mò nổi hẳn cả lên gương mặt từng người.

Thế là lôi nhau đi. Trong Khu nghỉ dưỡng của gia đình Thiên, có 1 khu dành riêng cho vui chơi giải trí với đủ thể loại, cho đủ lứa tuổi. Không gian rộng đến đáng kinh ngạc, gồm từng tòa nhà riêng biệt. Thiên dẫn mọi người lên 1 tháp canh men bờ tường, cách cổng chính 5 phút đi bộ. Vừa leo lên đó, cả lũ đã ố á không ngừng, Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ khu vui chơi, đặc biệt thu hút ánh mắt chính là mê cung khổng lồ với những bức tường cao 2m, hoàn toàn bằng cây cỏ ở phía ngoài cùng bên phải. Những ngã rẽ, nhưng ngõ ngách chằng chịt, màu xanh bí hiểm của từng bức tường rào gây ra hiệu ứng rất đặc biệt. Không biết khi đã đi sâu vào trong ấy sẽ như thế nào.

Thiên khẽ gật đầu đáp câu chào của người quản lý, rồi tiến đến gần giải thích:

- Đây là 1 phần trong khu vui chơi, đặc biệt không tính phí vào cửa. Ai có thể thoát ra khỏi mê cung sẽ có thưởng!

- Có thưởng nữa á? – Mắt Hoàng sáng quắc – Thưởng gì thế anh?

- Mỗi năm 1 khác, anh không nói trước được! – Thiên cười đầy bí ẩn, càng kích thích trí tò mò, máu hiếu chiến

- Thế thì tội gì không đi? – Duy hăng hái, định bay xuống mê cung ngay lập tức

- Đợi đã! – Thiên níu áo Duy – đã nghe hết đâu hả?

- Còn gì nữa ạ? – Yến Nhi lần này cũng háo hức lạ thường, hỏi vội vàng

- Mọi người không biết đâu! – Khanh thay mặt Thiên nói tỉ mỉ từng chút một – Mê cung này đặc biệt là thay đổi theo từng phút, cứ 10 phút trôi qua hệ thống sẽ điều khiển thay đổi các bức tường, đường đi sẽ hoàn toàn khác so với ban đầu, ngay cả người quản lý cũng không thể biết lối đi sẽ biến đổi ra sao, vậy nên mới khó thoát!

- Đúng thế! – Thiên tiếp lời – ngoài ra muốn vào phải đăng ký theo cặp, cặp nào tìm được nhau trước khi đến cửa ra sẽ nhận được phần thưởng, cá nhân không được tính!

- Thế mới gọi là “Mê cung tình yêu” !- Khanh chốt hạ

Cả đám nghe xong màn thuyết minh dài dằng dặc của hai chị em chủ nhà, thoắt cái bao hào hứng tắt ngóm như chưa từng hiện diện. Thách nhau sao, mê cung mò đường ra đã khó, lại còn thay đổi, rồi đi theo cặp, ai chơi nổi chứ?

- Có ai thắng chưa? – Bảo hỏi 1 câu thăm dò mức độ thành công

- Trăm cặp thì có khoảng vài cặp thành công! – Thiên nói giảm nói tránh, không tiện nói sự thật

- Hầy, thôi, khỏi,tìm trò khác đi, không được đâu! – Hân lắc đầu nguầy nguậy, mấy cái trò hại não thế này cô thường tránh càng xa càng tốt. Đi chơi thì phải vui, ai lại bắt đầu có hoạt động hết công suất như thế?

- Thử đi, không ra được sẽ có người đến cứu, an tâm! – Thiên động viên – trò nổi tiếng nhất ở đây, phải chơi cho biết chứ?



Nghe Thiên lảm nhảm mãi cũng bùi tai, Chi, Trần Duy, Hải đã gật đầu đồng ý tham gia, những người còn lại vẫn đang đắn đo, do dự, không biết nên chơi hay….đứng nhìn quan sát trước đã?

- Đến đăng ký theo cặp, nhận thẻ định vị nhé! – Khanh làm hướng dẫn viên, vì dã đến nhiều lần, nên cái gì cũng rõ

- Đi không mày? – Chi ngoái lại hỏi Hân lần cuối

- Ờ, đi! – Hân đắn đo 1 hồi rồi cũng đồng ý đi. Cứ đi cho biết, thiệt hại cái gì đâu.

Tại bàn đăng ký, 1 màn cãi cọ nảy lửa diễn ra hết sức trầm trọng. Riêng chuyện xếp cặp để chơi thôi mà ai cũng có ý kiến riêng, cãi nhau loạn xạ. Trần Duy đòi đi cùng Chi nhưng Chi nhất quyết đăng ký cùng Hân, mặc cho người quản lý nói mỏi mồm cặp nam nữ mới được tính.Yến Nhi bám lấy Hoàng nhưng Hoàng lại bám lấy Hân, Hân không muốn phiền lại quay ngược lại bám lấy Hải. Mấy người không chơi đứng nhìn hết người này đến người kia tranh nhau nói, không biết giải quyết sao. Người quản lý toát mồ hôi, nhìn Thiên cầu cứu.

Tình hình khẩn cấp, Thiên đành lên tiếng đề nghị:

- Thôi, không tranh giành nhau nữa Thế này đi, cứ đăng ký tên riêng, sau đó nếu có cặp nào cùng lúc thoát khỏi mê cung thì coi như đã thành công!

- Nhưng thưa cậu…. – người quản lý khẽ hắng giọng, trước nay chưa bao giờ có tình trạng như vậy, nếu làm thì…

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm! – Thiên quay sang quản lý động viên, rồi nhanh chóng thay ông ghi danh sách cho 6 người tham gia.

Nhận thẻ định vị trên tay, 6 người nhanh chóng lần lượt tiến vào mê cung. Còn lại Duy, Bảo, Thiên, Khanh đứng trên thích thú quan sát cả bọn định làm thế nào thoát ra.

Mê cung bắt đầu ngay dưới tháp canh. Bắt đầu đi vào trăm mét là đoạn đường thẳng tắp, cả nhóm đều đi chung. Hết 100m đó, có 3 ngã rẽ hiện lên trước mặt, lúc này chính là lúc phải tách nhau ra. Chi, Trần Duy đi về bên trái, 4 người còn lại vì dư âm vụ chia cặp lúc trước nên đồng loạt kéo nhau qua phải. Đi thêm 500m, lại hai ngã rẽ hiện lên, Hân cùng Hải đi bên trái, Hoàng, Yến Nhi chấp nhận qua phải. Cứ đi rồi lại rẽ, hết phải rồi trái, chẳng mấy chốc 6 người đã tản ra khắp nơi trong mê cung.

10 phút, sau, từng bức tường rầm rầm rung chuyển, Loa phát thanh đề nghị tất cả đứng nguyên tại chỗ, sau đó những bức tường khác bắt đầu dịch chuyển, riêng nơi có người đứng thì còn nguyên vẹn, 1 phần tránh làm tổn hại đến ngươi choi, 1 phần để không ai nhìn thấy đường đi sẽ biến đổi ra sao. Khi tiếng động chấm dứt, Hân quay lại sau lưng, con đường thẳng co vừa bước qua giờ đây đã chia nhánh, quả là không ngờ,

4 người quan sát trên cứ thi thoảng lại phá lên cười khi thấy 1 thành viên đi ngõ cụt hay ai đó đụng nhau trên đường đi, tạo thành 1 trận chiến võ mồm.

Mê cung thay đổi đã được 5 lần, gần 1 tiếng đồng hồ chưa ai tiến gần được đến cửa ra, chả nghĩ đến việc thành công ra ngoài nhận thưởng nữa.

Con đường lát sỏi sáng bóng dưới ánh mặt trời, tiếng bước chân lạo xạo nhờ sự yên tĩnh tuyệt đối của mê cung càng trở nên rõ rệt hơn, gây áo giác hoang mang, đơn độc. Hân mệt mỏi ngồi phệt xuống 1 ngã ba tiếp theo xuất hiện, thở dốc. đi đường nào? Có nên chờ lần biến đổi nữa rồi chọn, hay chọn bây giờ để hy vọng gàn đích hơn?

Đang băn khoăn thì có tiếng bước chân đến gần, Yến Nhi từ phía bên phải hiện ra, giật mình vì nhìn thấy Hân

- Chị vẫn ở đây? – Yến Nhi hỏi

- Chứ còn sao? Đã có ai ra được đâu? Hỏi thừa! – Trời nóng nực nên Hân cũng nóng tính theo, cáu gắt um sùm

- Ừm, em đi tiếp! – Yến Nhi nhẹ nhàng lách qua ngách trung tâm

- Nãy có gặp ai không? – Hân bất chợt hỏi giật

- Có, em có gặp….chị Chi vừa nãy! – Yến Nhi đắn đo chuốc lát rồi nói

- Ở khu nào? – Hân mệt đến mức không còn đủ sức nói lịch sự

- Đi bên phải, sau đó…..rẽ trái, chị Chi cũng đang nghỉ ở đó!



- Cám ơn! – Hân nặng nhọc đứng lên, đi về hướng Yến Nhi chỉ.

Yến Nhi nhìn theo bóng Hân khuất sau bức tường xanh biếc, khẽ cười, rồi tiếp tục tìm đường đi của mình. Nhưng Yến Nhi không hề biết, ngay khi cô vừa quay đi, Hân từ bên trái ló đầu ra, rồi oai nghiêm đi về bên……phải, bước từng bước sảng khoái. Ngu gì cô tin Yến Nhi nghe lời đến mức chỉ đường đúng chứ? Không chỉ lung tung thì cũng sai lè, huống hồ nếu có đúng cũng chưa chắc đã gặp người ở hướng đó.

Đi thêm 1 đoạn ngắn, Hân bắt gặp Trần Duy đang lơ ngơ không biết đi hướng nào trước mặt. Có người đồng hành, Hân nhanh chóng lại gần, cùng Trần Duy tìm đường ra. Giờ thì chả thèm quan tâm phần thưởng hay cặp đôi gì sất, cứ thoát được là mừng rồi.

2 tiếng đồng hồ trôi qua, người chơi mệt thì chớ, người xem cũng nản chả kém. Nhìn mãi, nhìn mãi, cả đám vẫn loay hoay gần trung tâm mê cung, có lúc còn đi càng lúc càng xa. Sao chả ai ra ngoài được thế?

- Hay là chỉ đường cho xong đi! – Duy vươn vai, nhìn Thiên đề nghị

- Không được, chưa có ai lên tiếng cứu trờ thì hê thống không cho phép thoát – Thiên chăm chú quan sát phía dưới, khẽ nói

- Kỳ quặc quá đấy nha! – Duy phàn nàn

- Sau lần bị 2 người làm loạn hệ thống, bố tôi đã cho xây dựng lại hệ thống, nên mới như thế!

- Ai làm loạn? – Duy thắc mắc, ai siêu quá vậy?

- Chị Khanh! – Thiên chỉ về phía Khanh đang ngồi trước quạt hưởng gió mát

- Hề hề, đâu phải chị! – Khanh cười cười, thanh minh

- Chị cũng có phần đấy thôi! – Thiên ra vẻ trách móc, nhưng miệng vẫn nở nụ cười

- Anh biết khả năng của Khanh không thể ra được, nói gì đến làm hỏng hệ thống? – Bảo cũng châm chọc thêm

- Này! Tớ đâu tệ thế? – Khanh cãi lại – ừ thì….không phải tớ, nhưng…..

- Thế thì ai? – Duy sốt ruột hỏi lại, mãi mà chả rõ ràng gì hết

- Là bạn trai chị ấy! Hè 2 năm trước hai người ấy qua đây chơi thử, anh ấy đứng quan sát 1 thôi 1 hồi, rồi nhất quyết kéo chị Khanh vào. 1 tiếng sau đã ra được, sau đó còn nói với bố tôi quy tắc dịch chuyển của mấy bức tường, khiến ông cho cài đặt lại ngay tối đó, có anh ấy cho ý kiến nữa chứ! – Thiên ngồi xuống bàn uống nước, kể lại sự tích

- Bạn trai cậu….? – Bảo hỏi, mặc dù rất không muốn nghe câu trả lời

- Minh ý! – Khanh cười hạnh phúc khi nhắc đến người yêu, nhìn Bảo có ý hỏi xem anh còn nhớ không

- À, ra thế….. – Bảo gượng cười, nhanh chóng quay mặt đi giả như đang xem tình hình bên dưới, nhưng thực chất là đôi mắt không ghi được chút hình ảnh nào. Người ấy…hóa ra vẫn ở bên khanh. Xem ra đã thực hiện đúng như lời hứa năm nào với anh. Vậy thì anh nên nhẹ nhõm, nhưng sao thấy lồng ngực đau nhói thế này nhỉ?

Bíp…..bíp……bíp

Tiếng chuông thông báo chậm rãi vang lên ở bàn điều khiển. Cả 4 người cùng người quản lý đều tập trung nhìn về màn hình. Có người thoát ra được rồi sao?

Thiên đi nhanh đến bàn điều khiển, nhìn chăm chăm vào camera theo dõi ngay lối ra của mê cung. 2 bóng người mờ mờ hiện lên, cả hai đều cười tươi giơ tay chữ V chiến thắng về phía camera, vừa tự hào, vừa khoe khoang với những ánh mắt quan sát phía trên. Thiên bật cười, vừa thú vị vì đã lâu mới có người thoát khỏi, vừa buồn cười vì trò trẻ con của hai người phía dưới

- Ai thành công thế? – Duy hỏi

- 2 người không ngờ đến! – Thiên quay sang thông báo – Hân và Trần Duy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook