Chương 50
peifangqiao
18/09/2013
Cả ngày hôm đó, Hân và Trần Duy đều dương dương tự đắc, hưởng thụ cái nhìn
thán phục của mọi người. Không hẳn là ai cũng thế, nhưng trước sự phấn khích quá
độ của hai đứa thì ai nhìn cũng thành thế cả. Hơn 30 phút sau, hệ thống nhận tín
hiệu cầu cứu không biết ai từ trong mê cung nên mở đường để 4 người còn lại được
phóng thích ra ngoài. Ra đến nơi, Chi vẫn còn nặng lời chỉ trích đứa nào thiếu
kiên nhẫn đã ấn nút đầu hàng ở thẻ định vị. 3 người kia đều không có ai trả lời
nhưng thâm tâm mọi người đều có suy đoán của riêng mình. Dù sao cũng chỉ là 1
trò chơi nhỏ, không muốn làm to chuyện nên chả ai đả động đến nữa.
Một ngày sôi động nữa lại trôi qua. Tối hôm đó, Thiên đưa mọi người ra ngoài, ăn hải sản chế biến tươi sống ngay tại chỗ ở ven bãi biển. Hoàng hôn dịu dàng lan tỏa, khác với ánh nắng rực rỡ sống động của bình minh, hoàng hôn mang đến sự nhẹ nhàng, tĩnh tại. Nhìn mặt trời dần khuất sau những ngọn sóng nhấp nhô, khung cảnh nên thơ đến bất ngờ, nếu có đôi có cặp, hưởng thụ cảnh này tuyệt không để đâu cho hết.
Cách xa dãy nhà nghỉ, khách sạn, khu du lịch đông đúc, ồn ào, hỗn tạp, Thiên đưa mọi người đến 1 nhà hàng lộ thiên, không mái che, trừ khu chế biến. Ở đây chuyên phục vụ những bữa ăn theo nhu cầu. Khách đến ăn mang thực phẩm tươi sống đến, đưa cho bếp trưởng chế biến, muốn ăn thế nào được làm thế ấy, hơn nữa còn tận mắt ngắm nhìn kỹ thuật nấu nướng tài ba của các đầu bếp. Vì vậy nên nhà hàng luôn đông khách, lượng nhân viên đông đúc phục vụ từng bàn riêng biệt dù giá cả…..leo thang bắc chả đến.
Cả đám được bố Thiên đem về cho khá nhiều đồ biển ngon mà quý, như tôm càng xanh, cua, ghẹ, cá thu…..tha hồ ăn. Lên thực đơn, vừa ăn những món nóng hổi mới ra lò, vừa nhìn bàn tay thoăn thoắt nấu nướng của đầu bếp chuyên nghiệp, bữa ăn trở nên ngon lành và nhanh chóng được giải quyết.
Ăn xong, vài người chạy xuống bãi biển tìm ốc, sò, sao biển, còn vài người thì ngồi trên nhà hàng hứng gió.
Chi không tham gia ôn lại quá khứ cùng Bảo, Khanh, cũng không bàn kế hoạch đi chơi cùng Thiên, Duy, càng không có hứng đi chơi với mấy người khác. Cô chỉ ngồi im lặng nhìn từng dải màu đỏ cam đang dần tắt đi của mặt trời,đầu óc trống rỗng không thể nghĩ ngợi gì, cũng không muốn nhấc tay chân làm gì. Mấy ngày qua, chơi nhiều, vui có, mệt chả thiếu, nhưng Chi vẫn thấy tâm trạng mình thiếu 1 cái gì đó, nghĩ mãi cũng không ra, dường như thiếu chất xúc tác thúc đẩy tâm trạng lên đến cực điểm. Nhìn ra ngoài khơi xa, sóng đánh dạt vào bờ nhiều phù du biển, rồi lại cuốn ra xa. Chi lại chuẩn bị…..triết lý cuộc sống,
Hình ảnh bạn bè vui đùa đã xua đi áng mây tự kỷ chuẩn bị ụp lên đầu Chi. Chi chăm chú nhìn Hoàng đột nhiên nổi hứng chơi tát nước cùng Yến Nhi, mặc cho trước đến giờ tránh cô bé như dịch bệnh, rồi Hân và Trần Duy, cộng sự chiến đấu trong mẻ cung ban sáng cũng vui vẻ chơi với nhau, dù trước đây coi nhau như kẻ thù. Cô khẽ cười, nhưng sao…..ngực nặng trĩu vậy nhỉ???? Vì cái gì mới được chứ?
Chi à, vẫn chưa nhận ra điều gì sao? Do cô phủ nhận, hay cô thực sự không biết?
*******************************
Hôm sau, cả nhóm được bố Thiên dùng xe điện đưa đi Hang Cạn, theo nhu cầu của số đông.
Hang Cạn, theo như người dân địa phương đặt tên, là 1 hang lẻ, đứng 1 mình ngay dưới lòng biển, nhìn bề ngoài kích thước chỉ trung bình, không hiểm trở cho lắm, cảm giác chỉ như một tảng đá khổng lồ ở biển mà thôi. Bố Thiên có dặn dò kỹ lưỡng chơi thế nào thì chơi, trước 4 giờ chiều phải ra ngoài. Đến thời gian đó nhiệt độ trong hang sẽ xuống đột ngột, lại tối tăm, không ra kịp sẽ dễ gặp nguy hiểm. Đó cũng là 1 trong những điều thần bí của Hang Cạn thu hút khách du lịch ưa mạo hiểm.
Bảo và Khanh đều ở nhà, giúp cho bố mẹ Thiên chút việc kinh doanh, Thiên đi cùng chịu trách nhiệm dẫn đường. Cậu đưa cho mỗi người 1 chiếc đèn pin mini, dặn dò khi nào cần hãy dùng đến để tiết kiệm pin
- Hang sâu lắm à mà phải tiết kiệm? – Chi khẽ thắc mắc, nói thay cho tất cả
- Sâu hơn mọi người nghĩ đấy! Đề phòng vẫn hơn! Đi theo hàng dọc, đừng ai tách ra đi lung tung, kẻo lạc! – Thiên dặn dò kỹ lưỡng rồi dẫn đầu đi vào trong.
Bên ngoài nắng rực rỡ là thế, nóng bức là thế, nhưng vừa bước chân vào cửa hang, luồng khí mát lạnh dã phả ra, đối nghịch hoàn toàn với bên ngoài. Đi sâu vào trong được hơn 50m đã không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ còn biết dựa vào ánh đèn leo lét của đèn pin.
Bên trong Hang, cũng đối nghịch y như thời tiết, 1 đoạn bậc thang tự nhiên bằng đá tảng kéo dài dẫn xuống dưới đáy sâu hun hút, trần hang đá với vô vàn nhũ thạch đủ hình dạng đổ xuống, cao vời vợi, gây cảm giác có chút…kinh dị. Trong hang cũng có nhiều ngách nhỏ, như từng căn phòng riêng biệt, có chỗ có lối đi, có chỗ là đường cụt. Toàn hang đều rất khô ráo, chút nước đọng cũng không có.
- Tường ở đây mát ghê! – Hoàng sờ soạng bờ tường men theo đường đi làm điểm tựa, bình luận
- Bao quanh hang là nước biển, đáy hang lại ở sâu dưới lòng đại dương nên tạo ra sự mát mẻ thế này! – Thiên vừa dò đường vừa giải thích
- Hang không bị ăn mòn sao? Bên ngoài là biển mặn, hơn nữa sóng đánh vào không phải nhẹ! – Hải nói thêm
- Đó là điều….khoa học chưa giải thích! – Thiên cười
- Lạ nhỉ! Lạc ở đây….coi như xong! – Hân trầm trồ, nắm chặt tay Chi đi từng bước thận trọng.
- Vì vậy nên đừng ai tách đoàn, đi tìm cũng khó đấy! – Thiên nói thêm lần nữa
Đi thêm 1 đoạn dài nữa, Thiên để mọi người nghỉ ngơi ở 1 chỗ bằng phẳng, rồi dẫn mọi người quay ngược trở ra.
Hành trình diễn ra thuận lợi hơn tưởng tượng. Chỉ còn 1 khoảng nữa, là sẽ ra đến nơi. Thiên dừng bước quay lại điểm danh:
- Còn thiếu ai không?
Cả đám đều ngoảnh hết ra sau lưng, kiểm tra từng người. Thiên đi đầu, sau là Hoàng, Duy, Trần Duy, Hải, Chi……….
- Yến Nhi và Hân đâu? – Thiên nghiêm giọng, nhìn quanh lo lắng
- Rõ ràng khi nãy….tớ vẫn nghe tiếng hai người đó nói chuyện sau lưng mà? – Chi hoảng loạn nhìn tứ tung, ht vọng cô bạn thân sẽ bất ngờ xô ra, lên tiếng cười đùa
- Mấy giờ rồi? – Duy hỏi gấp
- 1h47 – Hoàng nhìn điện thoại, nói nhỏ như muỗi kêu.
Trong giây lát cả không khí trùng xuống, im lặng. Luồng khí mát trong hang bủa vây lấy cả đám giờ đây trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Một ngày sôi động nữa lại trôi qua. Tối hôm đó, Thiên đưa mọi người ra ngoài, ăn hải sản chế biến tươi sống ngay tại chỗ ở ven bãi biển. Hoàng hôn dịu dàng lan tỏa, khác với ánh nắng rực rỡ sống động của bình minh, hoàng hôn mang đến sự nhẹ nhàng, tĩnh tại. Nhìn mặt trời dần khuất sau những ngọn sóng nhấp nhô, khung cảnh nên thơ đến bất ngờ, nếu có đôi có cặp, hưởng thụ cảnh này tuyệt không để đâu cho hết.
Cách xa dãy nhà nghỉ, khách sạn, khu du lịch đông đúc, ồn ào, hỗn tạp, Thiên đưa mọi người đến 1 nhà hàng lộ thiên, không mái che, trừ khu chế biến. Ở đây chuyên phục vụ những bữa ăn theo nhu cầu. Khách đến ăn mang thực phẩm tươi sống đến, đưa cho bếp trưởng chế biến, muốn ăn thế nào được làm thế ấy, hơn nữa còn tận mắt ngắm nhìn kỹ thuật nấu nướng tài ba của các đầu bếp. Vì vậy nên nhà hàng luôn đông khách, lượng nhân viên đông đúc phục vụ từng bàn riêng biệt dù giá cả…..leo thang bắc chả đến.
Cả đám được bố Thiên đem về cho khá nhiều đồ biển ngon mà quý, như tôm càng xanh, cua, ghẹ, cá thu…..tha hồ ăn. Lên thực đơn, vừa ăn những món nóng hổi mới ra lò, vừa nhìn bàn tay thoăn thoắt nấu nướng của đầu bếp chuyên nghiệp, bữa ăn trở nên ngon lành và nhanh chóng được giải quyết.
Ăn xong, vài người chạy xuống bãi biển tìm ốc, sò, sao biển, còn vài người thì ngồi trên nhà hàng hứng gió.
Chi không tham gia ôn lại quá khứ cùng Bảo, Khanh, cũng không bàn kế hoạch đi chơi cùng Thiên, Duy, càng không có hứng đi chơi với mấy người khác. Cô chỉ ngồi im lặng nhìn từng dải màu đỏ cam đang dần tắt đi của mặt trời,đầu óc trống rỗng không thể nghĩ ngợi gì, cũng không muốn nhấc tay chân làm gì. Mấy ngày qua, chơi nhiều, vui có, mệt chả thiếu, nhưng Chi vẫn thấy tâm trạng mình thiếu 1 cái gì đó, nghĩ mãi cũng không ra, dường như thiếu chất xúc tác thúc đẩy tâm trạng lên đến cực điểm. Nhìn ra ngoài khơi xa, sóng đánh dạt vào bờ nhiều phù du biển, rồi lại cuốn ra xa. Chi lại chuẩn bị…..triết lý cuộc sống,
Hình ảnh bạn bè vui đùa đã xua đi áng mây tự kỷ chuẩn bị ụp lên đầu Chi. Chi chăm chú nhìn Hoàng đột nhiên nổi hứng chơi tát nước cùng Yến Nhi, mặc cho trước đến giờ tránh cô bé như dịch bệnh, rồi Hân và Trần Duy, cộng sự chiến đấu trong mẻ cung ban sáng cũng vui vẻ chơi với nhau, dù trước đây coi nhau như kẻ thù. Cô khẽ cười, nhưng sao…..ngực nặng trĩu vậy nhỉ???? Vì cái gì mới được chứ?
Chi à, vẫn chưa nhận ra điều gì sao? Do cô phủ nhận, hay cô thực sự không biết?
*******************************
Hôm sau, cả nhóm được bố Thiên dùng xe điện đưa đi Hang Cạn, theo nhu cầu của số đông.
Hang Cạn, theo như người dân địa phương đặt tên, là 1 hang lẻ, đứng 1 mình ngay dưới lòng biển, nhìn bề ngoài kích thước chỉ trung bình, không hiểm trở cho lắm, cảm giác chỉ như một tảng đá khổng lồ ở biển mà thôi. Bố Thiên có dặn dò kỹ lưỡng chơi thế nào thì chơi, trước 4 giờ chiều phải ra ngoài. Đến thời gian đó nhiệt độ trong hang sẽ xuống đột ngột, lại tối tăm, không ra kịp sẽ dễ gặp nguy hiểm. Đó cũng là 1 trong những điều thần bí của Hang Cạn thu hút khách du lịch ưa mạo hiểm.
Bảo và Khanh đều ở nhà, giúp cho bố mẹ Thiên chút việc kinh doanh, Thiên đi cùng chịu trách nhiệm dẫn đường. Cậu đưa cho mỗi người 1 chiếc đèn pin mini, dặn dò khi nào cần hãy dùng đến để tiết kiệm pin
- Hang sâu lắm à mà phải tiết kiệm? – Chi khẽ thắc mắc, nói thay cho tất cả
- Sâu hơn mọi người nghĩ đấy! Đề phòng vẫn hơn! Đi theo hàng dọc, đừng ai tách ra đi lung tung, kẻo lạc! – Thiên dặn dò kỹ lưỡng rồi dẫn đầu đi vào trong.
Bên ngoài nắng rực rỡ là thế, nóng bức là thế, nhưng vừa bước chân vào cửa hang, luồng khí mát lạnh dã phả ra, đối nghịch hoàn toàn với bên ngoài. Đi sâu vào trong được hơn 50m đã không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ còn biết dựa vào ánh đèn leo lét của đèn pin.
Bên trong Hang, cũng đối nghịch y như thời tiết, 1 đoạn bậc thang tự nhiên bằng đá tảng kéo dài dẫn xuống dưới đáy sâu hun hút, trần hang đá với vô vàn nhũ thạch đủ hình dạng đổ xuống, cao vời vợi, gây cảm giác có chút…kinh dị. Trong hang cũng có nhiều ngách nhỏ, như từng căn phòng riêng biệt, có chỗ có lối đi, có chỗ là đường cụt. Toàn hang đều rất khô ráo, chút nước đọng cũng không có.
- Tường ở đây mát ghê! – Hoàng sờ soạng bờ tường men theo đường đi làm điểm tựa, bình luận
- Bao quanh hang là nước biển, đáy hang lại ở sâu dưới lòng đại dương nên tạo ra sự mát mẻ thế này! – Thiên vừa dò đường vừa giải thích
- Hang không bị ăn mòn sao? Bên ngoài là biển mặn, hơn nữa sóng đánh vào không phải nhẹ! – Hải nói thêm
- Đó là điều….khoa học chưa giải thích! – Thiên cười
- Lạ nhỉ! Lạc ở đây….coi như xong! – Hân trầm trồ, nắm chặt tay Chi đi từng bước thận trọng.
- Vì vậy nên đừng ai tách đoàn, đi tìm cũng khó đấy! – Thiên nói thêm lần nữa
Đi thêm 1 đoạn dài nữa, Thiên để mọi người nghỉ ngơi ở 1 chỗ bằng phẳng, rồi dẫn mọi người quay ngược trở ra.
Hành trình diễn ra thuận lợi hơn tưởng tượng. Chỉ còn 1 khoảng nữa, là sẽ ra đến nơi. Thiên dừng bước quay lại điểm danh:
- Còn thiếu ai không?
Cả đám đều ngoảnh hết ra sau lưng, kiểm tra từng người. Thiên đi đầu, sau là Hoàng, Duy, Trần Duy, Hải, Chi……….
- Yến Nhi và Hân đâu? – Thiên nghiêm giọng, nhìn quanh lo lắng
- Rõ ràng khi nãy….tớ vẫn nghe tiếng hai người đó nói chuyện sau lưng mà? – Chi hoảng loạn nhìn tứ tung, ht vọng cô bạn thân sẽ bất ngờ xô ra, lên tiếng cười đùa
- Mấy giờ rồi? – Duy hỏi gấp
- 1h47 – Hoàng nhìn điện thoại, nói nhỏ như muỗi kêu.
Trong giây lát cả không khí trùng xuống, im lặng. Luồng khí mát trong hang bủa vây lấy cả đám giờ đây trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.