Chương 9
peifangqiao
18/09/2013
Tôi lao như tên bắn đến bên Hải, cái máy ảnh quý như báu vật cũng bị hạ cánh “an
toàn” xuống bãi cỏ gần đó (chọn siêu thật). Hải nghe tiếng hét của tôi thì mở
mắt, ngồi im như tượng nhìn tôi phi đến mà không hề có 1 động tác di chuyển cho
đúng nghĩa.
Tôi chồm người đến, dùng hết sức bình sinh từ hai bàn tay ốm yếu đẩy Hải sang 1 bên, đầu ngỏng cao, tay sẵn sàng hành động…….
a lê hấp!!!!!!!!
- Yeah!!!!!!!!! Tuyệt vời !!!!!!!!!!!!!
Tôi rú lên ầm ỹ, nhảy tưng tưng tại chỗ
Hải ngơ ngáo nhìn tôi sau vụ tấn công không báo trước, sau đó mới tỉnh giấc:
- bà chị!!!! Hôm nay trời không có nắng..
- Thì sao?? – Tôi vừa nhảy nhót tại chỗ vừa hỏi lại, không thèm thắc mắc về câu hỏi kỳ lạ
- Vậy nên bà chị đâu có có lý do gì để bị say nắng đâu, đến giờ rồi ah?
- Đến giờ gì? *đã ngừng nhảy nhót*
- Lên cơn…
- …..Gì?
- Điên ý mà!!!
- Cậu….muốn chết lắm rồi phải không? – Tói nghiến răng – những lần trước nể tình tuổi đời cậu còn trẻ tôi không nỡ giết hại nhân tài nhưng lần này, quá đà rồi đấy
- tôi chỉ nói sự thật thôi. dang yên lành xô tôi ra làm gì? rồi còn nhảy múa như người lên cơn giật cấp tính nữa chứ!!
- Ha ha, cậu còn lâu mới hiểu…….
- Người điên suy nghĩ khác người thường,đúng là khó hiểu
Hải xoa cằm ra chiều suy nghĩ sâu xa lắm
Tôi tức muốn nổ đầu,chỉ muốn xô cậu ta từ vách đá xuống cho khỏi có đường về, nhưng vì niềm vui…..tôi nhẫn nhịn
- Vì cái này nè…….
Tôi xòe hai bàn tay nãy giờ vẫn úp vào nhau, dần dần để lộ ra màu vỏ đỏ au, chín rộm của quả táo tôi vừa tóm được. Hải không hề biểu lộ sự ngạc nhiên, chỉ lặng nhìn quả táo không chớp mắt, sau đó nói
- Cái gì đây?
- Táo! đúng là hâm, quả táo hình dạng thế nào cũng không biết!
- Vì cái này mà nãy xô tôi ngã?
- Chứ sao, tôi nhìn thấy từ lúc đến, rồi chụp hình xong thấy nó có nguy cơ rụng, cậu ngồi ngay phía dưới, quả táo rơi trúng đầu cậu vỡ mất thì sao? tôi phải nhanh chân chứ!
- cái đầu ôi có đau không mới là thứ quan trọng hơn quả táo của bà chị đấy!!!
Hải gắt om sòm rồi đứng dậy, phủi mông vài cái, quay ngoắt đi luôn chả cho tôi nói thêm câu gì
- Đầu cậu cứng thế đá đạp cũng chả vỡ, việc gì phải lo!!
Tôi lầm bầm, quay ra kiếm cái máy ảnh để về, nhưng khi tôi nhìn lại, đám cỏ xanh mướt mà tôi đã để em máy ảnh đáng yêu nghỉ ngơi giò chỉ còn lại….1 khoảng trống
Máy ảnh của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!
**********************
Cuộc sông của tôi từ trước tới nay thường rất “xuôi chèo mát mái”, được tự do làm những gì mình thích, bố mẹ không thúc em, vào được ngôi trường rất năng động, trẻ trung, có được những người bạn tuyệt vời, không phải lo nghĩ gì về xã hội, đi đâu cũng gặp may,không bao giờ bị kẻ gian lừa tiền khi đi phượt 1 mình
Vậy nhưng từ ngày giáp mặt 2 anh em sinh đôi ấy, không phải nói đúng hơn là chạm mặt Hải, số phận tôi có xu hướng di xuống, sướng nhiều rồi giờ bị ông trời bắt cho đau khổ.
Ở cậu lạc bộ thì suốt ngày bị mắng vì gây sự với Hải, rồi nhiệm vụ được giao vì tên đó mà toàn hoàn thành muộn. Tôi chỉ biêt than trước dây tôi không gây sự với ai, cũng chẳng để ai ghét mình nhưng sao giờ lại đến nông nỗi ấy
Sắp tới kỳ hạn nộp ảnh nhưng em máy của tôi lại không cánh mà bay ngay trước mắt, tôi đã lục tung gần như nhổ hết cỏ ở khoảng sân đã đến lần trước nhưng…không hy vọng.
Chỉ có Hải có thể lấy, nhưng tôi tra hỏi cậu ta 1 mực từ chối (có ai lấy mà nhận mình đã lấy chứ =_=).
Hôm nay đã đến hạn nộp ảnh để duyệt đăng diễn đàn, tôi đi tới đi lui trong phòng, không ngừng nghĩ lý do đẻ trình bày với anh Bảo. Dù là anh trai, lại thương tôi hết mực nhưng trong công việc anh lại cực nghiêm túc,dù tôi là em gái nhưng làm sai vẫn phải chịu tội
Chi ngồi nhìn tôi đi qua đi lại như chiêm ngưỡng động vật quốc gia, tay cầm ly kem chén tỳ tỳ. Hồi lâu mới hiến kế
- hay mày cứ nói thẳng ra là mất máy ảnh đi……
- Tao viện cớ dấy từ ngày xửa ngày xưa, cũng mất nhiều rồi, anh Bảo có nói mất nữa sẽ không cho tham gia, ai dám!
- Thế thì cáo ốm đi nộp sau…..
- Tên Hải tiffy kiểu gì chẳng mách lẻo phanh phui chuyện của tao ta chứ!!!
- Thương lượng….
- Never!!!!!!!!!!!
- Thế thì tao hết cách, mày tự xử đi!!
- Hay là… – tôi mon men đến gần Chi – mày đi giùm tao lần này,nói anh Bảo tha thứ ho tao.
- mày nói còn không nghe tao nói mà được!
- Anh Bảo vốn có cảm tình với mày, cũng quý màu nữa, chỉ có mày giúp được tao thôi huhu!!!!!
- Không là không!!!
- Mày nỡ thấy chết không cứu sao?? *rưng rưng nước mắt*
- Nhãng lần tao có chuyện nhừ mày qua họp bên CLB Phần mềm mày cũng làm ngơ đấy gì, quả báo!!!!
năn nỉ không xong,tôi đành chấp nhận phải thú nhận, may ra được tha vì đã thành thật
Lết xác đến CLB,nhìn mọi người chuẩn bị ảnh để trình bày mà lòng tôi não nề. Tôi ngồi về chỗ của mình, thấy Hải đang lúi húi làm gì đó. Tôi kệ, vì tại Hải mà tôi mất máy ảnh
anh Bảo bước vào, yêu cầu từng nhóm trình bày. Tôi không dám nhin vào mắt anh, chỉ chăm chú nhìn lên ảnh của những người khác, 1 chữ thuyết minh cũng chẳng vào đầu.
- Nhón của Hân, tiếp tục!!
Tôi giật thót người, mọi lần anh gọi tôi gần cuối cơ mà???
Tôi nhìn anh Bảo, mặt dài ra thê thảm mong anh thấy thương cảm mà thứ tha,đang định nhổm người dậy trình bày hoàn cảnh thì Hải đã đứng lên, đi đến màn hình lớn, đưa ảnh vào.
Tôi trố mắt như con ngố nhìn từng hành động của Hải, rồi sau đó nhìn màn hình, lại sững sờ lần 2
Hải đưa lên 1 bức ảnh không phải ở chỗ chúng tôi đẫ đến lần trước mà là…..nóc nhà của trường tôi!!!!!!!!!! nhưng không chỉ đơn thuần là…ngói và ngói, lấp ló sau những khe gạch ngói cổ xưa ấy là những trảng rêu xanh mướt (lâu quá rồi mà), điểm xuyết những cây hoa li ti sắc vàng dịu nhẹ, nhìn toàn cảnh như 1 bức tranh thiên nhiên được vẽ tên ngói vậy
Cả phòng im như tờ khi nhìn thấy.
- Trình bày đi!
Anh Bảo vẫn bình tĩnh đối diện với Hải (đúng là trưởng nhóm)
- Đây là nóc tòa nhà dãy nhà A của trường, 1 lần tình cờ em đã thấy 1 góc nhỏ sâu bên trong, ở bên đối diện với sân trường nên không ai thấy được hình ảnh này, thấy thú vị nên em chụp, vậy thôi!!
hải không nói dông dài, chỉ nêu địa điểm cho mọi người ai có gan thì kiểm chứng. leo lên góc nhà đâu dễ chứ
- Khá lạ, nhưng có lẽ góc ảnh này sẽ không ai dám đến tìm hiểu
- nhưng anh cũng không yêu cầu phải là chỗ người có thể đến!
Hải vặc lại rất bình tĩnh. cả phòng tiếp tục lặng ngắt. Chưa ai dám nói lại những câu nhận xét của anh Bảo. lơi Bảo là chân lý!!! Nhưng chân lý đã được thay đổi
- Được rồi!! nhóm tiếp theo
Tôi quan sát sắc mặt anh Bảo, không hề thấy có biểu hiện phật ý, mà còn hài lòng nữa.
Hải đã về chỗ, tôi lén nhìn Hải, lần này Hải đã cứu tôi, dù hay chọc tức tôi nhưng tôi là người công thù phân minh
- Cám ơn cậu nhiều nhé!
- Vì chuyện gì?
- Vì đã có ảnh thay cho những tấm tôi đã chụp, nhưng máy ảnh….
- Không có gì, tôi chỉ giúp fan hâm mộ của mình thôi!
- Hả????
- Không phải bà chị cũng như bao người, thích thầm tôi sao??
- Cậu…thấy tôi có ơn nên kiêu hả? xuống đi, leo cao trên mây ngã đau lắm đấy!
- Đưng chối, tôi biết cả rồi!
- Biết cái gì????
Hải cười bí hiểm rồi rút ra trong túi 1 tấm ảnh nhỏ, chỉ cỡ 1 bàn tay, giơ lên cho tôi xem.
Tôi nhìn vào bức ảnh, chỉ có thể há to mồm câm nín, không thốt lên lời
Tôi chồm người đến, dùng hết sức bình sinh từ hai bàn tay ốm yếu đẩy Hải sang 1 bên, đầu ngỏng cao, tay sẵn sàng hành động…….
a lê hấp!!!!!!!!
- Yeah!!!!!!!!! Tuyệt vời !!!!!!!!!!!!!
Tôi rú lên ầm ỹ, nhảy tưng tưng tại chỗ
Hải ngơ ngáo nhìn tôi sau vụ tấn công không báo trước, sau đó mới tỉnh giấc:
- bà chị!!!! Hôm nay trời không có nắng..
- Thì sao?? – Tôi vừa nhảy nhót tại chỗ vừa hỏi lại, không thèm thắc mắc về câu hỏi kỳ lạ
- Vậy nên bà chị đâu có có lý do gì để bị say nắng đâu, đến giờ rồi ah?
- Đến giờ gì? *đã ngừng nhảy nhót*
- Lên cơn…
- …..Gì?
- Điên ý mà!!!
- Cậu….muốn chết lắm rồi phải không? – Tói nghiến răng – những lần trước nể tình tuổi đời cậu còn trẻ tôi không nỡ giết hại nhân tài nhưng lần này, quá đà rồi đấy
- tôi chỉ nói sự thật thôi. dang yên lành xô tôi ra làm gì? rồi còn nhảy múa như người lên cơn giật cấp tính nữa chứ!!
- Ha ha, cậu còn lâu mới hiểu…….
- Người điên suy nghĩ khác người thường,đúng là khó hiểu
Hải xoa cằm ra chiều suy nghĩ sâu xa lắm
Tôi tức muốn nổ đầu,chỉ muốn xô cậu ta từ vách đá xuống cho khỏi có đường về, nhưng vì niềm vui…..tôi nhẫn nhịn
- Vì cái này nè…….
Tôi xòe hai bàn tay nãy giờ vẫn úp vào nhau, dần dần để lộ ra màu vỏ đỏ au, chín rộm của quả táo tôi vừa tóm được. Hải không hề biểu lộ sự ngạc nhiên, chỉ lặng nhìn quả táo không chớp mắt, sau đó nói
- Cái gì đây?
- Táo! đúng là hâm, quả táo hình dạng thế nào cũng không biết!
- Vì cái này mà nãy xô tôi ngã?
- Chứ sao, tôi nhìn thấy từ lúc đến, rồi chụp hình xong thấy nó có nguy cơ rụng, cậu ngồi ngay phía dưới, quả táo rơi trúng đầu cậu vỡ mất thì sao? tôi phải nhanh chân chứ!
- cái đầu ôi có đau không mới là thứ quan trọng hơn quả táo của bà chị đấy!!!
Hải gắt om sòm rồi đứng dậy, phủi mông vài cái, quay ngoắt đi luôn chả cho tôi nói thêm câu gì
- Đầu cậu cứng thế đá đạp cũng chả vỡ, việc gì phải lo!!
Tôi lầm bầm, quay ra kiếm cái máy ảnh để về, nhưng khi tôi nhìn lại, đám cỏ xanh mướt mà tôi đã để em máy ảnh đáng yêu nghỉ ngơi giò chỉ còn lại….1 khoảng trống
Máy ảnh của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!
**********************
Cuộc sông của tôi từ trước tới nay thường rất “xuôi chèo mát mái”, được tự do làm những gì mình thích, bố mẹ không thúc em, vào được ngôi trường rất năng động, trẻ trung, có được những người bạn tuyệt vời, không phải lo nghĩ gì về xã hội, đi đâu cũng gặp may,không bao giờ bị kẻ gian lừa tiền khi đi phượt 1 mình
Vậy nhưng từ ngày giáp mặt 2 anh em sinh đôi ấy, không phải nói đúng hơn là chạm mặt Hải, số phận tôi có xu hướng di xuống, sướng nhiều rồi giờ bị ông trời bắt cho đau khổ.
Ở cậu lạc bộ thì suốt ngày bị mắng vì gây sự với Hải, rồi nhiệm vụ được giao vì tên đó mà toàn hoàn thành muộn. Tôi chỉ biêt than trước dây tôi không gây sự với ai, cũng chẳng để ai ghét mình nhưng sao giờ lại đến nông nỗi ấy
Sắp tới kỳ hạn nộp ảnh nhưng em máy của tôi lại không cánh mà bay ngay trước mắt, tôi đã lục tung gần như nhổ hết cỏ ở khoảng sân đã đến lần trước nhưng…không hy vọng.
Chỉ có Hải có thể lấy, nhưng tôi tra hỏi cậu ta 1 mực từ chối (có ai lấy mà nhận mình đã lấy chứ =_=).
Hôm nay đã đến hạn nộp ảnh để duyệt đăng diễn đàn, tôi đi tới đi lui trong phòng, không ngừng nghĩ lý do đẻ trình bày với anh Bảo. Dù là anh trai, lại thương tôi hết mực nhưng trong công việc anh lại cực nghiêm túc,dù tôi là em gái nhưng làm sai vẫn phải chịu tội
Chi ngồi nhìn tôi đi qua đi lại như chiêm ngưỡng động vật quốc gia, tay cầm ly kem chén tỳ tỳ. Hồi lâu mới hiến kế
- hay mày cứ nói thẳng ra là mất máy ảnh đi……
- Tao viện cớ dấy từ ngày xửa ngày xưa, cũng mất nhiều rồi, anh Bảo có nói mất nữa sẽ không cho tham gia, ai dám!
- Thế thì cáo ốm đi nộp sau…..
- Tên Hải tiffy kiểu gì chẳng mách lẻo phanh phui chuyện của tao ta chứ!!!
- Thương lượng….
- Never!!!!!!!!!!!
- Thế thì tao hết cách, mày tự xử đi!!
- Hay là… – tôi mon men đến gần Chi – mày đi giùm tao lần này,nói anh Bảo tha thứ ho tao.
- mày nói còn không nghe tao nói mà được!
- Anh Bảo vốn có cảm tình với mày, cũng quý màu nữa, chỉ có mày giúp được tao thôi huhu!!!!!
- Không là không!!!
- Mày nỡ thấy chết không cứu sao?? *rưng rưng nước mắt*
- Nhãng lần tao có chuyện nhừ mày qua họp bên CLB Phần mềm mày cũng làm ngơ đấy gì, quả báo!!!!
năn nỉ không xong,tôi đành chấp nhận phải thú nhận, may ra được tha vì đã thành thật
Lết xác đến CLB,nhìn mọi người chuẩn bị ảnh để trình bày mà lòng tôi não nề. Tôi ngồi về chỗ của mình, thấy Hải đang lúi húi làm gì đó. Tôi kệ, vì tại Hải mà tôi mất máy ảnh
anh Bảo bước vào, yêu cầu từng nhóm trình bày. Tôi không dám nhin vào mắt anh, chỉ chăm chú nhìn lên ảnh của những người khác, 1 chữ thuyết minh cũng chẳng vào đầu.
- Nhón của Hân, tiếp tục!!
Tôi giật thót người, mọi lần anh gọi tôi gần cuối cơ mà???
Tôi nhìn anh Bảo, mặt dài ra thê thảm mong anh thấy thương cảm mà thứ tha,đang định nhổm người dậy trình bày hoàn cảnh thì Hải đã đứng lên, đi đến màn hình lớn, đưa ảnh vào.
Tôi trố mắt như con ngố nhìn từng hành động của Hải, rồi sau đó nhìn màn hình, lại sững sờ lần 2
Hải đưa lên 1 bức ảnh không phải ở chỗ chúng tôi đẫ đến lần trước mà là…..nóc nhà của trường tôi!!!!!!!!!! nhưng không chỉ đơn thuần là…ngói và ngói, lấp ló sau những khe gạch ngói cổ xưa ấy là những trảng rêu xanh mướt (lâu quá rồi mà), điểm xuyết những cây hoa li ti sắc vàng dịu nhẹ, nhìn toàn cảnh như 1 bức tranh thiên nhiên được vẽ tên ngói vậy
Cả phòng im như tờ khi nhìn thấy.
- Trình bày đi!
Anh Bảo vẫn bình tĩnh đối diện với Hải (đúng là trưởng nhóm)
- Đây là nóc tòa nhà dãy nhà A của trường, 1 lần tình cờ em đã thấy 1 góc nhỏ sâu bên trong, ở bên đối diện với sân trường nên không ai thấy được hình ảnh này, thấy thú vị nên em chụp, vậy thôi!!
hải không nói dông dài, chỉ nêu địa điểm cho mọi người ai có gan thì kiểm chứng. leo lên góc nhà đâu dễ chứ
- Khá lạ, nhưng có lẽ góc ảnh này sẽ không ai dám đến tìm hiểu
- nhưng anh cũng không yêu cầu phải là chỗ người có thể đến!
Hải vặc lại rất bình tĩnh. cả phòng tiếp tục lặng ngắt. Chưa ai dám nói lại những câu nhận xét của anh Bảo. lơi Bảo là chân lý!!! Nhưng chân lý đã được thay đổi
- Được rồi!! nhóm tiếp theo
Tôi quan sát sắc mặt anh Bảo, không hề thấy có biểu hiện phật ý, mà còn hài lòng nữa.
Hải đã về chỗ, tôi lén nhìn Hải, lần này Hải đã cứu tôi, dù hay chọc tức tôi nhưng tôi là người công thù phân minh
- Cám ơn cậu nhiều nhé!
- Vì chuyện gì?
- Vì đã có ảnh thay cho những tấm tôi đã chụp, nhưng máy ảnh….
- Không có gì, tôi chỉ giúp fan hâm mộ của mình thôi!
- Hả????
- Không phải bà chị cũng như bao người, thích thầm tôi sao??
- Cậu…thấy tôi có ơn nên kiêu hả? xuống đi, leo cao trên mây ngã đau lắm đấy!
- Đưng chối, tôi biết cả rồi!
- Biết cái gì????
Hải cười bí hiểm rồi rút ra trong túi 1 tấm ảnh nhỏ, chỉ cỡ 1 bàn tay, giơ lên cho tôi xem.
Tôi nhìn vào bức ảnh, chỉ có thể há to mồm câm nín, không thốt lên lời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.