Chương 103: Ngoại truyện 1
peifangqiao
06/12/2013
Ngoại truyện 2: Tình yêu đến bất chợt, như những cơn cảm nắng
Có nhiều người sẽ cho rằng tình cảm đến bất thình lình thường không tồn tại lâu, thậm chí chỉ như cơn gió, thoắt đến thoắt đi, không nên tin tưởng quá nhiều vào những cảm xúc ấy.
Thế nhưng, chúng ta cũng chẳng thể biết được liệu tình yêu chân chính có ghé qua cuộc đời thông qua vài cơn cảm nắng bất thường ấy không.
Hải không thể nào tin được một người sống lý trí, thực tế, không tin vào lãng mạn như mình lại có ngày vướng chân vào câu chuyện không thể phi lý hơn. Quả đúng với câu ghét của nào trời trao của ấy. Đến tận bây giờ, Hải vẫn nhớ như in hình ảnh ngày hè năm đó, một ngày đầy nắng và gió, dưới cái nóng như muốn đốt cháy tất cả ấy, một người đã xuất hiện trước mắt cậu, mang theo nụ cười tươi mát làm dịu đi cái nắng hè.
Nhìn người con gái đó, tim cậu dừng chậm một nhịp, cả cơ thể như được thả lỏng, tâm trạng lâng lâng, từng giọt nắng đọng lại trên đôi mắt to tròn nhí nhảnh, toàn thân người ấy như phát sáng, thứ ánh sáng còn chói lóa hơn mặt trời, nhưng lại mang đến làn gió êm dịu như mùa thu. Hơi bị sến khi Hải lại nói văn vẻ đến vậy về cái ngày định mệnh, ngày cậu lần đầu tiên gặp Hân. Chỉ thoáng qua vài phút, nhưng Hải như đặt cược toàn bộ vận may của mình vào quyết định liều lĩnh và đấu tranh rất nhiều, đó là thi vào ngôi trường chưa hề lọt vào nguyện vọng hay dự định tương lai của chính cậu.
Để rồi, vào ngày thấy được bóng dáng đã khắc sâu trong tâm trí ấy, cậu đã bật cười như một tên ngốc, mặc kệ cái nhìn rõ kỳ thị của Hoàng đứng bên cạnh. Đối với cậu, khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt chỉ còn một bóng hình duy nhất giữa sự tấp nập nhộn nhịp của sân trường ngày khai giảng.
Cậu muốn làm quen với cô nhanh nhất có thể, muốn gây ấn tượng tốt, nhưng nghĩ lại, theo tính cách của mình, để uốn mình thành người lãng mạn, cậu không làm được. Tốt nhất cứ làm theo cách riêng, chỉ cần thật lòng là sẽ có kết quả thôi. Rồi sao? Cậu đã đúng. Mỗi người là một chủ thể rất riêng không ai trùng lặp, tồn tại là số một, là duy nhất trên đời. Vậy nên, tận dụng ưu điểm, kể cả khuyết điểm đúng cách thì vẫn có thể đi đến đích.
Sau này, mỗi khi Hải hỏi đùa Hân tại sao lại thích một người thô kệch, không biết nịnh nọt, lại hay đâm chọt như cậu, Hân lại nghệt mặt ra, rồi buông một câu:
- Tôi cũng không biết tại sao nữa! Tình yêu, còn cần phải hỏi câu “Tại sao” sao?
Dù nghe đi nghe lại câu đó hàng trăm lần, cậu cũng không thấy chán, thậm chí đoán trước được câu trả lời nhưng cậu vẫn muốn được nghe chính Hân nói ra. Chỉ vậy thôi, cậu đã khẳng định được Hân thích cậu, vì cậu là chính cậu, chứ không đeo mặt nạ của người nào khác.
Cơn cảm nắng thoáng qua ấy, lại giúp cậu tìm được một nửa của mình. Cảm nắng….đâu có nhảm nhí lắm, đúng không?
Cơn mưa bất chợt rơi đúng vào ngày học cuối cùng trước đợt thực tập của sinh viên năm 4. Duy buông bút, thẫn thờ nhìn từng hạt mưa thi nhau rơi xuống, làm nặng trĩu tán lá xanh mướt, rơi xuống làm ướt đẫm mặt đất. Cơn mưa đầu tiên của mùa hè, Duy bỗng mỉm cười khi nhớ lại ký ức xưa, ký ức cậu không bao giờ quên.
Cũng dưới cơn mưa đầu hạ này, 4 năm trước, khi cậu cùng Hân chuẩn bị bước vào lớp 11, lần đầu tiên, cậu thấy rung động trước cô bạn thân vẫn luôn coi là một thằng bạn trai trá hình.
Ngày đó, Duy cùng Hân có hẹn đi học thêm. Nhưng do ngủ quên, Duy trễ giờ đi học. Nghĩ đến việc Hân đang chờ, cậu vội vàng chuẩn bị, tống bừa sách vở vào ba lô. Đúng lúc đó, cơn mưa rào đến không báo trước, chỉ mới đó trời còn nắng chang chang mà chỉ trong vòng 1 giây, từng hạt mưa rơi càng lúc càng nhanh.
Duy lo lắng cho Hân đang chờ ở cổng, cuống cuồng cầm ô chạy ra. Vừa mở cánh cửa nhà, cậu đã khựng lại tại chỗ, mắt trân trân nhìn về phía trước.
Dưới tàng cây bằng lăng tím ngắt, Hân như đứa trẻ được cho quà, ngửa mặt lên trời, giơ tay hứng từng giọt mưa rơi một cách hứng thú. Cô bạn không hề bực tức hay thấy phiền phức với cơn mưa không đúng lúc. Mặc cho cả người dần ướt sũng, Hân vẫn dùng cả hai tay hứng lấy “nước mắt của trời”, tên gọi cô vẫn hay gọi mỗi khi mưa rơi.
Bất ngờ, Hân quay đầu lại, cười tươi với Duy. Chính vào lúc đó, thời gian dường như ngừng trôi đối với Duy. Cậu không còn biết đến cơn mưa vẫn đang rơi dày đặc, chỉ bước chân vô thức ra ngoài, ra khỏi mái hiên kín đáo, tự mình đắm chìm trong mưa. Dù mưa đã khiến gương mặt cô ướt đẫm, mái tóc dính bết vào hai má, nhưng cô vẫn rạng rỡ với nụ cười tinh nghịch, đôi mắt lấp lánh háo hức. Cầu vồng chậm rãi hiện lên sau lưng Hân, mờ nhạt, rồi rõ rệt hẳn. Bảy sắc màu tươi sáng ấy như làm nổi bật hơn nữa người con gái trong sáng, tinh khiết, rạng rỡ như sắc màu cầu vồng luôn có sau mỗi cơn mưa. Duy cảm nhận được trái tim mình đang đập hỗn loạn, không thể kiểm soát. Mắt không rời được khỏi Hân. Lúc này, cậu nhận thức được Hân cũng là con gái, và cũng có khoảnh khắc lãng mạn đến nhường này, chứ không còn là cô bạn nghịch như quỷ cậu từng quen nữa.
Mưa mùa hạ, đến nhanh, đi cũng nhanh, Chẳng mấy chốc, mưa đã thưa hạt dần, rồi tạnh hẳn. Hân có chút nuối tiếc ngước nhìn bầu trời bắt đầu hé từng vạt nắng, mây đen cũng dần tan, nhường cho khoảng trời xanh biếc. Hân nhìn Duy vẫn đang đứng như tượng, giọng nói thanh thoát vang lên như vọng đến trời xanh:
- Duy! Đi học thôi!
.........................
- Duy! Đi học thôi!
Duy giật mình bừng tỉnh khi đang mải chìm đắm trong hồi ức, câu nói đó, giọng nói đó, lại một lần nữa vang lên. Duy mỉm cười ngước mắt về hướng đó:
- Ừ, đi học thôi!
Hân vẫn đứng chờ đợi cậu, vẫn nụ cười đó hướng về phía cậu, thế nhưng, Hân hiện tại không còn thuộc về mình cậu nữa. Hân bây giờ, trái tim và cả ánh mắt đã bắt đầu hướng về người khác, dành tất cả những tình cảm chân thành nhất cho người đó. Duy không buồn? Sai hoàn toàn, Có ai vui khi người mình yêu đi bên người khác, cười với người khác chứ? Chỉ là, Duy đủ tỉnh táo và lí trí để chọn con đường tốt nhất cho mình mà thôi!
Tình yêu bất chợt đến, vào những lúc không ai ngờ. Cơ mưa mùa hạ năm ấy cho cậu biết cảm xúc thật sự của mình dành cho Hân. Cơn mưa năm nay lại cho cậu biết được kết quả của cảm xúc đó. Dẫu sao, cậu cũng phải cảm ơn cái khoảnh khắc bất thường ấy, khoảnh khắc hình ảnh Hân trong mắt cậu đã thay đổi ra sao, cho cậu trải nghiệm được cảm giác thích một người, vui, buồn vì một người, để cậu hiểu rõ cảm giác, trái tim chính mình, sẵn sàng chờ đón một cơn cảm nắng khác ghé qua đời mình.
Có nhiều người sẽ cho rằng tình cảm đến bất thình lình thường không tồn tại lâu, thậm chí chỉ như cơn gió, thoắt đến thoắt đi, không nên tin tưởng quá nhiều vào những cảm xúc ấy.
Thế nhưng, chúng ta cũng chẳng thể biết được liệu tình yêu chân chính có ghé qua cuộc đời thông qua vài cơn cảm nắng bất thường ấy không.
Hải không thể nào tin được một người sống lý trí, thực tế, không tin vào lãng mạn như mình lại có ngày vướng chân vào câu chuyện không thể phi lý hơn. Quả đúng với câu ghét của nào trời trao của ấy. Đến tận bây giờ, Hải vẫn nhớ như in hình ảnh ngày hè năm đó, một ngày đầy nắng và gió, dưới cái nóng như muốn đốt cháy tất cả ấy, một người đã xuất hiện trước mắt cậu, mang theo nụ cười tươi mát làm dịu đi cái nắng hè.
Nhìn người con gái đó, tim cậu dừng chậm một nhịp, cả cơ thể như được thả lỏng, tâm trạng lâng lâng, từng giọt nắng đọng lại trên đôi mắt to tròn nhí nhảnh, toàn thân người ấy như phát sáng, thứ ánh sáng còn chói lóa hơn mặt trời, nhưng lại mang đến làn gió êm dịu như mùa thu. Hơi bị sến khi Hải lại nói văn vẻ đến vậy về cái ngày định mệnh, ngày cậu lần đầu tiên gặp Hân. Chỉ thoáng qua vài phút, nhưng Hải như đặt cược toàn bộ vận may của mình vào quyết định liều lĩnh và đấu tranh rất nhiều, đó là thi vào ngôi trường chưa hề lọt vào nguyện vọng hay dự định tương lai của chính cậu.
Để rồi, vào ngày thấy được bóng dáng đã khắc sâu trong tâm trí ấy, cậu đã bật cười như một tên ngốc, mặc kệ cái nhìn rõ kỳ thị của Hoàng đứng bên cạnh. Đối với cậu, khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt chỉ còn một bóng hình duy nhất giữa sự tấp nập nhộn nhịp của sân trường ngày khai giảng.
Cậu muốn làm quen với cô nhanh nhất có thể, muốn gây ấn tượng tốt, nhưng nghĩ lại, theo tính cách của mình, để uốn mình thành người lãng mạn, cậu không làm được. Tốt nhất cứ làm theo cách riêng, chỉ cần thật lòng là sẽ có kết quả thôi. Rồi sao? Cậu đã đúng. Mỗi người là một chủ thể rất riêng không ai trùng lặp, tồn tại là số một, là duy nhất trên đời. Vậy nên, tận dụng ưu điểm, kể cả khuyết điểm đúng cách thì vẫn có thể đi đến đích.
Sau này, mỗi khi Hải hỏi đùa Hân tại sao lại thích một người thô kệch, không biết nịnh nọt, lại hay đâm chọt như cậu, Hân lại nghệt mặt ra, rồi buông một câu:
- Tôi cũng không biết tại sao nữa! Tình yêu, còn cần phải hỏi câu “Tại sao” sao?
Dù nghe đi nghe lại câu đó hàng trăm lần, cậu cũng không thấy chán, thậm chí đoán trước được câu trả lời nhưng cậu vẫn muốn được nghe chính Hân nói ra. Chỉ vậy thôi, cậu đã khẳng định được Hân thích cậu, vì cậu là chính cậu, chứ không đeo mặt nạ của người nào khác.
Cơn cảm nắng thoáng qua ấy, lại giúp cậu tìm được một nửa của mình. Cảm nắng….đâu có nhảm nhí lắm, đúng không?
Cơn mưa bất chợt rơi đúng vào ngày học cuối cùng trước đợt thực tập của sinh viên năm 4. Duy buông bút, thẫn thờ nhìn từng hạt mưa thi nhau rơi xuống, làm nặng trĩu tán lá xanh mướt, rơi xuống làm ướt đẫm mặt đất. Cơn mưa đầu tiên của mùa hè, Duy bỗng mỉm cười khi nhớ lại ký ức xưa, ký ức cậu không bao giờ quên.
Cũng dưới cơn mưa đầu hạ này, 4 năm trước, khi cậu cùng Hân chuẩn bị bước vào lớp 11, lần đầu tiên, cậu thấy rung động trước cô bạn thân vẫn luôn coi là một thằng bạn trai trá hình.
Ngày đó, Duy cùng Hân có hẹn đi học thêm. Nhưng do ngủ quên, Duy trễ giờ đi học. Nghĩ đến việc Hân đang chờ, cậu vội vàng chuẩn bị, tống bừa sách vở vào ba lô. Đúng lúc đó, cơn mưa rào đến không báo trước, chỉ mới đó trời còn nắng chang chang mà chỉ trong vòng 1 giây, từng hạt mưa rơi càng lúc càng nhanh.
Duy lo lắng cho Hân đang chờ ở cổng, cuống cuồng cầm ô chạy ra. Vừa mở cánh cửa nhà, cậu đã khựng lại tại chỗ, mắt trân trân nhìn về phía trước.
Dưới tàng cây bằng lăng tím ngắt, Hân như đứa trẻ được cho quà, ngửa mặt lên trời, giơ tay hứng từng giọt mưa rơi một cách hứng thú. Cô bạn không hề bực tức hay thấy phiền phức với cơn mưa không đúng lúc. Mặc cho cả người dần ướt sũng, Hân vẫn dùng cả hai tay hứng lấy “nước mắt của trời”, tên gọi cô vẫn hay gọi mỗi khi mưa rơi.
Bất ngờ, Hân quay đầu lại, cười tươi với Duy. Chính vào lúc đó, thời gian dường như ngừng trôi đối với Duy. Cậu không còn biết đến cơn mưa vẫn đang rơi dày đặc, chỉ bước chân vô thức ra ngoài, ra khỏi mái hiên kín đáo, tự mình đắm chìm trong mưa. Dù mưa đã khiến gương mặt cô ướt đẫm, mái tóc dính bết vào hai má, nhưng cô vẫn rạng rỡ với nụ cười tinh nghịch, đôi mắt lấp lánh háo hức. Cầu vồng chậm rãi hiện lên sau lưng Hân, mờ nhạt, rồi rõ rệt hẳn. Bảy sắc màu tươi sáng ấy như làm nổi bật hơn nữa người con gái trong sáng, tinh khiết, rạng rỡ như sắc màu cầu vồng luôn có sau mỗi cơn mưa. Duy cảm nhận được trái tim mình đang đập hỗn loạn, không thể kiểm soát. Mắt không rời được khỏi Hân. Lúc này, cậu nhận thức được Hân cũng là con gái, và cũng có khoảnh khắc lãng mạn đến nhường này, chứ không còn là cô bạn nghịch như quỷ cậu từng quen nữa.
Mưa mùa hạ, đến nhanh, đi cũng nhanh, Chẳng mấy chốc, mưa đã thưa hạt dần, rồi tạnh hẳn. Hân có chút nuối tiếc ngước nhìn bầu trời bắt đầu hé từng vạt nắng, mây đen cũng dần tan, nhường cho khoảng trời xanh biếc. Hân nhìn Duy vẫn đang đứng như tượng, giọng nói thanh thoát vang lên như vọng đến trời xanh:
- Duy! Đi học thôi!
.........................
- Duy! Đi học thôi!
Duy giật mình bừng tỉnh khi đang mải chìm đắm trong hồi ức, câu nói đó, giọng nói đó, lại một lần nữa vang lên. Duy mỉm cười ngước mắt về hướng đó:
- Ừ, đi học thôi!
Hân vẫn đứng chờ đợi cậu, vẫn nụ cười đó hướng về phía cậu, thế nhưng, Hân hiện tại không còn thuộc về mình cậu nữa. Hân bây giờ, trái tim và cả ánh mắt đã bắt đầu hướng về người khác, dành tất cả những tình cảm chân thành nhất cho người đó. Duy không buồn? Sai hoàn toàn, Có ai vui khi người mình yêu đi bên người khác, cười với người khác chứ? Chỉ là, Duy đủ tỉnh táo và lí trí để chọn con đường tốt nhất cho mình mà thôi!
Tình yêu bất chợt đến, vào những lúc không ai ngờ. Cơ mưa mùa hạ năm ấy cho cậu biết cảm xúc thật sự của mình dành cho Hân. Cơn mưa năm nay lại cho cậu biết được kết quả của cảm xúc đó. Dẫu sao, cậu cũng phải cảm ơn cái khoảnh khắc bất thường ấy, khoảnh khắc hình ảnh Hân trong mắt cậu đã thay đổi ra sao, cho cậu trải nghiệm được cảm giác thích một người, vui, buồn vì một người, để cậu hiểu rõ cảm giác, trái tim chính mình, sẵn sàng chờ đón một cơn cảm nắng khác ghé qua đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.