Chương 104: Ngoại truyện 2
peifangqiao
06/12/2013
- Được thôi! Vậy thì đừng nói chuyện với tôi nữa!
Hân gắt ỏm tỏi, vứt mạnh điện thoại vào góc giường, ấm ức lấy chân đạp ghế, mặt hầm hầm tức giận. Chi liếc nhìn nhỏ bạn đang xì khói ra từ đỉnh đầu, chỉ biết lắc đầu, Nói không ngoa chứ từ ngày chính thức thành một cặp, mỗi tuần Hân cùng Hải phải cãi nhau vài lần là ít, nhưng cứ cãi nhau hôm trước, hôm sau lại le te dính lấy nhau như keo dán. Lần này, có lẽ cũng như trước? Hình như có phần khang khác, Chi thấy Hân giận hơn bình thường, nếu không phải tiếc điện thoại mới mua, có lẽ Hân lại quẳng nó ra cửa sổ như số phận 2 chiếc điện thoại trước đó (quác!). Gấp sách vở xếp qua một bên, Chi mon men đến gần Hân, thủ thỉ nho nhỏ:
- Lần này có chuyện gì nữa thế?
- Không phải lỗi của tao! – Hân ngồi xuống thảm, ngoác miệng ra phản đối
- Tao đã nói mày có lỗi đâu! Thế có chuyện gì? – Chi vẫn giữ thái độ mềm mỏng, nhẹ nhàng, cố gắng dụ Hân phun ra mọi chuyện
- Là tại Hải…..hắn…hắn… - Hân ngước hai mắt sũng nước như mèo con, nhìn Chi oan ức – Hải dám……có đứa khác, oa huhu, tao tủi thân quá điiiiiiiiiii!!!!
- Là sao? Mày nói rõ ra xem? Sao lại khẳng định thế, biết đâu hiểu nhầm? – Chi ôm vai Hân vỗ nhè nhẹ, an ủi
- Tối rồi, thế mà tao gọi điện lại có giọng con gái nghe điện thoại của Hải, rồi sau đó hỏi, chính Hải cũng nói đang ngồi học nhóm cùng một đứa năm nhất….. – Hân bắt đầu sụt sịt, kể lể
- Hải đã nói là học nhóm rồi còn gì! Mày đừng đa nghi quá! – Chi khuyên
- Học nhóm có hai người, lại còn khuya thế này à? – Hân cãi – đã thế, còn nói tao đừng làm phiền nữa chứ!
Chi thở dài, chỉ biết cung cấp khăn giấy liên tục cho Hân lau mặt, căn bản là mếu máo đấy, nhưng có giọt nước mắt nào rơi đâu. Hân không phải người dễ khóc, thế nên dù Chi thừa biết Hân đang ăn bạ, nhưng trong trường hợp nhạy cảm thế này, cứ phải nhắm mắt cho qua thôi!
Từ khi cả hai bắt đầu đi thực tập ở trung tâm cấy ghép cây trồng, gần như ở hẳn trung tâm, không hay về trường, một tháng có khi Hân, Hải gặp nhau có hai ba lần, thành ra liên lạc chủ yếu bằng điện thoại. Tình yêu xa vốn dĩ sẽ xuất hiện khá nhiều vấn đề, thêm vào tính cách trẻ con chả thèm lớn vì đã có nửa kia là người lớn của Hân, chuyện bé cũng nhất quyết xé to cho bằng được.
Nhìn Hân lau mặt đến mức hai má đỏ bừng, Chi đưa tay ngăn cản, rồi chậm rãi nói:
- Mày nên hiểu cho Hải, sang năm hai cũng bắt đầu có nhiều hoạt động rồi, đã vậy còn thay mày làm chủ nhiệm CLB vắng mặt nữa, việc chỉ dẫn cho các thành viên mới là chuyện thường mà!
- Nhưng mà…..tao thấy khó chịu lắm hức! – Hân ngước đôi mắt lên nhìn Chi, khẽ nói
- Mày thấy khó chịu, là vì mày ghen, ghen vì có người khác bên Hải, sợ mất Hải nên vậy thôi! – Chi mỉm cười vì cô bạn ngốc nghếch – mày có nhớ thí nghiệm lai tạp khoai tây và cà chua tuần trước không?
- Nhớ, thì sao? - Hân ngạc nhiên hỏi, chuyện đó thì có liên quan gì ở đây
- Như mày thấy đấy. Khoai tây và cà chua lai tạo, không thể tạo được giống cây cho cả quả trên cây, và củ dưới đất. Nếu gen của loài nào mạnh quá sẽ lấn át loài kia, khiến đời con thể hiện ra giống với loại gen trội ấy, hơn nữa quả cũng nhỏ hơn, không đạt chất lượng. Tình yêu cũng vậy đấy! Nếu một trong hai bên quá lấn át người kia, thì tình cảm không còn là của hai người, mà chỉ còn là biểu hiện sắc thái tình cảm của một người. Như vậy còn gọi là yêu không? Kết quả thu hoạch cũng sẽ kém chất lượng như cây khoai tây – cà chua ấy, càng lai tạo, sẽ càng khiến cây giống chết dần sự sống!
- Ý mày là…. – Hân bắt đầu hiểu ra vấn đề Chi muốn truyền tải
- Ừ, mày cần bỏ bớt cái tôi cá nhân đi, cần đặt mình vào vị trí của Hải nữa. Khi yêu, quan trọng là phải hiểu cho nhau, cần nhất là tin tưởng. Mày có nghĩ Hải thuộc dạng người bắt cá hai tay không?
- Uhm, hình như….không! – Hân nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi ngập ngừng đưa câu trả lời.
- Đó, mày cũng nghĩ thế, vậy thì đừng làm căng thẳng quá chỉ bởi những chi tiết nhỏ nhặt không rõ ràng như vừa rồi! – Chi cười toe, vỗ vai Hân thay câu khen ngợi vì cô bạn đã sáng suốt hơn
- Vậy tức là….tao sai hả? – Hân dè dặt hỏi lại, ngón tay đan vào nhau, bối rối
- Ừ, mày sai, nhưng Hải cũng sai vì để mày hiểu lầm lại không thèm giải thích! – Chi gật – thế nên, xin lỗi đi nhớ! Tao thấy lần nào cãi nhau, Hải cũng xin lỗi mày trước à!
- Uhm, tao biết rồi! – Hân xụ mặt, chấp nhận sự thật, cố gắng lê chân đến giường, mò mẫm tìm điện thoại
Chưa kịp cầm điện thoại lên, tiếng chuông đã vang réo rắt, tên Hải nhảy nhót trên màn hình trắng xóa, Hân hơi do dự, rồi cũng nhận máy
- Alo!
[………….]
- Hải à! – Hân lại tiếp tục gọi nhỏ, khi không thấy Hải nói gì
[ Tôi…..xin lỗi!] – Hải nói khẽ - [ thực sự là….cô bé ấy chỉ là…..]
- Cậu không cần giải thích! – Hân cắt ngang lời Hải, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói – tôi xin lỗi, vì đã không tin cậu!
[Hân không giận nữa thật chứ?] – Hải khó tin hỏi lại, có đúng là Hân không vậy?
- Thật mà! Tôi đã không hiểu cho cậu, chỉ biết thỏa mãn cảm xúc của mình! – Hân nói 1 tràng dài, nhân được cái gật đầu khích lệ của Chi, cô lại tiếp tục – Tôi…..đáng ghét lắm nhỉ?
[Ừ, đáng ghét lắm!] – Hải nhanh chóng thừa nhận khiến Hân hụt hẫng, nhưng rồi lại nhoẻn cười khi nghe câu nói sau đó – [đáng ghét vì để tôi lo lắng như thế! Cứ lo Hân giận quá làm liều gì thôi!]
Giọng nói, điệu cười quen thuộc vang ra từ loa điện thoại khiến lòng Hân nhẹ nhõm hơn, trái tim cũng xóa đi hết căng thẳng, chỉ còn lại niềm hạnh phúc thường trực hiện lên với nụ cười tươi.
Chi nhìn thấy Hân đã khá hơn, cũng vô thức mỉm cười theo. Cô lặng lẽ bước ra ngoài, đút tay vào túi lấy ra điện thoại của mình đã rung bần bật từ nãy giờ. Nhìn dòng chữ quen thuộc hiện lên, Chi đưa nhanh lên tai, giọng nói vang ra nhẹ như hơi thở:
- Alo!
Hân gắt ỏm tỏi, vứt mạnh điện thoại vào góc giường, ấm ức lấy chân đạp ghế, mặt hầm hầm tức giận. Chi liếc nhìn nhỏ bạn đang xì khói ra từ đỉnh đầu, chỉ biết lắc đầu, Nói không ngoa chứ từ ngày chính thức thành một cặp, mỗi tuần Hân cùng Hải phải cãi nhau vài lần là ít, nhưng cứ cãi nhau hôm trước, hôm sau lại le te dính lấy nhau như keo dán. Lần này, có lẽ cũng như trước? Hình như có phần khang khác, Chi thấy Hân giận hơn bình thường, nếu không phải tiếc điện thoại mới mua, có lẽ Hân lại quẳng nó ra cửa sổ như số phận 2 chiếc điện thoại trước đó (quác!). Gấp sách vở xếp qua một bên, Chi mon men đến gần Hân, thủ thỉ nho nhỏ:
- Lần này có chuyện gì nữa thế?
- Không phải lỗi của tao! – Hân ngồi xuống thảm, ngoác miệng ra phản đối
- Tao đã nói mày có lỗi đâu! Thế có chuyện gì? – Chi vẫn giữ thái độ mềm mỏng, nhẹ nhàng, cố gắng dụ Hân phun ra mọi chuyện
- Là tại Hải…..hắn…hắn… - Hân ngước hai mắt sũng nước như mèo con, nhìn Chi oan ức – Hải dám……có đứa khác, oa huhu, tao tủi thân quá điiiiiiiiiii!!!!
- Là sao? Mày nói rõ ra xem? Sao lại khẳng định thế, biết đâu hiểu nhầm? – Chi ôm vai Hân vỗ nhè nhẹ, an ủi
- Tối rồi, thế mà tao gọi điện lại có giọng con gái nghe điện thoại của Hải, rồi sau đó hỏi, chính Hải cũng nói đang ngồi học nhóm cùng một đứa năm nhất….. – Hân bắt đầu sụt sịt, kể lể
- Hải đã nói là học nhóm rồi còn gì! Mày đừng đa nghi quá! – Chi khuyên
- Học nhóm có hai người, lại còn khuya thế này à? – Hân cãi – đã thế, còn nói tao đừng làm phiền nữa chứ!
Chi thở dài, chỉ biết cung cấp khăn giấy liên tục cho Hân lau mặt, căn bản là mếu máo đấy, nhưng có giọt nước mắt nào rơi đâu. Hân không phải người dễ khóc, thế nên dù Chi thừa biết Hân đang ăn bạ, nhưng trong trường hợp nhạy cảm thế này, cứ phải nhắm mắt cho qua thôi!
Từ khi cả hai bắt đầu đi thực tập ở trung tâm cấy ghép cây trồng, gần như ở hẳn trung tâm, không hay về trường, một tháng có khi Hân, Hải gặp nhau có hai ba lần, thành ra liên lạc chủ yếu bằng điện thoại. Tình yêu xa vốn dĩ sẽ xuất hiện khá nhiều vấn đề, thêm vào tính cách trẻ con chả thèm lớn vì đã có nửa kia là người lớn của Hân, chuyện bé cũng nhất quyết xé to cho bằng được.
Nhìn Hân lau mặt đến mức hai má đỏ bừng, Chi đưa tay ngăn cản, rồi chậm rãi nói:
- Mày nên hiểu cho Hải, sang năm hai cũng bắt đầu có nhiều hoạt động rồi, đã vậy còn thay mày làm chủ nhiệm CLB vắng mặt nữa, việc chỉ dẫn cho các thành viên mới là chuyện thường mà!
- Nhưng mà…..tao thấy khó chịu lắm hức! – Hân ngước đôi mắt lên nhìn Chi, khẽ nói
- Mày thấy khó chịu, là vì mày ghen, ghen vì có người khác bên Hải, sợ mất Hải nên vậy thôi! – Chi mỉm cười vì cô bạn ngốc nghếch – mày có nhớ thí nghiệm lai tạp khoai tây và cà chua tuần trước không?
- Nhớ, thì sao? - Hân ngạc nhiên hỏi, chuyện đó thì có liên quan gì ở đây
- Như mày thấy đấy. Khoai tây và cà chua lai tạo, không thể tạo được giống cây cho cả quả trên cây, và củ dưới đất. Nếu gen của loài nào mạnh quá sẽ lấn át loài kia, khiến đời con thể hiện ra giống với loại gen trội ấy, hơn nữa quả cũng nhỏ hơn, không đạt chất lượng. Tình yêu cũng vậy đấy! Nếu một trong hai bên quá lấn át người kia, thì tình cảm không còn là của hai người, mà chỉ còn là biểu hiện sắc thái tình cảm của một người. Như vậy còn gọi là yêu không? Kết quả thu hoạch cũng sẽ kém chất lượng như cây khoai tây – cà chua ấy, càng lai tạo, sẽ càng khiến cây giống chết dần sự sống!
- Ý mày là…. – Hân bắt đầu hiểu ra vấn đề Chi muốn truyền tải
- Ừ, mày cần bỏ bớt cái tôi cá nhân đi, cần đặt mình vào vị trí của Hải nữa. Khi yêu, quan trọng là phải hiểu cho nhau, cần nhất là tin tưởng. Mày có nghĩ Hải thuộc dạng người bắt cá hai tay không?
- Uhm, hình như….không! – Hân nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi ngập ngừng đưa câu trả lời.
- Đó, mày cũng nghĩ thế, vậy thì đừng làm căng thẳng quá chỉ bởi những chi tiết nhỏ nhặt không rõ ràng như vừa rồi! – Chi cười toe, vỗ vai Hân thay câu khen ngợi vì cô bạn đã sáng suốt hơn
- Vậy tức là….tao sai hả? – Hân dè dặt hỏi lại, ngón tay đan vào nhau, bối rối
- Ừ, mày sai, nhưng Hải cũng sai vì để mày hiểu lầm lại không thèm giải thích! – Chi gật – thế nên, xin lỗi đi nhớ! Tao thấy lần nào cãi nhau, Hải cũng xin lỗi mày trước à!
- Uhm, tao biết rồi! – Hân xụ mặt, chấp nhận sự thật, cố gắng lê chân đến giường, mò mẫm tìm điện thoại
Chưa kịp cầm điện thoại lên, tiếng chuông đã vang réo rắt, tên Hải nhảy nhót trên màn hình trắng xóa, Hân hơi do dự, rồi cũng nhận máy
- Alo!
[………….]
- Hải à! – Hân lại tiếp tục gọi nhỏ, khi không thấy Hải nói gì
[ Tôi…..xin lỗi!] – Hải nói khẽ - [ thực sự là….cô bé ấy chỉ là…..]
- Cậu không cần giải thích! – Hân cắt ngang lời Hải, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói – tôi xin lỗi, vì đã không tin cậu!
[Hân không giận nữa thật chứ?] – Hải khó tin hỏi lại, có đúng là Hân không vậy?
- Thật mà! Tôi đã không hiểu cho cậu, chỉ biết thỏa mãn cảm xúc của mình! – Hân nói 1 tràng dài, nhân được cái gật đầu khích lệ của Chi, cô lại tiếp tục – Tôi…..đáng ghét lắm nhỉ?
[Ừ, đáng ghét lắm!] – Hải nhanh chóng thừa nhận khiến Hân hụt hẫng, nhưng rồi lại nhoẻn cười khi nghe câu nói sau đó – [đáng ghét vì để tôi lo lắng như thế! Cứ lo Hân giận quá làm liều gì thôi!]
Giọng nói, điệu cười quen thuộc vang ra từ loa điện thoại khiến lòng Hân nhẹ nhõm hơn, trái tim cũng xóa đi hết căng thẳng, chỉ còn lại niềm hạnh phúc thường trực hiện lên với nụ cười tươi.
Chi nhìn thấy Hân đã khá hơn, cũng vô thức mỉm cười theo. Cô lặng lẽ bước ra ngoài, đút tay vào túi lấy ra điện thoại của mình đã rung bần bật từ nãy giờ. Nhìn dòng chữ quen thuộc hiện lên, Chi đưa nhanh lên tai, giọng nói vang ra nhẹ như hơi thở:
- Alo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.