Chương 105: Ngoại truyện 3
peifangqiao
06/12/2013
Ngày hè chói chang, hơi nóng phả lên hầm hập từ mặt đường nhựa khiến từng
phần cơ thể nóng bức, khó chịu như trong lò sưởi. Duy quệt nhẹ mồ hôi
trên trán, nhìn cả hàng dài xe máy phía trước, ngán ngẩm thay cho giờ
tan tầm, tắc đường không lối thoát. Ngày cuối tuần, ai nấy đều vội vàng
với những chuyến xe tranh thủ về nhà, đường đã đông càng thêm đông. Bon
chen vật vã cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Duy cũng về được đến nhà.
Ngã nhoài ra sàn đá gạch hoa mát lạnh, hứng từng đợt gió phả vào mặt xua đi mồ hôi, Duy nhắm mắt lim dim muốn ngủ. Thiếp đi chừng 5 phút, cậu giật mình ngồi dậy, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 6 giờ chiều.
Còn 1 tiếng nữa là có chuyến xe đêm ra ngoại thành, Duy bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm, xả hết bụi bặm của một ngày. Hôm nay cậu đến nơi thực tập của Chi, Hân, sẵn tiện ghé qua thăm Trần Duy và Thiên cũng đang thực tập ở công ty cùng khu vực. Cứ cuối tháng, Duy lại đi thăm đám bạn một lần. Là đứa duy nhất chọn thực tập trong trung tâm thành phố, Duy hay gặp Hoàng, Yến Nhi, Hải, còn những người khác, thi thoảng mới gặp. Địa điểm thực tập mấy người bạn chọn đều ở khu ngoại thành, gần như sang khu vực tỉnh khác, muốn đến cũng phải mất vài tiếng đồng hồ. Thế nên bận công việc, Duy không đi thăm thường xuyên được.
Chuẩn bị xong xuôi hành lý gọn nhẹ trong 1 ngày, Duy bắt xe bus ra ngoại thành. Thành phố đã có thưa thớt ánh đèn, sắc trời đậm dần, mặt trời đã khuất bóng ở đường chân trời, chỉ còn chút vạt sáng màu cam đỏ hắt lên một khoảng nhỏ. Duy đứng vững ở xe bus, cố gắng chống lại sự chen chúc, đùn đẩy.
Càng ra ngoại thành, người lên càng ít dần, sau khi đôi chân đã mất cảm giác, cuối cùng Duy cũng kiếm được chỗ ngồi ở hàng ghế cuối xa. Dựa đầu vào cửa kính, cậu cố gắng chợp mắt đôi chút, chống lại mệt mỏi. Đi xe theo cùng lộ trình định kỳ cả mấy tháng, Duy cũng thành khách quen với phụ xe và lái xe, thế nên an tâm có người gọi mình khi đến nơi.
Đang chìm trong giấc ngủ sâu, đầy ngon lành, Duy bỗng thấy vai trái nặng trĩu, mỏi nhừ. Muốn đẩy ra nhưng hai tay như bị rút hết xương, không nhấc lên được. Mí mắt nặng trĩu mỏi mệt cũng đình công, không thèm phản ứng mặc chủ nhân ra lệnh. Mãi sau đó, sau bao nhiêu cố gắng, Duy mới tỉnh dậy nổi.
Nguyên nhân khiến vai cậu mỏi hóa ra là một cô nhóc, có vẻ như còn học cấp III, hai tay ôm ba lô hình gấu, đầu dựa vào cậu ngủ ngon lành cành đào. Duy khó chịu, đẩy đầu cô bé nghiêng sang một cô lớn tuổi ngồi cạnh bên, khẽ dùng tay phải xoa xoa vai, hàng lông mày chau lại.
Cậu vốn rất ghét ai dựa vào vai mình ngủ như thế. À, có ngoại lệ đặc biệt, nhưng chỉ một mà thôi. Vai trái mới được phục hồi đã lại bị một vật dựa vào. Chả ai xa lạ ngoài cô bé đó. Duy nhìn cô lớn tuổi đứng dậy xuống xe với bộ dạng thảm hại, chỉ thiếu nước năn nỉ người ta ngồi thêm cứu nguy cho mình.
Hàng ghế cuối trống hoác, chỉ còn hai người. Duy đành ngồi chịu trận, rút điện thoại chơi trò chơi giết thời gian. Đôi mắt bất giác liếc qua ba lô con gấu trong lòng người ngồi bên, Duy lại nhớ đến Hân cũng từng đeo ba lô y hệt suốt 3 năm cấp III, cũ lại đổi, nhưng hình thù, màu sắc vẫn cố chấp tìm lại nguyên xi. Giờ đây lại thấy được ba lô ấy, ký ức cứ như lũ ùa về tới tấp.
Cái đầu trên vai khẽ ngọ nguậy, Duy rời ánh mắt, tiếp tục nhìn vào điện thoại, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng.
- Ối, em dựa vào anh ạ? Em xin lỗi! – cô bé hốt hoảng xin lỗi tới tấp sau khi nhận thức được tình hình
- Không có gì! – Duy thờ ơ đáp qua loa vài câu, tay vẫn không ngừng bấm tới bấm lui trò angry bird.
- Hi, anh chắc mỏi vai lắm! Em cứ đi xe là ngủ như chết, không biết gì! – cô bé vẫn nói không ngừng, liên tục bắt chuyện với Duy – anh đi ra ngoại thành à? Anh xuống điểm nào thế?
-……………….. – Duy chỉ dành cho cô cái liếc mắt đầy phản cảm, rồi lại chú tâm vào game
- Em xuống khu Z, anh có cùng hướng không? A, anh là sinh viên hả? Anh trai em cũng học trường này nè! Nhưng anh ấy đi thực tập rồi! – cô bé tiếp tục liến láu, mặc kệ việc người ngồi bên có nghe thấy hay không
Cứ như thế, vài người khác lác đác trên xe thi thoảng hiếu kỳ nhìn xuống dãy ghế cuối, người con trai lạnh lùng, ngồi gác chân lên thành ghế trước, bình thản dùng điện thoại, cô bé ngồi bên lại cười nói không ngớt hết chuyện này đến chuyện kia.
- Ý, cửa hàng bánh ngọt, có bánh cầu vồng kìa! – cô bé reo lên khe khẽ khi nhác thấy biển hiệu bánh ngọt vừa lướt qua cửa kính
Bàn tay Duy khựng lại trên màn hình cảm ứng. Bánh cầu vồng à?
- Anh có mua bánh không? Xe dừng 1 phút ở trạm này đấy! – cô bé lục ba lô tìm ví tiền, thân thiện gợi ý
Duy trầm mặc giây lát, rồi đứng lên đi ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của cô bé.
- Anh đi đâu thế? Chờ em với! – cô bé vội vàng đứng lên, í ới gọi theo sau
Duy đứng ngẩn người trước quầy bánh, nhìn chăm chăm vào miếng bánh ngọt cắt khéo léo hình tam giác, ruột bánh từ trên xuống có đủ bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Không do dự, Duy mua hẳn chiếc bánh to ụ, cầm trên tay ngắm nghía, môi khẽ cười
- Ôi, anh cười đẹp trai à nha! Thế mà chẳng chịu cười gì hết! – giọng nói líu lo như quỷ ám lại vang lên bên tai
Duy đến cái liếc mắt cũng lười không muốn làm, cứ thế quay lưng đi về xe, mặc kệ cô nhóc rắc rối lại lon ton theo sau. Ờm, cũng chả cần nói thêm tiếp theo quãng đường đi thế nào đâu nhỉ. Duy vẫn chú tâm vào mấy cái mặt của chim giận dữ, nhạc game cứ thế vang lên trong xe tĩnh lặng.
- Anh chọn góc ấy không bắn tới đâu! Lớn hơn đi! – giọng nói quen thuộc (lại) phá đám
-………. – Duy bơ, tiếp tục làm theo ý mình, rồi nhanh chóng đen mặt khi dòng chữ game over hiện to tướng trên màn hình
- Đó, em nói rồi mà! – cô bé hếch mũi, nhìn Duy đầy tự hào
- Giỏi chơi thử xem! – lần đầu tiên kể từ khi lên xe, Duy mở miệng nói với bạn đồng hành bất đắc dĩ, tay đưa điện thoại, thách thức cô bé học sinh
- Chà, giọng anh cũng hay nữa! – cô bé trầm trồ, nhìn Duy đầy khâm phục (phục cái gì?) rồi nhanh chóng nói một câu động trời – anh làm bạn trai em nhá!
Duy mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đối diện, không tin được. Đâu ra cái thể loại gặp nhau trên xe lại đi đòi làm bạn trai thế này? Đã vậy biểu hiện rõ là thiếu đứng đắn nữa chứ, định lôi anh đây làm trò đùa à? Duy lườm cô bé cháy mặt, định mở miệng giáo huấn thì cô bé lại tiếp:
- Đừng nghĩ em nói đùa nha! Nhìn anh đứng đợi ở bến xe bus, em đã rung động rồi, như kiểu tiếng sét ái tình ý! Thế nên em theo lên xe đấy, chứ em không có ý định ra ngoại thành đâu! À, anh trai em đang thực tập ở ngoại thành là thật nha! Tiện thăm anh ý luôn! Hi, anh đồng ý không?
Cô bé hướng đôi mắt to tròn, lanh lợi nhìn Duy, chờ đợi, nụ cười trong sáng, dễ thương, không chút tính toán. Nhìn cô bé, Duy lại nhớ đến một người, cũng ánh mắt, nụ cười đó. Khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh mới hiện lên, Duy quay mặt về chỗ cũ, lạnh băng nói:
- Không!
- Em biết mà! – Cô bé gật gù, không chút buồn bã – anh mà đồng ý luôn, em đấm cho 1 phát ý! Nhưng….thế mới hấp dẫn hihi, em sẽ theo đuổi anh! Nào, đưa đây em trổ tài cho, trò này em qua được hết các màn đấy!
Rất tự nhiên, cô bé giật điện thoại trên tay Duy, sau đó ngồi sát lại bên cậu, vừa chơi vừa giải thích không ngừng. Ánh mắt Duy rơi vào gương mặt cô bé lúc nào không hay, cậu nhìn cô chăm chú, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng dần biến mất. Ở cô bé, cậu thấy điều gì đó quen thuộc, thân thương đến lạ.
Bến đỗ cuối cùng. Duy khoác ba lô, cùng cô bé học sinh xuống xe. Chần chừ giây lát, Duy hỏi:
- Em đi hướng nào? Gọi anh trai ra đón chưa?
- hihi, anh quan tậm em rồi hả? – cô bé hớn hở nhìn Duy, nắm tay hỏi
- Quan tâm gì? – Duy bối rối gỡ tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn mát rượi ấy, khẽ ho – trẻ con không nên đứng một mình chỗ vắng người!
- Trẻ con gì chứ! – cô bé bĩu môi phản đối – em là sinh viên năm hai đấy nhá!
Duy lại thêm lần nữa trố mắt, đánh giá lại cô bé từ trên xuống dưới. Mặt non choẹt thế này mà là sinh viên á? Mà nghĩ lại, cậu cũng quen một người mặt khác với tuổi đó thôi! Không có gì không thể hết!
- Nhà anh trai em ngay gần đây thôi! Anh đừng lo, em về đây! Tạm biệt anh, hẹn ngày gặp lại! – cô bé xốc lại ba lô, chỉ về phía đường đối diện cho Duy an tâm, rồi đưa tay chào, sau đó nhảy chân sáo chạy đi mất
Duy đứng ngây như phỗng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô bé ấy khuất dần. Không biết cậu có bất thường không, nhưng dường như ngày hè năm nào đó lại lần nữa tái hiện trong mắt cậu
- Duy, nhìn gì thế? – Hân đi đến đón Duy ở bến xe, tò mò ngó nghiêng hỏi cậu bạn đang hướng ánh mắt vào vỉa hè trống hoác bên kia đường
- Không có gì! – Duy cười nhẹ, quay lại véo má Hân vẫn đang nghệt mặt không hiểu chuyện gì
Phải rồi, cô bé đó đã nói “Hẹn gặp lại”. Nếu đã có duyên, rồi sẽ có lúc gặp lại thôi, cứ tin tưởng như thế đi!
Nhưng có lẽ Duy không ngờ được rằng mình sẽ gặp lại cô bé ấy sớm như vậy, Sáng hôm sau, Duy ghé qua nhà Thiên và Trần Duy đang sống.
Cửa mở, Duy ngây ra vì bất ngờ. Trước ngôi nhà màu xanh biển dịu mát ấy, cô bé với dôi mắt tròn nghịch ngợm, cười tươi khoe chiếc răng khểnh duyên dáng, đưa tay ra chờ đợi:
- Hi, chào anh! Làm quen lại nhé! Em là Thanh, em gái anh Thiên!
Ngã nhoài ra sàn đá gạch hoa mát lạnh, hứng từng đợt gió phả vào mặt xua đi mồ hôi, Duy nhắm mắt lim dim muốn ngủ. Thiếp đi chừng 5 phút, cậu giật mình ngồi dậy, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 6 giờ chiều.
Còn 1 tiếng nữa là có chuyến xe đêm ra ngoại thành, Duy bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm, xả hết bụi bặm của một ngày. Hôm nay cậu đến nơi thực tập của Chi, Hân, sẵn tiện ghé qua thăm Trần Duy và Thiên cũng đang thực tập ở công ty cùng khu vực. Cứ cuối tháng, Duy lại đi thăm đám bạn một lần. Là đứa duy nhất chọn thực tập trong trung tâm thành phố, Duy hay gặp Hoàng, Yến Nhi, Hải, còn những người khác, thi thoảng mới gặp. Địa điểm thực tập mấy người bạn chọn đều ở khu ngoại thành, gần như sang khu vực tỉnh khác, muốn đến cũng phải mất vài tiếng đồng hồ. Thế nên bận công việc, Duy không đi thăm thường xuyên được.
Chuẩn bị xong xuôi hành lý gọn nhẹ trong 1 ngày, Duy bắt xe bus ra ngoại thành. Thành phố đã có thưa thớt ánh đèn, sắc trời đậm dần, mặt trời đã khuất bóng ở đường chân trời, chỉ còn chút vạt sáng màu cam đỏ hắt lên một khoảng nhỏ. Duy đứng vững ở xe bus, cố gắng chống lại sự chen chúc, đùn đẩy.
Càng ra ngoại thành, người lên càng ít dần, sau khi đôi chân đã mất cảm giác, cuối cùng Duy cũng kiếm được chỗ ngồi ở hàng ghế cuối xa. Dựa đầu vào cửa kính, cậu cố gắng chợp mắt đôi chút, chống lại mệt mỏi. Đi xe theo cùng lộ trình định kỳ cả mấy tháng, Duy cũng thành khách quen với phụ xe và lái xe, thế nên an tâm có người gọi mình khi đến nơi.
Đang chìm trong giấc ngủ sâu, đầy ngon lành, Duy bỗng thấy vai trái nặng trĩu, mỏi nhừ. Muốn đẩy ra nhưng hai tay như bị rút hết xương, không nhấc lên được. Mí mắt nặng trĩu mỏi mệt cũng đình công, không thèm phản ứng mặc chủ nhân ra lệnh. Mãi sau đó, sau bao nhiêu cố gắng, Duy mới tỉnh dậy nổi.
Nguyên nhân khiến vai cậu mỏi hóa ra là một cô nhóc, có vẻ như còn học cấp III, hai tay ôm ba lô hình gấu, đầu dựa vào cậu ngủ ngon lành cành đào. Duy khó chịu, đẩy đầu cô bé nghiêng sang một cô lớn tuổi ngồi cạnh bên, khẽ dùng tay phải xoa xoa vai, hàng lông mày chau lại.
Cậu vốn rất ghét ai dựa vào vai mình ngủ như thế. À, có ngoại lệ đặc biệt, nhưng chỉ một mà thôi. Vai trái mới được phục hồi đã lại bị một vật dựa vào. Chả ai xa lạ ngoài cô bé đó. Duy nhìn cô lớn tuổi đứng dậy xuống xe với bộ dạng thảm hại, chỉ thiếu nước năn nỉ người ta ngồi thêm cứu nguy cho mình.
Hàng ghế cuối trống hoác, chỉ còn hai người. Duy đành ngồi chịu trận, rút điện thoại chơi trò chơi giết thời gian. Đôi mắt bất giác liếc qua ba lô con gấu trong lòng người ngồi bên, Duy lại nhớ đến Hân cũng từng đeo ba lô y hệt suốt 3 năm cấp III, cũ lại đổi, nhưng hình thù, màu sắc vẫn cố chấp tìm lại nguyên xi. Giờ đây lại thấy được ba lô ấy, ký ức cứ như lũ ùa về tới tấp.
Cái đầu trên vai khẽ ngọ nguậy, Duy rời ánh mắt, tiếp tục nhìn vào điện thoại, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng.
- Ối, em dựa vào anh ạ? Em xin lỗi! – cô bé hốt hoảng xin lỗi tới tấp sau khi nhận thức được tình hình
- Không có gì! – Duy thờ ơ đáp qua loa vài câu, tay vẫn không ngừng bấm tới bấm lui trò angry bird.
- Hi, anh chắc mỏi vai lắm! Em cứ đi xe là ngủ như chết, không biết gì! – cô bé vẫn nói không ngừng, liên tục bắt chuyện với Duy – anh đi ra ngoại thành à? Anh xuống điểm nào thế?
-……………….. – Duy chỉ dành cho cô cái liếc mắt đầy phản cảm, rồi lại chú tâm vào game
- Em xuống khu Z, anh có cùng hướng không? A, anh là sinh viên hả? Anh trai em cũng học trường này nè! Nhưng anh ấy đi thực tập rồi! – cô bé tiếp tục liến láu, mặc kệ việc người ngồi bên có nghe thấy hay không
Cứ như thế, vài người khác lác đác trên xe thi thoảng hiếu kỳ nhìn xuống dãy ghế cuối, người con trai lạnh lùng, ngồi gác chân lên thành ghế trước, bình thản dùng điện thoại, cô bé ngồi bên lại cười nói không ngớt hết chuyện này đến chuyện kia.
- Ý, cửa hàng bánh ngọt, có bánh cầu vồng kìa! – cô bé reo lên khe khẽ khi nhác thấy biển hiệu bánh ngọt vừa lướt qua cửa kính
Bàn tay Duy khựng lại trên màn hình cảm ứng. Bánh cầu vồng à?
- Anh có mua bánh không? Xe dừng 1 phút ở trạm này đấy! – cô bé lục ba lô tìm ví tiền, thân thiện gợi ý
Duy trầm mặc giây lát, rồi đứng lên đi ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của cô bé.
- Anh đi đâu thế? Chờ em với! – cô bé vội vàng đứng lên, í ới gọi theo sau
Duy đứng ngẩn người trước quầy bánh, nhìn chăm chăm vào miếng bánh ngọt cắt khéo léo hình tam giác, ruột bánh từ trên xuống có đủ bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Không do dự, Duy mua hẳn chiếc bánh to ụ, cầm trên tay ngắm nghía, môi khẽ cười
- Ôi, anh cười đẹp trai à nha! Thế mà chẳng chịu cười gì hết! – giọng nói líu lo như quỷ ám lại vang lên bên tai
Duy đến cái liếc mắt cũng lười không muốn làm, cứ thế quay lưng đi về xe, mặc kệ cô nhóc rắc rối lại lon ton theo sau. Ờm, cũng chả cần nói thêm tiếp theo quãng đường đi thế nào đâu nhỉ. Duy vẫn chú tâm vào mấy cái mặt của chim giận dữ, nhạc game cứ thế vang lên trong xe tĩnh lặng.
- Anh chọn góc ấy không bắn tới đâu! Lớn hơn đi! – giọng nói quen thuộc (lại) phá đám
-………. – Duy bơ, tiếp tục làm theo ý mình, rồi nhanh chóng đen mặt khi dòng chữ game over hiện to tướng trên màn hình
- Đó, em nói rồi mà! – cô bé hếch mũi, nhìn Duy đầy tự hào
- Giỏi chơi thử xem! – lần đầu tiên kể từ khi lên xe, Duy mở miệng nói với bạn đồng hành bất đắc dĩ, tay đưa điện thoại, thách thức cô bé học sinh
- Chà, giọng anh cũng hay nữa! – cô bé trầm trồ, nhìn Duy đầy khâm phục (phục cái gì?) rồi nhanh chóng nói một câu động trời – anh làm bạn trai em nhá!
Duy mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đối diện, không tin được. Đâu ra cái thể loại gặp nhau trên xe lại đi đòi làm bạn trai thế này? Đã vậy biểu hiện rõ là thiếu đứng đắn nữa chứ, định lôi anh đây làm trò đùa à? Duy lườm cô bé cháy mặt, định mở miệng giáo huấn thì cô bé lại tiếp:
- Đừng nghĩ em nói đùa nha! Nhìn anh đứng đợi ở bến xe bus, em đã rung động rồi, như kiểu tiếng sét ái tình ý! Thế nên em theo lên xe đấy, chứ em không có ý định ra ngoại thành đâu! À, anh trai em đang thực tập ở ngoại thành là thật nha! Tiện thăm anh ý luôn! Hi, anh đồng ý không?
Cô bé hướng đôi mắt to tròn, lanh lợi nhìn Duy, chờ đợi, nụ cười trong sáng, dễ thương, không chút tính toán. Nhìn cô bé, Duy lại nhớ đến một người, cũng ánh mắt, nụ cười đó. Khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh mới hiện lên, Duy quay mặt về chỗ cũ, lạnh băng nói:
- Không!
- Em biết mà! – Cô bé gật gù, không chút buồn bã – anh mà đồng ý luôn, em đấm cho 1 phát ý! Nhưng….thế mới hấp dẫn hihi, em sẽ theo đuổi anh! Nào, đưa đây em trổ tài cho, trò này em qua được hết các màn đấy!
Rất tự nhiên, cô bé giật điện thoại trên tay Duy, sau đó ngồi sát lại bên cậu, vừa chơi vừa giải thích không ngừng. Ánh mắt Duy rơi vào gương mặt cô bé lúc nào không hay, cậu nhìn cô chăm chú, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng dần biến mất. Ở cô bé, cậu thấy điều gì đó quen thuộc, thân thương đến lạ.
Bến đỗ cuối cùng. Duy khoác ba lô, cùng cô bé học sinh xuống xe. Chần chừ giây lát, Duy hỏi:
- Em đi hướng nào? Gọi anh trai ra đón chưa?
- hihi, anh quan tậm em rồi hả? – cô bé hớn hở nhìn Duy, nắm tay hỏi
- Quan tâm gì? – Duy bối rối gỡ tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn mát rượi ấy, khẽ ho – trẻ con không nên đứng một mình chỗ vắng người!
- Trẻ con gì chứ! – cô bé bĩu môi phản đối – em là sinh viên năm hai đấy nhá!
Duy lại thêm lần nữa trố mắt, đánh giá lại cô bé từ trên xuống dưới. Mặt non choẹt thế này mà là sinh viên á? Mà nghĩ lại, cậu cũng quen một người mặt khác với tuổi đó thôi! Không có gì không thể hết!
- Nhà anh trai em ngay gần đây thôi! Anh đừng lo, em về đây! Tạm biệt anh, hẹn ngày gặp lại! – cô bé xốc lại ba lô, chỉ về phía đường đối diện cho Duy an tâm, rồi đưa tay chào, sau đó nhảy chân sáo chạy đi mất
Duy đứng ngây như phỗng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô bé ấy khuất dần. Không biết cậu có bất thường không, nhưng dường như ngày hè năm nào đó lại lần nữa tái hiện trong mắt cậu
- Duy, nhìn gì thế? – Hân đi đến đón Duy ở bến xe, tò mò ngó nghiêng hỏi cậu bạn đang hướng ánh mắt vào vỉa hè trống hoác bên kia đường
- Không có gì! – Duy cười nhẹ, quay lại véo má Hân vẫn đang nghệt mặt không hiểu chuyện gì
Phải rồi, cô bé đó đã nói “Hẹn gặp lại”. Nếu đã có duyên, rồi sẽ có lúc gặp lại thôi, cứ tin tưởng như thế đi!
Nhưng có lẽ Duy không ngờ được rằng mình sẽ gặp lại cô bé ấy sớm như vậy, Sáng hôm sau, Duy ghé qua nhà Thiên và Trần Duy đang sống.
Cửa mở, Duy ngây ra vì bất ngờ. Trước ngôi nhà màu xanh biển dịu mát ấy, cô bé với dôi mắt tròn nghịch ngợm, cười tươi khoe chiếc răng khểnh duyên dáng, đưa tay ra chờ đợi:
- Hi, chào anh! Làm quen lại nhé! Em là Thanh, em gái anh Thiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.