Chương 58: Chặn ngang một cước, sờ sờ tay nhỏ (Phi lễ)
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Nghĩa trang không nhỏ, chẳng biết trước đây người xây dựng có từng cân nhắc
sẽ có ngày hơn trăm mạng người cùng được đưa đến đây chôn cất một lượt
hay không, nhưng hiện tại chỉ có bốn năm cỗ quan tài đặt trong này, nhìn qua có vẻ rất trống trải.
Gió đêm len qua khe cửa thổi vào, khe hở nhỏ hẹp càng khiến tiếng gió trở nên bén nhọn hơn, như oan hồn thay nhau đi tuần trong nghĩa trang lúc nửa đêm.
“Ừm?” Người đầu tiên lên tiếng là Triệu Phù Dao, nàng cho rằng mùi trong nghĩa trang nhất định rất khó ngửi, vì vậy tự giác lấy tay bịt mũi, đồng thời cực kì tự nhiên mà vươn tay bịt luôn mũi của Lăng Vân Thiên lại.
Nàng có hảo tâm, tuyệt đối, nàng không cố ý muốn bóp mũi Lăng Vân Thiên đâu.
Có điều vóc người Lăng Vân Thiên vốn cao gầy, ngay cả khi nàng đã nhón chân vẫn có chút khó khăn, lại thêm hắn hoàn toàn không có ý muốn phối hợp, vì vậy Triệu Phù Dao thẹn quá thành giận, tung một chưởng vỗ thẳng vào ngực hắn, thấp giọng quát: “Cúi đầu!”
Lăng Vân Thiên đột nhiên bị tai họa trên trời ập xuống, hắn “Hả?” một tiếng, không biết tiểu nha đầu muốn làm gì, nhưng cơ thể lại tương đối thành thật tuân theo kỷ luật, nghe lời khom lưng xuống.
Triệu Phù Dao lấy tay bịt cái mũi cao thẳng khiến người người oán trách của hắn lại, nháy mắt cảm thấy mỹ mãn, sau đó thấp giọng quở trách: “Huynh đó, cũng không ngại thối…”
Lăng Vân Thiên nhìn nàng ngửa đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải đang nói đùa, tuy rằng hắn không muốn đả kích tính tích cực của nàng, nhưng tư thế khom lưng này thực sự mệt mỏi, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ nói: “Thực ra không thối lắm đâu.”
Không biết là do có người mở cửa khiến gió lọt vào hay do nguyên nhân nào khác, trong nghĩa trang không tanh tưởi như tưởng tượng, bất quá cũng không thể nói là dễ ngửi.
Mùi hương là lạ này không giống mùi thi thể thối rữa, trái lại giống như mùi vật gì bị khét, chỉ là rất nhạt, không khiến người khác chú ý.
Triệu Phù Dao không tin, nàng trừng hắn một cái: “Tiểu Lăng Tử, huynh biến thành người xấu, lại lừa ta chứ gì!” Vừa lẩm bẩm vừa dùng thêm lực nơi đầu ngón tay, hiển nhiên không có ý định buông tay.
Thất Huyền công tử liếc mắt nhìn bọn họ, không có phản ứng gì trước hành động liếc mắt đưa tình của hai người, nghe Triệu Phù Dao nói xong cũng rơi vào trầm tư như có điều suy ngẫm.
Hắn bước nhanh lên phía trước, tung một chưởng, nhìn qua không sử dụng quá nhiều sức, nhưng nắp quan tài nặng nề gần nhất lại lặng im không tiếng động mở ra hơn phân nửa.
Hắn bước lên nhìn vào bên trong, sau đó lập tức rời đi, không nói lời nào lần lượt mở nắp từng chiếc quan tài đặt trong nghĩa trang, rồi lại đưa mắt thăm dò giống lúc nãy, gương mặt đeo mặt nạ vốn khiến người khác không nhìn ra biểu cảm đột nhiên trở nên là lạ.
Triệu Phù Dao tò mò, một tay nàng bịt mũi mình, tay còn lại vươn ra bịt mũi Lăng Vân Thiên, mà Lăng Vân Thiên vì để cho nàng bịt thoải mái bịt thông thuận bịt vừa lòng đẹp ý, đành phải cúi thấp thắt lưng, xa xa nhìn lại tạo thành một cái bóng hình thù kì dị, y hệt yêu quái.
Hai người duy trì tư thế con cua đầy quỷ dị bước đến chỗ quan tài, Triệu Phù Dao thầm nhủ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, mắt hết nhắm lại mở, chậm rì rì thăm dò vào bên trong, sau đó — Ừm, chỉ là một cái thi thể vô cùng bình thường thôi mà.
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Thất Huyền công tử, nàng còn tưởng hắn thấy cái gì kì lạ chứ, chẳng qua chỉ là một thi thể bình thường đang nằm bên trong, không có gì làm người khác sợ hãi cả.
… Tất cả đều… không có?
Triệu Phù Dao cảm thấy bản thân vừa nắm bắt được điều gì đó, mà Thất Huyền công tử đã xem xong toàn bộ, hắn thong thả quay lại nói: “Thời gian những người này tử vong chưa vượt quá ba ngày, tuyệt đối không phải là người của Nhất Độ Sơn Trang.”
“Vậy bọn họ đâu? Chẳng lẽ dân chúng trong thành không đành lòng nên đưa bọn họ đi hạ táng cả rồi?” Triệu Phù Dao vẫn bịt mũi, nàng quay đầu hỏi hắn, vì vậy giọng nói cũng hơi ồm ồm.
Thất Huyền công tử nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ cong lên, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy ngón tay đang bịt mũi của nàng.
Cảm xúc ấm áp đặt lên tay khiến Triệu Phù Dao giật mình, nàng cảm giác ngón tay đang bịt mũi của mình khẽ buông lỏng, rõ ràng hắn không dùng sức, nhưng làm thế nào cũng không hất ra được, có lẽ nàng căn bản không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt, không hiểu vì sao nàng lại chợt nhớ đến thuở thiếu thời ăn không đủ no, ngày hè năm ấy nàng còn theo mấy gã đàn ông trong bang đi bắt cá, mấy con cá giãy dụa trong lưới dưới ánh mặt trời, như thể không còn đường trốn.
Nàng nghĩ Thất Huyền công tử giống như cái lưới kia, nhưng không biết bản thân mình có phải con cá đó hay không.
Ầy phì phì phì, lưới với chả cá, cảm giác quỷ dị ê ẩm này là sao chứ, nhất định là gần đây do Lăng Vân Thiên dạy nàng đọc sách nên khả năng tiếp thu tăng mạnh, làm hại nàng cũng có tâm trạng oán thán của văn nhân trong truyền thuyết. Cho nên là do Tiểu Lăng Tử không tốt, nhất định là vậy!
Bàn tay khác vẫn còn đang bịt mũi Lăng Vân Thiên đột ngột dùng sức nhéo một cái.
Lăng Vân Thiên làm sao biết tâm tư thiên biến vạn hóa của cô nương này, bất ngờ không kịp phòng bị bị nàng nhéo một cái, rõ là quái lạ, nhưng quái lạ hơn là hắn cũng chẳng thèm để ý, thấy Thất Huyền công tử vẫn chưa chịu buông tay Triệu Phù Dao ra, hắn bắt đầu suy tính xem nên đem tên đàn ông này chém chết hay dìm xuống nước hay làm thế nào.
Về phần vì sao hắn lại muốn đem người đàn ông này đi chém hay đi dìm, tất nhiên lúc này hắn làm gì có thời gian mà đi để ý nguyên do.
Thất Huyền công tử dường như không chú ý đến ánh mắt của Lăng Vân Thiên, chỉ nhìn Triệu Phù Dao nói: “Triệu cô nương, hít một hơi thử xem.”
“A? Sao vậy…. Hả?” Triệu Phù Dao nghi vấn kêu lên, bất giác hít vài hơi: “Đúng là không thối, nhưng cái mùi này…”
Là lạ, giống mùa đông năm ấy, nàng không có tiền mua quần áo rét, cũng chẳng có tiền mua chăn bông, lại càng không có tiền mua than để đốt nên đành phải đi nhặt củi về đốt, khiến cả căn nhà ngập mùi khói.
“Tiên nhập vi chủ* không phải thói quen tốt, Triệu cô nương, cô cho rằng nơi này có mùi hôi nên vừa vào cửa đã bịt mũi lại, do đó không hề biết nơi này thực ra không hề thối.”
*Thành ngữ, ý nói ấn tượng hoặc những lời đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế trong đầu, sau này khi gặp ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận. (nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress)
Thất Huyền công tử thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Triệu Phù Dao mới lẳng lặng nói, tuy chỉ nói về chuyện mùi hương nhưng dường như ẩn dụ điều gì trong đó.
Hắn cũng không cần Triệu Phù Dao có thể hiểu được, lại hoặc là, chưa hẳn hắn nói cho Triệu Phù Dao nghe.
Ánh mắt đang nhìn bàn tay vừa mới buông tay Triệu Phù Dao của Thất Huyền công tử khẽ dời đi, Lăng Vân Thiên nhíu mày, tiên nhập vi chủ sao?
Hắn thân là chưởng môn Tử Diễm Môn, vì bản thân chưa bao giờ ra lệnh huyết tẩy Nhất Độ Sơn Trang nên không chịu thừa nhận giả thuyết Tử Diễm Môn là hung thủ gây ra thảm án, mục đích hắn đến đây vốn là để hóa giải hiềm nghi của Tử Diễm Môn.
Nếu như…
Đúng lúc ba người tâm sự trùng trùng, bỗng nhiên âm thanh cửa mở khẽ vang lên, ngoài ánh sáng từ ngọn đèn của bọn họ, một ánh sáng nhàn nhạt khác cũng được thắp lên, tiếng đàn ông khàn khàn quát lên: “Các ngươi là ai?! Muốn làm gì?!”
Triệu Phù Dao vừa rồi còn bị động tác của Thất Huyền công tử làm khiếp sợ, lại thêm nghe thấy tiếng quát, suýt chút nữa là nhảy dựng lên, mấu chốt là giọng nói này thật sự rất đáng sợ, giống như một thanh đao lâu rồi chưa được sử dụng khiến bề mặt bị rỉ sét, lại bị người khác cầm lên mài bén.
Thất Huyền công tử thong dong xoay người, Lăng Vân Thiên cũng lặng im không tiếng động, hai người cũng không phải người mới bước chân vào giang hồ, hiển nhiên rất giỏi việc ứng đối với những tình huống bất ngờ.
Còn thực chất trong lòng họ có hoảng sợ hay không, chẳng có ai biết, Triệu Phù Dao khẳng định là cũng sợ đi, chẳng qua chỉ ra vẻ trấn tĩnh thôi.
Nghĩ như vậy, lòng nàng bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào các đại hiệp đều rất thích đeo mặt nạ, như vậy bất luận bọn họ có biểu tình gì thì người khác đều nhìn không thấu, hiển nhiên sẽ có bộ dáng thần bí tao nhã cường đại thong dong.
Lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, chủ nhân của giọng nói đã mở rộng cửa, xuất hiện là một ông lão lưng còng đã lớn tuổi, đôi tay run rẩy cầm đế nến, nhìn bọn họ một cách vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Quả thực là người trông mộ.
Ông lão họ Hồ, đã canh gác ở nghĩa trang này được nhiều năm, tất cả mọi người đều không nhỡ rõ tên lão, chỉ gọi lão là Hồ lão hán.
Lại nói, không phải ông lão bị người khác làm tỉnh giấc, đừng nói đám người Lăng Vân Thiên hành động không gây động tĩnh gì, cho dù là động tĩnh lớn thì ông lão cũng không phát hiện ra do tính cảnh giác không cao.
Chẳng qua Hồ lão có thói quen đi tiểu đêm, tối nay lại tỉnh lại đúng lúc bọn họ đến, vốn tưởng chuột nhắt linh tinh gì đó, vả lại trong nghĩa trang làm gì có gì, bọn trộm cũng sẽ không thèm đến.
Ai ngờ người đến lại tận ba người sống, hơn nữa còn là ba người ăn mặc bất phàm, nhìn là biết không phải người nhà nghèo, thậm chí còn có một cô nương… Hồ lão hán triệt để hồ đồ.
Thất Huyền công tử hiển nhiên không định ứng phó tình huống trước mắt, Lăng Vân Thiên chắp tay bước lên, cung kính nói: “Đại gia, ông là người trông coi nghĩa trang này? Ông đừng lo, chúng ta không có ác ý.”
Đa số người giang hồ không có cái nhìn ngang hàng với bách tính bình thường, có lẽ họ tự cho mình võ công cao cường nên nghĩ mình không giống người thường.
Trong lòng tất cả mọi người còn cho rằng người trong ma giáo xem mạng người như cỏ rác, nếu có người biết môn chủ Tử Diễm Môn khách khí với một ông lão như vậy, nhất định sẽ nghĩ ông ấy đang che dấu thân phận.
Trên thực tế, Lăng Vân Thiên chưa bao giờ tự cho rằng mình có điểm gì hơn người, kính trên nhường dưới là lẽ thường tình, vì vậy không nghĩ gì cả.
“Mấy cô cậu trẻ tuổi này hơn nửa đêm còn không chịu ở yên mà chạy đến nơi này, nếu để cha mẹ các ngươi biết, họ nhất định sẽ không vui đâu.” Hồ lão hán thấy bọn họ không có vẻ hung ác, lão cầm giá nến cằn nhằn vài câu, tưởng là tiểu thư công thử nhà nào trốn ra ngoài chơi.
Thành Cận Mai không ít người giang hồ, đối với việc nam nữ ra ngoài chơi cũng không để ý quá nhiều, kể cả việc cô nương trẻ tuổi cùng nam tử ra ngoài chơi vào buổi tối cũng có, chỉ là chưa thấy ai chạy đến nghĩa trang.
“Gia gia, ông ở đây sao?” Triệu Phù Dao nhìn một vòng chung quanh, gian nhà Hồ lão hán ở trong nghĩa trang, tuy rằng sạch sẽ nhưng rất nhỏ, không khác căn nhà tranh đơn sơ của nàng là mấy.
Cảm giác hai người rất giống nhau, vừa tiếp xúc nhiều với thi thể lại vừa ở trong căn nhà tranh nhỏ đơn sơ, Triệu Phù Dao không khỏi có chút đau lòng, dù sao nàng cũng còn trẻ, nỗ lực một chút cũng có thể đấu tranh với vận mệnh, còn ông lão tuy đã lớn tuổi nhưng cũng thảm như vậy.
Hồ lão hán liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Lão ở đây rất tốt, người chết cũng tốt, yên tĩnh hơn so với người sống, tri kỷ hơn so với người sống!”
Lúc này Thất Huyền công tử vốn đứng một bên như chuyện không liên quan gì đến mình bỗng nhiên mở miệng: “Vị đại gia này, xin hỏi ông có biết thi thể của những người trong Nhất Độ Sơn Trang đã được đem đi đâu không?”
Không ngờ Hồ lão hán vừa nghe thấy câu hỏi lập tức thay đổi sắc mặt, đế nến trong tay nhoáng lên một cái, có lẽ vì nóng lòng nói chuyện nên giọng nói càng thêm khàn: “Đừng nhắc đến chuyện này! Chuyện này rất kỳ dị, các ngươi đi, đi mau!”
“Gia gia, người làm sao vậy?” Triệu Phù Dao thấy ông lão vừa nói được vài câu đã ho khan, lập tức bước lên giúp lão vỗ lưng, Lăng Vân Thiên nhìn một vòng chung quanh rồi hỏi: “Kỳ dị?”
Hồ lão hán lắc đầu, run run rẩy rẩy dắt tay áo Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên kéo bọn họ ra ngoài nghĩa trang rồi mới giận dữ nói: “Đừng ở đằng đó nhắc đến chuyện nhà Cốc đại phu, sẽ bị oan hồn nghe thấy.”
Ba người dĩ nhiên càng thêm tò mò, Hồ lão hán hết gật đầu rồi lại lắc, nhìn qua vô cùng cảm khái.
“Cháy, cháy hết, Cốc tiểu ca không cho ta hạ táng, nói là muốn tìm kẻ thù, vì vậy thi thể đành phải để ở nghĩa trang. Ai ngờ vào lúc nửa đêm lại nổi lên một trận lửa kì dị, tất cả đều cháy hết sạch. Nhất định là chọc giận thần linh, bằng không vì sao chỉ có thi thể cả nhà Cốc đại phu bị thiêu cháy, còn lại không hề hấn gì?”
Lão thở hổn hển, dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Lão hán chính mắt nhìn thấy, đó là ma trơi, ngay cả quan tài cũng không bị gì, chỉ có thi thể là hóa thành tro bụi!”
Gió đêm len qua khe cửa thổi vào, khe hở nhỏ hẹp càng khiến tiếng gió trở nên bén nhọn hơn, như oan hồn thay nhau đi tuần trong nghĩa trang lúc nửa đêm.
“Ừm?” Người đầu tiên lên tiếng là Triệu Phù Dao, nàng cho rằng mùi trong nghĩa trang nhất định rất khó ngửi, vì vậy tự giác lấy tay bịt mũi, đồng thời cực kì tự nhiên mà vươn tay bịt luôn mũi của Lăng Vân Thiên lại.
Nàng có hảo tâm, tuyệt đối, nàng không cố ý muốn bóp mũi Lăng Vân Thiên đâu.
Có điều vóc người Lăng Vân Thiên vốn cao gầy, ngay cả khi nàng đã nhón chân vẫn có chút khó khăn, lại thêm hắn hoàn toàn không có ý muốn phối hợp, vì vậy Triệu Phù Dao thẹn quá thành giận, tung một chưởng vỗ thẳng vào ngực hắn, thấp giọng quát: “Cúi đầu!”
Lăng Vân Thiên đột nhiên bị tai họa trên trời ập xuống, hắn “Hả?” một tiếng, không biết tiểu nha đầu muốn làm gì, nhưng cơ thể lại tương đối thành thật tuân theo kỷ luật, nghe lời khom lưng xuống.
Triệu Phù Dao lấy tay bịt cái mũi cao thẳng khiến người người oán trách của hắn lại, nháy mắt cảm thấy mỹ mãn, sau đó thấp giọng quở trách: “Huynh đó, cũng không ngại thối…”
Lăng Vân Thiên nhìn nàng ngửa đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải đang nói đùa, tuy rằng hắn không muốn đả kích tính tích cực của nàng, nhưng tư thế khom lưng này thực sự mệt mỏi, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ nói: “Thực ra không thối lắm đâu.”
Không biết là do có người mở cửa khiến gió lọt vào hay do nguyên nhân nào khác, trong nghĩa trang không tanh tưởi như tưởng tượng, bất quá cũng không thể nói là dễ ngửi.
Mùi hương là lạ này không giống mùi thi thể thối rữa, trái lại giống như mùi vật gì bị khét, chỉ là rất nhạt, không khiến người khác chú ý.
Triệu Phù Dao không tin, nàng trừng hắn một cái: “Tiểu Lăng Tử, huynh biến thành người xấu, lại lừa ta chứ gì!” Vừa lẩm bẩm vừa dùng thêm lực nơi đầu ngón tay, hiển nhiên không có ý định buông tay.
Thất Huyền công tử liếc mắt nhìn bọn họ, không có phản ứng gì trước hành động liếc mắt đưa tình của hai người, nghe Triệu Phù Dao nói xong cũng rơi vào trầm tư như có điều suy ngẫm.
Hắn bước nhanh lên phía trước, tung một chưởng, nhìn qua không sử dụng quá nhiều sức, nhưng nắp quan tài nặng nề gần nhất lại lặng im không tiếng động mở ra hơn phân nửa.
Hắn bước lên nhìn vào bên trong, sau đó lập tức rời đi, không nói lời nào lần lượt mở nắp từng chiếc quan tài đặt trong nghĩa trang, rồi lại đưa mắt thăm dò giống lúc nãy, gương mặt đeo mặt nạ vốn khiến người khác không nhìn ra biểu cảm đột nhiên trở nên là lạ.
Triệu Phù Dao tò mò, một tay nàng bịt mũi mình, tay còn lại vươn ra bịt mũi Lăng Vân Thiên, mà Lăng Vân Thiên vì để cho nàng bịt thoải mái bịt thông thuận bịt vừa lòng đẹp ý, đành phải cúi thấp thắt lưng, xa xa nhìn lại tạo thành một cái bóng hình thù kì dị, y hệt yêu quái.
Hai người duy trì tư thế con cua đầy quỷ dị bước đến chỗ quan tài, Triệu Phù Dao thầm nhủ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, mắt hết nhắm lại mở, chậm rì rì thăm dò vào bên trong, sau đó — Ừm, chỉ là một cái thi thể vô cùng bình thường thôi mà.
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Thất Huyền công tử, nàng còn tưởng hắn thấy cái gì kì lạ chứ, chẳng qua chỉ là một thi thể bình thường đang nằm bên trong, không có gì làm người khác sợ hãi cả.
… Tất cả đều… không có?
Triệu Phù Dao cảm thấy bản thân vừa nắm bắt được điều gì đó, mà Thất Huyền công tử đã xem xong toàn bộ, hắn thong thả quay lại nói: “Thời gian những người này tử vong chưa vượt quá ba ngày, tuyệt đối không phải là người của Nhất Độ Sơn Trang.”
“Vậy bọn họ đâu? Chẳng lẽ dân chúng trong thành không đành lòng nên đưa bọn họ đi hạ táng cả rồi?” Triệu Phù Dao vẫn bịt mũi, nàng quay đầu hỏi hắn, vì vậy giọng nói cũng hơi ồm ồm.
Thất Huyền công tử nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ cong lên, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy ngón tay đang bịt mũi của nàng.
Cảm xúc ấm áp đặt lên tay khiến Triệu Phù Dao giật mình, nàng cảm giác ngón tay đang bịt mũi của mình khẽ buông lỏng, rõ ràng hắn không dùng sức, nhưng làm thế nào cũng không hất ra được, có lẽ nàng căn bản không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt, không hiểu vì sao nàng lại chợt nhớ đến thuở thiếu thời ăn không đủ no, ngày hè năm ấy nàng còn theo mấy gã đàn ông trong bang đi bắt cá, mấy con cá giãy dụa trong lưới dưới ánh mặt trời, như thể không còn đường trốn.
Nàng nghĩ Thất Huyền công tử giống như cái lưới kia, nhưng không biết bản thân mình có phải con cá đó hay không.
Ầy phì phì phì, lưới với chả cá, cảm giác quỷ dị ê ẩm này là sao chứ, nhất định là gần đây do Lăng Vân Thiên dạy nàng đọc sách nên khả năng tiếp thu tăng mạnh, làm hại nàng cũng có tâm trạng oán thán của văn nhân trong truyền thuyết. Cho nên là do Tiểu Lăng Tử không tốt, nhất định là vậy!
Bàn tay khác vẫn còn đang bịt mũi Lăng Vân Thiên đột ngột dùng sức nhéo một cái.
Lăng Vân Thiên làm sao biết tâm tư thiên biến vạn hóa của cô nương này, bất ngờ không kịp phòng bị bị nàng nhéo một cái, rõ là quái lạ, nhưng quái lạ hơn là hắn cũng chẳng thèm để ý, thấy Thất Huyền công tử vẫn chưa chịu buông tay Triệu Phù Dao ra, hắn bắt đầu suy tính xem nên đem tên đàn ông này chém chết hay dìm xuống nước hay làm thế nào.
Về phần vì sao hắn lại muốn đem người đàn ông này đi chém hay đi dìm, tất nhiên lúc này hắn làm gì có thời gian mà đi để ý nguyên do.
Thất Huyền công tử dường như không chú ý đến ánh mắt của Lăng Vân Thiên, chỉ nhìn Triệu Phù Dao nói: “Triệu cô nương, hít một hơi thử xem.”
“A? Sao vậy…. Hả?” Triệu Phù Dao nghi vấn kêu lên, bất giác hít vài hơi: “Đúng là không thối, nhưng cái mùi này…”
Là lạ, giống mùa đông năm ấy, nàng không có tiền mua quần áo rét, cũng chẳng có tiền mua chăn bông, lại càng không có tiền mua than để đốt nên đành phải đi nhặt củi về đốt, khiến cả căn nhà ngập mùi khói.
“Tiên nhập vi chủ* không phải thói quen tốt, Triệu cô nương, cô cho rằng nơi này có mùi hôi nên vừa vào cửa đã bịt mũi lại, do đó không hề biết nơi này thực ra không hề thối.”
*Thành ngữ, ý nói ấn tượng hoặc những lời đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế trong đầu, sau này khi gặp ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận. (nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress)
Thất Huyền công tử thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Triệu Phù Dao mới lẳng lặng nói, tuy chỉ nói về chuyện mùi hương nhưng dường như ẩn dụ điều gì trong đó.
Hắn cũng không cần Triệu Phù Dao có thể hiểu được, lại hoặc là, chưa hẳn hắn nói cho Triệu Phù Dao nghe.
Ánh mắt đang nhìn bàn tay vừa mới buông tay Triệu Phù Dao của Thất Huyền công tử khẽ dời đi, Lăng Vân Thiên nhíu mày, tiên nhập vi chủ sao?
Hắn thân là chưởng môn Tử Diễm Môn, vì bản thân chưa bao giờ ra lệnh huyết tẩy Nhất Độ Sơn Trang nên không chịu thừa nhận giả thuyết Tử Diễm Môn là hung thủ gây ra thảm án, mục đích hắn đến đây vốn là để hóa giải hiềm nghi của Tử Diễm Môn.
Nếu như…
Đúng lúc ba người tâm sự trùng trùng, bỗng nhiên âm thanh cửa mở khẽ vang lên, ngoài ánh sáng từ ngọn đèn của bọn họ, một ánh sáng nhàn nhạt khác cũng được thắp lên, tiếng đàn ông khàn khàn quát lên: “Các ngươi là ai?! Muốn làm gì?!”
Triệu Phù Dao vừa rồi còn bị động tác của Thất Huyền công tử làm khiếp sợ, lại thêm nghe thấy tiếng quát, suýt chút nữa là nhảy dựng lên, mấu chốt là giọng nói này thật sự rất đáng sợ, giống như một thanh đao lâu rồi chưa được sử dụng khiến bề mặt bị rỉ sét, lại bị người khác cầm lên mài bén.
Thất Huyền công tử thong dong xoay người, Lăng Vân Thiên cũng lặng im không tiếng động, hai người cũng không phải người mới bước chân vào giang hồ, hiển nhiên rất giỏi việc ứng đối với những tình huống bất ngờ.
Còn thực chất trong lòng họ có hoảng sợ hay không, chẳng có ai biết, Triệu Phù Dao khẳng định là cũng sợ đi, chẳng qua chỉ ra vẻ trấn tĩnh thôi.
Nghĩ như vậy, lòng nàng bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào các đại hiệp đều rất thích đeo mặt nạ, như vậy bất luận bọn họ có biểu tình gì thì người khác đều nhìn không thấu, hiển nhiên sẽ có bộ dáng thần bí tao nhã cường đại thong dong.
Lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, chủ nhân của giọng nói đã mở rộng cửa, xuất hiện là một ông lão lưng còng đã lớn tuổi, đôi tay run rẩy cầm đế nến, nhìn bọn họ một cách vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Quả thực là người trông mộ.
Ông lão họ Hồ, đã canh gác ở nghĩa trang này được nhiều năm, tất cả mọi người đều không nhỡ rõ tên lão, chỉ gọi lão là Hồ lão hán.
Lại nói, không phải ông lão bị người khác làm tỉnh giấc, đừng nói đám người Lăng Vân Thiên hành động không gây động tĩnh gì, cho dù là động tĩnh lớn thì ông lão cũng không phát hiện ra do tính cảnh giác không cao.
Chẳng qua Hồ lão có thói quen đi tiểu đêm, tối nay lại tỉnh lại đúng lúc bọn họ đến, vốn tưởng chuột nhắt linh tinh gì đó, vả lại trong nghĩa trang làm gì có gì, bọn trộm cũng sẽ không thèm đến.
Ai ngờ người đến lại tận ba người sống, hơn nữa còn là ba người ăn mặc bất phàm, nhìn là biết không phải người nhà nghèo, thậm chí còn có một cô nương… Hồ lão hán triệt để hồ đồ.
Thất Huyền công tử hiển nhiên không định ứng phó tình huống trước mắt, Lăng Vân Thiên chắp tay bước lên, cung kính nói: “Đại gia, ông là người trông coi nghĩa trang này? Ông đừng lo, chúng ta không có ác ý.”
Đa số người giang hồ không có cái nhìn ngang hàng với bách tính bình thường, có lẽ họ tự cho mình võ công cao cường nên nghĩ mình không giống người thường.
Trong lòng tất cả mọi người còn cho rằng người trong ma giáo xem mạng người như cỏ rác, nếu có người biết môn chủ Tử Diễm Môn khách khí với một ông lão như vậy, nhất định sẽ nghĩ ông ấy đang che dấu thân phận.
Trên thực tế, Lăng Vân Thiên chưa bao giờ tự cho rằng mình có điểm gì hơn người, kính trên nhường dưới là lẽ thường tình, vì vậy không nghĩ gì cả.
“Mấy cô cậu trẻ tuổi này hơn nửa đêm còn không chịu ở yên mà chạy đến nơi này, nếu để cha mẹ các ngươi biết, họ nhất định sẽ không vui đâu.” Hồ lão hán thấy bọn họ không có vẻ hung ác, lão cầm giá nến cằn nhằn vài câu, tưởng là tiểu thư công thử nhà nào trốn ra ngoài chơi.
Thành Cận Mai không ít người giang hồ, đối với việc nam nữ ra ngoài chơi cũng không để ý quá nhiều, kể cả việc cô nương trẻ tuổi cùng nam tử ra ngoài chơi vào buổi tối cũng có, chỉ là chưa thấy ai chạy đến nghĩa trang.
“Gia gia, ông ở đây sao?” Triệu Phù Dao nhìn một vòng chung quanh, gian nhà Hồ lão hán ở trong nghĩa trang, tuy rằng sạch sẽ nhưng rất nhỏ, không khác căn nhà tranh đơn sơ của nàng là mấy.
Cảm giác hai người rất giống nhau, vừa tiếp xúc nhiều với thi thể lại vừa ở trong căn nhà tranh nhỏ đơn sơ, Triệu Phù Dao không khỏi có chút đau lòng, dù sao nàng cũng còn trẻ, nỗ lực một chút cũng có thể đấu tranh với vận mệnh, còn ông lão tuy đã lớn tuổi nhưng cũng thảm như vậy.
Hồ lão hán liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Lão ở đây rất tốt, người chết cũng tốt, yên tĩnh hơn so với người sống, tri kỷ hơn so với người sống!”
Lúc này Thất Huyền công tử vốn đứng một bên như chuyện không liên quan gì đến mình bỗng nhiên mở miệng: “Vị đại gia này, xin hỏi ông có biết thi thể của những người trong Nhất Độ Sơn Trang đã được đem đi đâu không?”
Không ngờ Hồ lão hán vừa nghe thấy câu hỏi lập tức thay đổi sắc mặt, đế nến trong tay nhoáng lên một cái, có lẽ vì nóng lòng nói chuyện nên giọng nói càng thêm khàn: “Đừng nhắc đến chuyện này! Chuyện này rất kỳ dị, các ngươi đi, đi mau!”
“Gia gia, người làm sao vậy?” Triệu Phù Dao thấy ông lão vừa nói được vài câu đã ho khan, lập tức bước lên giúp lão vỗ lưng, Lăng Vân Thiên nhìn một vòng chung quanh rồi hỏi: “Kỳ dị?”
Hồ lão hán lắc đầu, run run rẩy rẩy dắt tay áo Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên kéo bọn họ ra ngoài nghĩa trang rồi mới giận dữ nói: “Đừng ở đằng đó nhắc đến chuyện nhà Cốc đại phu, sẽ bị oan hồn nghe thấy.”
Ba người dĩ nhiên càng thêm tò mò, Hồ lão hán hết gật đầu rồi lại lắc, nhìn qua vô cùng cảm khái.
“Cháy, cháy hết, Cốc tiểu ca không cho ta hạ táng, nói là muốn tìm kẻ thù, vì vậy thi thể đành phải để ở nghĩa trang. Ai ngờ vào lúc nửa đêm lại nổi lên một trận lửa kì dị, tất cả đều cháy hết sạch. Nhất định là chọc giận thần linh, bằng không vì sao chỉ có thi thể cả nhà Cốc đại phu bị thiêu cháy, còn lại không hề hấn gì?”
Lão thở hổn hển, dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Lão hán chính mắt nhìn thấy, đó là ma trơi, ngay cả quan tài cũng không bị gì, chỉ có thi thể là hóa thành tro bụi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.