Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 57: Đi ba người tất có mưu đồ gây rối

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

Lăng Vân Thiên yên lặng kéo Triệu Phù Dao sang bên cạnh mình, hắn nhìn Thất Huyền công tử: "Xem ra Thất Huyền công tử có ý khai quan khám nghiệm tử thi?"

Thất Huyền công tử chú ý đến động tác mờ ám của Lăng Vân Thiên, nhưng chỉ mỉm cười chứ không vạch trần: "Đúng là khám nghiệm tử thi, có điều không phải là khai quan."

Tuy rằng trong thoại bản thường nhắc đến chuyện khai quan khám nghiệm tử thi, nhưng trên thực tế chuyện này làm không đơn giản, quẫy nhiễu người chết là đại bất kính, không có mấy gia chủ chịu đồng ý để người khác lôi thi thể người đã chết ra lật tới lật lui, đó là chuyện không bình an. Thậm chí trong dân gian còn lưu truyền một tập tục, cúng 49 ngày mà khai quan quấy rối hồn phách người chết nhập hoàng tuyền thì sẽ bị hôi phi yên diệt*, vĩnh viễn không thể đầu thai chuyển thế, cho nên đối với việc này cực kỳ kiêng kỵ

*Hôi phi yên diệt: Hồn phi phách tán.

Tuy rằng người hành tẩu giang hồ sinh tử khó dò, nhưng họ cũng quan niệm như vậy, có thể được bình an sau khi chết đối với họ quan trọng hơn cả, huống hồ Cốc Nhất Kỳ hành y cứu tế luôn được mọi người kính yêu, nếu gióng trống khua chiêng đòi khai quan, người đầu tiên không đáp ứng sợ sẽ chính là bách tính trong thành Cận Mai.

— Tất nhiên vấn đề then chốt chính là, hết thảy hơn trăm mạng người ở Cốc gia đều đã được hạ táng.

"Theo ta được biết, mọi người ở Cốc gia vẫn chưa được hạ táng." Thất Huyền công tử phất tay, thị đồng áo xanh lập tức móc một chiếc khăn tay đưa cho hắn, hắn cầm khăn lau lần lượt mười đầu ngón tay, vừa lau vừa nói.

Triệu Phù Dao mở to mắt nhìn: "Không thể nào? Bây giờ không phải mùa đông, bọn họ... bọn họ chết lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không...?" Không có mùi, Triệu Phù Dao 囧 thầm nghĩ, cả người phát lạnh, chẳng lẽ thi thể của những người này đều ở trong sơn trang sao?

Lăng Vân Thiên cũng nhíu mày, tất nhiên hắn không nghĩ thi thể của tất cả bọn họ vẫn còn đang ở trong sơn trang như Triệu Phù Dao, chỉ là chết mà không được chôn cất, cũng xem như kỳ lạ.

Thất Huyền công tử ném khăn tay lại cho thị đồng, dù bận vẫn ung dung nói: "Lăng môn chủ có biết vì sao mọi người ở Cốc gia vẫn chưa được hạ táng?"

Lăng Vân Thiên chưa trả lời, Triệu Phù Dao đã lên tiếng: "Ông biết?"

"Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?"

Triệu Phù Dao ngây người, nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Thất Huyền công tử có thể từ chuyện thi thể vòng sang chuyện này nhanh như vậy, chẳng nhẽ những hiệp khách võ lâm thành danh tất cả đều thế này, ngay cả đặt câu hỏi cũng thật thần bí?

Nhưng then chốt là, nàng không cảm thấy làm vậy là thần bí chút nào cả, rõ là rất ngu ngốc. Dù nàng có cho chó con một cái bánh bao thịt rồi hỏi nó ăn có ngon không, nó cũng sẽ không nhảy vào dòng suối phủi bụi rồi kêu gâu gâu?

"Cái kia... Ta, ừm, tại hạ? Tại hạ phương danh là Triệu Phù Dao..."

"Khụ khụ." Lăng Vân Thiên ho khan hai tiếng, cũng không biết có nên cười hay không.

Thất Huyền công tử vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hiển nhiên không ngại việc Triệu Phù Dao chẳng chút khiêm tốn mà xưng tên của mình, chỉ chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, nhìn nàng nói: "Bay lên vạn dặm như diều gặp gió, quả nhiên tên rất hay."

Hắn đứng quá gần, bỗng dưng khiến Triệu Phù Dao cảm thấy thấp thỏm, không giống với khí tức đàn ông suốt ngày quanh quẩn bên mình của Lăng Vân Thiên, rõ ràng bất đồng với sự an toàn quen thuộc trên người hắn, cảm giác nguy hiểm này khiến nàng muốn trốn tránh, rồi lại không nhịn được nghi hoặc mà đến gần.

Nàng không nhịn được hít sâu một hơi, vì quá khẩn trương mà đưa tay che miệng lại, mặt đỏ bừng, mày nhăn tít, sau đó mất mặt xoay người trốn sau lưng Lăng Vân Thiên, nhéo nhéo góc áo hắn, không chịu thò đầu ra.

Thất Huyền công tử cho rằng mình đứng quá gần, ban đầu vì Triệu Phù Dao không qua lưu ý nên hơi thất thần, sau đó cau mày, không quá thoải mái ho khan vài tiếng, cuối cùng chui ra sau lưng Lăng Vân Thiên tỏ rõ lập trường.



Vốn dĩ Lăng Vân Thiên thấy Thất Huyền công tử tiếp cận Triệu Phù Dao thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đang nghĩ xem có nên ra tay với hắn hay không đã thấy Triệu Phù Dao ngoan ngoãn chạy ra núp sau lưng mình thì vỗ vỗ góc áo, lù lù bất động.

Thất Huyền công tử cũng không thấy khó chịu, chỉ lùi về sau một bước, chắp tay thản nhiên nói: "Nghĩa trang lớn nhất thành Cận Mai nằm ở phía Bắc, Triệu cô nương có đồng ý đi xem?" Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, chỉ quay sang nhìn Lăng Vân Thiên nói tiếp: "Người sống sót duy nhất ở Nhất Độ Sơn Trang là Cốc Thừa An không đồng ý hạ táng toàn bộ thi thể, hắn đã đứng trước mặt mọi người thề độc, phải đem đầu của Tử Diễm Môn đến tế trước cửa lớn, ngày nào chưa diệt trừ được hung thủ, ngày đó hắn nhất quyết không hạ táng."

Đây coi như là câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao thầm nghĩ: Người này quả thật quá kỳ quái, lời nói đổi tới đổi lui chẳng hề ăn khớp với tình hình.

Nếu người trong thiên hạ biết Thất Huyền công tử xử án như thần bị nàng oán thầm là người không kiên định, không biết trên mặt họ sẽ có biểu cảm gì.

Hắn nhắc tới Cốc Thừa An khiến Lăng Vân Thiên suy nghĩ một chút, người này lúc đầu cũng đến Thừa Thiên Phái tham dự, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không phải là người lợi hại, võ công tầm thường thì không nói, tính cách cũng quá nóng này, hành sự không suy nghĩ trước sau, chỉ cần nhắc đến Tử Diễm Môn hoặc huyết án ở Nhất Độ Sơn Trang thì chẳng khác gì biến thành người điên.

Quả thực...nóng nảy đến mức bất thường.

Lăng Vân Thiên thực sự khó có thể tưởng tượng, người như vậy thật sự có thể chính tay đấm chết môn chủ Tử Diễm Môn là hắn, báo thù thay cho Nhất Độ Sơn Trang sao?

Chờ một chút, tại sao hắn lại nghĩ Cốc Thừa An không thể giết chết mình được chứ, Tử Diễm Môn vốn chẳng phải là hung thủ.

"Lăng huynh? Lăng huynh? Nửa đêm đường xa, nếu Lăng huynh thấy buồn ngủ thì quay về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, ta và Triệu cô nương sẽ đến nghĩa trang tìm hiểu trước."

Lăng Vân Thiên cảm thấy mình vừa bị dính mánh khóe của người khác, không hiểu sao lại bị Thất Huyền công tử dắt mũi, cảm giác vừa nắm bắt được thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó biến thành tức giận.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, người đàn ông này lại tỏ ra quen thuộc với Triệu Phù Dao như thế, còn bảo hắn quay về khách điếm nghỉ ngơi để mình và Triệu Phù Dao khanh khanh ta ta bên khóm cây dưới ánh trăng, à không đúng, là bên nghĩa trang dưới ánh trăng.

Khẩu vị thật nặng.

Hắn nhàn nhạt nói: "Chuyện liên quan đến Tử Diễm Môn tất nhiên tại hạ phải đi trước, về phần Thánh Nữ của bản môn, hoàn toàn không cần Thất Huyền công tử phải để tâm." Nói xong hắn đưa tay về phía Triệu Phù Dao, ý nói tiểu nha đầu mau đến đây, chúng ta phải đi rồi.

Triệu Phù Dao chần chờ một lúc, nàng thực sự rất muốn sử dụng khinh công mèo cào mình vừa học được, huống hồ không hiểu vì sao, lúc mới đến nơi đây không một bóng người, hiện tại lại lòi ra một người đàn ông...Nàng đưa mắt nhìn tiểu đồng áo xanh đang im lặng đứng như ma ở đằng xa, được rồi, là lòi ra hai người đàn ông, nàng cảm thấy mình và Lăng Vân Thiên không nên ôm ôm ấp ấp trước mặt họ.

Thật là kỳ quái, cảm giác mất tự nhiên này nào giống với lúc đứng trước mặt đám người vân Tiêm và Tiểu Đậu Tử?

Nàng cắn môi một cái, nhìn vào bàn tay đang chìa về hướng mình của Lăng Vân Thiên, sau đó lại lén lút đưa mắt nhìn Thất Huyền công tử đang lẳng lặng nhìn mình, cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người, nàng nghiêng đầu, sau đó nhấc váy váy chạy.

— Thực sự chạy, cũng không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu ra, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ lung lay sắp ngã dúi đầu như lúc chiều, khinh công của nàng lúc này đột nhiên tăng mạnh, khiến nàng thiếu chút nữa bay xẹt lên như bóng ma.

Xem ra thất tình lục dục chưa chắc sẽ gây trở ngại cho việc luyện công, tâm đạm như nước cũng chưa chắc sẽ khiến ngươi đại công cáo thành, chí ít Triệu nữ hiệp cõi lòng đầy ngượng ngùng còn có thể bùng nổ khinh công thượng thừa, đến mức ngay cả Lăng Vân Thiên còn nghĩ, nếu cứ duy trì với tốc độ này, sau này chỉ cần nàng không đánh lại ai thì cứ quay đầu chạy trốn là được.

Bất quá..."Nữ hiệp, nàng bay sai hướng rồi, bên nó là phía Nam."

Lăng Vân Thiên dùng nội lực để nói chuyện với nàng, vì vậy tiếng của hắn rơi thẳng vào tai, đổi lại là người khác thì chỉ có thể nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ hòa lẫn với tiếng gió, còn nàng chẳng khác gì bị người ta giội thẳng một tiếng sấm vào tai, nội dung của tiếng sấm lại khiến người ta phiền muộn.

Mặt Triệu Phù Dao đỏ lên, lại "vèo" một tiếng vòng trở về, sau đó lại "vèo" một tiếng bay về phía Bắc.



Chờ đến khi bóng dáng Triệu Phù Dao đã đi xa, nụ cười trên mặt Lăng Vân Thiên cũng dần dần biến mất, lúc hắn đưa mắt nhìn sang Thất Huyền công tử đã biến thành bộ dáng không giận mà uy.

Hắn trầm giọng nói: "Thất Huyền công tử, bất luận ngươi tiếp cận Triệu Phù Dao với mục đích gì, cũng đừng vọng tưởng làm gì nàng ở trước mặt ta."

Thất Huyền công tử cực kỳ quan tâm đến Triệu Phù Dao, ánh mắt đầy địch khí của Lăng Vân Thiên dù là bị mù cũng có thể nhìn ra, sợ là ngay cả tiểu nha đầu kia cũng mờ mờ đoán được.

Cả cơ thể Thất Huyền công tử chìm trong ánh trăng, hắn lại coi như không có chuyện gì mà đưa mắt nhìn theo hướng Triệu Phù Dao biến mất, chờ đến khi giọng nói truyền âm khi nãy của Lăng Vân Thiên rơi xuống, hắn mới bình thản xoay người, nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân Thiên: "Mục đích? Chẳng qua ta chỉ thấy nàng rất đáng yêu, lẽ nào ngươi không thấy thế?"

Lăng Vân Thiên không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người đi về phía Bắc thành Cận Mai.

Thất Huyền công tử phất tay một cái, tiểu đồng áo xanh thấy thế im lặng bước lên, hắn thở dài một tiếng, cúi đầu lắm bẩm: "Thú vị, thật thú vị."

Quá nửa đêm ba người họ mới đến nghĩa trang phía Bắc, lúc tờ mờ sáng là thời gian hắc ám nhất, ánh trăng dần mờ nhường chỗ cho ánh mặt trời, lại thêm ngọn đèn nhỏ đung đưa trước gió càng khiến khung cảnh thêm phần ớn lạnh.

Trong nghĩa trang chỉ có thi thể, người còn sống duy nhất sống ở đây chính là một ông lão gác mộ, vài chục năm làm bạn với thi thể, ngược lại lại có cảm giác thân thuộc hơn so với người sống, ngay cả nhà lão cũng được dựng cách đây chỉ vài bước chân.

Người già lớn tuổi nên đã nghễnh ngãng, ngủ cũng không sâu, động tĩnh lúc nửa đêm đều nghe được không sót một thứ gì.

Triệu Phù Dao đứng trước nghĩa trang, nàng vốn là người gan lớn, cũng giao tiếp với thi thể từ khi mới lọt lòng, hẳn là không có gì phải sợ.

Chẳng qua lúc còn ở trong sơn trang nàng vừa bị Lăng Vân Thiên cố ý dọa sợ, sau lại bị ảo giác của Thất Huyền công tử dọa cho nổi da gà, lúc này đứng trước cái nghĩa trang to như thế, không chí trầm lặng lượn lờ khắp mọi nơi, vì vậy cứ đứng mãi ở đằng trước mà không dám đi vào.

Nếu cảnh này mà bị người khác nhìn thấy, có khi còn tưởng nàng là oan hồn của nữ quỷ nào còn vương vấn nhân gian, tám phần mười là sẽ sợ đến mức thất hồn lạc phách.

Đại khái nhân dân toàn quốc nào cũng đều có phản ứng như vậy.

Cũng may là Lăng Vân Thiên đến rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Thất Huyền công tử cũng thong thả xuất hiện, hắn nhẹ giọng tán thưởng: "Khinh công của cô nương rất tốt." Lại khiến Triệu Phù Dao xấu hổ, hai mắt lòe lòe sáng nhìn Lăng Vân Thiên chằm chằm, tuy rằng nàng không nói gì nhưng cả khuôn mặt lại ghi rõ ba chữ "Thật vậy sao thật vậy sao?"

Ánh mắt của Thất Huyền công tử lại vòng một vòng trên người Lăng Vân Thiên, vừa nhìn là biết Triệu Phù Dao có tình cảm với hắn, nhưng có lẽ hắn chưa nhận ra.

Tâm tư muốn chiếm nàng làm của riêng có lẽ có, nhưng chuyện tình cảm thực sự không dễ thừa nhận như vậy.

Lăng Vân Thiên chú ý đến ánh mắt của Thất Huyền công tử, hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng, hơi mừng rỡ nói: "Nữ hiệp tiến bộ rất nhanh, về nhà sẽ mua bánh bao cho nàng."

Triệu Phù Dao vui vẻ, hình như muốn nói gì đó nhưng bị Thất Huyền công tử cắt dứt: "Trời sắp sáng, chính sự quan trọng hơn." Nói xong lập tức bước vào nghĩa trang.

Vì có người bên cạnh nên chút sợ hãi trong lòng cũng bị Triệu Phù Dao ném lên chín tầng mây, nàng theo sát Lăng Vân Thiên bước vào bên trong. Bên trong không có nhiều thi thể, ngay cả mộ cũng chỉ có khoảng năm cái, cảnh tượng thi thể chất đầy trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, giống như hơn một trăm mạng người ở Cốc gia hoàn toàn không được đưa vào đây.

Nhất Độ sơn trang không có, nghĩa trang cũng không, thi thể bọn họ chẳng khác gì không cánh mà bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook