Chương 17: Che dấu sát khí
Công Tử Thư Dạ
09/12/2016
Lăng Vân Thiên cúi đầu, không nhìn nàng.
Vân Tiêm liếc mắt nhìn Lăng Vân Thiên một cái, lạnh lùng nói: “Còn chưa đi ra ngoài?”
“Hả? Vân Tiêm tỉ tỉ, không phải để hắn… ở lại sao?” Thấy Vân Tiêm muốn đuổi người, Triệu Phù Dao liền phát hoảng.
Thú thực, nàng tình nguyện cùng tên thích giả làm xác chết vùng dậy này mắt to trừng mắt nhỏ, chứ không muốn bị ba người họ ép tới ép lui chuyện lễ nghi.
Quả nhiên nghe tiếng Vân Tiêm đáp lại: “Trong kiệu cùng Thánh Nữ Đại Nhân có bọn ta là đủ rồi, tuy rằng hắn là người do trưởng lão phái đến, nhưng không thể ở trong này, ở bên ngoài đi theo là được.”
“Nhưng mà…”
Triệu Phù Dao vốn đang định tranh cãi, không ngờ Lăng Vân Thiên vô cùng nghe lời bước ra ngoài, nàng nhất thời nản lòng thở dài, đầu không tự giác cúi thấp xuống, vẻ mặt u oán.
“Thánh Nữ Đại Nhân, dáng ngồi của ngài không đúng…”
Lại tới nữa!! Tiểu cô nương đáng thương rơm rớm nước mắt yên lặng ngồi thẳng lưng, như có như không vụng trộm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sợ Lăng Vân Thiên lợi dụng lúc nàng không để ý chuồn đi mất.
Đây chính là chiếc phao cứu mạng của nàng, nhất định phải nắm chặt, nhưng lúc này, Triệu Phù Dao chưa hề nghĩ đến việc nàng và Lăng Vân Thiên gặp nhau bất quá cũng chỉ là bèo nước, là khách qua đường vô tình trên giang hồ mà thôi.
Nàng tin hắn, nhưng liệu hắn thì sao?
Sau vụ việc này, ba người Vân Tiêm Vân Chi Vân Hi đều nhìn Triệu Phù Dao lom lom, không để loại sự việc như vậy xảy ra thêm lần nào nữa, Vân Hi tranh thủ thời gian giảng sơ một lượt các thế lực giang hồ cho Triệu Phù Dao.
Đến tối, đoàn người dừng chân lại một vùng lân cận ở Giang Châu, Tử Diễm Môn ra tay hào phóng, bao trọn khách điếm tốt nhất nơi đây.
Lúc Vân Chi ném thỏi bạc to tướng đến trước mặt chưởng quẩy, âm thanh lách cách ấy khiến trái tim yếu ớt của Triệu Phù Dao nát vụn.
Phá sản! Phá sản a! Là bạc đó! Bạc trắng bóng loáng đó!
Tuy rằng trước đây khi ở trong Tử Diễm Môn nơi nơi đều là trân châu đá quý, ăn mặc đều là tơ lụa thưởng đẳng, món ngon vật lạ không thiếu, ngay cả gối giường hương liệu cũng toàn vật quý hiếm.
Nhưng đối với Triệu Phù Dao mà nói, mấy món đồ vô giá đó có đập vào trong mắt nàng cũng không biết giá trị, vì vậy không thể so sánh với thỏi bạc sáng lóa khiến tâm hồn người ta tan nát trước mắt được.
Lăng Vân Thiên đảo mắt theo khe hở của màn kiệu nhìn vào trong, thấy nét mặt cắn môi chịu đựng của Triệu Phù Dao, còn tưởng nàng không thoải mái, liền kê sát người vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Phù Dao không dám ló đầu ra khỏi kiệu, Vân Tiêm đã dặn, Thánh Nữ của Tử Diễm Môn thần bí, không thể để dân chúng bình thường thấy mặt.
Nàng chỉ có thể cách một tấm màn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chỉ có vài người như vậy, ngủ giường ghép là được rồi, bao cả khách điếm lớn như vậy làm gì cho lãng phí, đều là tiền cả đó!”
Lăng Vân Thiên bật cười: “Nha đầu, những lời này tuyệt đối đừng nói với đám họ Vân có biết chưa, bọn họ quen sống xa xỉ, nếu biết cô muốn ngủ giường ghép, nhất định sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.”
Triệu Phù Dao gật đầu, lại lắc đầu, rầu rĩ đáp: “Nhưng thật lãng phí, các nàng đúng là người có tiền.”
…. Không phải bọn họ có tiền, là Tử Diễm Môn có tiền có được không? Lăng Vân Thiên nhìn vào kiệu, cách một tấm màn, quả thật có cảm giác thần bí khó lường.
Nhưng đại khái không ai bằng hắn, hiểu rằng Triệu Phù Dao không thích hợp với chốn giang hồ giết người không gớm tay này — hoặc là cả bọn Vân Tiêm lẫn trưởng lão đều biết, nhưng họ vì lợi ích của Tử Diễm Môn, không ngại đem nàng ra làm vật hi sinh.
Triệu Phù Dao không biết bản thân đang được người khác thương hại, nàng còn đang bận đau lòng cho thỏi bạc trắng bóng kia, đồng thời suy nghĩ xem hôm nay ăn gì, gì chứ ăn uống mới là đại sự quan trọng nhất.
Đại sự quan trọng nhì là gì à, đương nhiên là tìm cơ hội lén lún qua lại với Lăng Vân Thiên — không đúng, cấu kết cùng nhau làm việc xấu? Ặc, cũng không đúng, vẽ đường cho hươu chạy? Càng kỳ quái hơn.
Triệu Phù Dao tạm thời buông tha việc lựa chọn từ ngữ sao cho văn vẻ, tóm lại phải tìm cơ hội một mình nói chuyện với hắn!
Về điểm này, Vân Tiêm không thể biết được, trong lúc chưởng quầy run run rẩy rẩy khách khí mời những người khác ra khỏi khách điếm, ba người bọn họ đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc nơi này.
Chưởng quầy trợn mắt há mồm nhìn khách điếm nhà mình bị biến thành khuê phòng thơm ngào ngạt của tiểu cô nương, sau đó… nhìn mấy người ngang ngược bọn họ “mời” đại nhân vật ở trong kiệu bước ra.
Chưởng quẩy và bọn tiểu nhị ngóng cổ lên hóng, đáng tiếc Triệu Phù Dao đã đeo mạng che mặt, Vân Tiêm và Vân Hi ngoài mặt nhìn như đang đỡ lấy Triệu Phù Dao, thực chất là đang kéo nàng đi như lúc ở Tử Diễm Môn, một đường ném vào phòng.
Cơm chiều chỉ có một bát cháo… Cái con người mong ngóng giờ cơm đã lâu nhìn thị nữ bưng lên một bát canh loãng, yên lặng dùng thìa đảo đảo.
Vân Tiêm nói bát cháo này được nấu từ nguyên liệu gì đó rất quý giá, có tác dụng tu dưỡng dung nhan tăng cường sinh lực bồi bổ sức khỏe, quan trọng nhất là, Thánh Nữ nàng đây hiện tại chuẩn bị ra ngoài gặp người, ăn nhiều sẽ bị béo!
Đáng tiếc Triệu Phù Dao hoàn toàn chẳng nghe được chữ nào, nàng chỉ biết, đối với người vừa làm việc tốn sức mà nói… cháo hoàn toàn không đủ dính răng!
Được rồi, nàng là Thánh Nữ, nàng không cần làm việc gì tốn sức, nàng phải tao nhã đem bát cháo uống gần phân nửa rồi chừa lại, sau đó bày ra bộ dáng “ta no rồi”, rồi lại dùng khăn thơm nhẹ nhàng lau đi khóe miệng vốn không tồn tại chút dấu vết của thức ăn, hơn nữa còn không được phát ra chút thanh âm khiếm nhã nào.
Rốt cuộc cũng chờ ba vị “cụ bà lải nhải” ra khỏi phòng, Triệu Phù Dao bổ nhào lên giường, ôm bụng bẹt bẹt miệng.
Còn không bằng trở về đào hố, hừ, ít nhất còn được thưởng bánh bao mà ăn, bánh bao bánh bao, bánh bao thịt thơm ngào ngạt!
Nghĩ đến ngày mai trở lại Giang Châu, nàng cũng được xem như “trở về” chứ? Đến lúc đó chạm mặt đồng nghiệp cũ, làm sao đối diện đây.
Triệu Phù Dao hoàn toàn không nghĩ đến, chiếu với thân phận hiện tại của nàng, cho dù có đến Thừa Thiên Phái, cũng không phải đi gặp đám người đào hầm kia.
Không biết đã qua bao lâu.
Toàn bộ đèn đuốc ở khách điếm đã tắt, mọi người trong trấn cũng đã tiến vào mộng đẹp, lúc này, cửa sổ phòng Triệu Phù Dao nhẹ nhàng mở ra.
Lăng Vân Thiên không chút tiếng động nhảy vào phòng, hắn vừa vào phòng của bọn người Vân Tiêm, thần không biết quỷ không hay giúp các nàng “ngủ sâu một chút”, về phần đám người khiêng kiệu, võ công không bằng các nàng, hơn nữa còn nghỉ ở dưới lầu, không đáng lo.
Không ngờ Triệu Phù Dao vẫn chưa ngủ, nàng vùi đầu trên giường, bộ dạng thê lương bi ai như đang đợi người, ánh trăng len qua khe cửa lờ mờ chiếu vào phòng.
“Cô đang đợi ta?” Lăng Vân Thiên kinh ngạc hỏi.
Nghe được tiếng động, Triệu Phù Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hài lòng nhìn Lăng Vân Thiên, mệt mỏi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Được rồi, Lăng Vân Thiên biết Triệu Phù Dao không có khả năng đợi hắn trễ như vậy.
“Cô… làm Thánh Nữ cũng thật vất vả, thật có lỗi, là do ta không tốt.”
Hắn nghĩ, trước đây do bản thân suy nghĩ không chu toàn, cuối cùng lại kéo một tiểu nha đầu ngây thơ không hiểu chuyện vào vòng xoáy này, cho dù không cố ý, nhưng cũng rất áy náy.
Chắc hẳn Triệu Phù Dao cảm thấy rất ủy khuất — nàng quả thật rất ủy khuất, nhưng có hơi chênh lệch so với phán đoán của Lăng Vân Thiên.
Triệu Phù Dao ôm bụng không vui nói: “Ngủ không được, rất đói.”
“…” Thì ra ủy khuất là do đói bụng, thật sự là — hết nói.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó hắn giả xác chết thực sự rất cực khổ, sở dĩ mở mắt, thứ nhất là do Triệu Phù Dao định chôn hắn, thư hai là vì trên người Triệu Phù Dao có bánh bao thịt.
“Ta nói, Tử Diễm Môn nhà các người cũng quá keo kiệt đi, làm Thánh Nữ của các người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no.”
Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ rồi nói với Triệu Phù Dao: “Cô đợi chút.” Nói xong lại nhảy từ cửa sổ ra ngoài, hắn hoàn toàn quên mất hiện tại đã an toàn, hắn có đi cửa chính cũng không có vấn đề gì.
Lần thứ hai đột nhập phòng Triệu Phù Dao bằng cửa sổ, Lăng Vân Thiên cầm theo một cái hộp đưa qua, mắt Triệu Phù Dao sáng lên: “Đây là cái gì?”
Sau đó vội vàng mở nắp hộp, thật ra bây giờ trong phòng bếp chỉ còn lại vài cái bánh bao, cũng đã nguội.
Nhưng Triệu Phù Dao nhìn thấy lại vô cùng vui vẻ, cầm lấy một cái bánh bao cắn lấy cắn để, Lăng Vân Thiên vốn cảm thấy áy náy, nhìn thấy tướng ăn của nàng lại buồn cười.
Hắn vội vàng rót một chén trà đưa qua, thuận tiện vỗ nhẹ lưng nàng: “Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận nghẹn, cũng không có ai giành ăn với cô.”
Triệu Phù Dao ăn đến nỗi hai má phồng lên, khiến người khác rất muốn nhéo một cái, cầm cái chén uống một hơi, thở ra khoan khoái rồi nói với Lăng Vân Thiên: “Ai nói không có người giành, lần trước chẳng phải bị ngươi cướp sao?”
Lăng Vân Thiên im lặng, xem ra tiểu nha đầu này còn ghi thù, muốn ăn của nàng hai cái bánh bao thịt, vậy mà còn nhớ đến bây giờ.
“Được rồi được rồi, không phải ta đang bồi thường cho cô sao? Ăn xong rồi nói, rốt cuộc tại sao lại biến thành…”
Hắn cao thấp đánh giá Triệu Phù Dao bị bọn Vân Tiêm biến thành một người quy củ trước mắt, “…như vậy?”
Triệu Phù Dao vừa nói vừa khua tay múa chân một hồi, giải thích cho Lăng Vân Thiên sự việc ngày đó gặp hai ông lão gầy béo ra sao, đương nhiên lý do tại sao khi đó nàng vì muốn cứu Lăng Vân Thiên mà vờ như cướp ngọc bội hoàn toàn không đề cập đến.
Nhưng nàng không nói, không có nghĩa là Lăng Vân Thiên không hiểu.
Hành động ngày đó của Triệu Phù Dao không thể không nói là châu chấu đá xe không biết lượng sức, nếu là người khác nhất định sẽ cười nhạo nàng, nhưng hắn là người được nàng cứu sống, chỉ có thể trầm mặc.
Triệu Phù Dao rất trong sáng, vậy mà lại bị kéo vào chốn giang hồ vấy bẩn, quả thật nàng chính là người trong sáng nhất trong số những người hắn từng gặp.
Lăng Vân Thiên thở dài: “Thật xin lỗi, nha đầu, hai vị trưởng lão lớn tuổi, đầu óc cũng không linh hoạt nữa.”
Hắn sờ mũi, khó xử nói: “Nhưng danh thiếp đã gửi đến các bang phái trên giang hồ, chức vị Thánh Nữ này chỉ sợ cô trốn cũng không thoát.”
Hai vị trưởng lão trong miệng hắn chính là hai ông lão một gầy một béo mà ngày đó Triệu Phù Dao gặp qua, bọn họ ở Tử Diễm Môn rất có địa vị, trước khi hắn lên làm môn chủ của Tử Diễm Môn, bọn họ đã rất có tiếng nói.
Võ công tất nhiên không thể chê, chỉ là hai người họ tuổi đã cao, lại hơi hồ đồ, bằng không cũng không tự dưng kéo Triệu Phù Dao về làm Thánh Nữ.
Nhưng phương thức xử lý Triệu Phù Dao khi đó có trăm ngàn cách, bọn họ lại cố tình đưa nàng lên vị trí Thánh Nữ.
Quả nhiên là do hắn đã dạy nàng ba chiêu kia, càng trọng yếu hơn, là vì Tần Tư Viễn?
“Nha đầu, cô có sợ chết không?” Lăng Vân Thiên đột nhiên hỏi.
Triệu Phù Dao liếc mắt nhìn hắn một cái: “Một câu nha đầu, hai câu nha đầu, ta không còn nhỏ nữa, ngươi, ngươi trước kia không phải gọi ta là cái gì… nữ hiệp sao.”
“A, nữ hiệp, cô có sợ chết không?”
“Đương nhiên, nhưng ta không thể chết được, ta muốn làm giang hồ đại yêu nữ, không thể chết được.”
Lăng Vân Thiên gật gật đầu: “Tốt lắm, ta nhất định sẽ không thể cô phải chết.”
Vân Tiêm liếc mắt nhìn Lăng Vân Thiên một cái, lạnh lùng nói: “Còn chưa đi ra ngoài?”
“Hả? Vân Tiêm tỉ tỉ, không phải để hắn… ở lại sao?” Thấy Vân Tiêm muốn đuổi người, Triệu Phù Dao liền phát hoảng.
Thú thực, nàng tình nguyện cùng tên thích giả làm xác chết vùng dậy này mắt to trừng mắt nhỏ, chứ không muốn bị ba người họ ép tới ép lui chuyện lễ nghi.
Quả nhiên nghe tiếng Vân Tiêm đáp lại: “Trong kiệu cùng Thánh Nữ Đại Nhân có bọn ta là đủ rồi, tuy rằng hắn là người do trưởng lão phái đến, nhưng không thể ở trong này, ở bên ngoài đi theo là được.”
“Nhưng mà…”
Triệu Phù Dao vốn đang định tranh cãi, không ngờ Lăng Vân Thiên vô cùng nghe lời bước ra ngoài, nàng nhất thời nản lòng thở dài, đầu không tự giác cúi thấp xuống, vẻ mặt u oán.
“Thánh Nữ Đại Nhân, dáng ngồi của ngài không đúng…”
Lại tới nữa!! Tiểu cô nương đáng thương rơm rớm nước mắt yên lặng ngồi thẳng lưng, như có như không vụng trộm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sợ Lăng Vân Thiên lợi dụng lúc nàng không để ý chuồn đi mất.
Đây chính là chiếc phao cứu mạng của nàng, nhất định phải nắm chặt, nhưng lúc này, Triệu Phù Dao chưa hề nghĩ đến việc nàng và Lăng Vân Thiên gặp nhau bất quá cũng chỉ là bèo nước, là khách qua đường vô tình trên giang hồ mà thôi.
Nàng tin hắn, nhưng liệu hắn thì sao?
Sau vụ việc này, ba người Vân Tiêm Vân Chi Vân Hi đều nhìn Triệu Phù Dao lom lom, không để loại sự việc như vậy xảy ra thêm lần nào nữa, Vân Hi tranh thủ thời gian giảng sơ một lượt các thế lực giang hồ cho Triệu Phù Dao.
Đến tối, đoàn người dừng chân lại một vùng lân cận ở Giang Châu, Tử Diễm Môn ra tay hào phóng, bao trọn khách điếm tốt nhất nơi đây.
Lúc Vân Chi ném thỏi bạc to tướng đến trước mặt chưởng quẩy, âm thanh lách cách ấy khiến trái tim yếu ớt của Triệu Phù Dao nát vụn.
Phá sản! Phá sản a! Là bạc đó! Bạc trắng bóng loáng đó!
Tuy rằng trước đây khi ở trong Tử Diễm Môn nơi nơi đều là trân châu đá quý, ăn mặc đều là tơ lụa thưởng đẳng, món ngon vật lạ không thiếu, ngay cả gối giường hương liệu cũng toàn vật quý hiếm.
Nhưng đối với Triệu Phù Dao mà nói, mấy món đồ vô giá đó có đập vào trong mắt nàng cũng không biết giá trị, vì vậy không thể so sánh với thỏi bạc sáng lóa khiến tâm hồn người ta tan nát trước mắt được.
Lăng Vân Thiên đảo mắt theo khe hở của màn kiệu nhìn vào trong, thấy nét mặt cắn môi chịu đựng của Triệu Phù Dao, còn tưởng nàng không thoải mái, liền kê sát người vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Phù Dao không dám ló đầu ra khỏi kiệu, Vân Tiêm đã dặn, Thánh Nữ của Tử Diễm Môn thần bí, không thể để dân chúng bình thường thấy mặt.
Nàng chỉ có thể cách một tấm màn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chỉ có vài người như vậy, ngủ giường ghép là được rồi, bao cả khách điếm lớn như vậy làm gì cho lãng phí, đều là tiền cả đó!”
Lăng Vân Thiên bật cười: “Nha đầu, những lời này tuyệt đối đừng nói với đám họ Vân có biết chưa, bọn họ quen sống xa xỉ, nếu biết cô muốn ngủ giường ghép, nhất định sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.”
Triệu Phù Dao gật đầu, lại lắc đầu, rầu rĩ đáp: “Nhưng thật lãng phí, các nàng đúng là người có tiền.”
…. Không phải bọn họ có tiền, là Tử Diễm Môn có tiền có được không? Lăng Vân Thiên nhìn vào kiệu, cách một tấm màn, quả thật có cảm giác thần bí khó lường.
Nhưng đại khái không ai bằng hắn, hiểu rằng Triệu Phù Dao không thích hợp với chốn giang hồ giết người không gớm tay này — hoặc là cả bọn Vân Tiêm lẫn trưởng lão đều biết, nhưng họ vì lợi ích của Tử Diễm Môn, không ngại đem nàng ra làm vật hi sinh.
Triệu Phù Dao không biết bản thân đang được người khác thương hại, nàng còn đang bận đau lòng cho thỏi bạc trắng bóng kia, đồng thời suy nghĩ xem hôm nay ăn gì, gì chứ ăn uống mới là đại sự quan trọng nhất.
Đại sự quan trọng nhì là gì à, đương nhiên là tìm cơ hội lén lún qua lại với Lăng Vân Thiên — không đúng, cấu kết cùng nhau làm việc xấu? Ặc, cũng không đúng, vẽ đường cho hươu chạy? Càng kỳ quái hơn.
Triệu Phù Dao tạm thời buông tha việc lựa chọn từ ngữ sao cho văn vẻ, tóm lại phải tìm cơ hội một mình nói chuyện với hắn!
Về điểm này, Vân Tiêm không thể biết được, trong lúc chưởng quầy run run rẩy rẩy khách khí mời những người khác ra khỏi khách điếm, ba người bọn họ đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc nơi này.
Chưởng quầy trợn mắt há mồm nhìn khách điếm nhà mình bị biến thành khuê phòng thơm ngào ngạt của tiểu cô nương, sau đó… nhìn mấy người ngang ngược bọn họ “mời” đại nhân vật ở trong kiệu bước ra.
Chưởng quẩy và bọn tiểu nhị ngóng cổ lên hóng, đáng tiếc Triệu Phù Dao đã đeo mạng che mặt, Vân Tiêm và Vân Hi ngoài mặt nhìn như đang đỡ lấy Triệu Phù Dao, thực chất là đang kéo nàng đi như lúc ở Tử Diễm Môn, một đường ném vào phòng.
Cơm chiều chỉ có một bát cháo… Cái con người mong ngóng giờ cơm đã lâu nhìn thị nữ bưng lên một bát canh loãng, yên lặng dùng thìa đảo đảo.
Vân Tiêm nói bát cháo này được nấu từ nguyên liệu gì đó rất quý giá, có tác dụng tu dưỡng dung nhan tăng cường sinh lực bồi bổ sức khỏe, quan trọng nhất là, Thánh Nữ nàng đây hiện tại chuẩn bị ra ngoài gặp người, ăn nhiều sẽ bị béo!
Đáng tiếc Triệu Phù Dao hoàn toàn chẳng nghe được chữ nào, nàng chỉ biết, đối với người vừa làm việc tốn sức mà nói… cháo hoàn toàn không đủ dính răng!
Được rồi, nàng là Thánh Nữ, nàng không cần làm việc gì tốn sức, nàng phải tao nhã đem bát cháo uống gần phân nửa rồi chừa lại, sau đó bày ra bộ dáng “ta no rồi”, rồi lại dùng khăn thơm nhẹ nhàng lau đi khóe miệng vốn không tồn tại chút dấu vết của thức ăn, hơn nữa còn không được phát ra chút thanh âm khiếm nhã nào.
Rốt cuộc cũng chờ ba vị “cụ bà lải nhải” ra khỏi phòng, Triệu Phù Dao bổ nhào lên giường, ôm bụng bẹt bẹt miệng.
Còn không bằng trở về đào hố, hừ, ít nhất còn được thưởng bánh bao mà ăn, bánh bao bánh bao, bánh bao thịt thơm ngào ngạt!
Nghĩ đến ngày mai trở lại Giang Châu, nàng cũng được xem như “trở về” chứ? Đến lúc đó chạm mặt đồng nghiệp cũ, làm sao đối diện đây.
Triệu Phù Dao hoàn toàn không nghĩ đến, chiếu với thân phận hiện tại của nàng, cho dù có đến Thừa Thiên Phái, cũng không phải đi gặp đám người đào hầm kia.
Không biết đã qua bao lâu.
Toàn bộ đèn đuốc ở khách điếm đã tắt, mọi người trong trấn cũng đã tiến vào mộng đẹp, lúc này, cửa sổ phòng Triệu Phù Dao nhẹ nhàng mở ra.
Lăng Vân Thiên không chút tiếng động nhảy vào phòng, hắn vừa vào phòng của bọn người Vân Tiêm, thần không biết quỷ không hay giúp các nàng “ngủ sâu một chút”, về phần đám người khiêng kiệu, võ công không bằng các nàng, hơn nữa còn nghỉ ở dưới lầu, không đáng lo.
Không ngờ Triệu Phù Dao vẫn chưa ngủ, nàng vùi đầu trên giường, bộ dạng thê lương bi ai như đang đợi người, ánh trăng len qua khe cửa lờ mờ chiếu vào phòng.
“Cô đang đợi ta?” Lăng Vân Thiên kinh ngạc hỏi.
Nghe được tiếng động, Triệu Phù Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hài lòng nhìn Lăng Vân Thiên, mệt mỏi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Được rồi, Lăng Vân Thiên biết Triệu Phù Dao không có khả năng đợi hắn trễ như vậy.
“Cô… làm Thánh Nữ cũng thật vất vả, thật có lỗi, là do ta không tốt.”
Hắn nghĩ, trước đây do bản thân suy nghĩ không chu toàn, cuối cùng lại kéo một tiểu nha đầu ngây thơ không hiểu chuyện vào vòng xoáy này, cho dù không cố ý, nhưng cũng rất áy náy.
Chắc hẳn Triệu Phù Dao cảm thấy rất ủy khuất — nàng quả thật rất ủy khuất, nhưng có hơi chênh lệch so với phán đoán của Lăng Vân Thiên.
Triệu Phù Dao ôm bụng không vui nói: “Ngủ không được, rất đói.”
“…” Thì ra ủy khuất là do đói bụng, thật sự là — hết nói.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó hắn giả xác chết thực sự rất cực khổ, sở dĩ mở mắt, thứ nhất là do Triệu Phù Dao định chôn hắn, thư hai là vì trên người Triệu Phù Dao có bánh bao thịt.
“Ta nói, Tử Diễm Môn nhà các người cũng quá keo kiệt đi, làm Thánh Nữ của các người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no.”
Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ rồi nói với Triệu Phù Dao: “Cô đợi chút.” Nói xong lại nhảy từ cửa sổ ra ngoài, hắn hoàn toàn quên mất hiện tại đã an toàn, hắn có đi cửa chính cũng không có vấn đề gì.
Lần thứ hai đột nhập phòng Triệu Phù Dao bằng cửa sổ, Lăng Vân Thiên cầm theo một cái hộp đưa qua, mắt Triệu Phù Dao sáng lên: “Đây là cái gì?”
Sau đó vội vàng mở nắp hộp, thật ra bây giờ trong phòng bếp chỉ còn lại vài cái bánh bao, cũng đã nguội.
Nhưng Triệu Phù Dao nhìn thấy lại vô cùng vui vẻ, cầm lấy một cái bánh bao cắn lấy cắn để, Lăng Vân Thiên vốn cảm thấy áy náy, nhìn thấy tướng ăn của nàng lại buồn cười.
Hắn vội vàng rót một chén trà đưa qua, thuận tiện vỗ nhẹ lưng nàng: “Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận nghẹn, cũng không có ai giành ăn với cô.”
Triệu Phù Dao ăn đến nỗi hai má phồng lên, khiến người khác rất muốn nhéo một cái, cầm cái chén uống một hơi, thở ra khoan khoái rồi nói với Lăng Vân Thiên: “Ai nói không có người giành, lần trước chẳng phải bị ngươi cướp sao?”
Lăng Vân Thiên im lặng, xem ra tiểu nha đầu này còn ghi thù, muốn ăn của nàng hai cái bánh bao thịt, vậy mà còn nhớ đến bây giờ.
“Được rồi được rồi, không phải ta đang bồi thường cho cô sao? Ăn xong rồi nói, rốt cuộc tại sao lại biến thành…”
Hắn cao thấp đánh giá Triệu Phù Dao bị bọn Vân Tiêm biến thành một người quy củ trước mắt, “…như vậy?”
Triệu Phù Dao vừa nói vừa khua tay múa chân một hồi, giải thích cho Lăng Vân Thiên sự việc ngày đó gặp hai ông lão gầy béo ra sao, đương nhiên lý do tại sao khi đó nàng vì muốn cứu Lăng Vân Thiên mà vờ như cướp ngọc bội hoàn toàn không đề cập đến.
Nhưng nàng không nói, không có nghĩa là Lăng Vân Thiên không hiểu.
Hành động ngày đó của Triệu Phù Dao không thể không nói là châu chấu đá xe không biết lượng sức, nếu là người khác nhất định sẽ cười nhạo nàng, nhưng hắn là người được nàng cứu sống, chỉ có thể trầm mặc.
Triệu Phù Dao rất trong sáng, vậy mà lại bị kéo vào chốn giang hồ vấy bẩn, quả thật nàng chính là người trong sáng nhất trong số những người hắn từng gặp.
Lăng Vân Thiên thở dài: “Thật xin lỗi, nha đầu, hai vị trưởng lão lớn tuổi, đầu óc cũng không linh hoạt nữa.”
Hắn sờ mũi, khó xử nói: “Nhưng danh thiếp đã gửi đến các bang phái trên giang hồ, chức vị Thánh Nữ này chỉ sợ cô trốn cũng không thoát.”
Hai vị trưởng lão trong miệng hắn chính là hai ông lão một gầy một béo mà ngày đó Triệu Phù Dao gặp qua, bọn họ ở Tử Diễm Môn rất có địa vị, trước khi hắn lên làm môn chủ của Tử Diễm Môn, bọn họ đã rất có tiếng nói.
Võ công tất nhiên không thể chê, chỉ là hai người họ tuổi đã cao, lại hơi hồ đồ, bằng không cũng không tự dưng kéo Triệu Phù Dao về làm Thánh Nữ.
Nhưng phương thức xử lý Triệu Phù Dao khi đó có trăm ngàn cách, bọn họ lại cố tình đưa nàng lên vị trí Thánh Nữ.
Quả nhiên là do hắn đã dạy nàng ba chiêu kia, càng trọng yếu hơn, là vì Tần Tư Viễn?
“Nha đầu, cô có sợ chết không?” Lăng Vân Thiên đột nhiên hỏi.
Triệu Phù Dao liếc mắt nhìn hắn một cái: “Một câu nha đầu, hai câu nha đầu, ta không còn nhỏ nữa, ngươi, ngươi trước kia không phải gọi ta là cái gì… nữ hiệp sao.”
“A, nữ hiệp, cô có sợ chết không?”
“Đương nhiên, nhưng ta không thể chết được, ta muốn làm giang hồ đại yêu nữ, không thể chết được.”
Lăng Vân Thiên gật gật đầu: “Tốt lắm, ta nhất định sẽ không thể cô phải chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.