Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 18: Trở về chốn cũ.

Công Tử Thư Dạ

09/12/2016

Giờ khắc này Triệu Phù Dao được ăn bánh bao thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không hề hay biết lời hứa của môn chủ Tử Diễm Môn có trọng lượng đến mức nào, có thể nói là đủ sức để gây ra sóng gió khắp giang hồ.

Đối với nàng mà nói, người đàn ông trước mắt này vĩnh viễn không thể thoát khỏi hình tượng xác chết vùng dậy đòi cướp đồ ăn của nàng ngay lần gặp đầu tiên.

Nếu hiện tại không phải vì có bánh bao phân tán lực chú ý của Triệu Phù Dao, có khi nàng còn tưởng tượng đến bộ dạng vồ ếch khó coi của vị đại hiệp nọ, sau đó tiện đà cười nhạo thành tiếng.

Vì vậy nàng đưa mắt nhìn Lăng Vân Thiên một cái, vô tư nói: “Nói nhảm cái gì vậy, mẹ ta nói sinh tử có mệnh, ngươi cũng không phải Diêm Vương.”

Lăng Vân Thiên sửng sốt, lập tức cười cười: “Cô nói đúng, ta cũng chẳng phải thần.”

“Thật ra… ta có một vấn đề.” Ăn uống no đủ, Triệu Phù Dao vốn đã nhiều lần chung phòng cùng mỗ đại hiệp nên kinh nghiệm cũng khá phong phú, giờ này nàng vô cùng tự nhiên xem nhẹ giới tính của Lăng Vân Thiên.

“Ừ?”

“Ngươi là thủ lĩnh Ma Giáo, theo đạo lý mà nói, võ công hẳn là rất rất rất cao cường có đúng không? Vì sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều đóng giả làm người chết? Hơn nữa lúc nào cũng là bộ dạng bị đánh cho te tua, so với Vương đại thúc bị trấn lột nhưng không giao tiền nên bị bọn côn đồ đánh còn thảm hơn nhiều?”

Triệu Phù Dao lớn bằng từng này rồi, cũng đã chôn qua rất nhiều loại thi thể, cả bị thương lẫn còn sống, ngoại trừ Lăng Vân Thiên, nàng thực sự chỉ thấy có mỗi thương thế của Vương Đại Thúc bán cá chuyên bị người khác ăn hiếp.

Lăng Vân Thiên chưa từng gặp qua vị đại thúc xui xẻo trong miệng Triệu Phù Dao bao giờ, nhưng bị đem đi so sánh với một đối tượng hoàn toàn khác biệt vẫn khiến hắn không biết phải nói gì.

… Nếu hắn biết trước kia mình từng bị nàng so sánh với chó con, không biết còn nghĩ gì nữa.

Hắn ho khan hai tiếng, trịnh trọng đáp: “Nữ hiệp à, người trong giang hồ ai lại chưa từng bị thương. Cũng chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Triệu Phù Dao nhìn hắn hoài nghi, vết thương nhỏ? Chỉ là vết thương nhỏ mà có thể ngụy trang lẫn trong đống thi thể bị đem đi chôn sao? Chỉ là vết thương nhỏ mà lại cướp bánh bao của hạng vô danh tiểu tốt như nàng sao? Chỉ là vết thương nhỏ mà lại hôn mê bất tỉnh đến mức bị nhét xuống gầm giường cũng không biết sao?

Lăng Vân Thiên hiển nhiên cũng biết Triệu Phù Dao không quá tin tưởng vào những điều mình nói, cuối cùng chỉ có thể cười khổ bộc trực: “Vì có một số người ta không thể đánh trả.”

Triệu Phù Dao không hiểu, Lăng Vân Thiên cũng không định giải thích, chỉ đứng lên nói: “Đêm khuya rồi, ngủ đi, ngày mai cô có thể ngủ một giấc đến giữa trưa cũng được.”

“Ôi? Ngày mai…” Triệu Phù Dao bị người khác nhắc mới sực nhớ, ngày mai nàng phải đi gặp chưởng môn Thừa Thiên Phái.

“Ngủ đến giữa trưa? Bọn Vân tỉ tỉ nhất định sẽ không vui, hơn nữa những người ở Thừa Thiên Phái không nghĩ chúng ta làm vậy rất không có phép tắc sao?”

Lăng Vân Thiên quay đầu, bỗng phát hiện khóe môi Triệu Phù Dao còn dính vụn bánh bao, tâm tình ngưng trọng vì bị nàng khơi gợi chuyện khó nói bỗng dưng bay sạch.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Triệu Phù Dao, hắn nhẹ nhàng lau đi vụn bánh bên khóe môi nàng, sau đó ấn nàng nằm xuống giường, nghiêm túc nói: “Tiểu Phù Dao, cô nhớ kỹ đây, cô mới chính là Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, trên đời này chỉ có người khác mới phải chờ cô, cô không cần nhân nhượng bất cứ ai cả, mặc kệ là chưởng môn Thừa Thiên Phái hay người nào khác, cô đều có thể cao ngạo mà đối đãi người ta.”

Triệu Phù Dao bị nhét vào chăn cuốn thành một cục chớp chớp mắt, cái hiểu cái không hỏi: “A, bao gồm cả ngươi?”

Lăng Vân Thiên bị nghẹn, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cái đó không tính, ta là môn chủ, chỉ có ta là lão đại của cô.”

“Hiểu rồi.” Triệu Phù Dao thất vọng bĩu môi.

Trong mắt nàng, mặc kệ là chưởng môn Thừa Thiên Phái hay những người khác, chẳng hạn như ba vị cô nương họ Vân kia, rõ ràng ai nấy đều cao cao tại thượng, một người nàng cũng không dám chọc vào, chỉ có mỗi Lăng Vân Thiên là có vẻ dễ khi dễ.

Lăng Vân Thiên vừa lòng định đi.

Triệu Phù Dao chui vào chăn rồi lại thò đầu ra: “Này, ta đây nếu tự cao tự đại chọc tức bọn họ, ngươi có đánh thắng được không?”

“… Đánh thắng được.”



Hiện tại đến phiên mỗ nữ hiệp cảm thấy mỹ mãn: “Tiểu Lăng Tử lui ra đi —”

“Tiểu Lăng Tử? Cô học ba cái từ này ở đâu vậy?”

“Không đúng sao? Ta nghe nói hý kịch đều hát như vậy đó.”

Lúc này Lăng Vân Thiên cũng không nói gì, đại khái là không còn lời nào để nói, lưu loát nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chỉ lưu lại một bóng lưng tiêu sái.

Triệu Phù Dao nhìn bóng lưng “tiêu sái” kia, không khỏi nghĩ ngợi, vì sao hắn không chịu đi cửa chính? Người giang hồ đều thích nửa đêm nhảy từ cửa sổ vào phòng sao?

Thật lâu về sau, Triệu Phù Dao mới biết, người giang hồ cũng đi cửa chính, những người thích nửa đêm nhảy cửa sổ, hoặc là sát thủ giết người diệt khẩu, hoặc là kẻ trộm, hoặc là… hái hoa tặc.

Về phần Lăng Vân Thiên là ai trong số này, ừm… mỗi người một ý, mỗi người một ý.

Buổi sáng thứ hai Triệu Phù Dao quả nhiên ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao, điều khiến nàng không ngờ là bọn người Vân Tiêm cũng không thèm đến quấy rầy nàng, ngược lại còn tỏ thái độ khen ngợi hành vi ngủ thẳng cẳng đến trưa của nàng.

“Thánh Nữ Đại Nhân cuối cùng cũng có điểm khí thế.” Vân Tiêm nói.

“Nói vậy Quý Thành Phong từ sáng sớm đã ngồi chờ Thánh Nữ Đại Nhân giá lâm, nhất định phải như thế.” Vân Chi nói.

“Thừa Thiên Phái vậy mà cũng dám so sánh với Tử Diễm Môn chúng ta, chỉ chút cảnh cáo vậy thôi đã thấm vào đâu.” Vân Hi nói.

Những lời này tất nhiên là thật, nhưng nguyên nhân chân chính là vì các nàng bị Lăng Vân Thiên bỏ thuốc, ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh, đương nhiên không thể tiếp tục mặt dày giảng giải chuyện quy củ với Triệu Phù Dao.

Tuy nhiên những lời khích lệ này cũng chẳng khiến Triệu Phù Dao cao hứng, xét cho cùng, là vì điểm tâm sáng nay vẫn chỉ là một bát cháo loãng có thể soi thấy bóng người, mà đống trang sức trên đầu nàng lại phiền phức gấp đôi.

Càng thêm trầm trọng là Triệu Phù Dao quyết định từ giờ về sau không bao giờ… cười nhạo tư thế vồ ếch của Lăng Vân Thiên nữa, vì nàng rất có khả năng sẽ phải vồ ếch ở tư thế khó coi hơn hắn rất nhiều.

Mà Lăng Vân Thiên hôm nay rất bận.

Giống như mọi chuyện đêm qua chưa hề phát sinh qua, hắn rất vâng lời yên lặng đứng trong góc, nhìn qua thật chẳng ai biết trên đời này lại có một môn chủ hoàn thành cương vị “thuộc hạ” xuất sắc như hắn.

Triệu Phù Dao bị ba người họ Vân vây quanh, cũng không dám thường xuyên quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên lòng nàng trào lên cảm giác gần nhau trong gang tấc nhưng xa cách ngàn biển trời, vì vậy tâm trạng sa sút trầm trọng.

Vân Tiêm còn tưởng rằng Triệu Phù Dao không vui là vì điểm tâm chưa ăn no — hiện tại các nàng đã khắc sâu nhận thức về bản chất thật sự của bị tân Thánh Nữ này rồi.

Vì vậy an ủi nói: “Thánh Nữ Đại Nhân, Quý Thành Phong nhất định đã chuẩn bị tiệc chờ người, đến Thừa Thiên Phái là có thể dùng cơm ngay.”

Triệu Phù Dao ừ nhẹ một tiếng, qua quýt gật đầu.

Vân Tiêm thầm nghĩ, làm thế nào mà mới qua một đêm, nữ nhân một bước lên trời này không ngờ cuối cùng cũng có dáng dấp của một Thánh Nữ.

========================================================

Giang Châu.

Đà chủ Thừa Thiên Phái phân đà Giang Châu, một trong số hai huynh đệ nhà họ Triệu được người đời gọi là Giang Nam Vô Song Đao – Triệu Thiên Tứ đang lạnh mặt đi một đường vào chính sảnh, hắn nhìn chưởng môn Thừa Thiên Phái Quý Thành Phong một cái rồi vén áo bào quỳ một gối xuống. “Bẩm chưởng môn, người của Tử Diễm Môn đến giờ vẫn chưa tới.”

Quý Thành Phong năm nay vừa qua tuổi ba mươi, có thể nói là chưởng môn trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Thừa Thiên Phái, trên giang hồ, những người trẻ tuổi lại quyền cao chức trọng như hắn không nhiều.



— Lại nói, môn chủ Tử Diễm Môn hiện tại thực ra còn nhỏ tuổi hơn hắn.

Chỉ là người đó từ trước đến nay làm việc hết sức thần bí, khác hẳn hắn, trên giang hồ không ai có đủ năng lực dám vỗ ngực nói rằng môn chủ Tử Diễm Môn rốt cuộc là dạng người gì.

Duy nhất có một điều mà ai cũng biết, chính là từ trước đến nay hắn chưa từng bị đánh bại, trừ phi là do hắn tự nguyện không đánh trả. Nhưng, trên đời này có người tự nguyên không đánh trả sao?

Quý Thành Phong hừ lạnh một tiếng, ném tấm danh thiếp được in hoa văn tỉ mỉ trong tay đi.

Nếu đối phương là môn chủ thì không nói, hắn hiển nhiên phải thân chinh nghênh đón, bây giờ chẳng qua chỉ là Thánh Nữ đi tuần, lần đến thăm này còn chưa được xem là chính thức bái phỏng, tuy rằng Thánh Nữ là người có quyền lực lớn thứ hai ở Tử Diễm Môn, nhưng chẳng phải trước đây mới thế sao.

Vị trí đó đã lâu không có người ngồi, Thánh Nữ tiền nhiệm quả thật là nhân vật lớn, chẳng qua không hiểu sao lại mất tích, đến bây giờ vẫn không biết sống chết ra sao.

Cũng không phải không có người nghi hoặc, chẳng qua người của Tử Diễm Môn một mực giữ im lặng, chuyện đó không ngờ bỗng chốc biến thành bí ẩn lớn nhất trong lịch sự giang hồ.

Bây giờ lại ra vẻ huyền bí, như thể sợ giang hồ quên mất Tử Diễm Môn bọn họ còn có một vị Thánh Nữ, cố ý gây động tĩnh lớn khiến người khác chú ý.

“Có tra được thân phận vị Thánh Nữ đó không?” Hắn hỏi Triệu Thiên Tứ đang quỳ gối bên dưới.

Triệu Thiên Tứ gian nan lắc đầu. “Một chút dấu vết cũng không có, danh thiếp bỗng nhiên được phát ra, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, không lưu lại bất cứ manh mối nào.”

“Thôi, Tử Diễm Môn đã từng dùng mấy mánh khóe này nhiều lần, lát nữa bọn họ đến là biết.”

“Chưởng môn nói phải, chẳng qua…” Triệu Thiên Tứ khinh thường nói: “Đã đến giờ này rồi, vị Thánh Nữ này cũng thật lớn gan, dám để chưởng môn phải chờ.”

Đang lúc hai người trầm ngâm, ngoài cửa bỗng vọng lại tiếng ồn ào.

“Cho ta vào đi! Cho ta vào đi! Ta muốn gặp chưởng môn!”

“Tiểu tử ngươi cũng phải xem thân phận mình ra sao đi chứ, Thừa Thiên Phái có cả ngàn đệ tử, ngươi ngay cả đệ tự hạng bét cũng chưa được làm, dựa vào cái gì mà dám đòi gặp chưởng môn?”

“Ta mặc kệ, các người tránh ra, chưởng môn! Chưởng môn, van cầu người, giúp ta tìm Phù Dao tỉ tỉ, tỉ ấy nhất định đã bị người khác bắt đi!”

Sao đó nghe bịch bịch vài tiếng, cũng không biết là tiếng người bị đánh hay quỳ xuống van xin.

Quý Thành Phong nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Triệu Thiên Tứ nhìn thoáng ra bên ngoài, mơ hồ trông thấy một đứa bé trai bộ dạng lôi thôi lếch thếch, hắn nhớ hình như mấy hôm trước có người bẩm báo có một nha đầu đào hố bị mất tích, chẳng qua đây chỉ là chuyện nhỏ, hắn sao có thể để trong lòng.

Hắn nói với Quý Thành Phong: “Hình như bên dưới có một nha đầu bị mất tích.”

“Chuyện nhỏ như vậy, cứ mặc kệ nó.”

Tiểu Đậu Tử bị đá sang một bên, ôm bụng, hốc mắt đỏ hoe, Triệu Phù Dao là người duy nhất tốt với nó từ khi bước chân đến Thừa Thiên Phái, bây giờ không thấy người, nó lại chỉ là một đứa trẻ đơn thân độc thế, không thể đi tìm, ngay cả đi khắp nơi nhờ người khác giúp đỡ cũng không thấy kết quả.

Chỉ vì nó nghe nói lần này có chưởng môn đến nên mới bất chấp xông lên.

Xa xa còn có đám người hay trêu ghẹo nó và Triệu Phù Dao đứng xì xào.

Thuộc hạ bên người chưởng môn liếc nhìn bọn họ một cái rồi quát: “Các ngươi còn đứng thất thần ở đó làm gì, nhanh đưa tên nhóc này đi đi, muốn chết hết rồi có phải không?”

Mà lúc này, sa kiệu của Triệu Phù Dao đã đủng đỉnh đến trước cửa của Thừa Thiên Phái phân đà Giang Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook