Chương 20: Giao phong (nhị)
Công Tử Thư Dạ
26/08/2017
Triệu Phù Dao nghe vậy cả kinh, lập tức nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên
kia chen chúc một đám người, không phải đồng môn của mình thì là ai?
Giọng nói đó rõ ràng là giọng của Lí đại béo.
Mà Triệu Phù Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Đậu Tử, từ xa đã thấy mặt nó xanh xanh tím tím, đại khái chắc là bị đám người kia đánh, cả mặt nhuộm đủ màu sắc như phường hát trông rất dọa người.
Triệu Phù Dao cảm thấy căng thẳng, lúc nàng vẫn còn ở đây, những người đó tuy rằng đối với nàng và Tiểu Đậu Tử không tốt đẹp gì cho cam, nhưng cũng chưa đến nỗi phải động thủ.
Đứa nhỏ này không biết đã gây ra họa gì mà lại bị đánh đến mức đó kia chứ.
Ba người Vân Tiêm, Vân Hi cùng Vân Chi cũng rất kinh ngạc, cả trái tim đều bị đẩy lên tận cổ họng, các nàng tuy biết thân thế của Triệu Phù Dao, nhưng theo lý mà nói với thân phận hiện tại của nàng, không thể có cơ hội gặp phải “cố nhân”, hơn nữa Thừa Thiên Phái cũng không thiếu môn đồ tôm tép, thừa lúc không ai phát hiện vẫn có thể giết người diệt khẩu.
Ai ngờ chưa gì đã có biến cố.
Hiện tại chỉ sợ Triệu Phù Dao không giữ chừng mực, ánh mắt cảnh cáo của ba người bọn họ đồng loạt rơi trên người nàng.
Cũng may không chờ nàng lên tiếng, đà chủ phân đà Giang Châu của Thừa Thiên Phái Triệu Thiên Tứ đã biến sắc, lớn tiếng quát: “Nơi này là nơi nào mà đám người các ngươi dám mở miệng lớn tiếng? Thừa Thiên Phái đã nghèo túng đến mức kẻ nào cũng có thể giương oai ở đây sao? Còn không đem bọn chúng đuổi ra ngoài!”
Lời này hắn nói rất hùng hồn, thần sắc nghiêm nghị không lưu chút tình cảm, mang danh răn dạy đám đệ tử kia vài câu, nhưng lại ngầm có ý trào phúng Triệu Phù Dao, nói nàng nên kiềm hãm một chút, đừng quá kiêu ngạo trên địa bàn của người khác.
Bởi vậy ngoài miệng thì mắng đám đệ tử, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Triệu Phù Dao.
Chỉ tiếc hắn tính toán chi li, Triệu Phù Dao làm gì xảo trá được như hắn, nàng căn bản nghe không hiểu.
Nhưng bên cạnh còn có nhiều người nên không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn Tiểu Đậu Tử lo lắng suông.
Triệu Thiên Tứ giống như dùng hết toàn lực chém ra một kiếm vào vải bông, không những phí công vô ích, mà còn chẳng biết phát tác thế nào, dù gì người ta cũng chẳng buồn phản kích.
Vân Tiêm cười lạnh nói: “Vị này chắc là đà chủ phân đà Giang Châu của Thừa Thiên Phái, Triệu Thiên Tứ đúng không? Nghe đại danh đã lâu, không ngờ ngài lại độ lượng với thuộc hạ như vậy. Chuyện này nếu ở Tử Diễm Môn bọn ta, dù là quản sự thôi cũng rất quy củ, tuyệt đối không có kẻ nào dám lộn xộn trước mặt.”
Triệu Thiên Tứ cũng chắp tay, có lệ đáp: “Quản giáo không nghiêm, chư vị chê cười.”
Lúc này đám người Lí đại béo bị đuổi khỏi chính sảnh, sắc mặt rất khó coi, chỉ có Tiểu Đậu Tử còn ngơ ngác, liên tục quay đầu nhìn vị “Thánh Nữ” kia.
“Haizz, ta nói, Lí đại béo người đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám chỉ vào Thánh nữ Ma giáo của người ta kêu nha đầu thối. Đừng nói là ngươi… coi trọng Triệu Phù Dao nên nhìn ai cũng thấy giống đi?”
Lời vừa nói ra, vài người đàn ông khác cũng chống nạnh cười rộ lên, trong mắt không chút che giấu thần sắc bỡn cợt.
Một người khác lại tiếp lời: “Nói đi cũng phải nói lại, quần áo trang sức đó Triệu Phù Dao có đi đào hố mười năm cũng chẳng mua nổi một cái tay áo, bằng là nàng cũng có thể làm Thánh Nữ? Ngươi nghĩ Chưởng môn của chúng ta là người mù sao.”
“Tám phần là ngươi nhìn lầm rồi.”
Lí đại béo nghe đồng bọn người nhạo, gãi gãi đầu, nguyên bản hắn nhìn thấy sườn mặt người kia nhìn rất giống Triệu Phù Dao, nên mới kinh ngạc thốt lên không kịp suy nghĩ.
Cẩn thận nhớ lại một chút, đúng là không giống lắm, Triệu Phù Dao trước đây đầu tóc bù xù, mà vị Thánh nữ kia trang dung tinh xảo khí chất ngời ngời, thật sự rất khó có thể đem hai người bọn họ liên hệ lại với nhau.
Hắn ngượng ngùng cười cười: “Không chừng nha đầu thối kia có tỷ muội thân thích có thân phận cao quý nha, các người đừng nói bừa, quả thật rất giống đúng không, Tiểu Đậu Tử!”
Không thể không xuống đài, hắn lại quay sang Tiểu Đậu Tử vốn rất thân cận Triệu Phù Dao, níu chặt lỗ tai nó hỏi.
“Ai u ai u đau đau đau, đại ca buông tay!”
Tiểu Đậu Tử như vừa hoàn hồn liền nhe răng trợn mắt kêu đau, hai tay nhỏ vội vàng vung lên cứu vớt tai mình, lung tung gật đầu nói: “Đúng là rất giống.”
Lí đại béo đắc ý dào dạt: “Đó, các người xem, Tiểu Đậu Tử cũng nói như vậy không phải sao, không phải ta hoa mắt, chỉ có thể nói nha đầu thối Triệu Phù Dao kia cũng có vài phần vận khí, còn có thể lớn lên giống Thánh Nữ, ha ha ha.”
Tiểu Đậu Tử không biết nghĩ đến cái gì, nhanh chống khoát tay: “Chỉ là giống, chỉ là giống mà thôi, tuyệt đối không phải Phù Dao tỉ tỉ, người ta là Thánh Nữ đó.”
“Vô nghĩa, nếu đó thực sự là Triệu Phù Dao, Tiểu Đậu Tử còn không được hưởng ké sao, nhóc con, trở về đào hố đi thôi, nhanh chân lên một chút, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Vài người đáp lại vài câu liền cảm thấy nhạt nhẽo, lục tục rời đi. Lí đại béo tuy rằng vẫn còn nghi vấn, nhưng dù gì cũng là người thô kệch, không lâu sau liền ném chuyện này ra sau đầu.
Chỉ có Tiểu Đậu Tử vẫn giữ im lặng, bộ dáng như tâm sự chồng chất, không biết đang nghĩ cái gì. Người kia… rõ ràng chính là Triệu Phù Dao… Người khác không nhận ra, nhưng nó thì rõ ràng nhất.
Tuy rằng không hiểu tại sao Phù Dao tỉ tỉ của nó lại biến thành cái dạng đó, nhưng mà như vậy, hình như là theo chiều hướng tốt nhỉ?
Sau một phen phong ba, Quý Thành Phong cùng Triệu Phù Dao rốt cục cũng tới phòng tiệc cho khách và chủ.
Ngồi vào vị trí, Triệu Thiên Tứ ngồi ở vị trí thấp nhất.
Quý Thành Phong lạnh mặt đánh giá, Vân Tiêm sợ là người có địa vị nhất trong đám thị nữ, lời nói còn nhiều hơn Triệu Phù Dao, nên cố tình an bài các nàng ngồi xa Triệu Phù Dao một chút, dường như tạo cơ hội để mình thăm dò nàng rõ hơn.
Ngàn tính vạn tính, lại quên mất Lăng Vân Thiên.
Bọn hạ nhân bắt đầu chia thức ăn, Lăng Vân Thiên ngoài mặt như đang châm rượu cho Triệu Phù Dao, thực chất đang ngầm truyền âm cho nàng: “Đói bụng sao? Một lát cô cứ thoải mái dùng bữa, không cần nói gì cả, mọi việc cứ giao cho ta.”
Triệu Phù Dao nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ đã hiểu — dù sao nàng cũng không rảnh nói chuyện, còn đang bận nghĩ thì ra “vài ly rượu nhạt” trong miệng Quý chưởng môn cũng tinh xảo không kém thức ăn ở Tử Diễm Môn nha.
Thừa Thiên Phái không hổ là Thừa Thiên Phái.
Quý Thành Phong cầm lấy chén rượu nói với Triệu Phù Dao: “Thánh nữ, Quý mỗ kính ngài một ly. Tuy rằng giang hồ đều kín đáo phê bình Tử Diễm Môn, nhưng Quý mỗ luôn không để tấm đến mấy tin tức vỉa hè ấy. Phóng mắt trông cả võ lâm hôm nay, nổi danh cũng không ai khác. Thừa Thiên Phái cùng Tử Diễm Môn nổi danh nhiều năm, hôm nay tuy chỉ mới gặp Thánh Nữ, lại như bạn tri kỉ lâu ngày không gặp, thật sự là một điều may mắn.”
Hắn thao thao bất tuyệt mấy lời khách sáo xong thì nâng chén, sau lại giơ chén để chứng minh, quả nhiên một giọt nước cũng không chừa lại.
Triệu Phù Dao nghe Lăng Vân Thiên nói nâng chén bên tai cũng học theo, nàng mỉm cười rồi nhấp một ngụm, tiếp theo liền biến sắc, suýt chút nữa là nhổ ra — từ trước đến nay nàng có bao giờ nếm qua thứ nước vừa cay vừa nồng vừa đắng này đâu.
Chốc lát sau trên mặt đã ửng hồng, không ngờ trông rất đẹp mắt.
Có điều Quý Thành Phong nào có tâm tư xem nàng có đẹp hay không, hắn và Triệu Thiên Tứ đều cho rằng Triệu Phù Dao ghét bỏ rượu của Thừa Thiên Phái khó uống, không ngờ nàng dám biểu hiện ra mặt như vậy.
Lăng Vân Thiên bất động thanh sắc xin lỗi: “Thánh Nữ Đại Nhân xưa nay tiếc phúc dưỡng sinh, rất ít uống rượu, bởi vậy có chút không quen, mong hai vị chớ trách.”
Giọng nói đó rõ ràng là giọng của Lí đại béo.
Mà Triệu Phù Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Đậu Tử, từ xa đã thấy mặt nó xanh xanh tím tím, đại khái chắc là bị đám người kia đánh, cả mặt nhuộm đủ màu sắc như phường hát trông rất dọa người.
Triệu Phù Dao cảm thấy căng thẳng, lúc nàng vẫn còn ở đây, những người đó tuy rằng đối với nàng và Tiểu Đậu Tử không tốt đẹp gì cho cam, nhưng cũng chưa đến nỗi phải động thủ.
Đứa nhỏ này không biết đã gây ra họa gì mà lại bị đánh đến mức đó kia chứ.
Ba người Vân Tiêm, Vân Hi cùng Vân Chi cũng rất kinh ngạc, cả trái tim đều bị đẩy lên tận cổ họng, các nàng tuy biết thân thế của Triệu Phù Dao, nhưng theo lý mà nói với thân phận hiện tại của nàng, không thể có cơ hội gặp phải “cố nhân”, hơn nữa Thừa Thiên Phái cũng không thiếu môn đồ tôm tép, thừa lúc không ai phát hiện vẫn có thể giết người diệt khẩu.
Ai ngờ chưa gì đã có biến cố.
Hiện tại chỉ sợ Triệu Phù Dao không giữ chừng mực, ánh mắt cảnh cáo của ba người bọn họ đồng loạt rơi trên người nàng.
Cũng may không chờ nàng lên tiếng, đà chủ phân đà Giang Châu của Thừa Thiên Phái Triệu Thiên Tứ đã biến sắc, lớn tiếng quát: “Nơi này là nơi nào mà đám người các ngươi dám mở miệng lớn tiếng? Thừa Thiên Phái đã nghèo túng đến mức kẻ nào cũng có thể giương oai ở đây sao? Còn không đem bọn chúng đuổi ra ngoài!”
Lời này hắn nói rất hùng hồn, thần sắc nghiêm nghị không lưu chút tình cảm, mang danh răn dạy đám đệ tử kia vài câu, nhưng lại ngầm có ý trào phúng Triệu Phù Dao, nói nàng nên kiềm hãm một chút, đừng quá kiêu ngạo trên địa bàn của người khác.
Bởi vậy ngoài miệng thì mắng đám đệ tử, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Triệu Phù Dao.
Chỉ tiếc hắn tính toán chi li, Triệu Phù Dao làm gì xảo trá được như hắn, nàng căn bản nghe không hiểu.
Nhưng bên cạnh còn có nhiều người nên không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn Tiểu Đậu Tử lo lắng suông.
Triệu Thiên Tứ giống như dùng hết toàn lực chém ra một kiếm vào vải bông, không những phí công vô ích, mà còn chẳng biết phát tác thế nào, dù gì người ta cũng chẳng buồn phản kích.
Vân Tiêm cười lạnh nói: “Vị này chắc là đà chủ phân đà Giang Châu của Thừa Thiên Phái, Triệu Thiên Tứ đúng không? Nghe đại danh đã lâu, không ngờ ngài lại độ lượng với thuộc hạ như vậy. Chuyện này nếu ở Tử Diễm Môn bọn ta, dù là quản sự thôi cũng rất quy củ, tuyệt đối không có kẻ nào dám lộn xộn trước mặt.”
Triệu Thiên Tứ cũng chắp tay, có lệ đáp: “Quản giáo không nghiêm, chư vị chê cười.”
Lúc này đám người Lí đại béo bị đuổi khỏi chính sảnh, sắc mặt rất khó coi, chỉ có Tiểu Đậu Tử còn ngơ ngác, liên tục quay đầu nhìn vị “Thánh Nữ” kia.
“Haizz, ta nói, Lí đại béo người đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám chỉ vào Thánh nữ Ma giáo của người ta kêu nha đầu thối. Đừng nói là ngươi… coi trọng Triệu Phù Dao nên nhìn ai cũng thấy giống đi?”
Lời vừa nói ra, vài người đàn ông khác cũng chống nạnh cười rộ lên, trong mắt không chút che giấu thần sắc bỡn cợt.
Một người khác lại tiếp lời: “Nói đi cũng phải nói lại, quần áo trang sức đó Triệu Phù Dao có đi đào hố mười năm cũng chẳng mua nổi một cái tay áo, bằng là nàng cũng có thể làm Thánh Nữ? Ngươi nghĩ Chưởng môn của chúng ta là người mù sao.”
“Tám phần là ngươi nhìn lầm rồi.”
Lí đại béo nghe đồng bọn người nhạo, gãi gãi đầu, nguyên bản hắn nhìn thấy sườn mặt người kia nhìn rất giống Triệu Phù Dao, nên mới kinh ngạc thốt lên không kịp suy nghĩ.
Cẩn thận nhớ lại một chút, đúng là không giống lắm, Triệu Phù Dao trước đây đầu tóc bù xù, mà vị Thánh nữ kia trang dung tinh xảo khí chất ngời ngời, thật sự rất khó có thể đem hai người bọn họ liên hệ lại với nhau.
Hắn ngượng ngùng cười cười: “Không chừng nha đầu thối kia có tỷ muội thân thích có thân phận cao quý nha, các người đừng nói bừa, quả thật rất giống đúng không, Tiểu Đậu Tử!”
Không thể không xuống đài, hắn lại quay sang Tiểu Đậu Tử vốn rất thân cận Triệu Phù Dao, níu chặt lỗ tai nó hỏi.
“Ai u ai u đau đau đau, đại ca buông tay!”
Tiểu Đậu Tử như vừa hoàn hồn liền nhe răng trợn mắt kêu đau, hai tay nhỏ vội vàng vung lên cứu vớt tai mình, lung tung gật đầu nói: “Đúng là rất giống.”
Lí đại béo đắc ý dào dạt: “Đó, các người xem, Tiểu Đậu Tử cũng nói như vậy không phải sao, không phải ta hoa mắt, chỉ có thể nói nha đầu thối Triệu Phù Dao kia cũng có vài phần vận khí, còn có thể lớn lên giống Thánh Nữ, ha ha ha.”
Tiểu Đậu Tử không biết nghĩ đến cái gì, nhanh chống khoát tay: “Chỉ là giống, chỉ là giống mà thôi, tuyệt đối không phải Phù Dao tỉ tỉ, người ta là Thánh Nữ đó.”
“Vô nghĩa, nếu đó thực sự là Triệu Phù Dao, Tiểu Đậu Tử còn không được hưởng ké sao, nhóc con, trở về đào hố đi thôi, nhanh chân lên một chút, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Vài người đáp lại vài câu liền cảm thấy nhạt nhẽo, lục tục rời đi. Lí đại béo tuy rằng vẫn còn nghi vấn, nhưng dù gì cũng là người thô kệch, không lâu sau liền ném chuyện này ra sau đầu.
Chỉ có Tiểu Đậu Tử vẫn giữ im lặng, bộ dáng như tâm sự chồng chất, không biết đang nghĩ cái gì. Người kia… rõ ràng chính là Triệu Phù Dao… Người khác không nhận ra, nhưng nó thì rõ ràng nhất.
Tuy rằng không hiểu tại sao Phù Dao tỉ tỉ của nó lại biến thành cái dạng đó, nhưng mà như vậy, hình như là theo chiều hướng tốt nhỉ?
Sau một phen phong ba, Quý Thành Phong cùng Triệu Phù Dao rốt cục cũng tới phòng tiệc cho khách và chủ.
Ngồi vào vị trí, Triệu Thiên Tứ ngồi ở vị trí thấp nhất.
Quý Thành Phong lạnh mặt đánh giá, Vân Tiêm sợ là người có địa vị nhất trong đám thị nữ, lời nói còn nhiều hơn Triệu Phù Dao, nên cố tình an bài các nàng ngồi xa Triệu Phù Dao một chút, dường như tạo cơ hội để mình thăm dò nàng rõ hơn.
Ngàn tính vạn tính, lại quên mất Lăng Vân Thiên.
Bọn hạ nhân bắt đầu chia thức ăn, Lăng Vân Thiên ngoài mặt như đang châm rượu cho Triệu Phù Dao, thực chất đang ngầm truyền âm cho nàng: “Đói bụng sao? Một lát cô cứ thoải mái dùng bữa, không cần nói gì cả, mọi việc cứ giao cho ta.”
Triệu Phù Dao nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ đã hiểu — dù sao nàng cũng không rảnh nói chuyện, còn đang bận nghĩ thì ra “vài ly rượu nhạt” trong miệng Quý chưởng môn cũng tinh xảo không kém thức ăn ở Tử Diễm Môn nha.
Thừa Thiên Phái không hổ là Thừa Thiên Phái.
Quý Thành Phong cầm lấy chén rượu nói với Triệu Phù Dao: “Thánh nữ, Quý mỗ kính ngài một ly. Tuy rằng giang hồ đều kín đáo phê bình Tử Diễm Môn, nhưng Quý mỗ luôn không để tấm đến mấy tin tức vỉa hè ấy. Phóng mắt trông cả võ lâm hôm nay, nổi danh cũng không ai khác. Thừa Thiên Phái cùng Tử Diễm Môn nổi danh nhiều năm, hôm nay tuy chỉ mới gặp Thánh Nữ, lại như bạn tri kỉ lâu ngày không gặp, thật sự là một điều may mắn.”
Hắn thao thao bất tuyệt mấy lời khách sáo xong thì nâng chén, sau lại giơ chén để chứng minh, quả nhiên một giọt nước cũng không chừa lại.
Triệu Phù Dao nghe Lăng Vân Thiên nói nâng chén bên tai cũng học theo, nàng mỉm cười rồi nhấp một ngụm, tiếp theo liền biến sắc, suýt chút nữa là nhổ ra — từ trước đến nay nàng có bao giờ nếm qua thứ nước vừa cay vừa nồng vừa đắng này đâu.
Chốc lát sau trên mặt đã ửng hồng, không ngờ trông rất đẹp mắt.
Có điều Quý Thành Phong nào có tâm tư xem nàng có đẹp hay không, hắn và Triệu Thiên Tứ đều cho rằng Triệu Phù Dao ghét bỏ rượu của Thừa Thiên Phái khó uống, không ngờ nàng dám biểu hiện ra mặt như vậy.
Lăng Vân Thiên bất động thanh sắc xin lỗi: “Thánh Nữ Đại Nhân xưa nay tiếc phúc dưỡng sinh, rất ít uống rượu, bởi vậy có chút không quen, mong hai vị chớ trách.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.