Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 19: Giao phong.

Công Tử Thư Dạ

26/08/2017

Đến gần giữa trưa đoàn người Triệu Phù Dao mới ngạo mạn xuất hiện, một đường chậm rì rì đi đến, chắc mẩm Thừa Thiên Phái hẳn đã được báo tin rồi chuẩn bị đâu ra đấy.

Nào ngờ lúc đến nơi, trước cửa Thừa Thiên Phái chỉ có lác đác vài người ra ra vào vào, canh cửa cũng chỉ vỏn vẹn hai người đệ tử, nhìn qua không khác gì lúc bình thường.

Vân Tiêm đi đầu thám thính rồi trở về, đôi mi thanh tú cau lại, lên kiệu nói với mấy người còn lại: “Quý Thành Phong đúng là không đem Tử Diễm Môn chúng ta để vào mắt, biết rõ Thánh Nữ Đại Nhân sắp đến, đừng nói hắn tự mình xuất môn tiếp đón, ngay cả trang hoàng cửa nẻo một chút cũng không thèm.”

Bái thiếp đã gửi qua trước cả canh giờ, các nàng còn cố ý kéo dài hành trình, vốn là muốn thị uy Thừa Thiên Phái, không ngờ đối phương cũng có tâm tư này, chẳng thà nói thẳng bọn họ không thèm đem Triệu Phù Dao để vào mắt.

Hai đệ tử gác cửa của Thừa Thiên Phái nhìn vào sa kiệu bất động trước mắt, không kiên nhẫn lên tiếng hỏi: “Đại tiểu thư nhà nào đến, không hiểu quy củ giang hồ sao, đừng làm phiền chúng ta, mau đi đi.”

Sắc mặt Vân Tiêm lúc này đột nhiên thay đổi.

Triệu Phù Dao khẩn trương nắm chặt góc áo, vừa muốn thò đầu ra ngoài hóng, vừa không dám thò đầu ra ngoài hóng, thấy Vân Tiêm nghe xong câu đó thì giận dữ, đành hỏi nàng: “Vậy cái vụ ra oai phủ đầu là chúng ta thắng hay là Thừa Thiên Phái thắng?”

Vân Tiêm trừng mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ có cô ở đây, chúng ta vĩnh viễn cũng không thắng nổi, ngoài miệng lại bảo: “Bọn họ muốn thắng, cũng phải nhìn xem đối thủ là ai, chúng ta đi —!”

“Đợi chút!” Triệu Phù Dao cuống quít kêu lên: “Gọi tên gì đó, tên gì đó đến đây.” Nàng vừa vội vàng nói, vừa vội vàng nhìn ra ngoài mành kiệu.

Lăng Vân Thiên biết nàng muốn tìm mình, bước gần đến hai bước: “Hồi bẩm Thánh Nữ Đại Nhân, thuộc hạ tên Giả Minh.”

Triệu Phù Dao sửng sốt một chút, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại muốn cười, Giả Minh? Giả danh? Đúng là đồ lười biếng, có gọi là Trương Tam Lý Tứ* cũng được nha.

(*: Giống kiểu Trần Văn A, Nguyễn Văn B bên mình ấy)

Nghĩ vậy cảm giác khẩn trương liền tản đi không ít, nàng vẫy tay: “Ừm, Giả Minh, ngươi cũng lên đây.”

“Thánh Nữ Đại Nhân, chuyện này chỉ sợ không ổn, dù sao hắn cũng là đàn ông…” Vân Chi ngăn cản.

Triệu Phù Dao lúc này cũng chả thèm nghe ai nói: “Ta muốn thỉnh giáo chút võ công với hắn, tranh thủ học một hai chiêu lát nữa đem ra dọa tên Chưởng môn kia một chút, mau lên đây.”

Vân Chi bất đắc dĩ nghĩ, cô cứ như vậy đi gặp Quý Thành Phong cũng đủ dọa chết hắn rồi.

Dưới sự kiên trì bất thình lình trỗi dậy của Triệu Phù Dao, Lăng Vân Thiên quyết định vẫn nên cùng bốn nữ nhân ngào ngạt mùi son phấn chen chúc trên một cái kiệu thì hơn.

Hắn cùng ba người Vân Hi, Vân Chi, Vân Tiêm mỗi người trấn một góc kiệu, Triệu Phù Dao bị vây ở bên trong, bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng khó lọt vào.

Trước mặt ba người Triệu Phù Dao cũng không thể nói chuyện thoải mái với Lăng Vân Thiên, nghĩ đến lời dặn tối qua của hắn, nàng liền vội vàng đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, bày ra tư thế tiêu chuẩn.

Ba người họ Vân nhẹ nhàng nắm lấy góc kiệu, sau đó thanh thúy ra hiệu, các cô nương khác nghe rõ hiệu lệnh, không nói hai lời liền vận khí trực tiếp nâng cỗ kiệu lên giữa không trung.

Họ cũng chẳng thèm đi cửa chính, đích thị chính là đạp lên cửa hiệu của người ta mà vào, nhắm thẳng vào chính sảnh, ngược lại đem toàn bộ chúng nhân ở Thừa Thiên Phái đạp dưới lòng bàn chân.

“Kẻ nào!” Chúng đệ tử Thừa Thiên Phái nghe được động tĩnh liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một cái mành kiệu quỷ mị xẹt qua trên đầu, chỉ lưu lại hương thơm và nỗi kinh sợ.

Vài người đang giữ Tiểu Đậu Tử cũng dừng lại, nhóm người cao lớn thô kệch và Tiểu Đậu Tử cùng nhau nhìn lên trời, người kinh ngạc, người vui sướng.

“Oa, thật là lợi hại, tỷ tỷ xinh đẹp đang bay trên trời.” Tiểu Đậu Tử lẩm bẩm nói.



Lí đại béo lườm hắn một cái, hai mắt u u như đang nhìn thấy người mộng du: “Ngươi thì biết cái gì, xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ là hạ nhân, có thấy cái kiệu kia không? Người ngồi bên trong mới chân chính là đại nhân vật! Nhất định là một nữ hiệp vừa cao quý vừa xinh đẹp.”

“Này, làm sao ngươi biết là nữ, lại còn cao quý với chả xinh đẹp.” Người bên cạnh cười rộ lên.

“Chậc, có nam nhân nào lại ngồi kiệu kiểu đó? Thấy chưa hả? Đây mới chân chính là người bên trên, có thân phận có địa vị, sống cuộc sống như thần tiên!”

Hắn vỗ đầu Tiểu Đậu Tử một cái, cười hừ: “Rõ ràng, Phù Dao tỉ tỉ của ngươi ấy hả, bùn nhão mà cũng bày đặt đòi trát tường, chả biết đã cùng tên bất bơ nào đó cao chạy xa bay rồi!”

Tiểu Đậu Tử bẹt bẹt miệng hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Mà Triệu Phù Dao “bùn nhão mà cũng bày đặt đòi trát tường” kia lúc này đang ngồi ngay ngắn trong kiệu, bỗng nhiên hắt xì một cái, sau đó ngượng ngùng quay trái quay phải cười cười với người hai bên, nhanh nhẹn lấy khăn tay, trong lòng thầm nói trời cũng đâu có lạnh, sao tự nhiên lại bị cảm nhỉ?

Không lâu sau, sa kiệu nhanh chóng hạ xuống trước phân đà Giang Châu của Thừa Thiên Phái, nhẹ nhàng đến mức không gợi nổi một hạt bụi.

Vân Tiêm nhanh nhẹn bước ra, ngẩng đầu dùng nội lực thông báo: “Thánh Nữ Tử Diễm Môn đến chơi, thỉnh Quý chưởng môn ra đón tiếp.”

Dưới tiếng xì xào bàn tán của bốn phía, Quý Thành Phong rốt cục cũng cùng Triệu Thiên Tứ thong thả ra ngoài.

Hắn đưa mắt đánh giá Vân Tiêm, biết nàng chính là thị nữ nhất đẳng, vì thế liền chắp tay nói với người ngồi bên trong kiệu: “Vốn nghĩ Thánh Nữ mới lần đầu đến Giang Châu, muốn đi dạo một vòng rồi mới đến, không ngờ chỉ mất một canh giờ, Quý mỗ từ xa không kịp tiếp đón, thật sự là chậm trễ, mong Thánh Nữ bao dung.”

Vân Tiêm, Vân Hi, Vân Chi cùng Lăng Vân Thiên nghĩ thầm, hừ, lão hồ li.

Chỉ có Triệu Phù Dao gật gật đầu xem như phải, nói: “Khoan hồng độ lượng là điều phải, ta tha thứ cho ông.”

Quý Thành Phong: “…”

Đám người Triệu Thiên Tứ mồm miệng méo xệch, Chưởng môn của bọn họ chỉ đang khách khí nói vài lời khách sáo thôi, rõ ràng là cho các ngươi một bậc thang để bước xuống, đối phương chẳng phải nên nói: “Không sao không sao, là tại hạ đến đường đột, quá mức liều lĩnh” mới đúng chứ hả?

Thánh Nữ Đại Nhân này lại kiêu ngạo như vậy, ta tha thứ cho ông? Nói cái gì vậy?!

Triệu Phù Dao cũng chẳng cảm thấy mình đã nói gì sai, nàng còn đang bận suy nghĩ, người mới vừa nói chuyện với nàng là Chưởng môn Thừa Thiên Phái đó!

Chính là đối tượng mà mười mấy năm qua nàng sùng bái, là Chưởng môn võ công đệ nhất thiên hạ! Chưởng môn đại nhân lợi hại nhất nhất đó!

Cuối cùng nàng cũng được nhìn thấy Quý Thành Phong trong truyền thuyết!

Hơn nữa Chưởng môn còn chạy đến chỗ nàng xin lỗi, như vậy sao được, nhất định, nhất định phải tỏ vẻ không để ý, vì vậy nàng liền tự nhiên biểu đạt tâm tình của mình.

Huống hồ lúc đó nàng nói xong, vẻ mặt Vân Chi Vân Hi cùng Lăng Vân Thiên đều mang ý cười, không có ý muốn trách cứ nàng, nàng còn tưởng bản thân mình làm rất tốt.

Vì vậy nàng vĩnh viễn cũng không biết, tân nhậm Thánh Nữ Tử Diễm Môn lần đầu lộ diện trên giang hồ đã để lại hình tượng cao ngạo kiêu căng không ai bì nổi trong lòng chúng nhân sĩ.

Hơn nữa bọn họ còn tâm tâm niệm niệm, người người đều nói Triệu Phù Dao là người không dễ trêu chọc ()

Lúc đó Quý Thành Phong cũng choáng váng, nếu luận về thân phận địa vị, cả giang hồ đều biết, trừ phi là Môn chủ Tử Diễm Môn đích thân đến mới tính là bằng vai phải lứa với hắn.

Thánh Nữ Tử Diễm Môn căn bản chỉ như trợ thủ đắc lực dưới trướng Chưởng môn Thừa Thiên Phái hắn thôi, địa vị đương nhiên thấp hơn hắn, tự mình ra đón tiếp đã là nể mặt nàng lắm rồi.



Nha đầu kia vậy mà dám không coi ai ra gì, cố tình nói kháy người danh chấn giang hồ như hắn, lại khiến hắn không dám thổi râu trừng mắt so đo, bằng không liền làm sụp đổ hình tượng.

Hắn đành cười ha ha: “Thánh Nữ quả thực lòng dạ rộng lượng, tại hạ vô cùng cảm kích, Quý mỗ chỉ mới kịp chuẩn bị vài ly rượu nhạt, mời Thánh Nữ vào trong.”

Triệu Phù Dao quả thật rất đói, vừa rồi Vân Tiêm cũng nói đến Thừa Thiên Phái sẽ có cơm ăn, bây giờ lại nghe đối phương nói “vài ly rượu nhạt”, không khỏi thất vọng.

“Sao lại không chuẩn bị tốt một chút chút chứ.” Nàng nhỏ giọng nói thầm một câu, đương nhiên sẽ được xếp vào phạm trù lầm bầm lầu bầu, không dám để người khác nghe thấy.

Nhưng mấy người ở đây võ công thuộc hàng nào chứ?

Quý Thành Phong cùng Triệu Thiên Tứ căn bản đều nghe thấy rõ, lại ngại đối phương nói không lớn tiếng, khó mà bắt bẻ, đều tức đến mức chỉ có thể mỉm cười.

Đám người của Tử Diễm Môn lại càng buồn cười, nghĩ rằng bình thường đều bị Triệu Phù Dao chọc đến bốc khói, bây giờ rốt cục cũng đến lượt người khác.

Vân Tiêm ngiêng người vỗ nhẹ tay, sa kiệu nhẹ nhàng nhấc lên, Vân Hi cùng Vân Chi trước sau bước xuống, ở trước mặt Quý Thành Phong nhẹ nhàng quỳ xuống hai bên trái phải, cung kính vén mành kiệu.

Triệu Phù Dao được Lăng Vân Thiên đỡ nhẹ, chân chính đi ra khỏi sa kiệu.

Quý Thành Phong là loại nhân vật nào chứ, chỉ cần nhìn cách ăn vận là biết vị này chính là chủ nhân, nhưng chỉ cần tùy ý đảo mắt liền nhận ra Triệu Phù Dao bước chân vô lực, dường như không có võ công.

Cho dù không hẳn không biết, cùng lắm cũng chỉ là loại võ vông mèo cào, đấu hai chiêu liền giơ tay chịu trói.

Tâm trạng hắn nhất thời cảm thấy phức tạp, nghe nàng nói chuyện hết sức kiêu ngạo, nếu võ công cao cường thì còn miễn cưỡng chấp nhận, còn nếu ngay cả hạng vô danh tiểu tốt cũng không sánh nổi, vậy có khác nào Tử Diễm Môn bọn họ dám đem Thừa Thiên Phái của hắn ra làm trò tiêu khiển.

Quý Thành Phong mỉm cười, vươn tay bước đến, nhìn thẳng vào Triệu Phù Dao nói: “Thánh Nữ Đại Nhân, hạnh ngộ.”

Triệu Phù Dao thấy đối phương duỗi tay đến ra vẻ thân cận, vạn phần kinh sợ, ngây ngốc nhìn chằm chằm “Chưởng môn Quý Thành Phong Thừa Thiên Phái trong truyền thuyết” một hồi lâu mới có phản ứng, nhanh nhẹn vươn tay.

Điều này rơi vào mắt Quý Thành Phong lại là bộ dạng tân nhậm Thánh Nữ Tử Diễm Môn lạnh lùng đánh giá hắn một lúc lâu mới nhàn nhạt đưa tay.

Quý Thành Phong trong lòng cười lạnh, nắm chặt tay Triệu Phù Dao, lập tức tra xét, phát hiện đối phương mạch đập vô lực, nội tức căn bản không phải của người tập võ, lòng nghi ngờ lại càng nặng thêm.

Nghĩ vậy hắn liền vận nội lực, tính toán muốn lật mặt Triệu Phù Dao.

Vân Tiêm biến sắc, còn chưa kịp tiến lên, Lăng Vân Thiên đã động, nhìn qua giống như tùy tùng theo sau Triệu Phù Dao, một chưởng lại nhẹ nhàng đặt trên lưng nàng.

Quý Thành Phong vừa vận nội lực, bỗng nhiên có một cỗ nội lực mạnh mẽ từ tay Triệu Phù Dao đánh úp lại, Quý Thành Phong chấn kinh, bị đánh đến mức thiếu chút phải lùi về sau một bước.

Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức thu hồi vẻ khinh thường, thầm nghĩ công phu của Tử Diễm Môn quả nhiên kỳ quái, bình thường tưởng chừng vô lực, không ngờ nội lực lại cao thâm đến thế.

Hắn lại liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao một cái, thấy sắc mặt đối phương không chút thay đổi, vẫn là bộ dáng cười mỉm, cảm thấy Triệu Phù Dao không chỉ là người kiêu ngạo, mà nội lực bên trong cũng sâu không lường được.

Vân Tiêm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ người được Hồ trưởng lão phái đến cũng rất hữu dụng.

Đúng lúc này, chợt nghe xa xa có tiếng thét kinh hãi: “Gì, kia không phải nha đầu thối Triệu Phù Dao sao?”

Tác giả có điều muốn nói: Khụ khụ, bùng nổ của mỗ ngày càng mất hồn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook